CĂN BỆNH MANG TÊN EM - ĐIỀM THỐ NGƯ

Tuy Thời Niệm Niệm cảm thấy một cái ghi chú thì có gì mà phải giận, nhưng mà đúng là Giang Vọng đã tức giận, cho dù không đến mức nổi giận, nhưng cô vẫn cảm nhận được là anh không vui.

“Cậu và Giang Vọng đang giận nhau à?” Trong lúc đang giảng bài, Khương Linh xoay người nhỏ giọng hỏi.

Thời Niệm Niệm ngước mắt: “Rõ ràng lắm à?”

Thật ra cũng không được coi là rõ ràng, Giang Vọng vẫn đối xử rất tốt với Thời Niệm Niệm, lại còn thường xuyên mua một ít đồ ăn vặt, trà sữa cho cô, Khương Linh cũng được ăn ké của cô không ít, chẳng qua là ít nói hơn rất nhiều.

Vốn là Khương Linh ở phía trước có thể thường xuyên nghe thấy tiếng hai người thấp giọng nói chuyện ở phía sau, nhưng hai ngày nay lại rất ít, mà nhiều lúc Giang Vọng luôn ngủ.

Cô ấy vốn dĩ cũng chỉ tiện miệng hỏi mà thôi.

“Không phải chứ, Giang Vọng mà lại nỡ tức giận với cậu à?” Khương Linh nâng má nói.

Thời Niệm Niệm cũng không hiểu, lần đầu tiên cô yêu đương, thậm chí là lần đầu tiên có sự tiếp xúc thân mật như vậy với con trai, đâu có hiểu biết nhiều như vậy đâu.

Bạn đừng đi đoán suy nghĩ của bọn con trai.

Chuông vào học vang lên, Khương Linh đành phải quay lại, Giang Vọng đi vào từ cửa sau, tay cầm một chai nước khoáng, ngồi tại chỗ ngửa đầu uống một ngụm.

Có một giọt nước chảy dọc từ cằm xuống yết hầu, chảy vào cổ áo.

Thời Niệm Niệm thu ánh nhìn về, tiếp tục làm bài tập.

Qua hai giây, trong tầm nhìn xuất hiện một bàn tay, Giang Vọng đặt một nắm kẹo lên bàn cô.

Là thứ có bán ở quầy quà vặt trong trường, trong lần đại hội thể thao trước đây cô còn cho Giang Vọng một viên.

Cô kinh ngạc quay đầu.

Tay Giang Vọng lắc chai nước khoáng, nói: “Không phải em thích ăn cái này sao, tiện thể mua đấy.”

Cô cười: “Cảm ơn anh.”

Ngay sau đó chia các viên kẹo nhiều màu kia ra làm hai phần, bàn tay đẩy một phần khác sang bàn Giang Vọng, “Anh cũng ăn đi.”

Giọng nói của cô khe khẽ, bởi vì giáo viên đang trên bục giảng nên giọng ép xuống rất thấp, dáng vẻ rất cẩn thận, khiến người ta nhìn mà lòng ngứa ngáy, Giang Vọng vô cớ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, liếm môi dưới nhìn mấy viên kẹo kia.

Anh bóc một viên ra cho vào miệng, vẫn không nói gì.

Tiết này là tiết vật lí của Thái Dục Tài, đang giảng lại bài thi tuần trước, sau khi phát xuống thì cô cũng đã tự mình sửa lại những bài làm sai rồi, chỉ còn một đề điền vào chỗ trống cuối cùng.

Cô không giải được.

Thái Dục Tài chưa giảng đến bài này, Thời Niệm Niệm lại tự suy nghĩ chốc lát, vẫn không có kết quả, do dự rồi đẩy bài thi sang, kéo tay áo dài của Giang Vọng.

“Anh có biết làm, bài này không?”

Ngày thường Giang Vọng không nộp bài tập, cũng không hay thấy anh làm bài tập, nhưng vẫn sẽ giành thời gian làm một vài đề bài khó cuối cùng, anh liếc nhìn đề bài, cầm bút: “Biết.”

Ngón tay của chàng trai thon gầy đẹp mắt, móng tay cắt tỉa sạch sẽ, cũng không hề ngẫm nghĩ đã viết các bước giải đề ra giấy nháp một cách trôi chảy.

Anh viết được một nửa, Thời Niệm Niệm nói: “A, em biết rồi.”

Giang Vọng dừng bút, khuỷu tay đè sườn mặt nhìn về phía Thời Niệm Niệm, dùng chuôi bút khẽ chọc vào cái lúm đồng tiền trên má cô.

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào anh, lọn tóc quét qua mu bàn tay anh, tia nắng mặt trời xuyên thấu vào, ánh sáng loang lổ.

Cô chớp mắt, cuối cùng hỏi thành lời: “Có phải, là anh đang giận không?”

Anh nhìn cô, “Ừ” một tiếng.

“Vì sao vậy?”

“Em nói xem.”

Ở hàng phía trước Khương Linh nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người, không khỏi thấy buồn cười, hai người một tiến một lùi này giống như cặp đôi đang cãi nhau vậy, nhưng mà vị trí của nam và nữ lại tráo đổi cho nhau.

Cô ấy lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn Giang Vọng một cái thì thấy anh nghiêng người nằm bò ra bàn, nhìn Thời Niệm Niệm, vẻ mặt ‘Mau dỗ anh đi’.

Thời Niệm Niệm suy nghĩ một chút: “Bởi vì, cái ghi chú đó sao?”

Thái Dục Tài nhìn về phía hai người, bọn họ vừa mới giành hai giải nhất trong cuộc thi vật lí, bây giờ ông nhìn thế nào cũng càng thấy thích, chẳng nghĩ ngợi gì mà chỉ xem là hai người đang trao đổi học tập, không lên tiếng nhắc nhở.

Thời Niệm Niệm nghiêng sang, đề nghị: “Vậy em đổi…một cái khác cho anh nhé.”

“Đổi thành gì?”

Còn có thể đổi thành gì nữa.

Cô cũng chưa nghĩ tới: “Giang Vọng nhé?”

“…”

Buổi chiều Giang Vọng đi huấn luyện, không ở trường như thường lệ.

Thời Niệm Niệm lại cảm thán lần nữa, bạn đừng đi đoán suy nghĩ của con trai, còn suy nghĩ của Giang Vọng có đoán cũng không đoán trúng được.

Cô nhớ tới trước khi cô đổi ghi chú của Giang Vọng thành cái bây giờ thì anh có lén đổi ghi chú của mình thành “Bạn trai”.

Anh muốn như vậy sao…

Thời Niệm Niệm suy nghĩ một lát, đổi ghi chú thành “Bạn trai”.

Khung trò chuyện trên cùng chính là khung trò chuyện của Giang Vọng, hai chữ “Bạn trai” sáng loáng cực kì chói mắt.

Rất kì lạ, sau khi cô và Giang Vọng yêu đương thì anh đương nhiên là bạn trai của cô, nhưng Thời Niệm Niệm nhìn hai chữ kia thì vẫn cảm thấy mặt đỏ tim đập một hồi.

Trong tiết tự học, đôi tay cô gái ngồi trong góc vỗ “Bộp” một cái lên khuôn mặt đỏ bừng, đầu vùi xuống, cuối cùng vẫn chấp nhận sửa lại ghi chú lần nữa.

Bạn trai gì đó…

Cô vẫn rất ngượng ngùng…

Khương Linh bày mưu tính kế cho cô: “Hay là cậu hỏi anh chàng nào khác một chút xem? Có lẽ bọn họ sẽ biết làm thế nào để dỗ người khác vui vẻ đấy.”

“Có thể hỏi ai được chứ?”

“Hứa Chí Lâm thì chắc chắn không được, anh ấy đã già rồi.” Khương Linh nói nghiêm trang, rồi lại thở dài, “Hơn nữa ngay cả tỏ tình mình cũng không dám nữa là.”

Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, luôn ôm ấp một chút tâm sự nhỏ không đáng.

Khương Linh mếu máo: “Niệm Niệm, chúng mình đúng là cặp chị em số khổ mà, đàn ông đều không phải thứ hay ho gì!!!”

Thời Niệm Niệm: “…”

“Nhưng mà, cậu hỏi anh cậu chút đi, không phải quan hệ của anh ấy và Giang Vọng cũng rất tốt sao, có lẽ sẽ biết dỗ thế nào đấy.”

Anh trai ấy à.

Thời Niệm Niệm im lặng một lát.

Khương Linh lại bổ sung: “Cậu cứ nói là hỏi giúp mình ấy.”

Lấy di động ra lần nữa, cân nhắc gõ chữ.

Thời Niệm Niệm: “Anh à, em muốn hỏi anh một chuyện.”

Hứa Ninh Thanh: “Chuyện gì thế?”

Thời Niệm Niệm: “Bạn thân của em, cãi nhau với một bạn nam có quan hệ rất tốt với cô ấy, cô ấy không biết phải làm sao bây giờ, bảo em hỏi anh một chút, phải làm sao để dỗ cho con trai vui lên đây ạ.”

Hứa Ninh Thanh: “?”

Chỉ có một dấu chấm hỏi.

Thời Niệm Niệm ngẩn người, không hiểu đây là có ý gì.

Lại qua hai giây, Hứa Ninh Thanh gửi một ghi âm giọng nói tới, dài ba giây.

Trong phòng học không thể nghe luôn được, cô đổi thành dạng chữ.

[Em yêu đương à?]

Cô im lặng mở miệng lấy hơi, “A”

Ngay sau đó Hứa Ninh Thanh lại nhắn tới: “Giang Vọng hử?”

Thời Niệm Niệm nhìn lại lịch sử trò chuyện trước đó, rõ ràng không có sơ hở mà, không biết sao mà Hứa Ninh Thanh lại đột nhiên biết được, xoắn xuýt hồi lâu rồi mới trả lời “Dạ.”

Lúc này Hứa Ninh Thanh vừa mới kết thúc tiết thể dục ở đại học.

Hắn ngồi trên bãi đất bên cạnh, nhìn di động hồi lâu vẫn không phản ứng lại được.

Hắn đối xử với Thời Niệm Niệm như em gái ruột thịt thật sự, đối với chuyện Giang Vọng theo đuổi cô hắn vẫn luôn hiểu rõ, hắn hiểu Giang Vọng, cũng chẳng có gì, nhưng mà nếu là một thằng con trai nào khác thì hắn sẽ phản đối không chừng.

Nhưng mà hắn vẫn tin tưởng được cái tên Giang Vọng này.

Từ nhỏ Thời Niệm Niệm bị bắt nạt không ít, có Giang Vọng thì ít nhất có thể để cô không bị bắt nạt.

Nhưng hắn không ngờ được Giang Vọng lại thật sự theo đuổi được Thời Niệm Niệm, cô nhóc này thông suốt từ khi nào thế?

Hứa Ninh Thanh: “Em muốn dỗ Giang Vọng vui à?”

Thời Niệm Niệm chậm chạp trả lời: “Dạ.”

Hứa Ninh Thanh: “Dỗ cái quái gì.”

Hứa Ninh Thanh: “Có khí phách chút đi.”

“…”

Giang Vọng ra khỏi bể bơi, người phủ khăn tắm, theo huấn luyện viên vào văn phòng bên kia.

“Sao vậy ạ?” Anh xoa tai, đeo máy trợ thính vào lần nữa.

Huấn luyện viên nhìn động tác đeo máy trợ thính của anh, ngẩn người hai giây rồi mới nói: “Cậu có từng nghĩ tới chuyện làm phẫu thuật khôi phục thính lực không?”

“Đã từng nghĩ tới.” Giọng anh thờ ơ, “Đã hỏi rồi, khả năng thất bại rất cao.”

“Trước kia huấn luyện viên của đội tuyển cấp quốc gia có liên lạc với tôi, bảo là có quen biết với một bác sĩ nước ngoài, chuyên phụ trách lĩnh vực này, hồi trước có một vận động viên chạy nước rút có tai xảy ra vấn đề như cậu, sau đó được vị bác sĩ kia phẫu thuật cho.”

Động tác tay của Giang Vọng dừng lại, ngước mắt nhìn sang.

Huấn luyện viên khẽ thở dài, nói tiếp: “Đã có hy vọng thì cũng đừng từ bỏ, huấn luyện viên kia nói một khoảng thời gian nữa bác sĩ kia sẽ đến nội địa một chuyến, cậu nhờ ông ấy kiểm tra xem, lỡ như mà phù hợp với điều kiện phẫu thuật thì sao.”

Ra khỏi văn phòng.

Giang Vọng mặc lại quần áo, ngồi trong phòng nghỉ chốc lát.

Tai anh đã bị thương rất lâu rồi, cả một khoảng thời gian dài như vậy không phải không đi tìm bác sĩ, chẳng qua hi vọng lần lượt tan vỡ, cuối cùng cũng không dám tin tưởng hi vọng nhiều nữa.

Trong lòng anh đang suy nghĩ, di động hơi rung lên.

‘Người bạn nhỏ’ nhắn một tin tới.

Anh để ghi chú của Thời Niệm Niệm là ‘Người bạn nhỏ’, lại nghĩ tới ghi chú mà Thời Niệm Niệm đặt cho anh, Giang Vọng bất đắc dĩ trề môi.

Anh ấn mở.

Ngón tay dừng lại.

Tóc của chàng trai vẫn còn ướt, tóc mái trên trán ướt sũng, có nước chảy dọc từ ngọn tóc xuống.

Anh đưa tay vuốt tóc ra sau đầu, để lộ cái trán trơn bóng, ánh mắt cụp xuống nhìn tin nhắn mà cô bạn gái nhỏ gửi tới trong di động, khoé miệng cong lên từng chút từng chút một thành một đường cong vui vẻ.

Cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà cười thành tiếng, anh dựa vào tường, tiếng cười từ tính trầm thấp trầm bổng vang lên.

Trong phòng nghỉ có hai anh chàng cùng huấn luyện khác, nghe vậy thì lại gần: “Cười cái gì vậy?”

Bọn họ bình tĩnh rồi lại bình tĩnh, đọc ra: “Tay của em bị cắt một nhát, anh cũng giống như vậy.” (Ý là cũng bị đứt tay)

“Không phải chứ, chẳng phải cái này gọi là lời tỏ tình cũ mèm gì đó sao.” Một chàng trai trong đó nói, “Lại còn là kiểu cũ nhất nữa, bây giờ ai lại còn gửi cái này vậy?”

Giang Vọng liếc mắt nhìn cậu ta một cái, hiếm khi cười nói: “Bạn gái của tôi.”

“…”

“Anh có bạn gái à?”

“Ừ.”

Hai người cười ha ha: “Chị dâu…đáng yêu thật đấy.”

Đúng là đáng yêu mà.

Có đôi khi Giang Vọng cũng thấy lạ, làm sao cô có thể đáng yêu đến vậy.

Anh cầm di động ra khỏi phòng nghỉ, dựa vào tường soạn tin nhắn, cho dù đã biết sau đó sẽ nói gì, anh vẫn trả lời rất phối hợp: “Vì sao?”

Sau khi Thời Niệm Niệm thất bại trong việc xin Hứa Ninh Thanh giúp đỡ thì phải tự nghĩ cách.

Tra luôn trên baidu, kết quả tra ra được một đống những cái gọi là lời tỏ tình trêu ghẹo bạn trai.

Mấy cái kiểu lời tỏ tình này, Thời Niệm Niệm thật sự là chẳng biết chút gì, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe, càng thêm không biết cái gì là lời tỏ tình đang rất thịnh hành dạo gần đây, chỉ là nhìn rồi cảm thấy rất thú vị.

Nhưng tự tay gửi đi lại không giống, vẫn sẽ có cảm giác ngượng ngùng.

Bàn tay cô dán lên mặt, nhắm chặt hai mắt, cuối cùng mới ra quyết định, gõ chữ theo nội dung trên baidu.

[Vậy thì chúng mình chính là hai nhát cắt rồi] (Ý là hai chúng mình là một đôi =))) Trời má đáng yêu quá đi)

Ngượng quá đi, chỉ gửi một dòng chữ như vậy mà cả khuôn mặt cô cũng đã đỏ bừng.

Qua một lát, Giang Vọng cố ý trêu cô: “Còn có cái nào khác không?”

“…”

Thời Niệm Niệm lại lướt lướt, tìm được một cái.

- Chúng ta chơi trò người gỗ không được nhúc nhích đi.

- Được.

- Em thua rồi.

- Vì sao.

- Vì động lòng.

Giang Vọng dựa vào tường phòng nghỉ, nhìn tin nhắn gửi tới di động cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp, lộ ra chút lười biếng, vang vọng trong hội quán.

Sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

Giang Vọng gọi điện thoại đến mà không hề có dấu hiệu báo trước, Thời Niệm Niệm vẫn còn đang thấy bối rối vì vừa nãy gửi những ‘lời tỏ tình’ đó, thì anh đã gọi thẳng đến.

Thế nên cô vẫn chưa phản ứng lại được là phải nghe máy hay từ chối.

Giây tiếp theo, giọng nói nghiêm túc của giáo viên tiếng Anh vang lên từ trên đỉnh đầu: “Đưa di động cho thầy.”

Lưu Quốc Khải đã đi dạy nhiều năm vậy rồi, có loại học sinh nào mà chưa từng thấy đâu, lại còn là giáo viên có tiếng là công chính nghiêm minh nhất, cho dù thành tích có như thế nào, phạm lỗi cũng sẽ hoàn toàn không nể mặt.

Trong phòng học ánh mắt rất nhiều người nhao nhao nhìn sang.

Dưới rất nhiều ánh mắt, Thời Niệm Niệm đành phải nộp điện thoại.

Màn hình vẫn đang sáng lên, dừng lại ở giao diện nhận cuộc gọi.

Ban ngày Lưu Quốc Khải vừa mới tịch thu mấy cái di động bên lớp hai, tuy rằng trường Trung học Số 1 không yêu cầu quản lí nghiêm ngặt lắm với điện thoại di động, nhưng mà ông lại phát hiện rất nhiều đứa nhỏ bây giờ, căn bản không phải là dùng điện thoại để tra tài liệu hay gọi điện, mà lại là để yêu đương!

Ban ngày ông tịch thu di động của một nữ sinh khi đang nhắn tin với bạn trai, ghi chú là “Anh yêu”, phía sau còn có một hình trái tim màu đỏ.

Một đoá hoa tươi đẹp của tổ quốc đó, Lưu Quốc Khải thật sự rất đau lòng.

Kết quả nghĩ tới việc đi loanh quanh lớp ba lại nhìn thấy nữ sinh nghịch di động, lại còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn như Thời Niệm Niệm, nháy mắt càng thêm đau lòng.

Lưu Quốc Khải cụp mắt nhìn di động.

Chờ chút.

Cái ghi chú này.

Lớp 11-3, Giang Vọng, nam.

Lưu Quốc Khải khẽ thở phào, thì ra là hiểu lầm.

Thời Niệm Niệm quả nhiên là một đứa bé ngoan.

Lưu Quốc Khải trượt một cái nghe máy, kéo dài giọng “Alo” một tiếng.

Giang Vọng sửng sốt.

Lưu Quốc Khải dạy dỗ: “Giang Vọng, chính em không tới trường thì thôi đi, thầy không quản được em, nhưng em lại còn muốn quấy rầy cô gái nhỏ nhà người ta học hành, sắp tới kì thi cuối kì rồi, tự em nói xem em có thiếu đạo đức không hả!”

Lưu Quốc Khải vô cùng đau đớn, dạy dỗ người ta cũng chẳng hề thở gấp.

Giang Vọng: “…”

Mọi người trong lớp: “…”

Cuối cùng Lưu Quốc Khải ném ra một câu tạm thời tịch thu, bảo Thời Niệm Niệm sau khi tiết tự học buổi tối tan thì tìm ông lấy di động, nói xong thì chắp tay sau lưng ra khỏi phòng học.

Thời Niệm Niệm thở dài.

Vừa mới dỗ được đó, không phải lại tức giận nữa đấy chứ…

Vào 8 giờ 30 phút tiết tự học buổi tối kết thúc.

Tuần này đến lượt Thời Niệm Niệm trực nhật, chịu trách nhiệm lau bảng, cô lấy khăn ướt lau bảng hai lần xong, người trong phòng học đã đi được kha khá rồi.

Lấy di động từ văn phòng của tổ tiếng Anh.

Hành lang đen như mực.

Thời Niệm Niệm đeo cặp đi xuống lầu dưới ánh trăng, vừa mới bước xuống bậc thang thì bên tai vang lên tiếng búng tay.

Cô đưa lưng về phía cửa sổ, càng không thấy rõ được đoạn đường này, cô dừng bước chân, lấy di động ra.

Tạm thời mất đi thị giác.

Bỗng nhiên có một mùi hương quen thuộc vấn vít giữa khoang mũi, hơi thở nóng rực dừng bên má cô.

Có một hơi ấm kề vào cánh môi.

Cô lui nửa bước, đuôi ngựa sượt qua, nhìn thấy Giang Vọng trong bóng tối.

“Sao anh lại tới đây?” Trong lời nói của cô có sự ngạc nhiên mừng rỡ.

Anh uể oải cười: “Đưa em về nhà đó.”

Dứt lời thì nhân tiện lấy cái cặp nặng trịch trên vai cô xách trong tay một cách thành thạo.

“Anh không, giận nữa à?” Thời Niệm Niệm chớp mắt hỏi.

Giang Vọng nhớ lại chuyện lúc trước thì lại cảm thấy buồn cười, thật ra cũng không phải là giận thật, có lẽ là bị lòng tham không đáy quấy phá, sau khi bên nhau lại hi vọng xa vời rằng có thể có được càng nhiều sự quan tâm và để ý.

Anh cười hỏi: “Mấy cái hồi chiều đó là ai dạy em vậy?”

Cô sửng sốt, đỏ mặt, giả ngốc: “Cái gì cơ?”

Giang Vọng cố ý trêu cô: “Em nói xem là cái gì?”

“Thì, tra.” Cô nhỏ giọng nói, “Tra di động thôi.”

“Muốn dỗ cho anh vui à?”

“Ừ.” Cô rất ngoan ngoãn gật đầu.

“Vì sao?”

“Không muốn anh, không vui.”

Giang Vọng cười, ngón trỏ véo cằm cô một cái: “Thích anh đến vậy sao?”

Thời Niệm Niệm không nói.

Cũng may là trong bóng tối không thấy được rõ gương mặt cô bây giờ đỏ nhường nào.

Hành lang tối đen, Giang Vọng giẫm lên bậc thang tiếp theo cách cô một bậc, nhưng vẫn cao hơn cô một chút, anh mở hai tay ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng mình.

Thời Niệm Niệm đi đến phía trước thì dừng, cánh tay nhỏ nhắn đặt trên bờ vai anh.

Cặp sách đặt bên chân, tư thế như vậy thân mật vô cùng.

Giang Vọng ôm chặt lấy cô, xoa mái tóc cô, nói: “Thời Niệm Niệm, hãy quan tâm anh nhiều một chút nhé.”

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra đại ca dễ dỗ lắm đó!

Hết chương 42.

Bình luận

Truyện đang đọc