CĂN BỆNH MANG TÊN EM - ĐIỀM THỐ NGƯ

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Biết cách trị chồng.”

Tháng mười, vào dịp lễ Quốc khánh bệnh viện xếp ca làm ‘có tình người’ hơn, Thời Niệm Niệm có bốn ngày nghỉ, mấy ngày nay Giang Vọng bận đưa sản phẩm mới ra thị trường, đúng lúc mợ lại hỏi Thời Niệm Niệm có muốn tới thành phố Lâm du lịch với bà không.

“Ngày mai anh xử lý xong đống việc còn lại ở công ty rồi đi với em nhé.” Giang Vọng nói.

“Chẳng phải anh bận không thoát thân nổi sao?” Thời Niệm Niệm nói, “Dù sao bây giờ bụng em cũng không lớn, đi chơi với mợ mấy ngày là về rồi, anh đừng lo, hơn nữa chẳng phải bác sĩ cũng bảo thời gian mang thai đi lại nhiều thì sẽ tốt hơn đó sao.”

Giang Vọng nhíu mày, mở va li ra đặt bên cạnh, bỏ vài bộ quần áo vào cho cô: “Anh lo em chỉ có một mình.”

“Em cũng có phải con nít đâu.”

Thời Niệm Niệm đứng lên, hai cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh, dỗ dành, “Anh ngoan ngoãn kiếm tiền, còn em đi tiêu tiền.”

Lúc này Giang Vọng mới nở nụ cười, nhìn cô chốc lát, rồi nhượng bộ: “Được rồi, vậy em nhớ gọi điện thoại cho anh mỗi ngày đấy nhé.”

Hành lý Thời Niệm Niệm mang theo chỉ có vài bộ quần áo cùng một vài đồ dưỡng da, Giang Vọng đều đã sắp xếp xong hết cho cô, anh kéo va li, xách xuống dưới phòng khách trước.

Thời Niệm Niệm nói: “Anh đừng vội, sáng mai đưa xuống là được rồi.”

Giang Vọng: “Đặt ở đây lỡ may buổi tối em đứng dậy không nhìn rõ rồi ngã một cái thì sao.”

“…”

Kể từ khi mang thai, Giang Vọng đã hoàn toàn coi cô như một cô bé ngay cả đi đường cũng không biết.

Ngày mai sẽ đi du lịch, buổi tối hai người làm tổ một chỗ chuyện trò một lúc lâu, Thời Niệm Niệm cũng không biết bản thân ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh lại thì Giang Vọng đã không còn ở nữa.

Tấm rèm trong phòng được kéo kín, cản ánh mặt trời bên ngoài, trong phòng tối đen, hèn gì cô có thể ngủ thẳng đến bây giờ.

Rất nhanh thì Thời Niệm Niệm đã rửa mặt xong đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ, rồi cô chợt nghe thấy tiếng mợ truyền tới từ dưới tầng.

Cô hơi dừng, rồi gọi một tiếng: “Mợ ạ.”

“Ừ.” Mợ đi từ phòng khách đến đầu cầu thang, mỉm cười, “Ngủ đến tận bây giờ à, nhưng mà mang thai thì dễ ham ngủ lắm, huống chi cháu còn mang thai đôi nữa.”

“Em xuống tầng chậm một chút.” Giang Vọng vừa nói vừa đi lên giúp Thời Niệm Niệm xuống dưới.

Thời Niệm Niệm: “Mợ à, đã để mợ chờ lâu rồi ạ.”

“Không lâu lắm đâu, đúng lúc chưa ăn sáng nên qua nhà cháu ăn ké.”

Hai người cũng không định đi du lịch ở đâu xa, mà thuê người lái xe tự tới thành phố Lâm mua sắm, nơi ở lại còn là khách sạn nghỉ dưỡng hạng sao của thành phố mà Giang Vọng đặt, xe đã dừng trước cửa, Thời Niệm Niệm ăn sáng xong thì lập tức chuẩn bị xuất phát.

Giang Vọng giúp cô xách hành lý lên xe.

“Đừng để mệt quá, tới nơi thì nhắn tin cho anh nhé.” Giang Vọng nói.

Thời Niệm Niệm “Dạ” một tiếng, vòng lấy cổ anh, cánh môi mềm mại dán lên: “Em đi đây.”

Mợ ngồi trong xe mỉm cười nhìn hai người, trêu chọc: “Đi thôi nào, cũng đã kết hôn được hai năm rồi, sao mà ngày nào cũng dính lấy nhau thế?”

Lộ trình đi cao tốc dài 3 tiếng, hai người ăn hai bát mì ở trạm phục vụ, sợ Thời Niệm Niệm sẽ mệt, nên lộ trình được sắp xếp rất thưa, buổi chiều hai người tới khách sạn cất đồ xong rồi đợi tới khi trời trở tối thì mới ra ngoài.

Nơi trấn nhỏ này có rất nhiều cổ trấn, ngói đá nơi đầu phố đều lộ ra hương vị cổ kính, người đi đường trên phố đều có dáng vẻ khoan thai.

Thời Niệm Niệm và mợ đi dạo một lát, rồi lấy di động ra chụp một tấm ảnh đường phố gửi cho Giang Vọng.

Lúc này Giang Vọng vẫn còn đang ở công ty, khoảng thời gian này quả thực công ty đang bận rộn phát hành sản phẩm mới nên thật sự rất khó mà đi đâu được, sau khi Thời Niệm Niệm đi du lịch thì anh lập tức tăng ca tới tận bây giờ.

Anh nhếch môi, trả lời: “Chơi vui không em?”

Thời Niệm Niệm: “Vui ạ, trong cổ trấn có nhiều món đồ chơi nhỏ rất đáng yêu, em sẽ mua một ít mang về cho anh xem.”

Giang Vọng: “Được, đừng dạo muộn quá nhé.”

Ngoại trừ đi công tác thì đây là lần đầu tiên hai người chia cách kể từ lúc kết hôn cho tới nay, buổi tối về khách sạn hai người còn gọi điện thêm một lúc lâu.

Mà trong mắt người khác không hiểu sao lại biến thành ly hôn. Thời Niệm Niệm không ở nhà, ngày đó Giang Vọng tăng ca đến tối nên ngủ ở công ty luôn.

Thật ra trước khi Thời Niệm Niệm về nước Giang Vọng thường xuyên ngủ ở công ty, nhưng hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn.

Có nhà mà không về, tăng ca cả đêm, vì thế tin đồn ly hôn lập tức truyền ra.

“Sau khi hoàng hậu nương nương mang thai chẳng phải ngày nào tổng giám đốc Giang cũng dành thời gian đi thăm cô ấy vào buổi trưa sao, có phải sau khi mang thai thì tính tình cô ấy trở nên nhạy cảm đa nghi không, tôi thấy có rất nhiều phụ nữ có thai như thế, vậy nên tổng giám đốc Giang thấy phiền chán?”

“Sao tổng giám đốc Giang có thể như vậy được chứ! Phụ nữ mang thai vốn đã không dễ dàng gì, cần anh ấy ở bên mà thôi, cái này thì có gì đâu chứ! Phiền gì mà phiền!”

“Nhưng mà khoảng thời gian này công ty thật sự rất bận mà…vị trí bây giờ của tổng giám đốc Giang áp lực biết bao, về nhà mà còn cãi nhau với anh ấy nữa thì tôi thấy cũng phiền lắm…”

“Đám cưới cũng chưa qua bao lâu mà, khi đó làm đám cưới long trọng như thế, nháy mắt đã thấy chán ghét, lòng dạ của nhà tư bản quả nhiên không đáng một xu.”

“Tôi cảm thấy cũng chưa chắc là ly hôn đâu, với cái dáng vẻ đó của hoàng hậu nương nương của chúng ta, ai nỡ lòng nào tức giận với cô ấy chứ, dù sao thì đối diện với khuôn mặt đó tôi cũng chẳng tức giận nổi.”

Mỗi người một ý không ai giống ai.

Đến tối hôm sau Giang Vọng vẫn ngủ lại công ty như cũ, tin đồn ly hôn càng sôi sục hơn.

Đương nhiên mọi người không dám thì thầm những chuyện này trước mặt Giang Vọng, nhưng mà hai ngày này khi Giang Vọng xuống bên dưới thì vẫn nghe thấy một ít, chỉ đơn giản là Thời Niệm Niệm đi du lịch còn mình thì bận tăng ca thôi mà.

Buổi trưa khi anh nói chuyện này cho Thời Niệm Niệm, Thời Niệm Niệm bật cười không thôi, nói chắc chắn là do cái bản mặt nghiêm túc ngày thường của anh, nên mọi người mới cảm thấy anh không giống người tốt.

Ngày mai Thời Niệm Niệm mới về, Giang Vọng bảo giúp việc và quản gia quét tước lại nhà cửa sạch sẽ, còn bản thân thì vẫn tăng ca đến tối ở công ty như cũ.

Anh mệt mỏi bấm ấn đường, một tay tháo cà-vạt ra để trên sô pha, cúc áo sơ mi lỏng lẻo cởi ba cái, nhắn tin cho Thời Niệm Niệm.

Đã về tới khách sạn chưa?

Cô không trả lời ngay, Giang Vọng đi tắm một cái trước, lúc mặc áo tắm đi ra thì đã thấy một người phụ nữ ngồi trên sô pha, chiếc cà vạt bị anh tiện tay để trên sô pha vừa nãy cũng đã được gấp lại ngay ngắn.

Tầng 19 vốn ít người, gian phòng ngủ này cũng là dành riêng cho Giang Vọng, ngoại trừ Thời Niệm Niệm và nhân viên vệ sinh thì sẽ không có ai khác đi vào, nên sau khi Giang Vọng vào thì cũng không khoá cửa.

Anh nhíu mày, giơ tay bật đèn lên, người phụ nữ bị châm chích bởi ánh đèn đột ngột sáng lên nên híp mắt lại.

Giang Vọng không nhận ra được là ai.

Người phụ nữ nũng nịu nói: “Tổng giám đốc Giang ạ.”

Giang Vọng nghe thấy giọng nói này thì mới phản ứng lại được, là Sở Tuyết Nghiên của phòng kế hoạch lên tầng 19 tìm anh lần trước.

Anh nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lẽo, giữa hàng mày cau lại là vẻ bực bội: “Cô tới đây làm gì?”

“Gần đây công ty phát hành sản phẩm, em nghe nói gần đây tổng giám đốc Giang luôn bận rộn đến mức ngủ luôn ở công ty, lo rằng cơ thể anh không chịu nổi, nên đặc biệt ra ngoài mang một ít đồ ăn về cho anh ạ.” Cô ta nói xong thì xách chiếc túi to bên cạnh lên.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo mỏng xuyên thấu làm bằng ren, loáng thoáng để lộ một đường trước ngực.

Đương nhiên là Giang Vọng sẽ không ngu ngốc đến mức không nhìn ra được mục đích của cô ta, trước đây khi anh vừa mới tiếp quản công ty còn có không ít người tặng người cho anh, cài vào làm gián điệp cũng thế, nịnh hót cũng thế, sau đó bọn họ phát hiện Giang Vọng thật sự không gần gũi người đẹp thì tất cả mới từ bỏ.

Thế mà hôm nay lại có một kẻ ngu ngốc tới nữa.

Giang Vọng nhướng mày, còn chưa kịp nói gì, thì chiếc di động ở bên cạnh lại vang lên.

Mặt trên ghi chú là “Vợ”.

Anh cầm di động tạm thời chưa nghe máy, mà ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn về phía Sở Tuyết Nghiên: “Vẫn chưa biến đi à?”

“Giang…”

Giang Vọng ngắt lời cô ta: “Cút.”

“Anh ăn một chút đi ạ, vẫn còn nóng đấy ạ.”

Chút kiên nhẫn cuối cùng của anh rốt cuộc cũng đã bị mài mòn hết, cuộc điện thoại kia của Thời Niệm Niệm đã sắp ngắt, giọng anh lạnh lùng: “Cô tính tự đi ra khỏi cánh cửa này hay là tôi cho người kéo cô ra ngoài?”

Sở Tuyết Nghiên nhìn anh, đôi mắt rớm lệ, thấy người đàn ông thật sự không lung lay một chút nào thì mới không cam lòng lề mề sửa soạn túi đứng lên.

Giang Vọng gọi lại cho Thời Niệm Niệm một lần nữa.

Cô không nghe máy, mà sau khi Sở Tuyết Nghiên kéo cửa ra thì đứng tại chỗ không nhúc nhích, không hiểu sao trái tim Giang Vọng lại nhảy lên “thình thịch”, anh nghiêng đầu nhìn sang.

Rồi nhìn thấy Thời Niệm Niệm xách theo hành lý đứng trước cửa, sửng sốt nhìn Sở Tuyết Nghiên.

Giang Vọng thật sự chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân sẽ gặp phải cảnh tượng chết chóc như này, mình thì mới tắm xong chỉ mặc một chiếc áo tắm, lại còn có một người phụ nữ đi ra từ phòng của mình.

Anh không kịp suy nghĩ gì, mà bước nhanh về phía Thời Niệm Niệm, cúi người xuống, kéo người nọ vào lòng, gác cằm lên bả vai cô, vỗ lưng cô từng cái từng cái một.

Dễ thấy là cô gái nhỏ đã bị cảnh tượng trước mắt này doạ sợ, im lặng không nhúc nhích một lúc lâu, cũng quên mất phải nổi giận.

Giang Vọng vỗ lưng cô dịu giọng dỗ dành: “Không có gì đâu không có gì đâu, bé cưng à, anh sẽ từ từ giải thích cho em.”

Sở Tuyết Nghiên đứng bên cạnh nhìn Giang Vọng của bây giờ thì cũng sững sờ ngay tại chỗ, cô ta chưa từng nhìn thấy Thời Niệm Niệm, nhưng lúc này cũng đã đoán được là ai, có điều cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không khớp với tin đồn ly hôn được đồn đại trong công ty mấy ngày nay.

Thời Niệm Niệm cũng đã tỉnh táo lại sau sự kinh hãi, cô giơ tay đẩy người đàn ông đang dính vào người mình ra, nhíu mày: “Giang Vọng, anh bỏ ra.”

“Không bỏ.” Anh nghiêng đầu hôn một cái lên tai cô.

Thời Niệm Niệm giơ tay đẩy anh, kết quả lại cho cái mặt của anh một bạt tai, nổi giận: “Không được hôn em.”

Giang Vọng cũng không tức giận, lại dỗ vài câu, kéo cả người lẫn hành lý của cô vào trong phòng rồi đóng cửa lại luôn.

“Anh tắm xong thì cái người đó đã ở đây rồi, lúc đuổi cô ta đi thì đúng lúc gặp phải em.” Giang Vọng ôm người lên giường, vuốt bụng cô từng cái để an ủi.

Đã hơi lộ ra đường cong rồi.

“Cô ta bị sao vậy chứ?” Thời Niệm Niệm không vui.

Sau sự khiếp sợ trong nháy mắt khi mở cửa vừa nãy thì cô cũng có thể hiểu đại khái tình huống là như thế nào, cô cũng đủ tin tưởng Giang Vọng, có điều hình ảnh như thế vẫn khiến cô cực kì không thoải mái.

Giang Vọng dỗ: “Ừ, ngày mai anh sẽ bảo phòng nhân sự sa thải cô ta.”

Anh xoay người đặt người nọ dưới thân, hôn cô một cách thuần tuý không chứa dục vọ.ng, thấp giọng hỏi: “Sao bỗng nhiên lại tới đây thế?”

Cô nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, lườm anh một cái: “Bắt quả tang kẻ ăn vụng.”

Giang Vọng nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, có chút bất đắc dĩ: “Đã doạ em rồi phải không?”

Thời Niệm Niệm nghiêng đầu, không nói tiếp chuyện này nữa, “Nhớ anh, nên muốn về trước cho anh một niềm vui bất ngờ.”

Cô gái nhỏ nằm dưới người dùng giọng điệu mềm mại nói “Nhớ anh” thật sự là muốn ‘thài’, Giang Vọng chỉ cảm thấy trái tim như bị véo một cái thật mạnh, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Anh cúi đầu, khẽ giọng nói: “Xin lỗi em.”

Giang Vọng niết mặt cô: “Để Niệm Niệm của chúng ta phải ấm ức rồi.”

Ngày hôm sau thư ký Triệu liền nhìn thấy hai người đi ra từ phòng ngủ của tầng 19, là một người hâm mộ của công ty cô ấy lập tức truyền tin này đi, vì thế tin đồn ly hôn tự động sụp đổ.

Cùng lúc đó tin tổng giám đốc Giang đích thân ra lệnh làm Sở Tuyết Nghiên cuốn gói cút đi cũng truyền ra.

Ngày mai Thời Niệm Niệm mới đi làm, cả ngày hôm nay đều ngồi trong văn phòng của Giang Vọng, buổi chiều Giang Vọng đi họp, nên Thời Niệm Niệm trò chuyện với thư ký Triệu một lát.

“Cái cô Sở Tuyết Nghiên kia ghê tởm cực kì, trước đây cô ta còn lên tầng 19 chỉ vì chút chuyện vặt vãnh đấy ạ.” Thư ký Triệu hiếm khi tức giận bất bình mắng chửi trước mặt Thời Niệm Niệm, “Còn tưởng rằng chúng tôi không nhìn ra được lòng dạ của cô ta sao.”

Mắng xong, cô ấy còn ôm ngực làm động tác nôn mửa: “Ghê tởm.”

Thư ký Triệu vừa dùng máy tính xem tài liệu mới nhất được gửi tới, vừa giơ ngón tay cái lên với Thời Niệm Niệm: “Quả nhiên người đàn ông nào cũng cần phải được dạy dỗ.”

Dạy dỗ…

Thời Niệm Niệm nhớ tới lời Khương Linh nói với cô hồi cấp ba, hồi đó cô còn bị cô ấy giật dây đưa dây buộc tóc của mình cho Giang Vọng nữa.

Cô vừa nghe thư ký Triệu nói chuyện, vừa nhắn tin cho Giang Vọng.

- Anh có còn giữ cái dây buộc tóc em đưa anh hồi cấp ba không?

Rất nhanh anh đã trả lời.

- Cất ở nhà, có đói không, có cần anh bảo người đi mua chút gì cho em ăn không?

Thư ký Triệu nói liến thoắng không ngừng một lúc, cuối cùng bản thân vỗ tay hai cái, cho Thời Niệm Niệm một kết luận.

“Cô đây là biết cách trị chồng đấy.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai bánh bao ra đời rồi!

Đoán trúng có thưởng nè! Hai nhóc tiểu Giang hay hai nhóc tiểu Niệm, hay là thai long phượng đâyyyy???

Hết ngoại truyện 9.

Bình luận

Truyện đang đọc