Thời Niệm Niệm là một cô gái có suy nghĩ rất thấu suốt, cô biết bản thân mình thích Giang Vọng, nhưng lại không nghĩ tới chuyện ở bên anh, nói đúng hơn là, không nghĩ tới chuyện ở bên anh trong lúc đang học cấp 3.
Cô quá ngoan ngoãn, giáo viên đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần là không được yêu sớm, cô không dám vi phạm.
Nhưng khi Giang Vọng nói những chuyện đó ra xong thì cô thật sự rất đau lòng.
Vậy nên hành động theo trái tim mách bảo, không thông qua đại não.
Cho đến khi Giang Vọng lại hôn lên môi cô thì suy nghĩ mới lại quay trở về.
Thế này là ở bên nhau sao…
“Mở miệng ra.” Giọng nói bình tĩnh của Giang Vọng vang lên.
Lưng Thời Niệm Niệm dựa vào tường, bị ép nâng cằm lên đón nhận nụ hôn của anh, mặt đỏ tai hồng ngượng ngùng, thật sự có cảm giác cả khuôn mặt cũng nóng cháy luôn rồi.
Cô mím miệng không để anh thực hiện được.
Bụng ngón tay của Giang Vọng ma sát cánh môi cô, tựa như mê hoặc: “Ngoan, mở miệng ra nào.”
Thời Niệm Niệm không thể nhịn được nữa véo mạnh eo anh một cái, cuối cùng người này mới buông cô ra, Thời Niệm Niệm bị hôn đến mức khoé mắt đỏ lên, trừng anh vẻ tố cáo.
“Chẳng phải anh nói…sau này, nghe em hết sao?”
“Đúng vậy.” Anh đáp lời.
“Vậy anh đừng có, đừng có hôn em.”
“…” Giang Vọng nhướng mày, “Cái này thì không được.”‘
Anh như bị nghiện, cúi xuống hôn rồi lại hôn, bị Thời Niệm Niệm nhanh tay nhanh mắt đẩy ra một cái, lùi sang bên cạnh hai bước, cảnh giác nhìn anh, quay đầu lập tức chạy về phía khán phòng.
Không nhìn đường, cái trán đụng phải một người.
“Làm gì mà chạy nhanh thế?” Hứa Ninh Thanh bảo vệ cô, hỏi.
Cô chột dạ chớp mắt một cái: “…Không có gì ạ.”
Hứa Ninh Thanh nhìn ra sau thì thấy Giang Vọng đang không nhanh không chậm đi theo phía sau, bình tĩnh nhướng mày: “A Vọng bắt nạt em à?”
“Không có, không phải, anh ấy không bắt nạt.” Phủ nhận ba lần liên tục.
Cô nhóc này khi nói chuyện nếu có thể lược bớt từ ngữ thì sẽ lược bớt, đây là lần đầu tiên Hứa Ninh Thanh nghe thấy cô nói ba từ lặp lại như vậy, càng kinh ngạc hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Tiệc tối kết thúc rồi, đưa em về nhà nhé?”
“Dạ.”
Cô đi về phía trước hai bước rồi mới nhớ là mình còn đang mặc áo khoác của Giang Vọng, cô vừa định kéo khoá xuống thì mũ đã bị người phía sau nhấc lên, trùm qua đỉnh đầu cô.
Giang Vọng nói: “Cứ mặc đi, mai trả cho anh.”
“Hay là cậu cũng ngồi xe tôi về đi?” Hứa Ninh Thanh hỏi.
Giang Vọng liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm một cái, cô nhóc này lại còn lắc đầu đảo tròng mắt với anh ở sau lưng Hứa Ninh Thanh nữa, anh nhấp môi: “Không cần đâu, tôi lái xe đến.”
Quả thật giống như đang yêu đương lén lút vậy.
Thời Niệm Niệm theo Hứa Ninh Thanh trở về nhà, ngày mai chính là ngày nghỉ tết Nguyên Đán, hắn cũng về nhà ở, lúc đi vào thì cả căn phòng tối đen.
“Cậu mợ đâu rồi ạ?” Thời Niệm Niệm hỏi.
Hứa Ninh Thanh bật đèn, lấy bình nước trong tủ lạnh ra uống:”Chắc là ra ngoài hẹn hò dịp năm mới rồi.”
Thời Niệm Niệm gật đầu, chuẩn bị về phòng, vừa mới mở cửa phòng ngủ ra thì đã bị Hứa Ninh Thanh gọi lại.
“Vừa nãy em và Giang Vọng làm cái gì vậy?”
“A…” Thời Niệm Niệm sửng sốt, “Không có gì ạ.”
Hứa Ninh Thanh nghi ngờ liếc cô mấy lần, Thời Niệm Niệm chột dạ không thôi, thuận miệng tìm một lí do rồi nhốt mình trong phòng ngủ.
Tắm xong đi ra, Thời Niệm Niệm vừa sấy tóc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày này mơ mơ hồ hồ, cô cũng không biết tại sao lại yêu đương với Giang Vọng rồi.
Như bây giờ…thật sự là bên nhau rồi sao.
Vậy thì, có phải là cô nên nhắn cho Giang Vọng một tin không.
Chúc anh ngủ ngon?
Hay là cái khác?
Thời Niệm Niệm sống chậm chạp mười mấy năm, cho dù là vì Giang Vọng nên được trải nghiệm thứ tình cảm của thiếu nữ, thứ mà trước giờ chưa từng có, nhưng cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào để chung đụng với người mang thân phận bạn trai là Giang Vọng.
Một tay cô nâng mặt ngồi trước bàn học, do dự nhìn màn hình di động.
Cô muốn đối xử tốt với Giang Vọng, muốn anh được vui vẻ.
Chần chừ một lúc sau, cô nhấn mở khung trò chuyện với Giang Vọng, từ từ gõ chữ.
Wanan*.
Chúc anh ngủ ngon.
(*) Từ này thì không cần giải thích rồi ha, nghĩa là ngủ ngon như dưới, vì tác giả có viết trong nguyên tác nên mình giữ nguyên thế này, cũng giải thích thêm nguyên nhân (nếu mình nghĩ không sai) thì là khi gõ chữ trên điện thoại người Trung sẽ gõ pinyin (bính âm) trước sau đó mới hiện ra chữ Hán, có lẽ đó là lí do vì sao tác giả viết như trên.
Còn chưa kịp ấn gửi thì màn hình di động bỗng nhảy lên, là Giang Vọng gọi tới.
Thời Niệm Niệm vội vàng nghe máy, đặt bên tai, đi qua khoá cửa phòng ngủ lại.
Giọng Giang Vọng truyền tới: “Đã ngủ chưa?”
Ánh đèn đường lọ mọ ngoài cửa sổ, nghe thấy giọng anh thì cô lập tức nở nụ cười: “Chưa ạ.”
“Ngày mai ra ngoài chơi không?” Anh hỏi.
“Ngày mai sao?”
“Ừ.”
Cô nhoài người ra ngoài cửa sổ, màn đêm rất tĩnh lặng, hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Không biết.” Giọng anh biếng nhác, rất thoải mái, “Em muốn đi đâu?”
“Em cũng…không biết.”
“Vậy đi xem phim được không?” Anh đề nghị.
Giang Vọng cũng hiếm khi ra ngoài chơi, trước đây có một khoảng thời gian rất dài ngày nào anh cũng huấn luyện, thỉnh thoảng ra ngoài thì cũng đi cùng mấy người Hứa Ninh Thanh Phạm Mạnh Minh, mấy cái chỗ như thế rất không phù hợp với một cô gái như Thời Niệm Niệm, có đi anh cũng không yên tâm.
“Được ạ.” Cô đồng ý, còn gật đầu nữa.
Gật xong mới nhớ ra là Giang Vọng không nhìn thấy được, lại tự mình bật cười, tâm trạng rất tốt.
Không nói chuyện được bao lâu thì cúp điện thoại, Thời Niệm Niệm gửi cái tin nhắn ‘Chúc anh ngủ ngon’ mà vừa nãy nhập xong nhưng chưa kịp gửi đi sang, sau khi sấy khô tóc thì lại cầm di động, Giang Vọng đã trả lời cô.
- Ngủ ngon nhé người bạn nhỏ, chúc mừng năm mới.
Hôm sau thức dậy thì bên ngoài lại có tuyết rơi, trên cây bị phủ một lớp tuyết, trong không khí như có một tầng sương bao phủ,vào ngày đầu tiên của tết Nguyên Đán, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
Thời Niệm Niệm tỉnh rất sớm, hôm nay phải đi xem phim với Giang Vọng.
Lần đầu tiên trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ phải ăn mặc thật là đẹp.
Một mình lề mề trước gương của tủ quần áo hồi lâu, cho đến khi mợ ở bên ngoài gọi ra ăn sáng thì mới đi ra.
“Sao hôm nay lại ăn mặc xinh đẹp thế này?” Mợ quay đầu nhìn cô một cái, vừa cầm bát đũa đưa qua.
“A.” Khuôn mặt Thời Niệm Niệm đỏ lên, “Mặc, đại thôi ạ.”
Mợ thật ra không hề để ý đến sự bất thường của cô: “Các cháu sắp thi cuối kì phải không?”
“Dạ.”
“Niệm Niệm của chúng ta học hành thật sự không dễ dàng, trước đây khi anh trai cháu đi học mợ cũng chẳng có cảm giác như thế này, học mà cứ như chơi vậy, nhìn cháu học mới cảm thấy mệt đến thế.”
“Vẫn ổn ạ.” Cô mỉm cười, ăn một thìa cháo, “Cháu không thấy…mệt.”
“Lát nữa mợ đưa cháu đến trung tâm thương mại nhé? Vẫn chưa sắm quần áo mới đón Tết đâu đấy.”
Thời Niệm Niệm vội vã xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu muốn đi, đi xem phim với bạn.”
“Vậy à?” Mợ không hỏi nhiều, cũng không nghi ngờ gì, “Vậy cháu mặc nhiều hơn chút, đừng để bị cảm lạnh.”
“Dạ, anh đâu rồi ạ?”
Mợ ngước mắt: “Vẫn đang ngủ.”
Vừa ăn sáng xong thì di động Thời Niệm Niệm lập tức rung lên, Giang Vọng nhắn tin tới.
Cô nhanh chóng đứng lên, nói với mợ một tiếng rồi ra cửa.
Vào mùa đông, nơi đầu con phố gió lạnh táp vào mặt, vừa ra khỏi cửa thì lập tức nhìn thấy Giang Vọng, anh đứng dưới một tàng cây trơ trụi, bên chân là lá vàng khô rụng xuống, cao gầy rắn rỏi, có bông tuyết tan ra dính ướt ngọn tóc và bả vai anh.
Giang Vọng vừa nhìn thấy Thời Niệm Niệm thì không nhịn được nở nụ cười.
Cô gái nhỏ mặc rất dày, mũ, găng tay, khăn quàng cổ, đủ hết, chân đi một đôi bốt lông xù, lộ ra đôi mắt đen xinh đẹp trong veo.
Anh giơ tay vỗ đầu cô, mỉm cười gọi cô: “Bạn gái.”
Từ trước tới giờ anh chưa từng yêu đương, tuy rằng nhờ vào khuôn mặt này mà từ nhỏ đến lớn con gái theo đuổi anh rất nhiều, nhưng Giang Vọng chưa từng có hứng thú, anh đã quen một mình, có lúc thấy đám người Phạm Mạnh Minh mang bạn gái đến chơi cũng cảm thấy không thú vị, quá rắc rối.
Đến bây giờ mới bị vả mặt “bôm bốp”.
Đêm qua trở về gần như là không ngủ cả một đêm.
Thời Niệm Niệm đã là bạn gái anh.
Trong đêm đen, từng nụ hôn trên sân thể dục tối tăm ấy kích thích dây thần kinh anh từng chút từng chút một, ăn quen bén mùi, cánh môi mềm mại của cô gái, mùi hương thơm ngát trên người, hơi thở dồn dập, tất cả đều tựa như một thứ ma tuý gây nghiện, ăn mòn lí trí anh.
Sau đó thì bắt đầu hối hận tại sao lại hẹn cô đi xem phim.
Vừa cũ rích vừa nhàm chán.
Lần đầu tiên chính thức hẹn hò, hẳn là nên lên kế hoạch cái đã.
Mà khi anh đang nghiêm túc suy nghĩ lúc hẹn hò có thể làm gì thì trong đầu lại hiện lên một ít hình ảnh 18+ cực kì quê mùa, chuyện như vậy, với một cô gái nhỏ 16 tuổi như Thời Niệm Niệm, đương nhiên là chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
Lại còn khiến anh không thể ngon giấc cả một đêm.
Hôm nay anh không lái xe tới, gần đó có một ga tàu điện ngầm, hai người cùng đi đến.
Vào kì nghỉ như này ở ga tàu điện ngầm rất đông người, nghe giọng thì không phải người bản địa, chắc là tới đây du lịch, trong khoang tàu điện ngầm cũng cãi cọ ồn ào.
Không có chỗ ngồi.
Hai người đi theo dòng người vào giữa.
Vóc dáng Thời Niệm Niệm thấp bé, phải duỗi thẳng tay mới có thể giữ chặt vòng treo, rất là vất vả.
Giang Vọng nhìn một lát thì nở nụ cười.
Quá con mẹ nó đáng yêu.
Anh đối mặt với Thời Niệm Niệm, giơ tay nắm thanh vòng treo ở phía trên, vừa thả lỏng vừa thoải mái, cánh tay gập lại thành một góc.
“Bám đi này.” Anh cụp mắt, bình thản* nói.
(*) Nguyên văn convert là “vân đạm phong khinh” nghĩa là bình thản, hờ hững tựa như mây gió.
Thời Niệm Niệm chưa phản ứng lại được: “Cái gì cơ ạ?”
Anh vỗ lên cánh tay của mình: “Chỗ này thấp hơn một chút.”
Cô cắn môi, hơi thở chậm lại, đầu tiên là quàng vào cánh tay anh rất nhẹ nhàng, sau đó mới từ từ thu năm ngón tay vào, dùng chút lực nắm lấy, giống như sợ làm anh đau, động tác vừa chậm vừa nhẹ.
Cách lớp quần áo mùa đông, may là không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
Nhưng Thời Niệm Niệm vẫn cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Thình thịch.
Đây là lần đầu tiên cô vịn vào cánh tay Giang Vọng như thế này.
Đến trạm dừng tiếp theo, đi lên trước một bước theo quán tính, vừa khéo ngã vào lồng ngực Giang Vọng, anh vô cùng tự nhiên dùng một cái tay khác vòng qua bả vai cô, tựa như đang ôm cô vào lòng.
Chóp mũi Thời Niệm Niệm sượt qua cổ áo anh, lúc nhìn thẳng thì thấy đường cong xương quai xanh lồi lõm rõ ràng của chàng trai.
Anh không buông tay, cụp mắt nở nụ cười liếc cô một cái, hàng mi của cô gái chớp nhanh, bởi vì hành động đột ngột tới gần này mà không biết phải làm sao.
Vóc dáng của Giang Vọng cao lớn, lại có một khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của người khác như vậy, vừa đi đến thì đã hấp dẫn sự chú ý của mấy nữ sinh xung quanh trong khoang tàu.
Mặc đồng phục của trường cấp 3 trong thành phố, nhưng nhìn logo trước ngực không phải là trường Trung học Số 1.
“Ấy mau nhìn anh chàng kia đi, đẹp trai thật đấy!”
“A a a đây gọi là ‘cặp đôi thần tiên*’ phải không, trai đẹp quả nhiên đều có bạn gái hết.”
(*) Nguyên văn convert là “thần tiên quyến lữ”: nghĩa là thần tiên yên nhau (cre: leosansutu.wordpress.com)
“Không đúng, hình như anh chàng đẹp trai này nhìn hơi quen.” Mấy nữ sinh ở bên kia tụ tập một chỗ, trong đó có một người nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, do dự nói: “…Có phải là hotboy bên Trung học Số 1 không?”
“Giang Vọng á?”
“Ấy, hình như có hơi giống, anh ấy có bạn gái từ khi nào thế?”
…
Xung quanh toàn là tiếng bàn tán xì xào nho nhỏ.
Giang Vọng giống như chẳng nghe thấy gì, đầu cúi xuống, lại gần bên tai Thời Niệm Niệm: “Ngẩng đầu lên đi, cho anh hôn một cái.”
Thời Niệm Niệm ngẩn ra, lại đẩy anh, nhíu mày nhỏ giọng nói: “Sao anh lại…”
“Hửm?”
Cô cân nhắc xem nên nói thế nào, cuối cùng nói: “Bỉ ổi thế*.”
(*) Ngữ pháp tiếng Trung là kiểu viết ngược, như câu này là “Sao anh lại như thế bỉ ổi”=”Sao anh lại bỉ ổi như thế”, vốn là từ “như thế” sẽ được đặt ở câu trước nhưng mình để thế này theo ngữ pháp tiếng Việt.
“…”
Giang Vọng thật sự là bị cô chọc tức đến mức phải bật cười.
Trời ạ, chỉ mẹ nó hôn một cái thôi cũng bỉ ổi.
“Thế này mà bỉ ổi?” Giang Vọng véo cằm cô, lại gần tai cô, giọng đè thấp xuống, tựa như vành tai tóc mai chạm nhau vô cùng thân mật, “Có biết bỉ ổi thật sự là như thế nào không?”
Thời Niệm Niệm véo anh một cái, không nói gì.
Vào ngày lễ ở chỗ nào cũng đông người, rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại cũng như vậy.
“Xem phim gì đây?” Giang Vọng hỏi.
“Gì cũng được ạ.”
Xung quanh có rất nhiều người, cô sợ gặp phải giáo viên hay bạn trong trường, nên kéo tay áo của Giang Vọng, giục anh: “Giang Vọng, anh nhanh lên đi.”
Anh bật cười, chọn đại một suất chiếu gần nhất, là một bộ phim hài.
Trong rạp chiếu phim là một khoảng tối tăm, Thời Niệm Niệm ôm bắp rang bơ tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc bộ phim đã bắt đầu.
Giang Vọng nhấc cái tay vịn ở giữa lên, lại gần, nắm lấy tay Thời Niệm Niệm.
Trong rạp bật điều hoà, nhiệt độ rất cao, cô cởi áo khoác, bên trong là cái áo lông màu xám.
Giang Vọng chạm phải một thứ đồ lành lạnh, cụp mắt nhìn.
Anh cười: “Đeo cái này à?”
“Dạ.” Cô trả lời rất ngoan ngoãn.
“Vì ra ngoài chơi với anh nên cố ý đeo sao?”
Thời Niệm Niệm cảm thấy ngượng ngùng, cắn môi: “Bộ phim, bắt đầu rồi đấy.”
Giang Vọng vừa muốn nói chuyện thì có hai cô gái ở hàng phía trước bỗng quay đầu lại, trong đó có một người giơ tay lên vẫy, chào hỏi: “Giang Vọng, khéo thật đấy.”
Ánh đèn quá mờ tối, thật ra Thời Niệm Niệm không nhìn rõ lắm, nhưng cũng lờ mờ nhìn ra được là hai cô gái rất xinh đẹp.
Giang Vọng vẫn nửa dựa vào bên cạnh Thời Niệm Niệm như trước, bình tĩnh nhướng mày.
Anh chẳng có ấn tượng gì với khuôn mặt này.
Cô gái ở hàng phía trước nhìn Thời Niệm Niệm, hỏi: “Đây là em gái cậu hả? Đáng yêu thật đấy, em gái nhỏ.”
Giang Vọng không trả lời, cô gái kia cảm thấy lúng túng, khuôn mặt không nén nổi tức giận, Thời Niệm Niệm do dự, nhẹ nhàng gật đầu với cô ta: “Chào chị ạ.”
“…” Giang Vọng nghiêng đầu nhìn sang, bất đắc dĩ gãi mày, sau lại nhìn về phía cô gái kia, nói hời hợt, “Bạn gái tôi.”
“À.” Cô gái ngẩn người, lại nhìn Thời Niệm Niệm thêm mấy lần, rồi nhanh chóng quay lên.
Giang Vọng “Chậc” một tiếng, một bàn tay vòng qua eo Thời Niệm Niệm, ngồi uể oải: “Em quen người ta sao mà lại gọi là chị?”
Thật ra vừa nãy nói xong rồi Thời Niệm Niệm mới cảm thấy dường như không phù hợp lắm, đành phải nói thản nhiên: “Ai bảo…anh quen biết người ta, nên em gọi thôi.”
Giang Vọng nghe ra được ẩn ý trong lời cô nói, cười rộ lên, cong khoé môi, chứa đựng sự dung túng và cưng chiều vô hạn.
“Cô nhóc học giỏi cừ thật đấy, tiến bộ rất nhanh.”
Anh mỉm cười, đầu ngón tay khẽ xoay lắc tay của cô.
“Còn học được cả cách ghen tuông rồi.”
“Đâu có.” Cô cãi lại.
“Được đấy, sau này ăn* nhiều một chút.”
(*) Chỗ này ý anh là “ăn giấm nhiều một chút” = “ghen nhiều một chút” =))))))
Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta cứ yêu đương ngọt ngọt ngào ngào một hồi trước đã, sau đó thì có thể bước vào giai đoạn yêu đương khi đã trưởng thành rồi.
Hết chương 39.