CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Triệu Dương biết chuyện đã nói đến mức này, nếu còn giả bộ hơn nữa thì chỉ làm rối tung lên thôi, nên anh ra hiệu với Từ Tam.

Từ Tam cũng bị kích động, cong mông chạy ra ngoài phòng bảo vệ để canh gác.

Ông lão thấy vậy liền âm thầm gật đầu, thằng nhóc họ Triệu này quả là một nhân vật không tầm thường, không muốn rò rỉ chuyện ra ngoài, đúng là không hề đơn giản!

Triệu Dương đưa một điếu thuốc, nghiêm túc nói: "Ông anh này, nói thật lòng, tôi cũng không quá yêu thích công việc bảo vệ, nếu cứ như vậy mà bị Tôn mập đá ra khỏi phòng an ninh, trong lòng tôi cũng cảm thấy không thoải mái, con người thì phải có khí phách, tôi nhất định phải cho anh ta nhìn thấy một chút thực lực mới được”.

Ông lão liếc nhìn bao thuốc lá Ngọc Khê đang trên tay của Triệu Dương: “Trao đổi với tôi gói thuốc này, mau lấy ra đây đi?”

Triệu Dương cười ha ha, sau đó từ trong túi lấy ra nửa gói thuốc màu đỏ mận, đưa cho ông ta: "Hóa ra ông anh cũng thích loại thuốc lá này à?”

“Thằng nhóc cậu quá ranh mãnh”, ông lão vô cùng tự đắc, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Sau khi suy nghĩ một lát, ông ta mới lên tiếng: "Việc này không đơn giản đâu, nếu mới đầu mà cậu liều lĩnh lao đầu vào thì sẽ không thu được kết quả tốt, thế này đi, tôi giúp cậu chào hỏi một tiếng, để cậu báo cáo với cấp trên đã thu hồi được vài tấn xi măng!”

“Thế thì thôi vậy”, Triệu Dương không cam lòng.

Anh biết ý của ông lão là gì, mặc dù mấy tấn xi măng không đáng giá là bao, cùng lắm cũng chỉ vài nghìn tệ, nhưng có tiền là tốt lắm rồi, nếu có thể thật sự thu lại vài tấn xi măng, cho dù Tôn mập muốn trách cứ thì cũng không thể nào đuổi việc bọn họ được.

Nhưng anh đến đây làm chuyện lặt vặt này không phải chỉ vì muốn có kết quả để báo cáo, mà là muốn leo lên được vị trí cao hơn.

Chỉ khi chuyện này giải quyết một cách hoàn hảo thì anh và Từ Tam mới có thể bước chân vào phòng an ninh trong thời gian ngắn nhất.

Triệu Dương đã xem danh sách vật liệu bị trộm cắp, xi măng không phải là thứ quan trọng nhất, thép và dây cáp mới là thứ quan trọng, chưa kể đến hàng chục nghìn thiết bị đo đạc và bản đồ khác.

Chỉ riêng tháng trước, lỗ gần năm trăm nghìn tệ, công ty đã báo cáo vụ việc nhưng tiếc rằng là không thu được kết quả gì, sau đó mới điều động phòng an ninh đến đây điều tra.

Nhưng kỳ ba của công trường giống như một tấm lưới vô hình, dù có kiểm tra như thế nào cũng không thể tìm ra kết quả, điều này mới khiến người ta khó tin.

Ông lão đoán ra được điều gì đó, nhìn chằm chằm Triệu Dương rồi nói: “Nhóc con, xem ra cậu là người có tham vọng lớn!”

Triệu Dương thẳng thắn nói: “Ông anh, có thể giúp đỡ tôi không?”

Ông lão thần bí nói: “Muốn giúp đỡ thì có thể giúp, chỉ là phải xem cậu muốn điều tra ở bước nào”.

Triệu Dương hỏi: "Ông anh có thể giúp bước nào?"

Ông lão gật đầu nói: "Chuyện này bên trên là tổng công ty, bên dưới là công ty xây dựng và bộ phận dự án kỳ ba, thậm chí bao gồm cả nhà thầu và phòng an ninh các cậu, chuyện này nhúng tay vào chỗ nào cũng đều không ổn, cậu cảm thấy loại chuyện rắc rối này, cậu có thể nhúng tay vào sao?”

Triệu Dương sững sờ, tuy rằng trong lòng đã có dự đoán từ trước, nhưng tận mắt nhìn và nghe thấy thì đó lại là chuyện khác.

Chẳng trách anh xin Tôn mập cái gì đều được cái đó, vừa cử người và vừa mượn xe. Anh cho rằng vấn đề này liên quan đến các nhân vật lớn trong tổng công ty, nếu anh thực sự vén màn chuyện này, thì sẽ động đến quyền lợi của biết bao nhiêu người?

Chưa nói đến việc anh có thể ra tay hay không, cho dù may mắn có thể thực hiện, vậy thì cũng sẽ có vô số kẻ địch, như vậy thì còn có khả năng nhắc đến chuyện thăng chức nữa sao?

Đến khi đó, Triệu Dương sẽ trở thành một con chuột qua đường bị mọi người hô hào và đánh đập, sao anh có thể có được chỗ đứng trong công ty được chứ?

...

Phải nửa tiếng sau Triệu Dương mới ra khỏi phòng bảo vệ.

Từ Tam vẫn luôn đợi ở bên ngoài, tuy rằng không biết hai người ở bên trong đã nói gì, nhưng nhìn sắc mặt Triệu Dương thì xem ra chuyện này rất phiền phức.

Trên đường trở về, Triệu Dương cũng không giấu giếm cậu ta, anh kể tóm tắt nói với cậu ta một lượt.

Từ Tam nghe xong lập tức giận mắng chửi: "Thằng Tôn mập đó thực sự quá xấu xa, anh ta đang muốn hãm hại chúng ta, muốn chúng ta không thể làm người, cả cấp trên và cấp dưới đều không dễ đụng tới!”

Triệu Dương cũng nở nụ cười cay đắng: “Nếu như là chuyện lặt vặt tốt đẹp, thì có lẽ cũng không đến lượt chúng ta đâu”.

Đương nhiên Từ Tam cũng đã từ bỏ, căm giận nói: “Mẹ kiếp, cho dù là thật sự bị đuổi việc, ông đây cũng không thể để tên Tôn mập này sống thoải mái!”

“Tam Nhi, đã từng nghe nói đến câu này chưa?”, Triệu Dương châm một điếu thuốc.

Khói thuốc lá bị làn gió cuốn đi, anh khẽ nói: “Rủi ro càng lớn, thì phần thưởng càng nhiều!”

Từ Tam giật mình, giẫm phanh gấp, suýt chút nữa thì hất tung Triệu Dương ra ngoài.

Cậu ta cũng không xin lỗi, vội vàng hỏi: “Anh Dương, anh thật sự muốn tiếp tục nhúng tay vào sao?”

Triệu Dương bị sặc khói ho khan một tiếng, đảo mắt một lát mới trả lời cậu ta: “Không thì sao? Lẽ nào cậu muốn cả đời này chỉ làm một tên bảo vệ nhỏ thôi à?”

Từ Tam vội nói: “Anh Dương, trước tiên đừng vội nhắc đến phần thưởng, chuyện này có độ rủi ro rất lớn! Anh thử nghĩ mà xem, nếu như chúng ta tiếp tục theo vụ này thì sẽ động đến quyền lợi của biết bao nhiêu người?”

"Cắt đứt con đường kiếm tiền của người khác giống như giết bố giết mẹ của bọn họ, nếu chúng ta thật sự tiếp tục, vậy thì không phải đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ phơi thây ngoài đường sao?”

Sợ Triệu Dương hiểu lầm, cậu ta lại vội giải thích thêm một câu: “Đương nhiên, Từ Tam em không sợ chết, nhưng chỉ vì một chút lợi ích từ chỗ của tên Tôn mập, mà chúng ta liều lĩnh như vậy thật sự không đáng!”

Triệu Dương nheo mắt nói: “Đúng vậy, chỉ bởi vì một bản hợp đồng nhân viên chính thức và tiền thưởng vài nghìn tệ, thì đúng là không đáng!”

“Nhưng nếu có thể đẩy được tên Tôn mập ra khỏi phòng an ninh thì sao? Đến khi đó chúng ta là người có quyền lực, chỉ tính tiền thu nhập đợt đầu tiên của Đế Uyển thôi thì cũng có thể không lo đói khát rồi!”

Đôi mắt Từ Tam sáng rực lên khi nghe thấy vậy, tuy rằng mới đến đây vài ngày, nhưng cậu ta vẫn nắm bắt được một vài thông tin bên trong.

Chưa kể đến quảng cáo ở thang máy và cửa cổng, chỉ việc giao nước cho chủ nhà thì tiền thu nhập mỗi tháng đã khá hời rồi.

Lúc trước cậu ta không dám nghĩ, bây giờ cơ hội đang bày ra ở trước mắt, sao có thể không suy nghĩ được chứ?

Nghĩ đến đây, cậu ta liền quyết tâm nói: “Anh Dương, nếu không phải vì em, thì anh cũng không đến mức phải dính vào chuyện phiền phức này, em sẽ làm chuyện này! Nếu đến lúc đó thật sự thất bại, thì một mình em sẽ gánh vác, tuyệt đối sẽ không để anh bị liên lụy”.

Triệu Dương vươn tay vỗ vai cậu ta và nói: "Không phức tạp như cậu nghĩ đâu, đàn ông yêu thích tiền tài mới là chuyện tốt, nói như thế nào thì bọn họ cũng là kẻ trộm, chuyện này chúng ta đứng ở bên chính nghĩa, bọn họ nhất định không dám kiêu ngạo đâu!”

Nói xong, anh thầm cảm thán, không ngờ trong hoàn cảnh khó khăn như lúc này lại có thể gặp được tình cảm chân thành, kết quả anh lại có một người anh em trung thành.

“Anh Dương, anh nói tiếp theo nên làm gì? Mọi thứ em đều nghe theo anh!”

“Không vội, cứ chờ trước đã, tôi nhờ chú Vương hẹn vài người để gặp mặt!”

Chú Vương mà Triệu Dương nhắc đến chính là ông lão trong phòng bảo vệ vừa nãy.

Từ Tam hơi tò mò, lão già đó thật là tham lam háo sắc, chỉ một đoạn khiêu dâm cũng khiến ông ta phải nhỏ nước rãi, lão già này có thể giúp đỡ được gì sao? Không làm mọi chuyện rối hơn là đã may mắn lắm rồi.

Triệu Dương nhìn ra được sự hoài nghi của cậu ta: “Là quản lý dự án của kỳ ba”.

Từ Tam sửng sốt, đối với cậu ta mà nói thì quản lý dự án là một nhân vật lớn, quản lý dự án dưới quyền của nhà thầu, nói thẳng ra thì đó chính là chủ thầu.

Ban ngày cậu ta đã từng nhìn thấy vài lần, lái xe ra vào bằng chiếc Toyota màu xanh đậm lòe loẹt, hút một điếu xì gà, quá ngầu.

Nhân vật này là kiểu người thâm sâu khó lường, thủ đoạn rất cứng rắn, nghiêm túc mà nói thì người này không phải là người của công ty, mà là người được thuê ở bên ngoài.

Đáng lý ra, chuyện trộm cắp như thế này thì nên tìm ông ta để bàn bạc, nhưng một ông chủ vừa có tiền vừa có quyền như vậy liệu có thể nể mặt ông lão trong phòng bảo vệ sao?

Triệu Dương cũng biết Từ Tam lo lắng điều gì, nhưng cách nghĩ của anh và Từ Tam lại trái ngược nhau.

Anh cảm thấy chú Vương này không đơn giản, ông ta rất quyết đoán, hành động cũng rất có tổ chức, nhất định không phải người thường.

Triệu Dương rất tự tin với chuyện này, việc trước mắt là chờ đợi, chờ đợi chuyện gõ cửa này phát huy tác dụng!

Bình luận

Truyện đang đọc