CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Hai người phụ nữ, một người cuống cuồng lao đi, một người cúi đầu nhìn đường, thế là va vào nhau.

Thư Tình đi giày đế bằng nên ngã khá nhẹ.

Mạnh Kiều hơi yếu, lại thêm việc cô đang xách đồ trong tay nên khi ngã đã bị trẹo chân, cô ta nhíu mày nói: “Cái người này, sao đi đường mà lại cúi gằm mặt xuống thế?”

Thư Tình biết mình đuối lý, vẫn ngồi đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều tại tôi! Cô xem có bị thương ở đâu không? Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm!”

Mạnh Kiều thấy cô ta mặc áo blouse trắng, hơn nữa thái độ xin lỗi còn rất thành khẩn nên cô ta cũng không làm khó: “Thôi”.

Giờ Thư Tình mới nhìn rõ khuôn mặt của Mạnh Kiều, cô ta khẽ nhíu mày, nó khiến cho người cùng giới như cô ta phải chạnh lòng, thậm chí là hơi đố kỵ.

Lúc trước chưa gặp Tô Linh, cô ta luôn tự tin với vẻ bề ngoài của mình, không ngờ rằng hôm nay cô ta lại bị đả kích lần nữa.

Triệu Dương thấy không thể trốn nổi nữa, tuy trong lòng bất lực, nhưng cũng đành phải đi nhanh qua đó, chìa tay ra nói: “Sao lại ngã rồi, không sao chứ?”

Nghe thấy giọng của Triệu Dương, hai người phụ nữ đều sững sờ.

Trong đó sự thay đổi của Thư Tình là rõ nhất, vừa xấu hổ vừa bối rối, nếu không phải tại người đàn ông ở trước mặt thì vừa rồi cô ta sẽ không thất thần như thế.

Nhưng không ngờ hồi tối cô ta còn cãi nhau vì chuyện của Triệu Dương, chưa được bao lâu thì lại gặp anh, chẳng lẽ là do chưa hết duyên sao?

Thư Tình dồn nén hết những suy nghĩ lộn xộn đó vào trong lòng, đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy bàn tay to rộng đó chìa ra, một hồi ức sâu thẳm nào đó trong lòng cô ta bị cảm động.

Tuy không biết tiếp theo nên đối mặt với người yêu cũ như nào, nhưng cô ta vẫn chìa tay ra theo bản năng.

Có lẽ ngay chính cô ta cũng không nhận ra, một động tác tưởng chừng như đơn giản lại khiến mặt cô ta ửng hồng, tim đập loạn xạ, như thể quay trở lại thuở mới yêu.

Không ngờ khoảnh khắc tiếp theo, mọi cảnh tượng đẹp đẽ đều đột ngột kết thúc!

Cô ta vừa mới chìa tay ra đến giữa khoảng không thì lại bị một bàn tay khác giành trước.

Thư Tình sững sờ tại chỗ, cũng không nói ra nổi là thứ cảm giác gì, tóm lại chính là khó xử, thậm chí còn vô cùng xấu hổ.

Giống như thể mỗi lần cô ta cảm thấy hối hận, sẽ có một người phụ nữ xuất sắc xuất hiện cho cô ta một đòn cảnh tỉnh, nhắc nhở cô ta đừng có ôm giấc mộng hão huyền với Triệu Dương nữa.

Mạnh Kiều không để ý tới sự thay đổi trên gương mặt Thư Tình, lúc cô ta chìa tay ra cũng không quên nhắc nhở: “Anh đừng động đậy, vết thương trên người còn chưa khỏi đâu đó!”

Triệu Dương cũng phát hiện bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Thư Tình, nhưng anh không có kinh nghiệm xử lý chuyện này và anh cũng chẳng thể ngờ người từng không nể mặt anh, thậm chí coi anh như người lạ như cô ta lại chìa tay ra.

Hơn nữa trong ánh mắt của cô ta còn hiện ra sự chờ mong và hồi ức.

Chẳng lẽ là do mình nhìn lầm sao?

Hay là lần trước lúc ở bãi đỗ xe cô ta nói rằng muốn quay lại như trước kia không phải là câu nói lúc bốc đồng?

Đang nghĩ ngợi lung tung thì bàn tay của Mạnh Kiều đã đặt lên tay anh, anh đành gượng cười nói: “Tôi không sao”.

Mạnh Kiều trách móc nói: “Không sao cũng không được!”

Triệu Dương mỉm cười rồi lại chìa tay về hướng Thư Tình, muốn lên tiếng nhưng lại không biết phải nói như nào.

Dù gì với mối quan hệ hiện giờ của hai người có mở lời như nào cũng rất gượng gạo, nếu vừa rồi đã giả vờ không quen biết thì giờ cũng chỉ có thể tiếp tục diễn.

Thư Tình cũng hơi do dự, hơn nữa ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.

May mà Mạnh Kiều kịp thời phá vỡ bầu không khí khó xử giữa hai người, cô ta vội vàng chìa tay về phía Thư Tình: “Đã bị thương mà vẫn không quên làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Có phải thấy bác sĩ người ta xinh đẹp lại muốn trêu ghẹo không?”

Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng sao khi một người có tình ý nghe thấy lại như là tán tỉnh ve vãn nhỉ?

Trong lòng Thư Tình đang rối bời, rõ ràng mấy ngày trước anh còn thừa nhận anh đã kết hôn với cô Tô Linh kia, thế giờ người phụ nữ cũng xinh đẹp không kém gì Tô Linh ở trước mặt cô ta lại là như nào đây?

Hồng nhan tri kỷ?

Thư Tình càng nghĩ càng đau lòng, trước kia khi cô ta có được Triệu Dương cũng chẳng cảm thấy sao cả, kết quả không ngờ sau khi anh chia tay cô ta xong, những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh người nào người nấy đều giỏi giang xinh đẹp.

Chẳng lẽ đúng như câu nói người xưa nói là “có mắt như mù” sao?

Tuy trong lòng cô ta đầy rẫy nghi ngờ, nhưng hiện giờ cũng không phải lúc thích hợp để hỏi, Thư Tình chìa tay ra đầy tự nhiên và đứng dậy trước sự giúp đỡ của Mạnh Kiều.

Hai người phụ nữ bận rộn một hồi, cuối cùng cũng đã gom lại được hết số hộp thuốc rơi dưới đất.

Qua cuộc trò chuyện đơn giản vừa rồi, Thư Tình đã biết được tên của đối phương, ra vẻ tự nhiên hỏi: “Cô Mạnh, cô kiểm tra coi, nếu bị hỏng hay mất thuốc gì tôi sẽ đền!”

Mạnh Kiều ấn tượng khá tốt về cô ta: “Không sao, tôi đã kiểm tra rồi, cảm ơn ý tốt của cô”.

Thư Tình chủ động hỏi dò nói: “Tôi làm việc ở bệnh viện này, lần sau nếu bạn trai cô tới cắt chỉ, tôi có thể lấy số giúp, như thế mọi người cũng đỡ phải xếp hàng”.

Triệu Dương không dám lại gần, thấy Thư Tình mấp máy môi, trái tim anh như co thắt lại.

Mạnh Kiều thở dài, khẽ giải thích nói: “Cô đừng hiểu lầm, anh ấy không phải bạn trai tôi đâu”.

Thấy Mạnh Kiều nói vậy, Thư Tình cũng không biết tại sao trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ta còn chưa kịp thở phào thì Mạnh Kiều lại hừ nhẹ nói: “Tôi cũng muốn làm bạn gái anh ấy chứ, nhưng anh ấy đâu có thích tôi”.

Triệu Dương đang do dự chưa biết nên làm gì thì bỗng một ánh mắt đầy oán hận liếc tới khiến anh giật mình vội vàng quay đi, trong lòng lại đoán xem rốt cuộc hai người phụ nữ đang nói gì.

Vẻ mặt Thư Tình phức tạp, cô ta không thể ngờ rằng người xinh đẹp tuyệt vời như Mạnh Kiều lại có cảm tình với Triệu Dương.

Mạnh Kiều không nhận ra sự thay đổi của Thư Tình, chủ động kéo tay cô ta nói: “Chúng ta đừng nói về anh ấy nữa, đúng rồi, cô cho tôi xin số điện thoại đi, tôi rất thích cô, chúng ta kết bạn đi!”

Hai người cho nhau số điện thoại rồi vẫy tay chào nhau.

Lúc trở lại xe, Triệu Dương dè dặt hỏi: “Phải rồi, chị nói gì với bác sĩ Thư đó vậy?”

Mạnh Kiều không trả lời anh, cô ta nhướn mày đầy cảnh giác: “Sao anh biết cô ấy họ Thư?”

Tuy trong lòng Triệu Dương hoảng hốt nhưng không hề biểu hiện ra mặt: “Trước ngực cô ấy có thẻ công việc, trên đó có ghi mà”.

Mạnh Kiều lạnh lùng hừ một tiếng: “Còn nói anh không có ý gì với người ta. Đang yên đang lành anh nhìn ngực người ta làm gì?”

Triệu Dương nào dám nói gì nữa, vội vàng ngậm miệng lại.

Mạnh Kiều không chịu buông tha: “Nhưng anh nói tôi mới nhớ, ánh mắt bác sĩ Thư nhìn anh khác lạ lắm, hay là tôi làm mối giúp anh nhé, tôi có số điện thoại của cô ấy!”

Triệu Dương càng nghe cô ta nói càng sợ, làm anh chẳng dám đáp lại.

Mạnh Kiều tức giận, mãi lâu sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Xời, dám nghĩ mà không dám làm!”

Thấy sắp tới khu dân cư rồi, cô ta bỗng nói: “Này, có phải anh thích những người phụ nữ ngực to không?”

Triệu Dương bị cô ta hỏi đến sững sờ: “Tôi không hiểu chị đang nói gì”.

“Đừng giả ngốc với tôi! Dáng người bác sĩ Thư đó cũng được, nếu anh không thích thì nhìn chằm chằm vào ngực người ta làm gì?”, Mạnh Kiều tỏ vẻ không phục.

Lúc nói cô ta còn liếc nhìn xuống, cũng không biết cô ta nghĩ gì, đang yên lặng bỗng trong xe vang lên một tiếng cười khẽ.

Triệu Dương hơi sởn gai ốc vì nụ cười của cô ta: “Chị cười gì vậy?”

Mạnh Kiều hơi đắc ý: “Tuy tôi không to bằng bác sĩ Thư, nhưng tôi cũng hơn Tô Linh nhà anh đó, sao nào, có muốn sờ thử không?”

Triệu Dương quay đầu nhìn, chỉ thấy cô ta trộm cười, như một cô yêu tinh nhỏ với chiếc sừng ở trên đầu và còn lộ ra một chiếc đuôi!

Bình luận

Truyện đang đọc