CẬN VỆ CỦA NGƯỜI ĐẸP

Triệu Dương lấy điện thoại ra.

Khổng Nguyệt nghe máy luôn: "Anh Dương, anh cho em chút thời gian nữa, em đang nghĩ cách".

"Tôi nghĩ ra cách rồi!"

Khổng Nguyệt ngạc nhiên: "Anh có cách rồi? Cách gì?"

"Gặp nhau rồi nói, cô có thể giúp tôi gặp trưởng phòng Uông một mình được không?"

Khổng Nguyệt do dự một lúc, rồi sau đó trả lời: "Anh chờ tin từ em nhé".

Triệu Dương chờ chưa bao lâu, thì đã có một tin nhắn gửi vào máy, trong đó nêu rõ thời gian và địa điểm.

Vừa ra đến cửa, Từ Tam xông tới: "Anh Dương, có cần bọn em ở ngoài hỗ trợ anh không?"

Triệu Dương cười: "Không cần, cứ ở nhà chờ tin tức của tôi là được".

Nửa tiếng sau, Triệu Dương đã đến địa điểm đó, đó là nhà hàng lần trước anh từng đến dùng bữa. Nhà hàng này rất yên tĩnh, cấp bậc không cao không thấp.

Địa điểm là phòng VIP ở tầng ba. Trước khi bước vào, anh nhắn tin cho Khổng Nguyệt.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra.

Triệu Dương cảm nhận được rõ ràng, hôm nay Khổng Nguyệt ăn mặc có chủ ý, trang điểm nhẹ nhàng, chưa kể còn đeo chiếc dây chuyền màu xanh nhạt, áo khoác mỏng màu be, kết hợp váy ngắn màu vàng có đường xẻ, vẻ thuần khiết càng thêm phần quyến rũ.

Những cô gái có đôi chân đẹp hình như không thích mặc quần tất, Khổng Nguyệt cũng vậy. Hai bắp đùi đẹp không bị che khuất, ẩn hiện trong tầm mắt.

Dù Triệu Dương đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn kinh ngạc thất thần.

Khổng Nguyệt cười duyên tiến lên, tiện kéo tay anh: "Có phải anh hối hận rồi không?"

Triệu Dương ngẩn người: "Hối hận cái gì?"

Khổng Nguyệt cười như không cười: "Hối hận vì nhận em là em gái".

Triệu Dương không đỡ nổi, nhất là mùi nước hoa thoang thoảng trên người Khổng Nguyệt khiến tâm trí anh lay động, vội đổi chủ đề.

"Chị Uông đang ở trong, nhưng chị ấy không biết anh, lát nữa anh đừng nói gì, để em giới thiệu anh".

Vừa nói, Khổng Nguyệt vừa mở cửa phòng.

Triệu Dương vừa vào cửa, ánh mắt đã rơi ngay vào vị trí chính giữa.

Không có gì ngạc nhiên khi có một người phụ nữ đang ngồi ngay chỗ đó, nhìn có vẻ chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, khí chất trầm tĩnh, không phải kiểu vẻ đẹp khiến mắt người ta sáng bừng lên, mà vẻ đẹp kiểu ưa nhìn.

Nhất là lúc mỉm cười, khiến người khác cảm giác như làn gió mùa xuân, rất thoải mái.

Triệu Dương cảm giác, cô gái kia đã dự liệu được chuyến thăm bất ngờ này của anh từ sớm.

Khổng Nguyệt cười ngọt ngào: "Chị Uông, để em giới thiệu với chị, đây là anh trai em".

"Anh Dương, anh uống một ly với chị Uông đi".

Chị Uông nhấp một ngụm trà: "Con bé này, thế mà bảo mời chị ăn cơm, xem ra đã tìm được người trả tiền cơm cho em rồi hả?"

Khổng Nguyệt cười hì hì, cũng không phản đối.

Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hòa thuận đến gần lúc kết thúc, Khổng Nguyệt lau miệng, mượn cớ để rời khỏi phòng VIP.

Sau đi căn phòng yên tĩnh trở lại, Triệu Dương ngẩng đầu, ánh mắt anh và trưởng phòng Uông vô tình bắt gặp nhau.

Hôm nay đến để thương lượng, đương nhiên không được lộ ra vẻ rụt rè, sau khi bình tĩnh nhìn nhau một lúc, trưởng phòng Uông hài lòng gật đầu, nở nụ cười ý vị sâu xa.

"Mắt nhìn của Khổng Nguyệt được lắm".

Một câu đánh giá mập mờ khiến Triệu Dương không biết trả lời thế nào. Suy nghĩ của anh hơi loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trưởng phòng Uông uống một ngụm trà: "Nói đi".

Chỉ hai từ đơn giản nhưng giúp cô ta lập tức chiếm thế chủ động. Triệu Dương cười gượng, thế mà Khổng Nguyệt bảo đây là người hiền lành, rõ ràng đây là một cao thủ trên bàn đàm phán.

Anh nghĩ ngợi một lát, rồi trình bày mục đích tới đây.

Đúng như dự đoán, trưởng phòng Uông không hề bất ngờ: "E là chuyện này tôi không giúp được cậu, ngày mai công ty sẽ điều lệnh xuống.

Triệu Dương kinh ngạc: "Chị Uông, nếu tôi không nhầm, không phải chị là người chủ động xin lệnh này sao?"

Dứt lời, lần đầu tiên trưởng phòng Uông sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng bình thường trở lại.

Cô ta không nói gì, có vẻ đang chờ Triệu Dương nói tiếp.

"Tôi biết, chị khinh thường những người là đồng bọn của trưởng phòng Khương, nếu chị cho rằng rời khỏi văn phòng quản lý tòa nhà là có thể lo được cho mình, thì chị nhầm rồi"

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì".

"Chị nhìn cái này là biết", Triệu Dương vừa nói, vừa đưa văn bản được in kia ra.

"Đây là tài liệu nội bộ của phòng tài vụ, làm sao cậu lấy được?”, trưởng phòng Uông thoạt đầu sửng sốt, sau đó kinh ngạc không nói nên lời.

Cô ta làm việc ở văn phòng công ty quản lý toàn nhà, là phòng có quyền lực như phòng nhân sự, những mánh khóe nhỏ trong các khoản mục sẽ không qua mắt cô ta được.

Trưởng phòng Uông không muốn bị vấy bẩn, nên từ chối: "Hám lợi mất khôn, mấy người này không sợ công ty truy cứu sao? Tiểu Triệu, dù muốn giúp cậu nhưng tôi lực bất tòng tâm".

Triệu Dương nhắc nhở: "Chị Uông, đương nhiên bọn họ không sợ công ty truy cứu, chuyện này đâu phải trách nhiệm của bọn họ".

Vừa nói, anh vừa đưa mấy văn bản lên, lần này khiến trưởng phòng Uông hoàn toàn sửng sốt.

Tài khoản tiền lương trống rỗng đã bị trưởng phòng Khương giả mạo và báo cáo thành mất vật dụng trong văn phòng.

Hơn nữa, một là tránh trong tương lai các tài khoản khác bị kiểm tra, mà hai là có tra ra được mấy khoản này cũng chẳng sao, vì văn bản này đã được trưởng phòng Uông đích thân ký tên phê chuẩn!

Trưởng phòng Uông nhanh chóng nhận ra khúc mắc trong đó, tức giận mắng: "Vô liêm sỉ, thứ rác rưởi!"

Khổng Nguyệt đứng ngoài nghe thấy động tĩnh, vội đẩy cửa vào trong: "Sao lại cãi nhau thế?"

Trưởng phòng Uông lắc đầu, tự nhiên thay đổi cách gọi: "Em tìm được người anh tốt đấy!"

Khổng Nguyệt ngạc nhiên, mừng rỡ kêu lên: "Chị Uông, chị đồng ý hỗ trợ à?"

Trưởng phòng Uông cười như không cười: "Không chỉ giúp cậu ta, mà giúp cả chị nữa! Tiểu Triệu rất tốt, em phải giữ chắc!"

Khổng Nguyệt vờ như nghe không hiểu: "Vậy hai người nói chuyện đi, em đi... gọi thêm đĩa trái cây".

Trước khi đi, cô ta còn lén nhìn Triệu Dương một cười, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên.

...

Nửa tiếng sau, trưởng phòng Uông rời khỏi phòng VIP trước.

Trên đường đưa Khổng Nguyệt về, Triệu Dương giải thích lại mọi chuyện một cách đơn giản.

Phía trên điều lệnh xuống, thì trưởng phòng Uông sẽ nghĩ cách trì hoãn lại, để trưởng phòng Uông sẽ đích thân phê duyệt thủ tục cho anh và Từ Tam trở thành nhân viên chính thức.

Nhưng không lợi dụng được điểm yếu của Tôn mập nữa, vì chuyện này có liên quan đến trưởng phòng Uông. Nếu sự việc bại lộ thì trưởng phòng Khương là kẻ lắm chỗ trốn, chỉ có trưởng phòng Uông là người bị liên lụy.

Khổng Nguyệt giận dữ nói: "Em không ngờ, một văn phòng công ty quả lý tòa nhà bé tẹo mà lại có nhiều chiêu trò mờ ám như vậy? Thếtất cả phòng ban sẽ còn bao chuyện bẩn thỉu nữa đây!"

Triệu Dương ngạc nhiên: "Tuổi còn nhỏ mà quản rộng quá nhỉ? Nhiều chuyện trong công ty đã có mấy ông lớn lo, chúng ta không cần quan tâm, chỉ cần sau này cô không bị người ta bắt nạt là được!"

Khổng Nguyệt xiết chặt tay Triệu Dương: "Anh Dương, anh thật tốt!"

Cô gái này dù mới dậy thì trổ mã, nhưng rất quyến rũ. Triệu Dương đẩy cô ta ra: "Đừng làm loạn, hôm qua bị chị dâu cô hiểu lầm".

Biểu cảm của Khổng Nguyệt rất phức tạp, mỉm môi hỏi: "Anh Dương, anh... kết hôn rồi à?"

"Đúng thế, hôm nào tôi mời cô đến nhà chơi, cô nhớ giải thích lại đấy!"

Triệu Dương nghĩ làm sao để xoa dịu mối quan hệ với Tô Linh, nên không để ý đến biểu cảm của Khổng Nguyệt.

Đột nhiên, màn hình điện thoại bật sáng, Triệu Dương chỉ liếc mắt một cái, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng!

Bình luận

Truyện đang đọc