CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Khi Tống Trì và Ngu Ninh Sơ xuất cung, bên phía Trịnh Hoàng Hậu, Khang Vương Tống Triều mười tám tuổi, Công Chúa Tống Thấm mười sáu tuổi và Trịnh Hoàng Hậu đang ngồi đợi phu thê bọn họ đến gặp mặt.
Tiểu thái giám đi thăm dò được tin tức vội vàng chạy tới nói cho Ngụy công công bên cạnh Trịnh Hoàng Hậu.
Ngụy công công khom lưng đứng dưới mái hiên, nhìn bên trong ông đã có thể tưởng tượng ra sự tức giận của chủ tử.
Là một hạ nhân, Ngụy công công rất không thích chính miệng truyền tin xấu cho chủ tử.
Hắn nháy mắt với tiểu thái giám: “Đi đi.

Ngươi qua đó thông báo cho Nương Nương biết đi.”
Mặt tiểu thái giám méo mó nhưng cũng không dám không nghe.
Hắn vội vàng chạy vào trong nơm nớp lo sợ đem tin tức Đoan Vương và Đoan Vương Phi đã xuất cung bẩm báo cho Hoàng Hậu Nương Nương.
Trịnh Hoàng Hậu mím chặt môi, hộ giáp trên ngón tay thon dài đâm thủng lòng bàn tay chảy máu.
Tống Thấm giận dữ quát lên: “Bọn họ còn chưa thỉnh an Mẫu Hậu sao đã đi rồi?”
Tiểu thái giám nào biết được lí do, lắp bắp đưa ra suy đoán: “Có thể Đoan Vương Điện Hạ tạm thời có chuyện gấp nên mới không đến ạ.”
Tống Thấm bị tức đến bật cười.

Đường ca vừa mới thành thân thì có thể có chuyện gì quan trọng hơn việc thỉnh an Mẫu Hậu? Đường ca làm như vậy rõ ràng là không coi Mẫu Hậu của nàng ra gì mà!
“Được rồi, đi cũng tốt.

Hai người các con nên làm chuyện gì thì đi làm đi.” Trịnh Hoàng Hậu không muốn bọn trẻ nhìn thấy sự tức giận của bà nên bình tĩnh nói xong thì rời đi trước.
Tống Thấm không dám cãi lời Mẫu Hậu nên quay sang nói với Tống Triệt: “Ca ca, Đại ca làm vậy thật quá đáng.

Nếu hắn đã không giữ thể diện cho Mẫu Hậu thì lần sau Đoan Vương Phủ mời khách chúng ta cũng không đi.

Không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy được.”
Năm đó khi Tống Trì rời khỏi Thái Nguyên, Tống Triệt và Tống Thấm đều là tiểu hài tử.

Tình cảm giữa đường ca và huynh muội bọn họ vốn đã không thân thiết, cho dù có thì qua thời gian dài đằng đẵng chúng đã sớm bị lãng quên.
Trong mắt Tống Thấm, mặc dù Tống Trì có công phụ tá Phụ Hoàng đăng cơ nhưng hắn lại ỷ vào công lao mà kiêu ngạo.

Ngoại trừ kính trọng Phụ Hoàng, Tống Trì đối với bọn họ lại không đủ tôn trọng, mắt cao hơn đầu.
Tống Triều lại nhớ nhiều hơn muội muội một chút.
Năm hắn sáu tuổi, vào một ngày nọ hắn đang chơi trong hoa viên đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của một số nha hoàn làm hắn tò mò chạy qua xem.
Trong Vương Phủ có một hòn giả sơn được công tượng dựng nên, bốn phía hòn giả sơn có trồng đủ loại hoa các mùa khác nhau kéo dài từ chân núi lên tới đỉnh núi, trải dọc theo bậc thang đá.
Khi đó, lá phong đỏ rực.


Tống Triều một đường chạy tới dưới chân bậc thang dẫn tới Thưởng Phong Đình nhìn thấy Nhị thẩm ngã trên mặt đất.

Nhị thẩm bình thường cười rộ lên vừa đẹp vừa ôn nhu lại nằm bất động.

Hôm đó, bà mặc một chiếc váy trắng thêu lá phong nhưng dưới thân lại có một mảng đỏ thẫm đang lan rộng.

Màu đỏ đó còn đỏ hơn màu đỏ của lá phong đang đong đưa trong gió.

Không đợi hắn nhìn cho rõ ràng, ma ma đuổi theo che mắt hắn lại đem hắn mang đi.
Sau đó, trong phủ bắt đầu chuẩn bị tang sự cho Nhị thẩm.

Không bao lâu sau, Nhị thúc cũng rời đi, đường ca cũng mang theo đường muội rời đi.

Phụ thân cũng bắt đầu ở lại binh doanh.
Hắn chạy đến chỗ mẫu thân vừa khóc vừa hỏi người chuyện gì đang xảy ra.
Mẫu thân nói cho hắn biết, là nha hoàn bên cạnh Nhị thẩm không hầu hạ tốt Nhị thẩm hại Nhị thẩm lăn xuống dưới chân núi một thi hai mạng.
Mẫu thân cũng nói cho hắn, đường ca không hiểu chuyện nghe theo lời ngụy biện của nha hoàn vu hãm mẫu thân đẩy ngã Nhị thẩm cho nên mới rời đi.
Tống Triều không biết hắn có nên tin tưởng lời của mẫu thân hay không, hắn cũng không biết ngày đó mẫu thân cùng Nhị thẩm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là ngẫu nhiên hắn sẽ nằm mơ thấy Nhị thẩm, sẽ mơ thấy mảnh rừng phong đỏ rực kia, cũng sẽ mơ thấy mảng đỏ dưới thân Nhị thẩm.
“Có lẽ, Đại ca thật sự có việc gấp.” Tống Triệt nhìn muội muội đang vô cùng tức giận, thanh âm bình tĩnh giải thích.
Nếu sự việc năm đó thật sự là do mẫu thân làm thì Đại ca hẳn là hận mẫu thân lắm.
Nếu như sự tình không phải do mẫu thân làm, chỉ là do Đại ca hiểu lầm thì chung quy Đại ca cũng là một người đáng thương.

Hắn tuổi còn nhỏ đã mất đi sự quan tâm cũng phụ mẫu, mất đi một đệ đệ hoặc muội muội còn chưa sinh ra.
“Ta xuất cung trước.

Muội cũng không còn nhỏ nữa, nếu Mẫu Hậu tâm tình không tốt, muội lại đến chỗ người ăn nói lung tung sẽ chỉ làm người khó chịu hơn thôi.” Tống Triều dặn dò muội muội nói.
Tống Thấm nhìn hắn đầy căm phẫn nói: “Nghe nói Đại ca đến phủ của huynh uống rượu? Hừ, muội thấy là huynh bị người ta bùa mê thuốc lú gì rồi.

Huynh đừng quên, Tiền Thái Tử và An Vương chết như thế nào.

Lúc bọn họ còn sống, Đại ca với bọn họ cũng tình như tay chân đấy.”
Bắt đầu từ khi Phụ Hoàng chỉ sắc phong ca ca làm Vương Gia chứ không phải là Thái Tử, Tống Thấm đã không thể coi Tống Trì là đường ca có thể tin tưởng thân cận được nữa.
Phụ Hoàng thiên vị để nàng và Tống Tương cùng làm Công Chúa, chỉ có tương lai ca ca kế vị nàng mới có thể vượt qua Tống Tương.

Tống Thấm ở Thái Nguyên chính là đệ nhất tiểu thư, các quan gia khuê tú địa phương đều phải nịnh bợ nàng.

Nào có chuyện nàng đến Kinh Thành, Phụ Hoàng lại là Hoàng Thượng mà nàng lại bị Tống Tương áp chế!
Tống Triều đưa lưng về phía muội muội đi ra ngoài, khóe miệng hắn hiện lên một tia cười khổ.
Đại sự như mưu đồ Đế vị Phụ Hoàng chưa bao giờ để cho hắn tham dự.

Hắn mỗi ngày đều chỉ biết đọc sách, không khác gì thư sinh nhà bình thường.

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới có thể ngồi ở vị trí kia, lúc ở Vương Phủ hắn chưa từng nghĩ tới, trên đường đến Kinh hắn cũng không nghĩ tới.

Vị trí Thái Tử, nếu Phụ Hoàng muốn hắn làm thì hắn sẽ cần cù học tập cố gắng không phụ sự chờ mong của Phụ Vương.

Còn nếu Phụ Hoàng cảm thấy Đại ca thích hợp với vị trí đó hơn thì Tống Triệt… thực tế, hắn cũng nghĩ như vậy.
Hắn làm sao có thể so sánh được với Đại ca?
Cùng là chín tuổi nhưng Đại ca dám mang theo đường muội đến Kinh Thành.

Lúc đó, hắn còn đang được mẫu thân quan tâm xiêm y hắn mặc có đủ ấm hay không.
Cùng là mười tám tuổi, hắn mới vừa nhậm chức thì Đại ca đã ẩn nấp bên người hôn quân gian thần mưu đồ đại sự, tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc.
Đoan Vương Phủ.
Sân viện của Tống Tương tên là Tình Phương Đường.
Trước kia, Ngu Ninh Sơ thường đến bên này làm khách nên rất quen thuộc với sân viện của Tống Tương.

Vì vậy nên nàng ở Tĩnh Phương Đường rất thoải mái tự tại.
Sách của Tống Tương đã viết được nửa quyển, xếp thành một chồng giấy bản thảo dày cộm viết về một nữ hiệp đi hành tẩu giang hồ vô tình cứu được một công tử tuấn tú yếu ớt tay trói gà không chặt.

Thư sinh yếu đuối bị kế mẫu phái người ám sát, hiệp nữ muốn hộ tống hắn hồi Kinh kế thừa gia sản.

Trên đường đi, bọn họ vì giúp đỡ lẫn nhau mà giả vờ thành thân.

Không ngờ hai người từ giả thành thật, cùng nhau liên thủ đưa đám người kế mẫu vào phòng lao.
Đương nhiên, Ngu Ninh Sơ đọc không nhanh được như vậy được, là Tống Tương kể lại nội dung cốt truyện cho nàng nghe.
Ngu Ninh Sơ vừa đọc mấy trang bản thảo vừa cười hỏi Tống Tương: “Vị hiệp nữ này chính là muội có phải hay không?” Cho dù là chiều cao, tính cách hay cách nói chuyện đều giống Tống Tương như đúc.

Tống Tương vẫn còn ngụy biện nói: “Đương nhiên không phải, mình tự viết truyện về mình người ta gọi là tự truyện.

Còn muội đây là viết thoại bản, tất cả nhân vật chỉ là hư cấu.”
Ngu Ninh Sơ đương nhiên biết thoại bản chỉ là hư cấu nên không có tiếp tục so sánh với Tống Tương.
“Tẩu cảm thấy thế nào?” Lần đầu tiên có người đọc truyện của mình, Tống Tương khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Ngu Ninh Sơ đọc thoại bản cũng không nhiều lắm, ấn tượng nhất vẫn là tác phẩm của Vong Trần tiên sinh mà Tống Tương tặng nàng vào sinh thần năm ngoái.

So với truyện của Vong Trần tiên sinh thì truyện của Tống Tương về từ ngữ văn tự, quan hệ giữa các nhân vật, hướng phát triển đều thua xa.

Nhưng hầu hết truyện hiện nay đều viết về nam nhân là chính, nữ nhân chỉ là nhân vật phụ cho nên truyện của Tống Tương là truyện đầu tiên viết về nữ nhân mà Ngu Ninh Sơ đọc được, rất mới lạ.
“Ta rất thích.” Ngu Ninh Sơ chân thành nói, cổ vũ Tống Tương: “Muội viết nhanh lên, ta rất mong chờ để được xem phần tiếp theo đấy.”
Tống Tương thấy thần sắc nàng nghiêm túc không giống dỗ dành người khác, mặt mũi liền nóng lên giọng điệu ghét bỏ nói: “Nói tẩu là người ngoài nghề là đúng.

Bộ tẩu tưởng viết truyện muốn nhanh là nhanh được sao, trước sau đều phải sửa đi sửa lại rất nhiều lần.

Bộ tẩu không thấy Vong Trần tiên sinh hai năm mới ra một truyện hả.”
Ngu Ninh Sơ hiếm khi thấy Tống Tương đỏ mặt, tự nhiên nắm chắc cơ hội chế nhạo nàng một phen.
Thời gian đọc truyện bất giác trôi qua rất nhanh.

Tống Trì sai Hạnh Hoa đến gọi hai người đến chính viện dùng cơm trưa.
Ngu Ninh Sơ nhìn số bản thảo còn lại ước lượng có thể đọc thêm một canh giờ nữa là xong nên quay sang thương lượng với Tống Tương: “Hay là ta mang cái này về xem có được ko?”
Tống Tương lập tức đoạt lại bản thảo, lên giọng uy hiếp nàng: “Không được, tẩu cũng không được nói với ca ca hoặc bất cứ ai chuyện muội viết sách.

Nếu không muội sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tẩu, muội nói được làm được!”
Ngu Ninh Sơ cũng sợ nàng: “Được rồi.

Vậy ta đi về ăn xong lại đến chỗ muội đọc tiếp nhé.”
Đọc truyện chính là như vậy, bình thường không đọc thì thôi nhưng một khi đọc rồi thì phải đọc cho xong, nếu không cả người sẽ ngứa ngáy khó chịu.
Tống Tương vô cùng hài lòng, hai cô tẩu tay trong tay trở về chính viện.
“Hai muội làm gì mà đi lâu vậy?” Trong sảnh đường, Tống Trì bưng chén trà mỉm cười hỏi tân nương tử cuối cùng cũng chịu trở về.
Ngu Ninh Sơ nhìn được nguy hiểm trong mắt hắn, nàng quay đầu nhìn Tống Tương, Tống Tương cũng cảnh giác nhìn nàng.
“Bọn muội mải mê tán gẫu chút chuyện thường ngày nên không để ý thời gian đã không còn sớm.” Ngu Ninh Sơ đành phải lấy cớ, tỷ muội tốt nói chuyện phiếm có thể nói rất lâu.
Tống Tương lập tức phối hợp với nàng.
Tống Trì cũng không truy cứu mà kêu bọn nha hoàn bê đồ ăn lên.
Cơm trưa vô cùng phong phú, còn có một món canh gà đen khoai lang.

Đầu bếp Đoan Vương Phủ am hiểu sâu sắc đạo dưỡng sinh, biết hai phu thê mới cưới nên ăn uống cái gì.
Vi Vũ múc canh cho Vương Gia, Vương Phi và Công chúa mỗi người một chén.
Tống Trì nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ hoảng loạn trong lòng.


Đêm qua, thời gian đầu quả thật nàng thấy hơi khó chịu nhưng khoảng thời gian sau cũng không còn khó chịu như lúc đầu nữa.

Nhưng nghĩ lại những hình ảnh đêm qua vẫn khiến nàng không nhịn được xấu hổ.
Bầu không khí mọi người dùng cơm tương đối hài hòa, Ngu Ninh Sơ dùng ánh mắt nhắc nhở Tống Tương mở miệng.
Tống Tương liền nói: “Ca ca, bên kia muội còn chút việc cần đại tẩu hỗ trợ, huynh cho muội mượn đại tẩu một chút nhé.”
Tống Trì cười: “Có chuyện gì vậy? Bây giờ ta cũng đang rảnh có lẽ giúp được muội.”
Tống Tương sợ Ngu Ninh Sơ bại lộ bí mật của mình vội vàng nói: “Là chuyện nữ hồng, huynh có biết không mà đòi giúp?”
Nói xong, Tống Tương lôi kéo Ngu Ninh Sơ xoay người rời đi.
Lúc bị Tống Trì nhìn chằm chằm, Ngu Ninh Sơ hoảng hốt nhưng vừa thoát khỏi tầm mắt Tống Trì, Ngu Ninh Sơ liền cao hứng, nàng có thể tiếp tục đi xem thoại bản.
Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp, Ngu Ninh Sơ ngồi trên giường Tống Tương xem rất say sưa.

Tống Tương cũng xem cùng nàng, thỉnh thoảng giải thích lý do vì sao phải viết như vậy.
Xem được một lúc, Tống Tương ngáp một cái, Ngu Ninh Sơ cũng ngáp theo.

Đầu óc nàng còn muốn tiếp tục xem nhưng thân thể lại mệt mỏi, tối hôm qua thật nàng ngủ không được ngon.
“Hay là tẩu nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Tống Tương thu hồi bản thảo, khuyên Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ lau nước ở khóe mắt, nghĩ bây giờ nàng trở về nhất định sẽ bị Tống Trì khi dễ nên Ngu Ninh Sơ không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Không ngờ nàng ngủ một mạch đến hoàng hôn.
Tống Tương dậy sớm hơn nàng thấy nàng ngủ ngon cũng không đành lòng quấy rầy, cầm bút ngồi bên cửa sổ tiếp tục viết sách.
Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, tiếng bút xào xạc làm Ngu Ninh Sơ tỉnh lại.

Xuyên thấu qua màn trướng mỏng, nàng nhìn thấy Tống Tương thu bút đứng dậy duỗi thắt lưng.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm của nha hoàn San Hô: “Công Chúa, Điện Hạ đến.

Ngài ấy nói là đến đón Vương Phi trở về.

Vương Phi còn chưa tỉnh sao ạ?”
Tống Tương nhìn về phía giường.
Ngu Ninh Sơ giật mình hoảng hốt, vừa ngồi dậy vừa hỏi: “Giờ nào rồi?”
Tống Tương cười: “Sắp đến giờ cơm tối rồi.

Thật may là tẩu đã tỉnh, ca ca đã để nha hoàn chạy qua chạy lại vài lần rồi, chắc huynh ấy sợ muội giấu tẩu đi nên dứt khoát tự mình tới đón tẩu.”
Ngu Ninh Sơ cúi đầu cắn môi.
Tống Trì cũng thật là, không phải nàng chỉ ở bên này nghỉ ngơi một lúc thôi sao.

Hắn cần gì phải cho người thúc giục nhiều lần như vậy chứ, hại nàng bị Tống tương chê cười.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc