CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Trong cung
Chiêu Nguyên Đế đăng cơ hơn một tháng cuối cùng cũng xử lý xong những hậu quả mà Chính Đức Đế để lại.

Các triều thần cũng đã làm việc một cách trật tự, chỉnh tề.
Bên Thái Nguyên cũng đã gửi thư đến báo Hoàng Hậu Trịnh thị cùng đôi nhi nữ đã khởi hành, dự kiến trước năm mới là có thể đến Kinh Thành.
Sau khi đọc thư xong, Chiêu Nguyên Đế đi đến bên cửa sổ nhìn về đám mây trên cao cho đến khi nó khuất dạng phía cuối chân trời.
Lúc này, Đại thái giám Viên công công đi vào thông truyền: “Hoàng thượng, Đoan Vương điện hạ cầu kiến.”
Chiêu Nguyên Đế thu hồi tâm tư, trên mặt lộ ra ý cười nói: “Để cho hắn vào đi.”
Chờ đến khi Tống Trì tiến vào Chiêu Nguyên Đế đã ngồi trên giường ấm trước mặt bày một bàn cờ.

Hai bá chất liếc nhau, Chiêu Nguyên Đế nói: “Tử Uyên lại đây, cùng bá phụ chơi nốt ván cờ này đi.”
Tống Trì cười nói: “Hoàng thượng thật có nhã hứng.”
Đây thuần túy là lời chế nhạo, từ trước tới nay Chiêu Nguyên Đế đều bận rộn đến mức mỗi ngày đến gần canh ba mới đi ngủ, bây giờ lại có thời gian nhàn rỗi ngồi chơi cờ.
Chiêu Nguyên Đế nhìn chồng tấu chương cao cao trên ngự án liền thở dài nói: “Tấu chương một lúc cũng xem không hết nên Trẫm cũng muốn lười biếng một lát.”
Tống Trì cung kính không bằng theo mệnh, cởi giày ngồi đối diện Chiêu Nguyên Đế.

Trước khi chơi cờ hắn còn tranh thủ bẩm báo: “Hoàng thượng, vụ án tham ô của Trịnh Quốc Công năm xưa đã có chứng cứ lúc nào cũng có thể thay Trịnh Quốc Công lật án.”
Thê tử của Chiêu Nguyên Đế là Trịnh Hoàng Hậu xuất thân từ Trịnh Quốc Công Phủ.

Năm đó, vị trí Thái Tử chưa được định, lão Tấn Vương và Trịnh Quốc Công Phủ kết thân để Thế Tử Tống Quyết cưới đích nữ Trịnh Quốc Công Phủ.

Về sau, lão Tấn vương được phái đi trấn thủ Thái Nguyên, Chính Đức đế đăng cơ.

Sau khi Chính Đức Đế thượng vị không lâu liền mưu hợp với Hàn Quốc Cữu chụp cho Trịnh Quốc Công Phủ tội tham ô vô cùng lớn làm hại mấy chục người của Quốc Công Phủ đều bị xử trảm, những người có quan hệ thân quen cũng bị liên lụy.
Tống Trì đưa cho Chiêu Nguyên Đế một tờ tấu chương trên đó viết chi tiết quá trình điều tra của hắn.
Chiêu Nguyên Đế tiếp nhận tấu chương nhìn một chút.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Chiêu Nguyên Đế mới nhìn về phía Tống Trì nói: “Tử Uyên, nếu Trẫm không thay Trịnh Quốc Công Phủ lật lại vụ án thì có thể làm tiêu tan oán khí trong lòng ngươi không?”
Tống Trì rũ mắt nói: “Hoàng thượng, Trịnh Quốc Công Phủ nhiều đời trung lương vì Đại Chu ta lập vô số chiến công, nay đã có bằng chứng chứng minh Trịnh Quốc Công năm đó bị oan.

Nếu Hoàng Thượng chỉ vì làm an lòng cháu và lạnh lòng trung thần chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh minh quân của ngài sao?”
Chiêu Nguyên Đế vẫn trầm mặc.
Tống Trì ngước mắt lên nhìn Tân Đế ngồi ở đối diện nói: “Hoàng Thượng yên tâm, trong lòng cháu tuy có oán nhưng tuyệt đối sẽ không vì trả thù bà ta mà làm khó ngài đâu.

Cháu có thể tôn kính ngài nhưng không cách nào tôn kính bà ta.


Hơn nữa, cháu cũng sẽ không để chất tức tương lai của ngài kính trọng bà ta được.

Điểm này thì kính xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Chất tức?
Trong lòng Chiêu Nguyên Đế chấn động, lúc này hắn mới nhớ lại những an bài của chất tử khi phá án Dương Châu đối với Ngu gia, Chiêu Nguyên Đế nghĩ liền biết chất tức tương lai của hắn là ai.
Đó là huyết mạch duy nhất nàng lưu lại trên đời này, hắn làm sao có thể yêu cầu nữ nhi của nàng kính trọng Trịnh thị được chứ?
“Trẫm hiểu được, Trẫm cho phép phu thê hai người nhìn thấy Hoàng Hậu không cần hành lễ.” Chiêu Nguyên Đế thần sắc bình tĩnh nói, giống như chuyện hắn nhượng bộ cho chất tức tương lai hoàn toàn là xuất phát từ tình yêu với chất tử.
“Đa tạ Hoàng Thượng.”
Lúc này, hai bá chất mới bắt đầu chơi cờ.

Vừa hạ được vài quân cờ, Chiêu Nguyên Đế bỗng nhiên cười nói: “Lúc trước vội vàng làm đại sự, ngươi sợ liên lụy nàng nên không dám thành thân.

Hiện giờ, thiên hạ đã định ngươi có muốn Trẫm tứ hôn cho các ngươi hay không?”
Tống Trì cười: “Không cần đâu ạ.

Mùng mười chính là ngày lành, cháu sẽ an bài bà mai đi cầu thân.”
Lúc trước, hắn hẹn nàng chờ đến năm nàng mười bảy tuổi mới cầu thân nhưng mọi việc diễn ra thuận lợi nên hắn có thể cầu thân trước một tháng.

Như vậy càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng càng miễn cho nàng tiếp tục nghi ngờ hắn lừa nàng.
Chiêu Nguyên Đế gật gật đầu, nếu như hắn ra mặt tứ hôn chưa chắc tiểu cô nương kia đã cao hứng.
“Cũng tốt, Trẫm chờ tin tức tốt của ngươi.”
Mùng mười tháng chạp, trời nắng đẹp nhưng khí trời vẫn còn se lạnh.

Ngu Ninh Sơ không ra ngoài mà chỉ ở nhà.
Khi nàng mới vừa ăn điểm tâm xong thì nghe người canh cửa phái người đến báo cữu phụ cữu mẫu đến.
Ngu Ninh Sơ vừa kinh ngạc vừa vội vàng khoác áo choàng ra ngoài nghênh đón.

Lúc nàng ra đến tiền viện đã thấy cữu phụ cữu mẫu, hai phu thê sóng vai nhau đi qua bức tường ngăn.

Một người ôn nhuận nho nhã một người xinh đẹp đoan trang tựa như một đôi bích nhân.
Ngu Ninh Sơ trước hành lễ sau lại nghi hoặc hỏi: “Cữu cữu khó có được ngày hưu mộc, sao hai người không ở nhà nghỉ ngơi thêm chút nữa mà đến chỗ con sớm vậy ạ?”
Thẩm Tam gia nhìn thê tử nói: “Bên ngoài lạnh, chúng ta đi vào trong sảnh nói chuyện.”
Đến sảnh đường, Vi Vũ dâng trà nóng xong liền rời khỏi.
Thẩm Tam gia từ trong tay áo lấy ra một phong thư giao cho Ngu Ninh Sơ.

Ngu Ninh Sơ hoang mang nhận lấy, cúi đầu nhìn.

Bức thư này là do Tống Trì viết mời cữu phụ và cữu mẫu sáng nay đến chỗ nàng.

Hắn nói có việc muốn thương lượng nhưng lại không nói chuyện gì.
Chuyện gì cần cữu phụ cữu mẫu của nàng mà nhất định phải đến chỗ nàng?
Ngu Ninh Sơ run tay, trong lòng nàng nghĩ đến Tống Trì nhiều lần nhắc nhở nàng lời hẹn nửa năm.

Chẳng lẽ hắn thực sự muốn đến cầu thân?
“A Vu, con có biết Vương gia muốn cùng chúng ta thương lượng chuyện gì không?” Tam phu nhân thử hỏi.

Cho đến bây giờ, Tống Trì đã làm nhiều chuyện kinh thiên động địa nên Tam phu nhân cũng không dám coi Tống Trì là thiếu niên từng ở nhờ Hầu phủ kia, cho dù nói chuyện bí mật cũng gọi hắn là Vương gia.
Ngu Ninh Sơ tâm phiền ý loạn, theo bản năng lắc đầu.
Thẩm Tam gia, Tam phu nhân hai mặt nhìn nhau.

Không bao lâu sau, người canh cửa phái người đến thông truyền, tiểu nha hoàn vội vàng nói:”Cữu lão gia, Cữu phu nhân, Đại cô nương.

Đoan Vương điện hạ tới còn mang theo một bà mối tới đây ạ!”
Trong lòng Ngu Ninh Sơ đập thình thịch, Tống Trì thật sự tới?
Thẩm Tam gia, Tam phu nhân cũng đồng loạt nhìn về phía chất nữ.

Ai nhàn rỗi không có việc gì lại dẫn bà mối đi dạo chứ.

Đầu tiên, Tống Trì cho mời hai phu thê bọn họ tới đây.

Hôm nay, hắn lại mang theo bà mối đến cửa chẳng lẽ là muốn cầu thân chất nữ của bà?
Ngu Ninh Sơ bị cữu phụ cữu mẫu nhìn càng thêm hoảng hốt.

Trong lòng nàng cũng rất loạn không biết nên giải thích như thế nào, gấp đến độ bỏ lại một câu “Con cũng không biết” rồi chạy ra khỏi sảnh đường về phía hậu viện.
Tam phu nhân làm chủ bảo nha hoàn đi mời Tống Trì tiến vào.

Chờ nha hoàn đi rồi, bà mới nhìn về phía Thẩm Tam gia.
Thẩm Tam gia cũng nhìn bà, hai người nhìn nhau một lát rồi Tam phu nhân phốc phốc cười, lắc đầu nói: “Uổng cho hai chúng ta ở bên kia lo lắng cho A Vu, thậm chí còn có ý tác hợp cho Dật nhi và A Vu.


Thì ra, A Vu của chúng ta đã sớm bị quý nhân theo dõi từ lâu.”
Thẩm Tam gia thấy thê tử cười, liền biết thê tử tán thành hôn sự này.
Tam phu nhân thấy hắn không cười, kỳ quái nói: “Chẳng lẽ chàng còn không hài lòng sao? Tử… Vương gia muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn năng lực có năng lực.

Đừng nói ở Kinh Thành, cho dù phóng mắt cả thiên hạ này liệu chàng có tìm được ai ưu tú hơn Vương gia sao?”
Tống Trì từng làm việc ở Cẩm Y Vệ, từng đi theo Hàn Quốc Cữu chèn ép trung thần thanh lưu.

Lúc đó, Tam phu nhân còn vô cùng tiếc hận cho hắn.

Nay mọi việc đã sáng tỏ, Tống Trì làm như vậy chỉ để diệt trừ gian thần hôn quân.

Kỳ thật hắn vẫn là quý công tử thanh phong lãng nguyệt kia làm cho Tam phu nhân càng thưởng thức Tống Trì hơn trước.
Thẩm Tam gia thở dài nói: “Trước kia Vương gia bất hòa với người nọ, hắn muốn cưới A Vu cũng không có gì.

Nhưng hiện giờ mọi việc chứng minh hai bá chất bọn họ chưa từng bất hòa.

Nếu A Vu gả cho hắn, muội muội ở trên trời có linh có thể cao hứng được sao?”
Tam phu nhân không phải Thẩm thị, bà không biết Thẩm thị sẽ cao hứng hay phẫn nộ nên không có trả lời.
Lúc này, Tống Trì và bà mối đã vào đến nơi.
Phu thê hai ngoài thu lại cảm xúc, bước ra khỏi sảnh đường hành lễ.
“Tam gia, phu nhân miễn lễ.

Lúc trước ở Hầu phủ, ta đã nhận được sự chiếu cố của hai vị làm ta vô vùng cảm kích.” Tống Trì đỡ hai người.
Tam phu nhân ngẩng đầu phát hiện hôm nay Tống Trì mặc một bộ cẩm bào màu đỏ thẫm, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, phong lưu phóng khoáng giống như bức tượng ngọc làm người xem chìm đắm vào trong đó.
Với cái nhan sắc này, Tam phu nhân càng nhìn càng hài lòng.
Sau đó, bốn người đi vào sảnh đường.

Vi Vũ lại tới dâng trà.

Bởi vì liên quan đến đại sự chung thân của cô nương nên Vi Vũ không có rời khỏi nữa mà cung kính đứng ở phía sau Tam phu nhân dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Tống Trì mang đến bà mối vô cùng hữu ích.

Vừa vào đến nơi, bà đã mặt mày hớn hở thay mặt Tống Trì nhắc tới chuyện cầu thân với Thẩm Tam gia và Tam phu nhân.

Bà dùng những ngôn từ hoa mỹ để khen ngợi tào mạo của Ngu Ninh Sơ, nét mặt của Tống Trì đang ngồi nghe cũng mang theo ý cười.

Được một lúc, bà lại quay sang khen hắn thì Tống Trì vội vàng bảo bà ngừng lại.
Lúc này, hắn nhắc lại chuyện chính ngày hôm nay là hắn muốn cưới Ngu Ninh Sơ làm thê tử, hy vọng Thẩm tam gia và Tam phu nhân thành toàn.
Thẩm Tam gia ho khụ khụ, nhìn bà mai nói: “Ý tứ của Vương gia thần đã hiểu, chỉ là thần có chút vấn đề còn nghi hoặc kính xin Vương gia giải thích cho.”
Tống Trì đưa ánh mắt với bà mối.

Bà mối thức thời lui xuống, Vũ Vi bất giác cũng rụt bả vai lại, hy vọng Tam gia không chú ý tới mình.
Thẩm Tam gia sao có thể không chú ý, bất quá Vi Vũ là nha hoàn thân cận của chất nữ để nàng biết cũng không sao.

Nếu sau này chất nữ có muốn hỏi thăm cái gì thì cũng có người để hỏi.
“Nếu Vương gia đã nói như vậy thì thần không khách khí nữa.

Thần cả gan hỏi Vương gia có ý với A Vu từ khi nào?” Thẩm Tam gia nói thẳng.
Tống Trì rời khỏi ghế ngồi, đứng trước mặt phu thê hai người như một tiểu bối nghiêm túc nói: “Ta đối với A Vu biểu muội chính là vừa thấy đã yêu nhưng vì ngại lễ giáo, ngại triều cục thay đổi nên vẫn không có cơ hội cầu thân.

Vì không cách nào cầu thân nên ta vẫn giấu tình cảm này ở đáy lòng, chưa từng nhắc tới bất cứ ai.

Thậm chí ta còn cố ý dùng một số lời nói mạo phạm đến biểu muội để tránh người bên ngoài nghi ngờ làm hỏng thanh danh của biểu muội, cũng bởi vì vậy mà biểu muội có thể sẽ oán trách ta.

Vậy nên cọc hôn sự này kính xin Tam gia và phu nhân ở trước mặt biểu muội nói tốt cho ta vài câu.”
Tam phu nhân nhớ tới một năm nọ cả nhà bọn họ đều ra ngoài, chất nữ bà đến chỗ hai huynh muội Tống Trì làm khách bị Tống Trì nói những lời khó nghe làm nàng tức giận đến phát khóc.
Chất nữ của mình xinh đẹp như hoa như ngọc nên Thẩm Tam gia cũng không bất ngờ khi Tống Trì nói vừa gặp đã yêu.

Nghĩ đến một số lời muốn hỏi sắp tới, hắn đem Vi Vũ đuổi ra ngoài rồi mới nói với lời Tống Trì: “Mẫu thân A Vu có chút liên quan đến Hoàng Thượng, việc này ngươi có biết không?”
Tống Trì gập đầu: “Ta có nghe thấy nhưng đó chỉ là lời đồn nhảm, ta cũng không quan tâm.”
Thẩm Tam gia: “Vậy ngươi muốn cưới A Vu có từng bẩm báo với Hoàng Thượng chưa? Cho dù bây giờ ngươi không nói nhưng chuyện ngươi cầu hôn, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ biết.”
Tống Trì nói: “Không gạt Tam gia, việc này ta đã bẩm báo hoàng Thượng.

Hoàng Thượng cũng khen ngợi biểu muội đoan trang hiền tuệ, ngài còn từng đề nghị sẽ tứ hôn cho chúng ta nhưng ta còn chưa được sự đồng ý của Tam gia, phu nhân cùng biểu muội nên không dám mạo muội thỉnh chỉ.”
Thẩm Tam gia đầu tiên là khiếp sợ, không ngờ Tống Trì lại có thể suy nghĩ chu toàn như vậy nhưng nghĩ đến quá trình Tống Trì hiệp trợ Chiêu Nguyên Đế đăng cơ lại cảm thấy Tống Trì như vậy là bình thường.
Cho nên, Chiêu Nguyên Đế cũng không ngại chất tử cưới nữ nhi của nữ nhân từng quyến rũ hắn.
Nghĩ đến muội muội, trong lòng Thẩm Tam gia liền dâng lên một trận bi ai cùng phẫn nộ.
Muội muội của hắn có thật sự quyến rũ nam nhân đó hay không? Nếu như chưa thì sao người nọ lại ngầm đồng ý để lời đồn đó truyền ra bên ngoài, ngầm đồng ý cho muội muội gả cho Ngu Thượng?
Nếu muội muội quả thật coi thường lễ giáo quyến rũ Chiêu Nguyên Đế mà Chiêu Nguyên Đế lại không ngại chuyện cũ nguyện ý để chất nữ làm Vương Phi thì Thẩm Tam gia sẽ thật lòng kính trọng hắn.

Nhưng nếu muội muội vô tội, Chiêu Nguyên Đế lại không chịu thanh minh cho muội muội dẫn đến cái kết bi thảm của muội muội sau này thì nhất định muội muội sẽ hận hắn, nàng sao có thể cao hứng khi nữ nhi của mình gả cho người nhà họ Tống được chứ?
Thẩm Tam gia rất muốn đi hỏi Chiêu Nguyên Đế nhưng đó là Hoàng Thượng, Thẩm Tam gia không dám mạo hiểm.

Thậm chí ngay cả việc để Tống Trì đi hỏi cũng có phần nguy hiểm.
Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, cho dù là minh quân thì thiên uy cũng khó dò.
Thôi, mặc kệ Chiêu Nguyên Đế đã làm chuyện gì hắn cứ hỏi ý chất nữ trước xem sao đã.

Dù sao Tống Trì cũng không liên quan đến chuyện kia, có lẽ chất nữ sẽ nguyện ý gả cho hắn cũng nên.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc