CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Trung thu sắp đến, Ngu Ninh Sơ chuẩn bị một số lễ vật đi đến Bình Tây Hầu Phủ.
Hiện nay, người phụ trách quản lý Bình Tây Hầu Phủ là Nhị phu nhân Tống thị.

Hầu phu nhân Hàn thị và nhi tức Hàn Cẩm Tranh đã chuyển đến thôn trang được bốn tháng.
Thái phu nhân thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng xuất hiện thêm vài nếp nhăn, tâm trạng cũng không được tốt.

Ngu Ninh Sơ đến thỉnh an bà được một lúc đã bị mời về.
Ngu Ninh Sơ vô cùng vui vẻ đến nói chuyện với cữu mẫu.
Buổi trưa, Ngu Ninh Sơ dùng cơm trưa ở Hầu phủ rồi mới cáo từ.

Khi Ngu Ninh Sơ mang theo Vi Vũ đi đến tiền viện Hầu Phủ vừa lúc gặp Thẩm Trác từ bên ngoài trở về.

Thế tử thân hình cao lớn uy vũ, thần sắc dường như còn lạnh lùng hơn so với trước kia, mi tâm có thêm mấy nếp nhăn nông cạn, trầm ổn kiên nghị uy nghiêm hơn các nam tử cùng tuổi.
“Đại biểu ca.” Ngu Ninh Sơ quỳ gối hành lễ.
Thẩm Trác liếc mắt nhìn nàng một cái nói: “Biểu muội phải đi rồi sao?”
Ngu Ninh Sơ: “Đúng vậy, trong nhà muội còn có chút việc nên phải về.

Về sau rảnh rỗi muội lại đến làm phiền.”
Thẩm Trác gật gật đầu, đứng ở trước cửa nhìn Ngu Ninh Sơ lên xe ngựa.

Sau đó, hắn liền sải bước đi thăm nữ nhi, một chút ý nghĩ không nên có trước lúc thành thân đã không còn sót lại chút gì.
Ngu Ninh Sơ lên xe ngựa lại nghĩ đến sự ngọt ngào ngày xưa của Đại biểu ca, Đại biểu tẩu và tiểu chất nữ mới mấy tháng tuổi kia khó tránh khỏi phát ra một tiếng thở dài.

Bình Tây Hầu phủ bây giờ thiếu đi những tỷ muội như các nàng, ngay cả nhi tức cũng không có ở đây thực sự đã vắng vẻ hơn trước rất nhiều.
Ngày hôm sau là ngày mười lăm tháng tám, Tết Trung Thu.
Trước đó, Tống Tương đã cho người thông báo Ngu Ninh Sơ rằng đêm nay huynh muội bọn họ sẽ vào cung xem pháo hoa.

Thẩm Minh Lam bên kia bụng to không thể ra ngoài.

Ngu Ninh Sơ liền bảo Lý quản sự, Ôn ma ma đưa hai huynh muội Ngu Dương đi dạo hội đèn còn nàng lưu lại Ngu Phủ.

Không có tỷ muội tốt làm bạn, Ngu Ninh Sơ cũng không có hứng thú đi xem hội đèn, huống hồ nàng còn là một đại cô nương mười sáu tuổi không thích hợp ra ngoài một mình vào ban đêm.
Trong Ngu Trạch cũng thắp một vòng đèn hoa đăng và bày sẵn một ít trái cây trong viện.

Ngu Ninh Sơ cùng Vi Vũ, Hạnh Hoa vừa ngắm trăng vừa chơi đoán câu đố rất vui vẻ.
“Cô nương mau nhìn xem Hoàng Thành bên kia bắt đầu bắn pháo hoa rồi kìa.” Hạnh Hoa đột nhiên nói.
Ngu Ninh Sơ ngẩng đầu chỉ thấy từng đám pháo hoa gào thét bay lên bầu trời đêm rồi lần lượt nở rộ.
Lần trước nàng được xem bắn pháo hoa chính là năm nàng vừa mới đến Kinh Thành, mấy người bọn họ còn đứng ở Triều Nguyệt Lâu xem tận mắt màn pháo hoa rực rỡ.


Năm vừa rồi, nàng đang lênh đênh trên thuyền nên đã bỏ lỡ pháo hoa ở Hoàng Thành.
“Ai, hình như pháo hoa năm nay rất giống hình con mèo.” Hạnh Hoa ngẩn đầu nhìn lên bầu trời nhận xét.
Ngu Ninh Sơ cũng nhìn thấy mà không chỉ có một con mà sau khi con mèo đầu tiên xuất hiện, lần lượt xuất hiện thêm mấy cái pháo hoa hình con mèo.
Ma xui quỷ khiến Ngu Ninh Sơ lại nghĩ đến Tống Trì, hắn cũng từng vẽ nàng thành mèo.

Giờ này khắc này, Tống Trì hẳn là cũng ở Hoàng Cung, chẳng lẽ…
Nàng cúi đầu tâm phiền ý loạn lặng lẽ bóc hạt dưa.
Trong Hoàng Cung.
Đám người Tống Trì, Thái Tử đều ở cùng Chính Đức Đế xem bắn pháo hoa.

Ngoài ra còn có Uyển Phi, Nhu Phi và một vài mỹ nhân mới được sủng ái gần đây ở hậu cung chiêu đãi nữ quyến hoàng thân quốc thích.

Uyển Phi chính là Uyển Tần vừa mới chẩn ra hỉ mạch trong tháng bảy, Nhu Phi là mỹ nhân mới có hỉ vào đầu tháng tám.

Chính Đức Đế cảm thấy mình càng già càng dẻo dai vô cùng cao hứng liền trực tiếp phong phi cho hai tiểu mỹ nhân.
“Pháo hoa hình con mèo này là ai nghĩ ra vậy?” Chính Đức Đế cười hỏi.
Tống Trì nói: “Bẩm Hoàng Thượng, là thần ạ.

Gần đây, thần có nuôi một con mèo nên nhất thời hứng thú với tạo hình con mèo.

Vậy nên thần kêu thợ thủ công chế tạo pháo hoa nghiên cứu thử xem có làm ra được pháo hoa hình đầu con mèo hay không.

Thật không ngờ hắn thật sự có thể làm ra được nên tối nay thần liền cho bọn họ đốt lên cho Hoàng Thượng xem cái mới mẻ.”
Chính Đức Đế tán thưởng gật gật đầu.

Hắn tiếp tục ngẩng đầu thưởng thức rồi phân phó tiếp: “Ngươi đừng chỉ nghiên cứu chế tạo mỗi pháo hoa hình mèo, các loại thú khác ngươi cũng thử xem.

Xem thử có thể tạo ra một loạt pháo hoa hình bách thú hay không.”
Tống Trì cười nói: “Thần tuân chỉ.”
Thái tử lạnh lùng nhìn Tống Trì, hắn luôn cảm thấy Phụ Hoàng sủng ái Tống Trì quá mức.

Theo hắn thấy Tống Trì làm việc ngày càng có phong phạm của Hàn Quốc Cữu lúc trước chỉ biết a dua nịnh hót, âm mưu xảo trá.

Đáng tiếc hắn chỉ vì vội vàng đề bạt Vương Khắc mà bị Phụ Hoàng nghi ngờ năng lực làm việc của hắn.

Gần đây, Phụ Hoàng đã thu hồi rất nhiều thực quyền trong tay hắn.
May mắn, Phụ Hoàng tuổi tác đã cao cho dù Uyển Phi, Nhu Phi sinh ra Hoàng Tử cũng không tạo thành uy hiếp với hắn.
Trời thu mát mẻ, Chính Đức Đế đúng giờ phục dụng tiên đan liền cảm thấy thể lực dồi dào muốn cưỡi ngựa săn bắn.

Vì lần trước gặp thích khách ở Hương Sơn nên Chính Đức Đế không còn hứng thú xuất cung nữa mà sai người dựng một bãi săn ở Ngự Hoa Viên, mỗi ngày thả mấy loại dã thú vào để hắn bắn cung giải sầu.
Sáng hôm nay, Chính Đức Đế vừa mới hoạt động giãn gân giãn cốt xong thì Tống Trì tới khẩn cầu Chính Đức Đế cho người lui ra ngoài, hắn có việc quan trọng cần bẩm tấu.
Chính Đức Đế cho rằng Tấn Vương bên kia có manh mối mới nên vội vàng cho lui người ra ngoài.
Tống Trì quỳ gối trước mặt Chính Đức Đế thấp giọng nói: “Hoàng thượng, gần đây thần vẫn luôn điều tra Kinh Thành có gian tế Tấn Vương phái tới hay không.

Hôm nay, thần vừa vặn bắt được một người có hành động bất thường mang hắn đến Cẩm Y Vệ vừa hay lục soát được trong tay áo của hắn có một mật thư.”
Nói xong, hắn từ trong túi tay áo lấy ra mật thư hai tay dâng lên.
Chính Đức Đế mở mật thư ra, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là chữ viết của Hàn Hoàng Hậu.
Chính Đức Đế đem bức mật thư lại gần một chút để nhìn cho kỹ.
Thư này là của Hàn Hoàng Hậu bí mật viết cho Thái Tử.

Gần đây, Hàn Hoàng Hậu biết được tin trong cung liên tục có Phi Tần mang thai làm trong lòng bà lo lắng không nhịn được nên mới tiết lộ một bí mật cho Thái Tử biết.
Thì ra, Chính Đức Đế bị bệnh vô sinh, cả Thái Y Viện hầu như ai cũng biết cho nên Chính Đức Đế cùng Nguyên Hậu thành thân nhiều năm mà Nguyên Hậu cùng Cơ thiếp đều không có tin tức tốt.

Hàn Hoàng Hậu dã tâm bừng bừng sau khi gả cho Chính Đức Đế xác định Chính Đức Đế thật sự không thể làm cho nữ tử mang thai liền bảo Hàn Quốc Cữu đi tìm một người có dung mạo giống Chính Đức Đế.

Sau đó, Hàn Hoàng Hậu lại thừa dịp về phủ thăm người thân đã tư thông với hắn mới có được nhi tử đầu tiên.
Hàn Hoàng Hậu lo lắng chỉ có một nhi tử không đủ nên vẫn duy trì quan hệ với đối phương cho đến khi An Vương được sinh ra.

Lúc này, Hàn Hoàng Hậu mới để cho Hàn Quốc Cữu giết người kia để giệt hậu hoạn.
Hiện giờ, bà không biết tại sao Chính Đức Đế lại có thể làm cho nữ tử mang thai.

Hàn Hoàng Hậu sợ Chính Đức Đế nghi ngờ thân phận của Thái Tử vì thế mới viết mật thư này hy vọng Thái tử độc sát Chính Đức Đế.

Chỉ cần Chính Đức Đế chết đi thì chắc chắn Thái Tử sẽ đăng cơ.

Lúc đó, mẫu tử hai người mới có thể kê cao gối mà nằm.
Chính Đức Đế nhìn từ đầu đến cuối, tay cầm thư run rẩy càng ngày càng lợi hại.
Tống Trì cúi đầu, âm thanh run rẩy nói: “Hoàng thượng, Hàn Thống nắm quyền nhiều năm không biết đã bồi dưỡng bao nhiêu tử sĩ.

Bây giờ, Hàn Thống đã đền tội nhất định nhóm tử sĩ kia đã đến nương nhờ Hoàng Hậu.

Chắc chắn bọn chúng sẽ đi lại giữa các nơi để truyền tin tức thay Hoàng Hậu.

Lần này, Hoàng Hậu phái người vào Kinh nếu không phải thần phụng mệnh Hoàng Thượng phái Cẩm Y Vệ ẩn nấp ở cửa thành lưu ý dân chúng ra vào chỉ sợ tử sĩ kia cải trang thành thương nhân nhất định có thể thuận lợi vào thành, lại thông qua Vương gia bí mật truyền tin đến chỗ Thái tử.”
Toàn thân Chính Đức Đế run rẩy, hắn vừa không thể tin lại không dám không tin.
Lúc hắn còn là Vương gia, sau khi thành thân nhiều năm vẫn chưa có nhi tử quả thật hắn đã xem qua không ít ngự y và danh y bên ngoài.


Bọn họ cũng đã nói tình trạng thân thể của hắn cho hắn biết.

Vì thế, Chính Đức Đế đã uống không ít thuốc cho đến khi Vương Phi bị bệnh qua đời, Hàn Hoàng Hậu gả tới.

Lúc hắn ba mươi bốn tuổi, Hàn Hàng Hậu có tin vui lân nhi.

Cuối cùng, Chính Đức Đế mới dám ngẩng cao đầu trước mặt Tiên Đế và lão Tấn Vương.

Cũng vì hắn có nhi tử mà Tiên Đế mới truyền ngôi cho hắn.
Chẳng lẽ Thái tử, An vương thật sự đều là dã chủng?
Hàn Hoàng Hậu tìm một người dung mạo giống hắn, nàng tìm hắn từ đâu? Làm gì có chuyện dễ dàng tìm được như vậy…
Đột nhiên, Chính Đức Đế nghĩ đến tin tức gian tế truyền về từ chỗ Tấn Vương, chỗ Tấn Vương cũng cất giấu một người có dung mạo giống hắn.
Tấn Vương vì sao phải giấu người này?
Có lẽ, Tấn Vương không phải vì bồi dưỡng một con rối để dùng sau khi ám sát hắn mà là chuyện tốt năm đó Hàn Quốc Cữu làm bị Tấn Vương phát hiện, lão âm thầm xem kịch rồi cứu nam nhân kia giấu đi mưu đồ đại sự?
Theo cách nghĩ này, Chính Đức Đế càng nghĩ mày càng nhíu chặt.
Nếu thật sự có dã nam nhân như vậy, chờ hắn băng hà Thái Tử kế vị, Tấn Vương liền có thể đẩy nam nhân kia ra để vạch trần thân thế Thái Tử.

Lúc đó, dân chúng triều thần tất nhiên sẽ ủng hộ Tấn Vương có dòng máu chính thống.

Cứ như vậy, Tấn Vương dễ dàng ngồi lên Vương tọa.

Trách không được nhiều năm nay, Tấn Vương vẫn ngồi im không làm ra hành động gì.

Thì ra tiểu tử thúi kia chỉ một lòng mong hắn sớm băng hà, đến lúc đó sẽ gán cho hắn một cái sừng!
Chính Đức Đế nổi giận đùng đùng, nện một quyền xuống bàn.
Thân thể Tống Trì khẽ run rẩy, khẩn trương nói: “Hoàng Thượng đừng vội tức giận.

Có lẽ, tử sĩ thần bắt được là giả, thư kia cũng là giả.

Có lẽ có người có ý đồ ly gián Ngài cùng Thái tử.

Hoàng Thượng cứ yên tâm, lát nữa thần quay về sẽ cẩn thận thẩm vấn người gửi tin kia.

Sáng mai, thần sẽ cho Ngài một câu trả lời chính xác!”
Chính Đức Đế nhìn về phía Tống Trì: “Nói thật với Trẫm, rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ như thế nào!”
Trán Tống Trì chạm đất, giọng điệu run rẩy nói: “Chuyện này vô cùng hệ trọng, thần không dám phỏng đoán lung tung.

Nhưng quả thật lúc trẻ Hoàng Thượng chưa từng có thêm Hoàng Tử và Hoàng Nữ nào nữa nhưng nay lại liên tiếp có Phi Tần thụ thai quả thật có chút kỳ lạ.”
Chính Đức Đế cười lạnh, đem mật thư chụp lên bàn: “Có gì kỳ lạ đâu.

Lăng Tiêu tiên sư tiên pháp tốt, ban cho Trẫm thần đan chữa khỏi bệnh tật của Trẫm, Trẫm có thể khai cành tán diệp cũng là chuyện bình thường.”
Thư có thể là giả nhưng tiên đan kia lại không thể giả.

Từ khi Lăng Tiêu tiên sư tiến cung, Chính Đức Đế phục dụng đan dược sau đó thân thể càng ngày càng tốt, quả thực còn cường tráng hơn so với người bốn mươi tuổi.

Tống Trì khiếp sợ ngẩng đầu: “Ý của Hoàng Thượng là ngài tin vào bức mật thư này?”
Chính Đức Đế tốt xấu gì cũng làm Hoàng Đế mấy chục năm, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại nhìn mật tín trên bàn nói: “Trẫm tin mà cũng không tin.

Thay vì đi thẩm vấn những tử sĩ không rõ lai lịch kia không bằng ngươi tương kế tựu kế.

Ngươi hãy an bài một người tâm phúc giả làm người của Hoàng Hậu đem bức mật thư này đưa đến tay Thái Tử.

Trẫm ngược lại muốn xem Thái Tử có tin hay không?”
Nếu Thái tử không tin mà đem mật tín giao cho hắn thì Chính Đức Đế sẽ lại điều tra rõ ràng lai lịch của mật thư kia cũng không muộn.
Nhưng nếu Thái tử tin mà thực sự đi độc sát hắn thì loại người như vậy cho dù là ruột thịt thì Chính Đức Đế cũng không cần.
“Việc này Trẫm giao cho ngươi, chớ để lộ bất kỳ tin tức nào.” Mặt mày Chính Đức Đế âm trầm, gấp mật thư lại giao cho Tống Trì nói.
Tống Trì thu mật thư, cau mày băn khoăn hỏi: “Hoàng thượng, hiện giờ trong triều có không ít người rất trung thành với Thái tử.

Nếu Thái Tử cũng đối với ngài trung thành thì không nói nhưng nếu…”
Chính Đức Đế hừ lạnh nói: “Ngươi cứ yên tâm, Trẫm sẽ xử lý tốt chuyện này, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào cơ hội.”
Tống Trì lĩnh mệnh, lùi lại rời đi.
Đại thái giám canh giữ ở bên ngoài muốn tiến vào hầu hạ nhưng Chính Đức Đế khoát tay áo, hắn muốn một mình yên tĩnh.
Nhắm mắt lại, Chính Đức Đế nghĩ đến hai mỹ nhân vừa mới mang long thai ở hậu cung.

Lần đầu tiên thị tẩm, hai tiểu mỹ nhân đều có lạc hồng.

Sau khi tiến cung ngoại trừ hắn, hai nàng cũng không còn cơ hội tiếp xúc với ngoại nam khác.

Khác với Hoàng Hậu lúc trước, lúc đó Vương Phi thường xuyên tìm lý do để về mẹ đẻ nếu nàng ta thật sự muốn lăn lộn cùng dã nam nhân kia thì quả thật bọn họ có rất nhiều cơ hội.
Nếu thật sự có dã nam nhân đó tồn tại, Hoàng Hậu biết thì Hàn Quốc Cữu chắc chắn cũng biết.
Nhưng tại sao lúc Cẩm Y Vệ thẩm vấn Hàn Quốc Cữu và Phương quản sự lại không tra ra được việc này?
Đúng rồi, lúc ấy chủ thẩm vụ án này chính là Thái tử.

Có lẽ Phương quản sự đã khai ra gì đó nhưng Thái Tử cố ý giấu diếm không báo.
Chính Đức Đế tiếp tục hồi tưởng lại đủ loại biểu hiện gần đây của Thái tử.

Sau khi Hàn Quốc Cữu chết, Thái Tử bắt đầu cài rất nhiều người của mình vào nhiều vị trí, thậm chí hắn còn muốn đẩy Tống Trì đi để đem Cẩm Y Vệ nắm trong tay.

Hắn làm những chuyện này thực sự chỉ vì hắn thích muốn nắm mọi thứ trong tay hay là hắn muốn che giấu chuyện gì? Hay là Thái Tử chuẩn bị mọi thứ để đoạt vị?
Bên kia, người Thái tử đặt ở bên cạnh Chính Đức Đế cũng đem chuyện Tống Trì tiến cung mật đàm cùng Chính Đức Đế bẩm báo Thái Tử.
Mặt dù không biết Tống Trì và Chính Đức Đế đã nói gì nhưng Thái tử đã coi Tống Trì là cái gai trong mắt.

Hắn vừa nghĩ đến việc Phụ Hoàng cùng Tống Trì có bí mật không cho hắn biết, hắn liền cảm giác nguy cơ của mình càng ngày càng lớn.
Qua mấy ngày, mẫu thân Thái Tử Phi tiến cung thỉnh an Thái Tử Phi nhân cơ hội mang đến cho Thái tử một tin tức, có người tự xưng là tâm phúc của Hàn Hoàng Hậu muốn gặp mặt Thái Tử bẩm báo đại sự.

Trừ phi nhìn thấy Thái tử nếu không hắn sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Thái tử cũng muốn biết Mẫu Hậu muốn nói chuyện đại sự gì cho hắn nên an bài người nọ giả làm thái giám trà trộn vào Đông cung.
Hoàng cung lớn như vậy, rất nhiều thị vệ đều bị Thái tử thu mua nên làm loại chuyện này quả thực dễ như trở bàn tay..


Bình luận

Truyện đang đọc