CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Chiêu Nguyên Đế hộc máu khiến Trịnh Hoàng Hậu hoảng sợ vô cùng, vội vàng gọi ngự y canh giữ ở bên ngoài tiến vào.
Tống thị và Tống Thấm cũng đi theo vào.

Hai người vào đến nơi liền thấy Trịnh Hoàng Hậu đang cầm khăn tay muốn giúp Chiêu Nguyên Đế lau vết máu bên miệng nhưng bị Chiêu Nguyên Đế ghét bỏ.
Nhận thấy ánh mắt Tống thị, Trịnh Hoàng Hậu rũ mắt ngồi xuống không chủ động làm thêm hành động nào nữa.
Ngự y đỡ Chiêu Nguyên Đế ngồi dậy bắt mạch cho hắn.

Sau khi bắt mạch, ngự y nói rằng Chiêu Nguyên Đế vì tức giận quá mức mới dẫn đến hộc máu, ngụm máu kia phun ra được cũng là chuyện tốt làm cho huyết mạch thông thoáng.

Ngự y cũng khuyên sau này không được để Chiêu Nguyên Đế dao động cảm xúc quá lớn, vui quá cũng không được mà buồn quá cũng đều không tốt cho thân thể.
Chiêu Nguyên Đế lúc này trầm mặc không nói.
Đúng lúc này, người trên giường bỗng nhiên có động tĩnh.

Trịnh Hoàng Hậu thấy nhi tử hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại vội vàng nhào đến: “A Triệt, con thấy thế nào rồi?”
Khang Vương vừa mở mắt chưa kịp nhớ chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ quan tâm của Trịnh Hoàng Hậu.
Mẫu tử hai người nhìn nhau, trí nhớ của Khang Vương cũng đột nhiên trở lại.

Hình ảnh Nhị thẩm ngã xuống vũng máu cùng hình ảnh làn váy Vương Phi nhuộm máu đỏ thẫm cùng nhau xuất hiện trong đầu hắn, Khang Vương thống khổ ôm lấy đầu cơ thể lại bắt đầu co giật.
Năm người ở đây chỉ có Tống thị đã gặp qua tình trạng phát bệnh của hắn một lần nhưng bốn người còn lại đều chưa từng thấy Khang Vương co giật bao giờ.

Trịnh Hoàng Hậu là người đầu tiên bị nhi tử ruột doạ liên tục lui về phía sau, sau cảm giác sợ hãi chính là cảm giác thống khổ tận tâm can, bà vừa khóc vừa gọi ngự y: “Ngự y, mau chẩn trị cho nhi tử của ta, mau chẩn trị cho nhi tử ta!”
Ngự y coi như bình tĩnh, bước nhanh đến bên giường ôm lấy cơ thể co giật của Khang Vương rồi đỡ hắn nằm thẳng lại, đồng thời ông cũng nhỏ giọng dỗ dành: “Vương Gia không cần lo lắng, Vương Phi rất tốt, hài tử cũng giữ được.

Chỉ cần Vương Phi nghỉ ngơi thật tốt thì mẫu tử bọn họ đều sẽ bình an.”
Ngự y không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, dần dần cũng có hiệu quả.

Cơ thể Khang Vương đang co giật dần dần ngừng lại nhưng hắn vẫn núp vào trong ngực ngự y không chịu ra.

Đến khi Trịnh Hoàng Hậu gọi hắn thì hắn mới mở mắt nhìn bà nhưng rất nhanh lại rụt vào lòng ngự y.

Ngự y vừa ôm Khang Vương vừa quay đầu lại nói với Đế Hậu: “Hoàng Thượng, Nương Nương.

Điện Hạ nhất thời không chịu nổi k1ch thích nên không được để quá nhiều người lại bên cạnh Điện Hạ, tốt nhất là để thị nữ hoặc thái giám thân cận nhất của Điện hạ lại đây chăm sóc ngài ấy.”
Ngự y am hiểu sâu sắc phương pháp nuôi dạy hài tử của gia đình huân quý, tình cảm có sâu đậm đến đâu thì người làm bạn với hài tử lâu nhất lại là hạ nhân bên cạnh họ.
Chiêu Nguyên Đế là người đầu tiên đi ra ngoài, trong lòng hắn biết rõ nhi tử tuyệt đối sẽ không dám thả lỏng trước mặt hắn.
Trịnh Hoàng Hậu lại như đang mất hồn, bà đứng ở nơi Khang Vương không nhìn thấy nhìn hắn nhưng trong đầu bà lại là ánh mắt nhi tử vừa mới nhìn bà, ánh mắt sợ hãi bất an giống như đang nhìn một ác nhân.
“Nương Nương, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Tống thị thấp giọng khuyên nhủ, lại dùng ánh mắt bảo Tống Thấm đỡ Trịnh Hoàng Hậu đi ra ngoài.
Trong lòng Tống Thấm cũng đang hỗn loạn, vừa lo lắng cho Mẫu Hậu và ca ca lại lo lắng cho hôn sự của nàng.

Ngày mai, nàng sẽ xuất giá nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện này, không biết có ảnh hưởng đến hôn sự của nàng không?
Người nào cũng có tâm sự riêng.
Tiểu thái giám thân cận của Khang Vương yên lặng đi vào hầu hạ chủ tử dưới sự dặn dò của ngự y.
Chiêu Nguyên Đế đứng bên cửa sổ, cả người mang theo một cỗ thê lương.
Thật ra, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên lập ai làm Thái Tử.
Hắn biết chất tử thích hợp hơn nhưng Tống Triệt dù sao cũng là nhi tử của hắn.

Vả lại, từ trước đến nay cũng chưa từng có tiền lệ Hoàng Đế có nhi tử mà lại lập chất tử làm Thái Tử.

Nếu hắn lập chất tử làm Thái tử, dân chúng trong thiên hạ sẽ bắt đầu tự hỏi nhi tử hắn hẳn đã gây ra lỗi lầm lớn đến cỡ nào, bọn họ cũng sẽ nghi ngờ quan hệ bá chất giữa hắn và Tống Trì.

Bọn họ sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thật rằng hắn lập Tống Trì làm Thái Tử chẳng qua là vì hắn cảm thấy chất tử thích hợp với ngôi vị Hoàng Đế hơn.

Trước hôm nay, Chiêu Nguyên Đế có kế hoạch dành vài năm để rèn luyện bồi dưỡng nhi tử.

Nếu nhi tử có thể thể hiện ra năng lực phù hợp với Thái Tử thì hắn sẽ lập nhi tử làm Thái Tử, lệnh cho Tống Trì phụ tá nhi tử.

Hai người họ là đường huynh đệ, cùng nhau đồng tâm hiệp lực cai trị giang sơn Đại Chu.
Tuy nhiên, Chiêu Nguyên Đế hôm nay đã tận mắt chứng kiến bộ dạng nhi tử phát bệnh.

Loại bệnh co giật này cơ bản không chữa trị được.

Sao hắn có thể lập một người có thể chỉ vì một mảng máu mà co giật làm Thái Tử? Sao hắn có thể yên tâm đem giang sơn thật vất vả mới thái bình giao cho nhi tử bị bệnh được chứ?
Đây là ông trời đang báo ứng Trịnh thị, cũng là báo ứng hắn.
Nếu như năm đó hắn ngay lập tức xử lý Trịnh thị cho Nhị đệ một công đạo thì có lẽ nhi tử sẽ không chôn xuống mầm bệnh này.
Đến hoàng hôn, bệnh tình Khang Vương cơ bản ổn định lại, hắn còn đến thăm Khang Vương Phi nhưng hắn vẫn lảng tránh ánh mắt của Trịnh Hoàng Hậu.
Tống thị nói với Chiêu Nguyên Đế: “Vương Phi tạm thời không tiện di chuyển vậy nên tạm thời để phu thê bọn họ ở lại Phủ Công Chúa một thời gian đi.

Ngày mai hôn sự của A Thấm vẫn tổ chức như thường lệ, đêm nay ta sẽ lưu lại chiếu cố bọn họ, Hoàng Thượng cùng Nương Nương về cung nghỉ ngơi trước đi.”
Chiêu Nguyên Đế gật gật đầu: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Tống thị cười nói: “Ngài khách khí với ta cái gì, chúng ta đều là người một nhà mà.”
Chiêu Nguyên Đế cười ra tiếng, sau đó liền gọi Trịnh Hoàng Hậu cùng nhau rời đi.
Tống thị đi tiễn Đế Hậu ra khỏi Phủ Công Chúa, đến khi xa giá rời đi thì nụ cười trên mặt Tống thị cũng chậm rãi biến mất.
Bà nhớ tới lúc Tống Trì đến chăm sóc Khang Vương vẫn luôn đưa lưng về phía Khang Vương Phi.
Ai ai cũng quan tâm đ ến phu thê Khang Vương nhưng ai có thể phát hiện vết sẹo cũ trong lòng của Đoan Vương cũng nứt ra?
Hôn sự của Tống Thấm cũng không bởi vì chuyện ngoài ý muốn của huynh tẩu mà ảnh hưởng, hôm sau nàng vẫn thuận lợi xuất giá như bình thường.

Dân chúng tạm thời không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua mà chỉ vây quanh trên đường nhìn một vị Công Chúa khác phong quang xuất giá.
Chỉ là thiên hạ không có tường nào không lọt gió.

Mấy ngày sau, bỗng nhiên có lời đồn truyền đi khắp phố phường nói Khang Vương bị bệnh động kinh, lúc đến ăn tiệc ở Phủ Công Chúa phát tác bị rất nhiều quý phụ nhân cùng nha hoàn thân cận nhìn thấy.
Thật ra bệnh co giật của Khang Vương có mấy phần tương tự với bệnh động kinh nên có người nhận định nhầm cũng là bình thường.
Từ lúc Chiêu Nguyên Đế đăng cơ đã giải tán Cẩm Y Vệ nên lời đồn rất nhanh đã truyền vào cung.
Trịnh Hoàng Hậu khóc lóc chạy đến tìm Chiêu Nguyên Đế cáo trạng.

Bà muốn Chiêu Nguyên Đế điều tra rõ ràng ai có ý đồ lan truyền tin đồn, một hoàng tử có chứng co giật chỉ cần giấu diếm cẩn thận thì chưa chắc ảnh hưởng đến việc hắn làm Thái Tử, làm Hoàng Đế trong tương lai nhưng một khi việc này bị truyền ra khắp thiên hạ thì Khang Vương liền vô duyên với ngôi vị Hoàng Đế.
“Hoàng Thượng, nhất định là Đoan Vương làm.


Hắn đang nhòm ngó vị trí Thái Tử nên mới nhân cơ hội này bôi nhọ Triệt nhi của chúng ta!”
Chuyện liên quan đến nhi tử làm Trịnh Hoàng Hậu không cách nào bình tĩnh được, bà vừa khóc vừa quỳ gối trước mặt Chiêu Nguyên Đế chỉ cầu Chiêu Nguyên Đế chịu nghe lời bà nhanh chóng xử lý Tống Trì để mẫu tử bà không cần lo lắng kinh hoảng nữa.
Chiêu Nguyên Đế nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Trịnh Hoàng Hậu trầm mặt hồi lâu mới mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, Triệt nhi cũng là nhi tử của Trẫm, trong lòng Trẫm tự biết sẽ làm gì.”
Nói xong, hắn còn cầm lấy khăn tay thay Trịnh Hoàng Hậu lau đi nước mắt trên mặt.

Ánh mắt hắn nhìn Trịnh Hoàng Hậu cũng ôn hoà khác thường.
Trịnh Hoàng Hậu hoàn toàn ngây dại, bà đã quên mất lần trước Chiêu Nguyên Đế chịu ôn hoà nhìn bà như thế là khi nào.
Khi Chiêu Nguyên Đế còn trẻ cũng giống như Tống Trì ngày nay, chỉ cần hắn xuất hiện là có thể bắt được trái tim của tất cả cô nương.

Lúc Trịnh Hoàng Hậu vừa gả cho Chiêu Nguyên Đế, bà đã biết trong lòng Chiêu Nguyên Đế có người khác, bà cũng không chờ mong Chiêu Nguyên Đế lập tức có thể đối xử ôn nhu với bà.

Chỉ cần Chiêu Nguyên Đế có thể dùng ánh mắt ôn hòa mà hắn dùng để đối đãi với người xa lạ để nhìn bà thì Trịnh Hoàng Hậu đã thấy mỹ mãn.
“Hoàng Thượng…” Trịnh Hoàng Hậu khóc nằm sấp trên đùi Chiêu Nguyên Đế, cái gì mà tâm như tro tàn nhưng thật ra là tâm bà chưa bao giờ chết, bà chỉ không dám hy vọng xa mời nên mới tự nói với chính mình không thèm để ý.

Vậy mà hắn chỉ cần cho bà một ý cười thì nhóm tro tàn kia lại có thể dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“Đừng khóc, Trẫm còn có việc nên ngươi trở về trước đi.

Buổi tối, Trẫm sẽ đến dùng cơm với ngươi.” Chiêu Nguyên Đế nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trịnh Hoàng Hậu.
Trịnh Hoàng Hậu ngừng khóc ngoan ngoãn rời đi.
Thời điểm trở lại Khôn Hòa Cung, Trịnh Hoàng Hậu lại bắt đầu suy nghĩ lo được lo mất.
Có lúc bà lo lắng mình hiểu sai ý của Chiêu Nguyên Đế, thật ra hắn chỉ muốn bảo vệ Tống Trì, không muốn bà oán hận nghi ngờ Tống Trì nên mới dùng biện pháp này dỗ dành bà.
Có lúc bà lại cảm thấy Chiêu Nguyên Đế thật sự coi trọng nhi tử ruột.

Trước kia, Tống Trì che dấu đủ tốt nên Chiêu Nguyên Đế mới tin tưởng chất tử nhưng lần này Tống Trì cố ý lan truyền tin đồn nhi tử bị động kinh đụng vào nghịch lân của Chiêu Nguyên Đế đã triệt để đẩy Chiêu Nguyên Đế đến bên cạnh mẫu tử bà.
Nhưng sự thật là như thế nào?
Trịnh Hoàng Hậu nghĩ sự thật như thế nào thì đêm nay bà sẽ biết.

Chiêu Nguyên Đế chỉ làm bộ thân cận với bà hay thật sự thương bà thì bà chắc chắn sẽ nhìn ra được.
Lúc hoàng hôn, Chiêu Nguyên Đế đến Khôn Hòa Cung sớm hơn dự liệu của Trịnh Hoàng Hậu.
Trịnh Hoàng Hậu đã cố ý ăn mặc chu toàn, cũng không trang điểm quá diễm lệ.

Nay bà đã lớn tuổi, trang điểm đậm chỉ làm cho người ta chán, Trịnh Hoàng Hậu chọn loại trang điểm nhu hoà hơn, nhìn có vẻ đoan trang, y phục cũng có màu sắc nhã nhặn hơn.
Chiêu Nguyên Đế lại giống như nhìn thấy đóa hoa nở sắp tàn.

Hoa thì đẹp nhưng những cánh hoa sắp tàn ít nhiều cũng gợi lên sự thương tiếc của con người.
Thương tiếc trong mắt Chiêu Nguyên Đế rơi vào trong mắt Trịnh Hoàng Hậu liền trở thành nhu tình.

Khi Chiêu Nguyên Đế tự mình rót cho bà một chén rượu, Trịnh Hoàng Hậu cười cười cầm ly lên uống ngay.
Đến lúc đi ngủ, Chiêu Nguyên Đế và Trịnh Hoàng Hậu cũng không làm gì, hắn chỉ ôm bà nhỏ giọng an ủi cho mấy năm Trịnh Hoàng Hậu vất vả nuôi nấng hài tử: “Ta không phải là một trượng phu tốt, cũng không phải là một phụ thân tốt.

Cả đời này dường như ta chưa từng làm chuyện gì tốt mà ngược lại còn có lỗi với rất nhiều người.”
Nước mắt Trịnh Hoàng Hậu không ngừng rơi xuống, bà nghĩ Chiêu Nguyên Đế đang muốn xin lỗi bà.
Trịnh Hoàng Hậu muốn an ủi Chiêu Nguyên Đế, muốn hôn Chiêu Nguyên Đế, muốn Chiêu Nguyên Đế giống như một trượng phu bình thường, chân tình thực ý thương tiếc bà một lần.
Nhưng cơn buồn ngủ lại ập tới quá nhanh, Trịnh Hoàng Hậu không muốn ngủ, bà muốn mở to hai mắt để nhìn thấy rõ bộ dáng Chiêu Nguyên Đế nhưng mí mắt không ngừng sụp xuống.
Chiêu Nguyên Đế vẫn ôm bà vào trong ngực, ánh mắt dừng trên màn che phía sau Trịnh Hoàng Hậu.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Chiêu Nguyên Đế đã rời giường chuẩn bị triều sớm.
Cung nhân thấy Trịnh Hoàng Hậu còn đang ngủ nên không tiến vào quấy rầy.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Hoàng Hậu tỉnh lại.
Mí mắt nặng xuống như rót chì, bà cố gắng mở mắt khó khăn quay đầu mới phát hiện Chiêu Nguyên Đế đã không thấy đâu.
Trịnh Hoàng Hậu lẳng lặng nằm hồi tưởng lại một ít ngọt ngào tối qua, bà cũng nhớ tới những lời tự trách của Chiêu Nguyên Đế nói hắn không phải là một trượng phu tốt phụ thân tốt, nói hắn có lỗi với rất nhiều người.
Trịnh Hoàng Hậu bỗng thấy khát nước, há miệng muốn gọi người nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Thân thể khác thường khiến Trịnh Hoàng Hậu lo lắng, bà quờ quạng khắp giường cũng vớ được gối đầu đẩy xuống giường.
Các cung nhân nghe tiếng động tiến vào thấy Trịnh Hoàng Hậu giống như bị bệnh nặng nằm trên giường vội vàng bẩm báo Chiêu Nguyên Đế truyền ngự y.
Chiêu Nguyên Đế cùng ngự y chạy tới.
Dưới sự hộ tống của Chiêu Nguyên Đế, Trịnh Hoàng Hậu nghe ngự y nói rằng bà bởi vì bệnh của Khang Vương mà lo lắng thành bệnh, về sau chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Trịnh Hoàng Hậu không tin, bà căn bản không có bệnh!
Bà lo lắng nhìn về phía người nam nhân bên cạnh.
Ánh mắt Chiêu Nguyên Đế vẫn ôn hòa như cũ.

Đợi ngự y cùng cung nhân lui ra, Chiêu Nguyên Đế nắm tay Trịnh Hoàng Hậu thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, Triệt nhi không có dã tâm, Trẫm sẽ bảo vệ hắn cả đời an lạc.”
Một người nếu không có dã tâm, không còn người ở bên cạnh khiêu khích xúi giục thì tất nhiên hắn sẽ có thể an ổn cả đời.
Toàn thân Trịnh Hoàng Hậu phát lạnh.

Lúc trước, Chiêu Nguyên Đế cho bà chút ôn nhu và thương tiếc giờ trở thành lưỡi đao sắc bén lạnh băng từng nhát từng nhát đâm vào lục phủ ngũ tạng của bà, làm bà sống không bằng chết.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc