CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

Một ngày một đêm mơ hồ trôi qua, Mật Mật vẫn còn đang ngủ, cô quá mệt mỏi nên muốn ngủ một giấc, tốt nhất là vĩnh viễn không cần tỉnh dậy.

Nhưng mà, khi đại não đã được nghỉ ngơi đủ, Mật Mật có muốn không tỉnh, cũng phải từ từ mở mắt khi trời dần sáng.

Bức rèm ở cửa sổ sát đất không có kéo lên, tình trạng lộn xộn trong phòng khiến Mật Mật sững sờ trong giây lát, cô hơi nghiêng đầu, ngón tay chạm vào áo lót vương vãi trên mép giường, cô khẽ ngẩng đầu lên, phát hiện Lăng Nhiễm đang ngủ ở bên cạnh cô.

Thân thể hai người đều trần trụi, không một mảnh vải.

Lăng Nhiễm còn chưa tỉnh, nửa bên mặt tuấn tú vùi ở trong chiếc gối mềm mại màu đỏ.

Mật Mật hơi nghiêng người sang, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Nhiễm, cô giơ tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ giữa mày Lăng Nhiễm.

Anh vẫn đẹp trai như vậy, khiến cho Mật Mật xem hoài không chán.

“Lại nhìn lén anh?”

Lông mày dưới ngón tay giãn ra, Lăng Nhiễm vẫn đang nhắm mắt, lúc Mật Mật phản ứng lại, muốn rút tay trở về, nhưng lại bị tay Lăng Nhiễm bắt được.

Anh kéo tay cô đến bên môi, hôn một cái lên lòng bàn tay, sau đó mở mắt ra, nhìn hai mắt sưng giống như hạch đào của Mật Mật, cười ấm áp nói:

“Chào buổi sáng, bà xã.”

Cái xưng hô "bà xã" này đánh thức cảm giác tội lỗi trong lòng Mật Mật, cô cảm thấy có hơi đau đớn, trong mắt hiện lên giãy giụa tuyệt vọng.

Mật Mật rũ lông mi, rụt rè hỏi:

“Ngày hôm qua, em...vẫn luôn ngủ đến bây giờ sao?”

“Ừ, cảm xúc của em cực kỳ mất khống chế, lại bị chồng em chơi cho mệt mỏi, liền lăn ra ngủ, anh và mẹ không nỡ đánh thức em nên cứ để cho em ngủ.”

Thấy Mật Mật không nói lời nào, Lăng Nhiễm hơi ngẩng đầu lên, gối một cái cánh tay ở dưới đầu, từ trên cao nhìn xuống Mật Mật, cười nói:

“Ngủ ngon không?”

Tiếng hỏi thăm này quá mức dịu dàng, không có hỏi cho tới cùng, hỏi chân tướng làm cho cảm xúc Mật Mật ngày hôm qua mất khống chế là gì, thái độ cũng không chút để ý, làm cho Mật Mật cảm nhận được rõ ràng tình yêu và sự quan tâm của Lăng Nhiễm.

Cô sụt sịt, nhịn không ngã vào trong lòng Lăng Nhiễm, dán mặt của mình lên ngực Lăng Nhiễm.

Lăng Nhiễm đương nhiên rất vui khi thấy cô thân mật không muốn rời anh, vì thế ôm chặt cô, giống như một con mãnh thú cực kỳ hung ác đang bảo vệ thức ăn, tràn ngập ý muốn bảo vệ đối với Mật Mật.

Mật Mật chua xót trong lòng, không nhịn được khẽ hỏi:

“Lăng Nhiễm, nếu, nếu có một ngày, anh phát hiện em lừa anh, che giấu một chuyện thực nực cười nhưng lại rất nghiêm trọng, đủ để làm tổn thương đến tất cả mọi người, anh vẫn sẽ tốt với em giống như hôm nay sao?”

Bên trong chăn mềm mại ấm áp, Lăng Nhiễm gắt gao ôm Mật Mật không nói lời nào.

Vì thế Mật Mật hơi ngẩng đầu lên, nép vào trong lòng Lăng Nhiễm, nhìn cằm Lăng Nhiễm, nói:

“Nếu không thì Lăng Nhiễm, hay là chúng ta ly hôn đi.”

“Nói bừa cái gì vậy?”

Lăng Nhiễm cúi đầu, há miệng cắn chóp mũi Mật Mật, Mật Mật tránh không kịp, cứ như vậy bị Lăng Nhiễm hung hăng cắn một ngụm.

Cô nhịn không được kêu lên đau đớn,

“A, đau.”

“Còn nói bừa sao?”

Giọng điệu của anh có hơi uy hiếp, anh xoay người đè Mật Mật ở dưới người, thấy Mật Mật lại muốn đẩy anh ra, Lăng Nhiễm dứt khoát nắm lấy cổ tay Mật Mật, đè cổ tay cô ở trên gối.

Lăng Nhiễm dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Mật Mật, đáy mắt không hiểu sao lại trở nên âm u, giọng anh nói với cô vẫn cực kỳ dịu dàng.

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, không phải con nít chơi đồ hàng, mở miệng nói ly hôn là ly hôn, em xem, tất cả đồng nghiệp của anh đều biết anh kết hôn, trước đó không lâu bọn họ còn tham gia tiệc cưới của chúng ta, gửi tiền mừng cho chúng ta, em đột nhiên nói muốn ly hôn, anh biết giải thích như thế nào? Mẹ ở bên kia có thể chấp nhận sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc