CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

Mặc dù mấy thứ nhang đèn, giấy tiền vàng mã này không tốn bao nhiêu tiền, cho dù giá của những thứ này có tăng gấp đôi, Lăng Nhiễm cũng sẽ trả tiền mà không thèm chớp mắt.

Có điều Trang Liễu tiết kiệm cả một đời, cho dù số mệnh của Mật Mật có tốt, tìm được một đứa con rể tốt nhưng bà vẫn không thay đổi được thói quen sinh hoạt tiết kiệm của mình.

Mật Mật đứng ở dưới bóng cây nhìn, trong lòng cảm thấy phức tạp một cách kỳ lạ, cũng làm khó cho Lăng Nhiễm có đủ kiên nhẫn, vẫn luôn thuận theo Trang Liễu.

Vừa mới nghĩ đến đây, Lăng Nhiễm vốn đang đứng ở phía sau Trang Liễu đột nhiên quay đầu lại, mắt kính gọng vàng hiện lên ánh sáng sắc lạnh ở dưới ánh mặt trời, anh cười nói với Mật Mật:

“Tỉnh rồi? Lại đây.”

Mật Mật mặc quần jean ngắn, áo phông trắng ngắn tay, cột tóc đuôi ngựa, mang giày thể thao màu trắng đi trên con đường nhựa, đứng ở bên cạnh Lăng Nhiễm, oán giận nói với Trang Liễu:

“Mẹ, nhanh lên, nắng gắt quá, chỉ có mấy đồng tiền, quên đi, trong thời gian mẹ ở đây mặc cả, Lăng Nhiễm đã có thể kiếm được nhiều hơn vài lần như vậy rồi.”

“Đi đi đi, con biết cái gì chứ, sống mà cứ tiêu tiền hoang phí như con, cho dù chồng con có kiếm nhiều tiền, cũng không đủ cho con tiêu, hai đứa các con trở lại trên xe đi, đừng quan tâm đến mấy chuyện này.”

Trang Liễu sợ Mật Mật kéo chân sau của bà, bà ấy đang mặc cả một trận gió tanh mưa máu* với ông bán giấy vàng mã để được giảm giá 5 đồng tiền, cho dù Mật Mật có nói không sao, nhưng mà Trang Liễu sao có thể bằng lòng.

(*) gió tanh mưa máu: mô tả bầu không khí nguy hiểm hoặc môi trường giết chóc điên cuồng.

Mật Mật còn muốn nói nữa, Lăng Nhiễm ở bên cạnh đã khoác tay lên vai Mật Mật, anh  nghiêng đầu sang, môi mỏng khẽ hôn lên trán Mật Mật, thấp giọng nói:

“Không có việc gì, mẹ thấy vui thì cứ tùy bà đi, chúng ta cứ đợi đi, nếu em nhàm chán, anh đi dạo nơi khác với em?”

Nói xong, Lăng Nhiễm đưa túi nilon trong tay cho Mật Mật cầm, anh đi trở về trong xe, lấy ví tiền ra, lấy một xấp tiền mặt màu đỏ từ trong ví tiền ra rồi đưa cho Trang Liễu còn đang cãi nhau, nói:

“Mẹ, ngài thấy gì thì cứ mua đi, không có sao đâu, con dẫn Mật Mật đi xem nơi khác.” 

Ông chủ bán giấy vàng mã ở đối diện cười nhìn Trang Liễu, khen:

“Bà cô của tôi ơi, bà nhìn xem đứa con rể này của bà, nói không chừng còn hiếu thuận hơn cả con trai của bà nữa, còn lái một chiếc xe sang như vậy, bà lại vì 5 đồng tiền mà ở đây mặc cả với tôi cả nửa ngày, ai da, có đáng giá hay không.”

“Còn phải nói à, thằng bé chính là nửa đứa con trai của tôi...”

Trang Liễu tươi cười ra mặt, nhận lấy tiền của Lăng Nhiễm, bà tiếp nhận lời khen tặng của ông chủ, nhưng vẫn không buông tha cho việc giảm bớt 5 đồng tiền mà đấu trí đấu dũng với ông chủ.

Lăng Nhiễm bất đắc dĩ cười cười, anh xoay người lại, nắm lấy tay Mật Mật, đi dạo bên ngoài nghĩa địa công cộng.

Mật Mật bị anh nắm tay, trong lòng còn đang oán thầm, ông chủ bán giấy vàng mã này nói cũng không sai, Lăng Nhiễm chính là con trai Trang Liễu, nói không chừng chính là bởi vì trời sinh có quan hệ huyết thống, cho nên Lăng Nhiễm mới có thể hiếu thuận với Trang Liễu như vậy.

Dù sao đổi thành cô, mỗi lần cùng với Trang Liễu đi dạo phố đều là một sự tra tấn.

“Nghĩ gì vậy?”

Lăng Nhiễm nắm lấy tay Mật Mật, hai người đi tới dưới một gốc cây liễu, anh dừng bước chân, nghiêng người tới, duỗi tay ôm lấy eo Mật Mật, ôm cô vào trong lòng ngực, cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười.

Mật Mật phản ứng lại, ngước mắt nhìn Lăng Nhiễm, lắc đầu, nói:

“Không có gì, chính là mẹ em mặc cả quá giỏi, có đôi khi em sẽ cảm thấy, chuyện này đã trở thành thú vui cuộc sống của bà, mua cái gì cũng có thể cùng với người khác trả giá cả một buổi sáng.”

Bình luận

Truyện đang đọc