CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

Mật Mật cúi đầu, cô lắc đầu đè nén cảm xúc chua xót trong lòng xuống.

Lúc này cô mới nhớ tới, bắt đầu từ lần đầu tiên làm tình cùng với Lăng Nhiễm, bọn họ chưa từng làm bất kỳ biện pháp tránh thai nào... Phát hiện này dọa cho Mật Mật toát một thân mồ hôi lạnh, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nếu thật sự có con, nó nên gọi cô là gì, nên gọi Lăng Nhiễm là gì?

Sau đó, cô nghe thấy Trang Liễu cằn nhằn,

“Mẹ thật sự lo mấy người trẻ tuổi bọn con sẽ không muốn sinh con bởi vì muốn hưởng thụ thêm được mấy năm tự do tự tại, A Nhiễm, phương diện này mẹ ủng hộ con, nên nhân lúc còn trẻ mà sớm sinh con, vậy thì sau này đến tuổi trung niên, áp lực sự nghiệp, vấn đề dưỡng lão của trưởng bối, và nuôi dạy con cái mới sẽ không cùng nhau tới, có đúng không.”

“Đúng vậy mẹ, nếu như có tụi con chắc chắn sẽ sinh.”

Mười ngón tay Lăng Nhiễm bưng chén sứ màu xanh nhạt trên tay, giống như một đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc trả lời Trang Liễu, sau đó, đôi mắt ẩn giấu phía sau cặp kính gọng vàng, nhìn thoáng qua Mật Mật ở bên cạnh, thấp giọng nói:

“Mật, em thấy có tốt không? Anh cũng muốn sinh con sớm một chút, để nó cảm nhận được hơi ấm gia đình.”

Mật Mật vốn đang uống cháo, bị những lời này của Lăng Nhiễm làm cho bị sặc, cô ho khan, nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Nhiễm đang ngồi ở bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi xen lẫn một chút không khỏe.

Trang Liễu ngồi ở đối diện, cầm chiếc muỗng sứ dài múc đầy cháo cho mình, bà nhìn về phía Lăng Nhiễm hỏi:

“Xem lời con nói kìa, cứ như rất thiếu hơi ấm gia đình.”

Bà ấy cũng giống như Mật Mật, kỳ thật đều vô cùng xa lạ đối với cha mẹ Lăng Nhiễm, lúc Lăng Nhiễm và Mật Mật kết hôn, cha mẹ Lăng Nhiễm cũng không có từ nước ngoài trở về.

Cho nên Trang Liễu cũng không biết vì sao Lăng Nhiễm lại nói những lời này.

Lăng Nhiễm không để ý mà cong môi cười nói với Trang Liễu và Mật Mật:

“Những chuyện khi còn nhỏ nhớ không rõ lắm, thật ra con là được ba mẹ nhận nuôi, điều kiện của bọn họ rất tốt, nhưng mà bởi vì không có con cái, cho nên họ không có cách nào biết được nhu cầu thân thiết chân chính của một đứa trẻ là gì, đương nhiên về mặt kinh tế bọn họ cũng không có để cho con thiếu bất cứ thứ gì.”

Mật Mật nghiêm túc nhìn Lăng Nhiễm, cô đột nhiên có chút sợ hãi hỏi:

“Vậy, vậy anh còn ấn tượng gì về ba mẹ ruột của mình không?”

Nghe Lăng Nhiễm nói, Trang Liễu đột nhiên nhớ tới đứa con trai bị mình đem cho người khác, bà cảm thấy vô cùng thương tiếc cho Lăng Nhiễm, ánh mắt nghiêm túc khi nhìn Lăng Nhiễm có hơi ươn ướt, giống như đang nhìn Lăng Nhiễm thành đứa con trai ở trong trí nhớ của mình.

Sau đó, Lăng Nhiễm quay đầu nhìn Mật Mật, nghiêm túc hỏi:

“Em hy vọng anh có ấn tượng, hay là không có ấn tượng?”

Lại tới nữa, lại tới nữa, cảm giác sởn tóc gáy khiến cho Mật Mật không thể nào thoát ra lại quét qua sống lưng Mật Mật, cô trợn tròn mắt bởi vì sợ hãi, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, anh trai cô bị người khác nhận nuôi vào năm mười tuổi, hẳn là vẫn còn có ký ức đối với cha mẹ của mình.

Vậy, vậy Lăng Nhiễm nhận không ra Trang Liễu sao?

Sau đó cô đột nhiên nghe được Trang Liễu ngồi ở đối diện nói:

“Tốt nhất là không có ấn tượng, cha mẹ mà có thể dễ dàng đem con trai mình giao cho người khác, còn có gì đáng để nhớ thương chứ? A Nhiễm, con đã rất may mắn, ít nhất là cha mẹ nuôi không có bạc đãi con trên phương diện vật chất, con nhớ phải hiếu thảo với ba mẹ nuôi của mình, đừng có nhớ đến cha mẹ trước kia nữa, bọn họ không xứng.”

Bà nói như thể đang nói với đứa con trai trong trí nhớ của mình, cảm xúc tự ghét bỏ bản thân vô cùng rõ ràng.  

Bình luận

Truyện đang đọc