CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

Tiếng Trang Liễu nói truyền đến trong phòng, bà ấy đứng ở bên ngoài phòng ngủ chính gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy Mật Mật ra mở cửa, vì thế liền tự mình mở cửa vào phòng ngủ của con gái và con rể.

Sau đó, nhìn thấy mặc kệ bà có hỏi như thế nào, Mật Mật vẫn cứ rúc ở trong chăn, bọc chính mình lại như một cái kén tằm, Trang Liễu vừa tức giận, lại sốt ruột.

Bà ngồi ở mép giường tân hôn của Mật Mật và Lăng Nhiễm, tận tình khuyên bảo Mật Mật nói:

“Con đó, hiện tại đều đã lớn rồi, có tâm sự gì cũng không nói cùng với mẹ, có phải là cãi nhau với A Nhiễm rồi hay không?”

Mật Mật ở trong chăn đột nhiên xốc chăn lên, ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ mình, cô hé môi, giống như có một bụng tâm sự muốn nói cùng với Trang Liễu, nhưng khi nhìn thấy những sợi tóc bạc hai bên trán Trang Liễu, trong lòng đột nhiên đau xót, không nói lên được lời nào.

Cô duỗi tay ôm lấy cổ Trang Liễu, vùi mặt của mình ở trên vai Trang Liễu, ủy khuất nức nở nói:

“Mẹ, đây là chuyện của con và Lăng Nhiễm, mẹ cũng đừng nhọc lòng, hiện tại mẹ đã lớn tuổi rồi, huyết áp lại không tốt, đừng có nhọc lòng vì chuyện của con và Lăng Nhiễm, xin lỗi mẹ.”

Nói xong, nước mắt Mật Mật cứ như vỡ đê không ngừng chảy xuống, ướt đẫm cả bả vai Trang Liễu.

Trang Liễu thở dài thật sâu, duỗi tay ôm lấy cả người Mật Mật, một tay vỗ nhẹ lên lưng Mật Mật, dỗ dành cô như một đứa trẻ, như thể Mật Mật thật sự còn rất nhỏ, nói:

“Lúc trước là con phấn khích lôi kéo A Nhiễm trở về nhà, nói phải gả cho nó, mẹ cảm thấy con còn đang đi học, cho dù là suy nghĩ hay là kiến thức cũng đều không đủ trưởng thành, ban đầu mẹ cũng phản đối, nhưng Mật à, chính con ngẫm lại, cuộc hôn nhân này của con làm cho không ít họ hàng trong nhà đều phải hâm mộ đỏ mắt, nhà chúng ta trước kia nghèo, toàn bộ họ hàng đều xem thường chúng ta, bây giờ mẹ thật sự rất vui, khi nhìn thấy mấy họ hàng đó hâm mộ ghen ghét chúng ta thì cũng trộm mừng thầm.”

Đây là lời từ đáy lòng của Trang Liễu, bà là người từ nông thôn, đến thành phố lớn làm công cả một đời, một người phụ nữ làm công nhân vệ sinh cho người ta, lao động ở dưới đáy xã hội căn bản sẽ không nói được đạo lý lớn lao gì.

Có thể nói, cũng chỉ là mấy lời nói thật vô cùng thực tế, cũng không phải bà ấy chưa từng thay Mật Mật lo lắng cho cuộc hôn nhân này, dù sao thì hai người cũng kết hôn quá vội vàng.

Nhưng trước mắt xem ra, xuất phát điểm của Lăng Nhiễm đều cao hơn bất cứ người đàn ông nào, hơn nữa Lăng Nhiễm cũng không có thói hư tật xấu gì, nếu chỉ là một số xung đột cơ bản không đáng nhắc tới trong cuộc sống vợ chồng, Trang Liễu hy vọng Mật Mật có thể nhường nhịn một chút.

Mật Mật nghe được Trang Liễu nói như vậy, cô hít hít cái mũi đỏ bừng, thẳng lưng lên, nhìn vào đôi mắt lo lắng của Trang Liễu, giả vờ thoải mái nói với Trang Liễu:

“Mẹ lại nghĩ đi đâu vậy, sao lại nói mấy cái này, mẹ yên tâm đi, Lăng Nhiễm rất tốt với con, tụi con cũng không có cãi nhau, con chính là… Con chính là nhớ ba thôi, đúng, vừa rồi con nằm mơ, mơ thấy ba.”

Ba Mật Mật đã mất nhiều năm trước, bắt đầu từ cấp ba, Mật Mật và Trang Liễu đã sống nương tựa vào nhau.

Trang Liễu nghi hoặc nhìn Mật Mật, sau đó thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười nói với Mật Mật đang không ngừng rơi nước mắt:

“Nếu ba con mà biết sau khi ông ấy chết vài năm, con còn nhớ tới ông ấy, sợ là ông ấy đều phải từ âm tào địa phủ cười chạy về, được rồi, đừng khóc, xem tính khí trẻ con của con kìa, trên đời này sợ là cũng chỉ có A Nhiễm mới có thể chịu được con, tính khí thất thường này của con hù chết mẹ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc