CHÂN MỆNH THIÊN TỬ CHUYỂN THẾ


Y vẫn đang tìm kiếm công chúa chợt nghe thoáng qua hai chữ "xưng vương " thì dừng lại.
" Ha!Nhóc con này đúng thật biết đùa.."
" Không biết con cái nhà ai lại cả gan tự xưng mình là con gái quốc vương Thiên Sơn...!"
"Phạm vào tội lớn này,tiên đế mà biết cái đầu còn giữ nổi?"
" Haha! Đúng là không biết tự lượng sức mình..."
Tiếng nói chuyện rôn rả của mấy vị quan lầu trên đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của Liễu Thanh Y, cô đã đoán ra được người vừa được nhắc tới,y ngay lập tức đi đến đó không do dự mà đạp một phát luôn vào cánh cửa.
" Rầm!"
Chiếc cửa ngay lập tức tan tành mà mấy tên quan lại bên trong cũng hoảng hồn:
" Ngươi...ngươi là ai? Sao dám ở đây làm loạn,ngươi có biết bổn cung là ai không? "
" Người đâu, bắt cô ta lại!"
Y không để ý lời hắn nói mà tung một chưởng về phía chúng.


Đám cận vệ kia ngay lập tức đã bị văng ra xa.

Y trực tiếp vụt tới chỗ hắn bóp cổ tên ra lệnh,cô bắt đầu dùng sức:
" Ta là ai ngươi không cần biết mà ngươi là cái thá gì ta cũng không quan tâm! Nói! Người ngươi vừa nhắc đến là ai?"
Hắn giãy giụa khẩn cầu mà trước sự uy hiếp của y những người xung quanh cũng không dám lên tiếng.
" Cô...cô..nương..

tha mạng.Ta..nói...ta...nói..."
Hắn run rẩy khó khăn nói từng chữ,y buông lỏng ra,cả căn phòng yên ắng.
" Lúc nãy có một cô bé chừng năm tuổi mặc áo choàng đen vào đây bắt chuyện với bọn ta,chắc là đã nghe lén ta nói về chuyện xưng vương Thiên Sơn Quốc,sau đó lại một mực thừa nhận là con gái quốc vương, ta mới khiêu khích để nó tự đến Hoàng thành...Ta thề là ta chưa làm gì cô bé đấy cả..."
Ánh mắt y tràn đầy sát khí nhìn về phía hắn lạnh giọng:
" Chán sống rồi? Các ngươi còn dám khiêu khích Thiên nhi của ta! Ngươi chỉ cho con bé đi đâu rồi!"
"Ta..Lúc nãy ta chưa chỉ cho cô bé vị trí Hoàng thành,chắc giờ chỉ mới ra ngoài đi loanh quanh trong chợ lớn thôi...Xin cô nương tha mạng! ".

Khí thế thật đáng sợ,nhóc con ấy là thứ gì quan trọng với cô ta sao.Lại là áo choàng đen,trang phục này không lẽ là phù thủy chứ? Không ngờ lại gặp được trong tình thế này,cô bé hồi nãy tướng mạo bình thường cũng không giống là phù thủy.Rốt cuộc là quan hệ gì?
Hắn quỳ lạy xin tha mạng bởi lần này hắn biết mình đã va phải hang cọp rồi.
" Hãy cầu nguyện cho con bé an toàn trở về nếu không cho dù phải đào bới tất cả các đế quốc lên ta cũng sẽ tìm cho bằng được ngươi, khiến ngươi chết mà không nhắm mắt!"
Y trừng mắt mạnh giọng nhắc nhở uy hiếp hắn.

Xử lý xong bọn chúng y quay ra nhanh chóng rời khỏi quán ăn bắt đầu đi tìm công chúa.

______
" Đường tới Hoàng thành,tới Hoàng thành..." Đưa cho lão ta hai đồng rồi mà vẫn không chịu chỉ đường cho ta,đúng là keo kiệt.Được thôi ta sẽ tự đi tìm!
Thiên Thiên vừa đi vừa lầm bầm.Đột nhiên cô dừng lại, trong đầu cô bắt đầu xuất hiện những hình ảnh kì lạ.
Những con đường này là chỉ dẫn tới đâu? Hình như chưa từng thấy trước đây,sao lại xuất hiện trong đầu mình.
" Hoàng thành...ở đâu nhỉ?..." Hình ảnh cửa lớn này,không lẽ là Hoàng thành bên trong.
Hầy, dù mình không biết mấy hình ảnh này từ đâu xuất hiện nhưng cứ lần theo thử xem biết đâu lại tìm được manh mối nào tới chỗ Đan Dương tỷ tỷ...
Y vừa nghĩ vừa bắt đầu chạy theo hình ảnh chỉ dẫn hiện ra trong tâm thức.
...
Một lúc sau, y dừng lại trước cổng lớn của một tòa thành,bên ngoài có rất nhiều lính canh gác,người ra vào nhộn nhịp mà tất cả đều ăn mặc vô cùng lộng lẫy sang trọng:
" Oa! Lớn như vậy,mình biết ngay mà.Thần kì thật đấy! Đan Dương tỷ tỷ, mẫu hậu ta tới rồi đây!" Hôm nay lại còn có lễ hội gì nữa sao,chắc chắn có rất nhiều đồ ăn ngon!
Y vui mừng chạy nhanh về phía trước, cô bé định bước vào trong thì bị lính canh ngăn lại:
" Đây không phải nơi cho một nhóc con vào,nhanh quay về đi."
"Ta tới gặp hoàng hậu của ta,mau tránh ra! "
"To gan ngươi muốn gặp ai thì gặp người đó được sao,muốn chết?"
Hắn vừa nói vừa chĩa múi giáo trước mặt y, lúc bấy giờ y vẫn không sợ hãi:

" Ta là công chúa..." Khó khăn lắm mới tìm được đến đây,ta nhất định phải vào trong.
Hắn nghe y nói vậy thì nhìn trên xuống một lượt:
" Công chúa...Ha,được thôi! Công chúa đúng không...vậy mà không có lấy một cận vệ bên cạnh,ta thấy hổ thẹn thay ngươi đấy.

Hay là ngươi đưa thiệp mời xưng vương ra ta xem,may ra ta còn tin ngươi..."
" Ta..." Có thiệp mời ư, là công chúa còn cần thiệp mời? Mình lại trở thành một vị khách trong chính ngôi nhà của mình sao,như vậy thì lấy đâu ra thiệp mời đây.
" Xem ra là ngươi không có rồi,vậy ta phải thay Hoàng hậu nương nương xử lí ngươi rồi!" Hừ,bộ dạng ăn mặc thế này chắc là ăn xin tới đây giả vờ dương oai đây mà.Loại con nít như này đâu phải ta chưa từng thấy,mà nhóc con này còn xưng mình là công chúa thì lại tự cao quá rồi, đúng là không biết thân biết phận...
Hắn bắt đầu tiến tới,y cũng dần lùi lại về phía sau.Bây giờ cô đã có chút sợ hãi, không chỉ sợ mũi giáo mà còn là sự thất vọng khi không ai tin mình là công chúa thật sự của Thiên quốc.
"Ta..." Còn chưa gặp được hai người nữa,làm sao đây ta sắp tiêu đời rồi.Lúc rời đi còn chưa nói với Liễu cô cô làm sao người tìm ra ta được đây?Tại sao không một ai tin tưởng ta hết vậy? Không được,ta không thể chết được...
" Dừng tay! "
***.


Bình luận

Truyện đang đọc