CHÂN MỆNH THIÊN TỬ CHUYỂN THẾ

Quân Minh Thần cùng Hoàng Tiểu Thiên tới chính điện theo dõi.

Hai người sau đó đến Vĩnh An cung của thái hậu dò xét, cũng đã lâu không thấy người xuất hiện, có nhiều người nói bà đã tới một ngôi chùa nào đó theo thần thánh cầu bình an cho Thiên Sơn quốc.

Nơi này đã bị bỏ lại nhiều năm nhưng cũng có hạ nô thường xuyên tới đây dọn dẹp, hai người cũng không chờ đợi nữa mà vào trong thám thính.

“Muội nghĩ đây sẽ có gì?”

Hắn vừa lục lọi trên giá sách vừa hỏi.

"Hôm qua đột nhiên có chút linh cảm, có lẽ ở đây sẽ có manh mối gì đó về người giả danh kia."Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói về năng lực này cho hắn…

Cô tìm mãi dưới một chiếc tủ cũ thì phát hiện ra một bức chân dung, y cầm lên xem xét, hắn cũng tới bên cạnh tấm tắc:

“Đúng là tiểu Thiên nhi lúc nhỏ rồi. Rất đáng yêu.”

Thiên Thiên ngắm nhìn bức tranh họa Đan Dương và cô thì trầm tư:

“Ta nghe nói người từng bị nhốt ở đây, hắn muốn bà nói ra tin tức của ta…Vậy xem ra người thật sự vẫn rất coi trọng ta nhỉ.”

“Muội đang nói thái thượng hoàng sao?”

“Hắn chết cũng đáng.”

Cô gấp bức chân dung lại bỏ về chỗ cũ:

“Nhưng mà ta vẫn không hiểu rõ được, hắn là bị kẻ nào giết, không lẽ có thù oán với ai.”

Cô lại lấy ra được một vài bức thư, có lẽ là hồi người dùng để gửi cho Liễu Thanh Y hỏi thăm về hai đưa trẻ.

Hắn ở bên cạnh gật đầu:


“Nếu có gan giết cả Thiên tử, chắc chắn kẻ đó cũng không phải dạng tầm thường, hắn chắc chắn không phải linh sư gì đâu.”

“Ta cũng đang có đối tượng khả nghi rồi.”

Hắn ngầm hiểu được ý cô tiếp lời:

“Mối quan hệ của hoàng vương tại vị cùng kẻ giả mạo muội, có vẻ rất đáng nghi.”

Hai người xem qua một lượt cũng rời đi trước khi có người tới…

_____

“Thế nào?”

Đan Dương ngồi chăm chú nhìn Kỳ Nhất Mộc kiểm tra loại trà kia, hắn nghiên cứu một lúc cũng khám nghiệm xong:

“Không mùi, không vị, nó không giết được người ngay nhưng sẽ ngấm sâu vào trong cơ thể. Nếu trúng loại độc này sẽ cảm thấy mệt mỏi, hoa mắt, thỉnh thoảng sẽ bị thổ huyết, người thường sẽ nghĩ là do bệnh nan y mà chết.”

Cô nghe xong thì hiểu ra:

“Phụ hoàng ta cũng mất như vậy, không lẽ là cùng một loại độc.”

Nhất Mộc đột nhiên ngạc nhiên tròn mắt:

“Hoàng thượng trúng độc này sao?” Vậy ra đây là sự việc quan trọng chứ không tầm thường, ai lại dám hạ độc cả thiên tử trời định thế này.

Ánh mắt y đượm buồn mơ hồ nhìn vào tay hắn:

“Ừ, ta thấy biểu hiện của người rất giống, đến bây giờ hoàng huynh cũng đã có dấu hiệu như thế. Ngươi có thể làm ra thuốc giải được không?”

“Cứ yên tâm đi.”

Hắn trấn an cô: “Có ta đây, không độc gì là không chữa được. Công chúa đã giao trọng trách quan trọng này cho ta, vậy thì ta tuyệt đối sẽ thực hiện tốt nhất mệnh lệnh này.”

Hắn đột nhiên nghe lời như vậy à?

Cô ngước mắt nhìn tên công tử đẹp như trong tranh trước mặt.

“…”

“Công chúa điện hạ.”

Thị nữ ở bên ngoài nói vào:

“Có thư gửi cho người ạ.”

Đan Dương nhanh chóng mở cửa bước ra nhận lấy:

“Của ai đây.”

“Là vị đạo nữ hôm Hồng môn yến đi cùng người. Cô ấy còn dặn người để ý Hoàng thượng một chút ạ.”

Y nghe vậy thì nét mặt rạng rỡ hẳn:


“Ta biết rồi, ngươi đi đi. Đừng để ai nghi ngờ đấy.”



_____

“Mấy ngày nay không thấy Dương nhi tới chơi cờ nữa nhỉ.”

Hoàng Vĩ Kỳ thở dài hỏi Hà công công.

“Sau sự việc lần trước thấy nhị công chúa yên tĩnh hẳn. Cũng ít khi ra ngoài nên thần cũng không rõ nữa.”

“Hoàng huynh!”

Vừa nhắc là thấy mặt, Hoàng Đan Dương từ xa thấy hắn ngồi thưởng trà bên hồ sen thì gọi lớn.

Hắn cũng khá ngạc nhiên nhìn theo bước chân thoăn thoắt của cô, y tới nơi cũng không thèm để ý tới lễ nghi trên dưới mà ngồi vào bàn uống luôn tách trà rót dở rồi thở dốc. Hà công công định lên tiếng nhắc nhở thì bị Hoàng Vĩ Kỳ giơ tay kịp ngăn lại:

“Dương nhi hôm nay tới đây làm gì thế.”

Cô liếc nhìn Hà công công với vẻ mặt chán ghét, hắn hiểu ý liền ra lệnh cho công công lui xuống.

Y tiếp lời:

“Ta cảm thấy muội rất có thành kiến với Hà công công thì phải? Trong cung người ta yên tâm nhất là muội. Nói muội làm thầy dậy lễ nghi cho công chúa trong cung cũng không chê vào đâu được. Thế mà không gặp được mấy ngày đã hấp tấp, luộm thuộm như vậy rồi.”

Cô vừa lấy lại hơi đã nghe một tràng giáo huấn của ca ca thì bĩu môi:

“Ta vẫn còn nhỏ mà.” Hình như huynh ấy không để ý nhiều chuyện lần trước ở Hồng môn yến thì phải.

Hắn cười cười rót thêm một tách trà nữa cho cô:

“Đã sắp sinh thần mười sáu tuổi rồi nhỉ. Nói xem, muội có để ý công tử nào không, ca ca làm mối cho muội. Hoàng muội của ta nhất định phải chọn người tốt nhất Thiên Sơn quốc mà lấy.”

Cô nghe vậy thì lắc đầu:

“Không có ai vừa ý cả.”


Y đột nhiên chuyển chủ đề:

“Huynh dạo này có phải thấy không khỏe ở chỗ nào không? Thấy huynh gầy đi nhiều quá.”

“Có lẽ là còn nhiều suy nghĩ việc nước, dạo này ta thấy cũng hơi mệt một chút. Hoàng muội có lòng lo lắng cho ta là được rồi.”

Đan Dương lấy trong túi áo ra một lọ thuốc đưa cho hắn:

“Đan dược. Rất tốt đấy.”

Hắn nhận lấy rồi nhìn vào đôi mắt đầy đợi chờ của cô:

“Lấy đâu ra đây.”

“Muội đã tìm rất lâu mới thấy được y sư, hắn nói đan dược này có thể lưu thông khí huyết, bổ sung năng lượng, là thuốc bổ đấy.”

Hắn gật đầu để chiếc lọ nhỏ qua một bên:

“Khi nào ta sẽ dùng thử.”



Đan Dương vỗ tay mấy tiếng, hơn chục thị nữ lần lượt dâng thức ăn lên, đều là của ngon thức quý được bày biện cẩn thận, Hà công công thấy vậy cũng há hốc mồm nhìn theo.

Bàn ăn đã đầy đồ, thị nữ xếp hàng dâng lên thứ lượt từng đĩa bằng lưu ly tinh xảo, Đan Dương hài lòng quay sang nhìn hắn:

“Có hứng ăn chưa? Chi bằng huynh dùng bữa với tiểu muội luôn đi. Tiện thể ăn xong rồi uống thuốc bổ xem xem hiệu quả thế nào.”

Hắn nhìn bàn thức ăn đầy ắp bàng hoàng nhưng rồi cũng nghe lời y ăn cơm xong uống thuốc.

Thật ra thứ trà độc đó chính là thứ Hoàng Vĩ Kỳ vẫn dùng hằng ngày nhưng hắn lại không hay biết, bằng một cách thần kì mà cô vừa hay tìm được nguyên do bệnh của hắn lại đúng lúc tìm thấy dược y tốt luyện đan cao cấp. Lọ trắng trên bàn đó cũng chẳng phải là thuốc bổ gì cả mà là Đan dược trị độc. Có lẽ Đan Dương đã hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch của mình rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc