CHÂN MỆNH THIÊN TỬ CHUYỂN THẾ


Mấy ngày sau một đoàn quân tinh nhuệ của Hoàng thành Thiên Sơn đã kéo tới U Minh, người ngồi trên kiệu lớn đi đầu chính là thái hậu Trương Vân.
Vừa đến nơi, xung quang thành đã bố trí hơn trăm vị phù thủy tứ cảnh canh giữ...
Trương Vân không lấy làm lạ mà ra lệnh dừng lại, bà bước xuống kiệu nhìn đoàn phù thủy trước mặt rồi tiến về phía trước...
" U Minh phải đang lo lắng điều gì mới bố trí lực lượng lớn như vậy để " chào đón " người khác sao? "
Tần Hương - một trong các vị tướng quan trọng trong hội đồng phù thủy đứng đấy quan sát hồi lâu đã ngay lập tức ra mặt:
" Thành U Minh ta xưa nay đều coi trọng sự an toàn của các phù thủy, chẳng là trước có vị khách không mời mà đến, gây loạn trong thành, nhân dân lo lắng, số ít người này cũng chỉ là bố trí phòng vệ chính đáng." Quân Thiên Sơn tới nhanh thật.
" Ngươi là?"
" Tần Hương, thiếu tướng U Minh.

Hừ! Nếu ngươi tới đây chỉ muốn gây sự thì ta không rảnh đón tiếp."
Một tiểu tướng nhỏ bên kia nghe vậy thì bước qua:
" Ngươi nói chuyện với thái hậu ta như vậy sao, đúng là có mắt mà không thấy thái sơn, một cái thành phù thủy nhỏ bé này..."
Trương Vân nghe vậy chỉ cười nhạt ngăn lại:
" Ta muốn thương lượng với nữ vương U Minh, phiền ngươi gọi người ra ngoài gặp mặt một chút rồi.

"

" Thương lượng? Một đội quân mấy trăm linh sư tinh nhuệ đấy đến đây để thương lượng linh lực sao?" Ra bà ta là Trương Vân mà Liễu đại nhân nhắc đến.Thân Vương vừa mới lên ngôi mà Thái hậu Thiên Sơn đã vội vàng tới đây như vậy, quả nhiên là nhắm vào Thiên Thiên điện hạ...
" Ta cũng không muốn nói nhiều, cháu gái ta - Hoàng Tiểu Thiên, đang ở đâu? "
Quả nhiên là như vậy!
Trương Vân tiếp lời:
" Con bé là con cháu Hoàng tộc, không thể để lưu lạc bên ngoài.

Nếu các ngươi muốn, ta sẽ giao ra ba vạn lượng bạc, vải vóc, lương thực, còn có thể đảm bảo trong vòng mười năm U Minh nhất định sẽ không phải nhúng tay vào chiến loạn."
Bà ta đang muốn ra giá cho nữ vương của thành U Minh!? Thật biết nói đùa.
" Cháu gái Hoàng tộc? Nghe bà nói vậy, có vẻ Thiên Thiên đấy thật sự rất đáng giá, hay là muốn mạng của nó?"
" Ý Tần tướng quân nghĩa là gì?"
Trương Vân cau mày, Tần Hương lại tiếp lời:
" Người của thành U Minh là phù thủy U Minh, muốn đưa một hạt cát từ mảnh đất này ra cũng không được!"
"Ta thật không muốn nhiều lời, chỉ vì một cô bé mà ngươi muốn tan thành nát đô ư, huống gì nó là người Thiên Sơn, đáng nhẽ phải đuổi ra lâu rồi chứ, các ngươi cứ quyết không giao người thì...!"
" Chi bằng một sống một còn, thần linh trên cao có mắt.

Các người vứt bỏ nó rồi lại đi nhặt về là được sao? "
Không khí dần trở nên căng thẳng hơn, cả hai bên đều chìm trong tranh chấp không thua kém gì, người một lời, kẻ một câu...
Qua một đoạn hai bên đều dần mất đi kiên nhẫn.
...
" Tất cả nghe lệnh, bảo vệ thành, một con kiến cũng không được để vào trong!"
Tần Hương hùng hổ nói, tất cả đều đồng thanh một tiếng " Rõ!".
Trương Vân ánh mắt phức tạp.
Ta lại cảm thấy chuyện không hay sắp xảy ra, hôm nay thật sự phải chiến tranh!
" Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?" Trương Vân giơ tay lên cao ra lệnh: " Tốn bao nhiêu cũng phải đưa được công chúa Thiên Sơn ta về, lập tức phá vòng vây cho ta! "
....
_____
| Đại điện U Minh.
" Bẩm Liễu phu nhân, như người dự đoán, Thái hậu Trương Vân đã kéo quân đến! Ngoài thành đã bắt đầu đánh rồi ạ."
Một người chạy vào điện bẩm báo.

Liễu Thanh Y với mấy vị tướng và Thiên Thiên cùng ở đó cũng đã nghe sự gật đầu...
" Báo! Ám vệ từ Kim An gửi mật thư tới.

Họ cũng đã biết Thiên Sơn quốc hành động, có lẽ cũng đã có một lực lượng ngầm tới U Minh chuẩn bị chiến tranh rồi."
Một tên nữa chạy vào gấp gáp.
Liễu Thanh Y vẫn bình tĩnh, Thiên Thiên ngồi trên ngai vàng nhìn sắc mặt y nói:
" Tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của người vậy, Liễu Thanh Y!"
Những người xung quanh cũng có chút bất ngờ, cô ủy quyền cho Liễu Thanh Y thay mình luôn sao.
" Tạ ơn điện hạ đã tin tưởng! "
Lúc này Diệp Vũ cũng vừa tới đại điện:
" Kính chào điện hạ thân yêu!"
Thiên Thiên có chút bất ngờ.
Tên này cũng đến đây làm gì?
Liễu Thanh Y lúc này mới mặc áo giáp vào.

Bà bây giờ như trở thành một vị tướng thần thục, không còn mang dáng vẻ ôn từ của một phu nhân thành phủ nữa:
" Diệp Vũ sẽ đưa điện hạ đi theo kế hoạch, những người khác bày bố trận pháp Uy Tâm giữa thành, chúng ta sẽ kết thúc nhanh chuyện này."
Thiên Thiên nghe vậy thì bất ngờ đứng dậy:
" Ta đi cùng người, sao một Vương tử như ta lại có thể lại chạy trốn được?"
Liễu Thanh Y có vẻ mất kiên nhẫn:

" Diệp Vũ! Đưa người đi, nhớ những gì ta đã nói."
" Nhũ mẫu!"
Cô chạy xuống theo y, Diệp Vũ hiểu ý liền giữ cô lại đưa đi.
" Ngươi bỏ ta ra, ta mới là điện hạ!" Cô giãy giụa: " Ta ra lệnh cho Liễu Thanh Y mau để ta đi xem tình hình, ta có thể giúp được!"
Liễu Thanh Y cũng không ngoảnh lại mà sải bước nhanh cùng mấy người kia.
Diệp Vũ trấn an cô:
" Tiểu điện hạ bình tĩnh chút, Liễu Thanh Y tự có kế hoạch của mình! Đội quân Thiên Sơn rất mạnh, nhóc đi theo chỉ cản đường cô ấy thôi."
"..."
Lúc này tâm trạng cô dịu xuống đi nhìn theo bóng dáng bà ấy đi xa dần:
" Nhũ mẫu! Người phải sống đấy! Nhất định phải chiến thắng trở về với ta đấy! Nhũ mẫu!"
Cô hét lớn về phía y đã rời đi, Diệp Vũ cũng chỉ thở dài:
" Bây giờ chúng ta rời khỏi đây trước, lúc an toàn sẽ trở lại.

Liễu Thanh Y chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu!"
Hai người mặc áo choàng đen vào rồi lên ngựa rời khỏi đó, đánh xa theo về hướng phía sau thành....


Bình luận

Truyện đang đọc