CHÀNG CÂM - KÍNH LÝ PHIẾN

Edit: Hỏa Hỏa – The Atlamtis

Người quen ngồi hết mấy bàn trong nhà Trịnh Sở, trong đó còn có vài học sinh của cô. Bánh kẹo mừng được bày ở trên bàn, còn có mấy bao thuốc lá do thím Lý và người khác giúp sắp xếp.

Bà đối tốt với Trịnh Sở từ trong tận thâm tâm.

Cố Nguyên Trạch không đến đây, thím Lý sợ anh ta tức giận, còn cố ý hỏi Trịnh Sở một câu xem đã xảy ra chuyện gì.

Trịnh Sở cũng không nói gì khác, chỉ bảo bà cứ yên tâm, lòng dạ Cố Nguyên Trạch không hẹp hòi như vậy, việc này cũng không đáng để tức giận.

Nhưng vì sao anh ta không tới, Trịnh Sở cũng không tiết lộ nhiều.

Có bốn năm giáo viên ở trường tới đây, họ đều là những người nói chuyện hợp với Trịnh Sở, còn từng tác hợp cho cô với Cố Nguyên Trạch.

Kết hôn là chuyện vui lớn, cho dù có chỗ nào không tốt, lúc này cũng sẽ không lấy ra bàn tán nhiều lời. Nhưng mọi người đều cho rằng người Trịnh Sở gả cho có vấn đề, không cả dám nói đùa như thường ngày.

Mặt trời dần dần lớn hơn, nhiệt độ không khí cũng tăng dần.

Có người trước kia từng theo đuổi Trịnh Sở, đến bây giờ vẫn không thể tin nổi cô lại nhìn trúng Lục Vi Chân, còn cố ý lén tìm bố mẹ mình, bảo bọn họ đi hỏi một chút có phải Lục Vi Chân đã làm chuyện gì với cô hay không?

Ngày thường Trịnh Sở an phận quy củ, cũng có khả năng cô bị Lục Vi Chân cưỡng bách uy hiếp, bất đắc dĩ phải gả cho anh, tuy rằng thoạt nhìn khả năng này rất khó xảy ra, bởi vì hình như cô cũng rất thích Lục Vi Chân.

Nhưng lỡ đâu, lỡ thực sự có chuyện lớn thì làm sao bây giờ? Bọn họ cũng đâu thể nhìn Trịnh Sở chạy vào chỗ chết?

Trịnh Sở không biết bọn họ nghĩ gì, cho dù biết rồi cũng chỉ có thể dở khóc dở cười. Cô trở về phòng, ngồi ở mép giường, tay xoa xoa trán, tim giống như sắp nhảy ra ngoài.

Tửu lượng của cô rất bình thường, vừa mới uống một ít thôi là hai má ửng đỏ, đầu đau nhức.

Thím Lý đi vào phòng nói với cô vài câu, lại cảm thấy mình thở ngắn than dài ở trước mặt cô thì không tốt, chỉ lắc đầu bảo cô ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó đi ra ngoài.

Hôm nay là thứ bảy, ngày mai không cần dậy sớm, có thể ngủ nướng thoả thích, muốn dậy khi nào thì dậy.

Thím Lý nói với cô rằng người trong thôn thường kết hôn sớm, tuổi này của cô cũng không lạ gì, nhưng hai tháng đầu tốt nhất không nên làm loại chuyện đó. Tuy rằng mang thai là chuyện tốt, nhưng cũng không thể có bầu quá sớm, bằng không sẽ có người nghị luận lai lịch của đứa trẻ.

Giống như Cố Nguyên Trạch và Tạ Thần, bọn họ chưa kết hôn đã có thai, kết hôn mới tám tháng thì sinh con rồi. Mọi người thấy như vậy, trong lòng cũng biết rõ ràng, chỉ là không nói mà thôi.

Trịnh Sở cũng từng nghe lén bọn họ thảo luận.

Giống như lần trước thím Lý nói với Trịnh Sở, có người nói bố ruột đứa bé kia của Tạ Thần không phải là Cố Nguyên Trạch, Cố Nguyên Trạch bị cắm sừng.

Bây giờ Trịnh Sở còn chưa nói với Cố Nguyên Trạch chuyện đó, không tìm được thời gian và cơ hội mở miệng. Cô cũng không biết có nên nói hay không, dù sao thì tin nhảm mà thím Lý và các thím truyền miệng cũng chưa chắc đã đúng.

Đến khi đó đi ra ngoài làm xét nghiệm ADN là được, không cần ở chỗ này đoán mò.

Chuyện cô và Lục Vi Chân ở bên nhau thực sự làm người trong thôn không thể tưởng tượng nổi, nếu có thai quá sớm, người khác hoài nghi là việc bình thường.

Có điều Lục Vi Chân không hiểu những chuyện này, từ nhỏ anh chỉ có một mình, người lớn không nhắc cho anh những chuyện ấy.

Trịnh Sở không kháng cự làm loại chuyện này với Lục Vi Chân, nhưng cô cũng không muốn sinh em bé sớm như thế, Lục Vi Chân hẳn là chưa lên kế hoạch về chuyện này.

Nhìn dáng vẻ của anh, khả năng là còn chưa từng nghĩ đến.

Má cô vẫn ửng đỏ, Trịnh Sở nuốt một ngụm nước miếng, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, lúc sau lại thả tay xuống, bỗng dưng nhớ tới Cố Nguyên Trạch.

Những người trong giới như bọn họ chẳng có mấy người là giữ mình trong sạch, khác nhau ở chỗ là có biết chừng mực hay không, Trịnh Sở đã thấy không ít.

Hai người liên hôn gia tộc, không có hứng thú với nửa kia, trước mặt mọi người thì ân ái, sau lưng lại coi nhau như người lạ là chuyện thường. Nhưng đối với loại chuyện như con riêng này, gia tộc có danh tiếng một chút sẽ không muốn làm loạn lên.

Trịnh Sở không có hứng thú với những thứ ấy, cô lớn từng này rồi, mới chỉ gặp được mỗi Lục Vi Chân là hợp với gu của mình.

Người khác cho dù tốt đến đâu đi nữa, cô cũng không có cảm giác.

Cố Nguyên Trạch lại có con một cách kỳ lạ, chỉ sợ về sau không có cô gái hẳn hoi nào muốn gả vào nhà họ Cố. Nhưng cũng không sao, nhà họ Cố cũng không cần liên hôn.

Tuy rằng trước kia anh ta không quá đề phòng người khác, nhưng tính cách cũng cẩn thận, không biết thế nào lại xảy ra chuyện đó với Tạ Thần.

Trịnh Sở đột nhiên ngừng lại, nghĩ ra nguyên nhân, chắc là họ không làm tốt biện pháp an toàn.

Cô vô tri vô giác nghĩ tới bản thân mình, Trịnh Sở không biết Lục Vi Chân đã mua một hộp chưa?

Ánh mặt trời buổi trưa chói chang làm người ta không thể mở mắt ra được, cây cỏ héo khô không có sức sống. Chờ đến khi Lục Vi Chân tới nhà Trịnh Sở, người ở nhà cô đã đi gần hết.

Bọn họ đều không muốn thấy Lục Vi Chân, trước kia khi làm lễ tế anh nhất định phải đi nên không có cách nào khác. Nhưng buổi hôn lễ này có về sớm một chút cũng không sao cả, dù sao thì tiền biếu đều đã đưa cho cô giáo Trịnh rồi.

Lục Vi Chân không quan tâm suy nghĩ của bọn họ, hai bên đều không muốn nhìn thấy nhau.

Thím Lý đưa Trịnh Sở ra ngoài cửa, bà một mình lẻ loi, lại nhận tiền của nhà họ Trịnh nên không muốn để Trịnh Sở đi. Nhưng người ta cũng đã bàn đến chuyện cưới hỏi rồi, cho dù người đó là Lục Câm, bà cũng không có cách nào ngăn cản.

Tim Trịnh Sở đập rất nhanh, khuôn mặt trắng nõn hình như bị nhiệt độ không khí làm cho đỏ ửng.

Lục Vi Chân không biết tìm được một chiếc xe đạp từ đâu ra, đến đây nhanh hơn một bước so với đoàn đón dâu.

Trịnh Sở phụt một tiếng trong lòng, có hơi buồn cười, sự căng thẳng đã vơi đi một nửa. Nơi đây là một vùng nhỏ, đi ra ngoài toàn là đồi núi gập ghềnh, xe đạp căn bản không dùng được. Nếu anh không đi vào thôn, để nó ở trong nhà cũng chỉ có thể làm trang trí.

Anh cũng vội vã quá đi.

Lục Vi Chân dừng xe ở bên cạnh, bóng người đổ trên mặt đất, cách đó không xa có mấy người nhìn về phía bên này vài lần. Vẻ mặt của anh nghiêm túc hơn nhiều so với trước đó, bước đi thì lóng ngóng. Nếu không phải Trịnh Sở đã quen với anh, có lẽ sẽ không nhìn ra mặt anh đang đỏ.

Anh sải chân bước đến, thân hình cường tráng chắn ánh nắng trước mặt cô. Trịnh Sở ngẩng đầu nhìn anh, anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Trịnh Sở mỉm cười với anh, hôm nay cô mặc đồ rất đẹp, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Lục Vi Chân nhìn mà tâm ngứa ngáy.

Anh tới nơi này không ít lần, lần nào cũng không nỡ rời đi. Trên người cô gái nhỏ này vừa thơm tho lại vừa quyến rũ, anh rất thích.

Lục Vi Chân nghĩ bản thân thật sự đã bại trước cô.

Thím Lý sợ anh, theo bản năng lùi một bước về phía sau.

Bàn tay anh rất lớn, Trịnh Sở nắm lấy ngón tay anh, quay đầu lại, mặt ửng đỏ nói với thím Lý: “Thím, con đi trước, chờ ngày mai con lại trở về.”

Cô không nghĩ đến những chuyện như là ngày hôm sau không xuống được giường.

Dáng người Lục Vi Chân rất cao lớn cường tráng, nhưng tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên ở cùng nhau, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không thể quá phận. Nếu Lục Vi Chân không mua đồ bảo vệ, cô cũng không muốn làm loại chuyện này, yên tĩnh ngủ một giấc là được.

Mà Lục Vi Chân cũng không nghĩ tới, tuy rằng chỉ 3 năm nữa là anh 30 tuổi, nhưng bản thân vẫn là tấm chiếu mới chưa trải sự đời. Không có người lớn chỉ dạy anh, kiến thức đều do anh tự tìm hiểu, không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.



Lục Vi Chân gặp được đám nhóc kia trên đường đón người trở về, bọn họ đi theo Lục Vi Chân đến đây, nhưng anh đi rất vội, bọn họ không đuổi kịp, thế là chậm rãi từ từ mà đi.

Nơi này nghèo, nhưng bọn họ cảm thấy mới mẻ.

Lục Vi Chân dừng lại, xua xua tay, bảo đám người này nhanh chóng trở về. Ông hiệu trưởng còn ở nhà anh, để mấy người họ ở lại đó thì không được lễ phép lắm.

“Có chị dâu xinh đẹp thì quên mất anh em.” Bọn họ ồn ào: “Anh tiểu Lục phải cố gắng hơn một chút nhé, cố gắng để chị dâu xinh đẹp ôm con trai mập ú.”

Trịnh Sở còn đang ôm eo Lục Vi Chân, cô đỏ mặt quay đầu đi, hơi xấu hổ.

Cố Nguyên Trạch nói với cô không ít lần, đừng liên hệ với người ở đây quá nhiều. Cô cũng không nghĩ tới mình sẽ yêu đương với người ở đây, càng không nghĩ tới người đó lại là Lục Vi Chân.

Chuyện hôm nay đối với cô mà nói đều cực kỳ mới lạ, tuy rằng người trong thôn không xem trọng cô và Lục Vi Chân, nhưng bọn họ cũng không bàn tán ngay trước mặt, trong nhà rất náo nhiệt, giống như cái chợ nhỏ.

Trịnh Sở cũng không quá để ý chuyện ấy, bố cô tôn trọng ý kiến của cô, nhưng ông chỉ cảm thấy cô muốn chơi đùa, vậy nên không nói gì khác.

Cả bàn tay của Lục Vi Chân đặt ở trên mu bàn tay của Trịnh Sở, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Trịnh Sở ngẩng đầu, Lục Vi Chân cúi đầu nhìn cô, anh gật đầu, để cô ôm chặt anh.

Trong nháy mắt Trịnh Sở đã hiểu rõ anh muốn làm gì.

Lục Vi Chân đạp một chân, rời đi thật xa.

Người ở phía sau lớn tiếng cười vang: “Như này là anh tiểu Lục không nỡ để chúng ta ngắm chị dâu hả, đang chiều vợ đây mà.”

Mặt Trịnh Sở đỏ lên.

Tai của Lục Vi Chân cũng nhuốm màu hồng, trên cơ bụng anh đều là cơ bắp cứng rắn, nhưng độ mẫn cảm không kém. Anh cảm thấy tay Trịnh Sở giống như một ngọn lửa bừng bừng, đang xuyên thấu qua quần áo mới của anh, đốt vào tới tận trong tim anh.

Người khác có thể so sánh với vợ của anh sao?

Đương nhiên phải chiều hơn một chút rồi.

Lục Vi Chân cũng không quay đầu lại, chở Trịnh Sở về nhà.

Thật là một đám nhóc chưa đủ lông đủ cánh, không đẹp trai bằng anh, cũng không nhiều tiền bằng anh, bây giờ còn đang bị bố mẹ quản, sau này tìm vợ nhất định cũng thua xa vợ của anh, cứ hâm mộ đi!

Hoa nhỏ ven đường lắc lư theo gió mát, mùi hương nhàn nhạt thấm vào ruột gan. Trán Trịnh Sở áp nhẹ trên tấm lưng đang cứng đờ của Lục Vi Chân, mặt đỏ không thôi.

Cô không hề biết suy nghĩ của Lục Vi Chân, nếu mà biết thì chắc chắn phải cười thành tiếng.

Nhà Lục Vi Chân ở chân núi đi vào trong một chút, anh dừng lại, Trịnh Sở cũng xuống xe.

Những cây trúc xanh tốt bên cạnh được treo dây đỏ, Trịnh Sở nhìn thấy mà đỏ mặt.

Biểu cảm của Lục Vi Chân lại không thay đổi gì, tựa như cảm thấy việc này chẳng có gì kỳ quái. Nhưng anh lén nhìn cô một cái, thấy cô đang nhìn mình thì cũng không xấu hổ, anh vươn cánh tay dài ôm lấy cô, sau đó buông tay, đẩy xe về.

Trịnh Sở đi theo phía sau anh. Cô xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng, nghĩ thầm anh không thể nói chuyện mà tâm tư lại nhiều thật.

Đột nhiên Lục Vi Chân dừng lại, nâng cằm lên, vẫy vẫy tay về phía cô, bảo cô đi ở bên cạnh anh.

Ông hiệu trưởng tận mắt nhìn Lục Vi Chân lớn lên, ông còn từng dạy học cho anh. Lục Vi Chân đưa thiệp mời tới, ông không thể không đến được. Nếu đến cả ông cũng không có mặt, không ai trong thôn muốn đến, tình huống lúc đó sẽ rất gượng gạo.

Ông rất thích bạn học Lục Vi Chân này, cảm thấy anh vừa có thiên phú lại chịu nỗ lực, thông minh và nghiêm túc. Chỉ tiếc một điều là anh không thể nói chuyện, trong nhà lại quá nhiều chuyện hỗn loạn.

Chủ nhiệm và bí thư chi bộ cũng không muốn đến đây, nhưng người mà Lục Vi Chân kết hôn là Trịnh sở, xuất phát từ các loại nguyên nhân như bố mẹ cô, bọn họ tới nơi này trông chừng xem có xảy ra chuyện gì hay không.

Có lẽ là Lục Vi Chân cảm thấy buổi tối đi ra ngoài không an toàn, hơn 3 giờ chiều bữa tiệc rượu này đã kết thúc, vô cùng bình thường, không có quá nhiều biến động.

Lục Vi Chân đi ra ngoài tiễn người, Trịnh Sở ngồi trong phòng anh. Anh thật sự là một người rất sạch sẽ, cửa sổ trong phòng dán chữ Hỷ, xung quanh không nhiễm một hạt bụi nào, chăn mỏng cũng được gấp gọn gàng.

Giường được trải tấm chiếu mát, giờ đã là mùa hè, buổi tối bên ngoài mát mẻ, bên trong phòng lại có chút oi bức. Trịnh Sở không mang nhiều đồ qua đây, cô nói sau khi qua đây sẽ thường xuyên trở về.

Lục Vi Chân còn chưa quay lại, Trịnh Sở mới uống rượu xong, gương mặt đỏ ửng, có hơi chóng mặt nhức đầu.

Cô đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, giơ tay vén rèm lên, nhìn thoáng qua phía dưới. Con chó nằm trong sân gặm xương, trên mặt bàn vẫn bày một đống thức ăn còn thừa lại.

Hôm nay nó chơi rất vui, đám thanh niên Lục Vi Chân tìm tới vốn dĩ đã thích náo nhiệt, thấy một con chó to như vậy cũng không sợ, họ bừng bừng hứng thú dắt nó vào rừng trúc chạy vài vòng.

Đầu óc Trịnh Sở choáng váng, cô rất ít khi uống nhiều rượu như vậy. Cô cảm thấy bản thân đã say, mỗi một bước đều giống như đi trên mây, có cảm giác kỳ dị không chân thật.

Cô và Lục Vi Chân không lãnh chứng, thật sự đã tính là kết hôn rồi sao? Trịnh Sở xoa xoa trán, mơ mơ màng màng nằm trên giường.

Giường có hơi cộm người, Trịnh Sở tỉnh rượu hơn một chút, nhưng thật sự là vừa mệt vừa buồn ngủ, không được chốc lát lại nhắm mắt.

Cô nghĩ chắc là được tính là kết hôn rồi, không phải hai người Cố Nguyên Trạch cũng như thế sao?

Lục Vi Chân tiễn người đến nửa đường thì trở lại, con chó nhìn thấy anh thì đứng dậy sủa gâu gâu vài tiếng, nó chạy vòng quanh anh, cái đuôi lắc lư hăng say, vẫy qua vẫy lại.

Anh ngồi xổm xuống vuốt ve con chó, quay đầu đưa nhìn mắt bốn phía nhưng không nhìn thấy bóng dáng Trịnh Sở, chắc cô còn ở trong phòng.

Lục Vi Chân vào nhà, lúc định đẩy cửa vào phòng mình, anh lại bắt đầu đỏ mặt do dự.

Anh hồi hộp vô cùng, ngẫm nghĩ xem bây giờ Trịnh Sở đang làm gì.

Thật lâu trước kia Lục Vi Chân đã biết Trịnh Sở có tâm tư không thuần với mình, khi đó anh cũng đã nghĩ tới cảnh cô phóng túng ở trên giường. Nhưng Lục Vi Chân không ngờ chuyện này sẽ trở thành sự thật, trong lòng anh vui sướng cực kỳ.

Anh sống lâu như vậy, lần đầu tiên có cảm giác vui mừng đến cực điểm ấy. Trịnh Sở thích anh, anh cũng thích cô.

Bình luận

Truyện đang đọc