CHÀNG CÂM - KÍNH LÝ PHIẾN

Trans: ShaG – The Atlamtis

Mưa rơi hai ngày liên tiếp, sau khi mưa ngừng mặt trời lộ ra, vũng nước trên đất rất nhanh đã bị bốc hơi hết, trong không trung cũng toàn là hơi nước ẩm nóng.

Lúc Trịnh Sở trở về lên lớp, phát hiện Cố Nguyên Trạch không có ở trường.

Nghe nói con gái của anh ta bệnh rồi, anh ta không rời đi được.

Trịnh Sở suy nghĩ trong giây lát, không hỏi gì khác nữa, ngay cả việc cô kết hôn anh ta còn không lo được, nhất định là bận đến tối mặt tối mày, hiện tại có thể là không có ở trong thôn.

Giáo viên bên cạnh sau khi chào hỏi cô xong, có chút không kiềm được nhiều chuyện, tò mò hỏi cô cùng Lục Vi Chân là như thế nào.

Lục Vi Chân cao to khoẻ mạnh, cả người đều là cơ bắp rắn chắc. Toàn thân Trịnh Sở mềm mại như bông, hai người này thoạt nhìn thôi cũng không hợp.

Mặt Trịnh Sở có hơi đỏ, trời đổ mưa, lại không thể đi ra ngoài, bọn họ còn có thể làm gì?

Chỉ có thể ở nhà chán đến chết.

Nhưng cô ngại nói ra, tùy tiện tán dóc hai câu, ứng phó cho qua.

Người khác cũng đều là người từng trải, trong lòng thông suốt. Vị giáo viên kia cũng không hỏi gì khác nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy tiếc, gả cho Lục Vi Chân, Trịnh Sở đúng là thiệt quá rồi.

“Tên Lục Câm kia có hơi kỳ quái, tốt nhất là cô nên để ý một chút, phát hiện ra có gì không đúng thì nói với chúng tôi. Thầy Cố là người đàn ông tốt của nhà họ Cố.” Cô giáo Hoàng nói: “Tuy rằng có hơi đáng tiếc.”

Trịnh Sở bất đắc dĩ cực kỳ, chỉ đành nói: “Bây giờ không thể nói những lời này, nói nhiều cũng không tốt.”

Sao lại có nhiều người muốn làm mai cô và Cố Nguyên Trạch như vậy? Trịnh Sở đỡ trán, Cố Nguyên Trạch còn có con với Tạ Thần rồi cơ.

Cô giáo Hoàng là giáo viên, cũng biết không thể chia lìa vợ chồng son mới vừa kết hôn, thấy dáng vẻ không muốn nghe của Trịnh Sở, cô ấy ngậm miệng không nói gì thêm.

Nhưng người cảm thấy tiếc không chỉ mình cô ta, Trịnh Sở nhìn xinh đẹp, còn là giáo viên, tuy rằng Lục Câm có mảnh rừng trúc, nhưng trong lòng bọn họ, cùng lắm chỉ là làm như chơi, lời bàn tán trong tối ngoài sáng cũng không phải là ít.

Mấy ngày rồi Trịnh Sở không đến nhà thím Lý, vào buổi trưa có đi một chuyến, di vật của mẹ cô còn để ở bên đó, cô muốn qua đó dặn dò vài câu.

Lục Vi Chân vừa từ rừng trúc đi ra, khắp người toàn mồ hôi, thay quần áo xong là đi tìm Trịnh Sở. Thấy cô không có ở nhà, anh cũng đoán ra cô đã đi đâu, xách theo một túi sơn trà đi tìm cô.

Bên trong thôn, ở bất cứ nơi nào cũng có một đám người tụ tập, nơi có bóng cây che nắng lại có tỷ lệ gặp được người càng lớn. Lục Vi Chân muốn đến nhà Trịnh Sở, bắt buộc phải đi qua con đường này.

Anh đã nghe quen đủ loại bàn tán của người khác, sớm đã không còn để tâm nữa. Nhưng lúc Lục Vi Chân đi qua một ngã rẽ nhỏ, bước chân bỗng dưng ngừng lại.

Anh nghe được có người đang nói Trịnh Sở.

Đám người này cũng đã có tuổi rồi, khoảng tầm năm mươi sáu mươi, hình như mới vừa ăn no xong, mấy ngày trước trời đổ mưa, hôm nay không dễ gì trời nắng lên, bọn họ ra đây vây quanh đồ hốt rác lột vỏ đậu phộng.

“Thật là đáng tiếc, cô gái này xinh đẹp như vậy, xuất thân lại tốt, gả cho một người câm không biết nói chuyện, tiếc ghê.”

Có người mở miệng: “Bà nói con mắt của cô ấy bị cái gì che mờ vậy? Cô ấy không thấy thích đàn ông trong thôn thì còn hợp lý, thầy Cố đã từng kết hôn cô ấy không muốn gả thì cũng không có gì, nhưng tên Lục câm này là thứ chết người, chắc cô ấy không phải đang đùa đó chứ?”

“Nếu tôi là người thân của cô ấy, cho dù là đánh mắng cũng phải lôi cô ấy trở về, bảo cô ấy nhanh chóng đá Lục câm, gả cho người khác.”

Lục Vi Chân nhíu mày, cảm thấy đám người này đúng là rảnh rỗi không có gì làm, đúng lúc anh định đi ra ngoài, lại có người thấp giọng mở miệng.

“Tôi nghe nói cô Trịnh cùng thầy Cố sắp phải trở về rồi, gần đây thầy Cố vẫn luôn bận việc này, với thứ kiểu cách như nhà bọn họ, khẳng định là không ưa gì Lục câm.”

Lục Vi Chân xách đồ, ngây người tại chỗ.

“Bà mới biết sao? Tôi đã sớm đoán ra rồi, chỉ chưa nói mà thôi. Bà nhìn dáng vẻ của cô Trịnh, chẳng để ý mấy đến việc ở trong thôn, người khác nói cô ấy cô ấy cũng không để ý, lúc đó tôi đã có dự cảm.”

Lục Vi Chân hoàn hồn, nghĩ thầm bản lĩnh nói nhăng nói cuội của đám người này cũng quá giỏi rồi. Nếu Trịnh Sở có thể trở về, đã không lượn qua lượn lại trước mặt anh.

Anh là đương sự, còn rõ ràng hơn nhiều so với bọn họ.

Lục Vi Chân không muốn nghe những lời vô căn cứ của bọn họ, trực tiếp đi ra ngoài từ chỗ rẽ.

Có người tinh mắt nhìn thấy anh, kéo kéo người đang nói chuyện. Bọn họ vừa nhìn thấy Lục Vi Chân thì lập tức ngậm miệng lại, Lục Vi Chân mặt không biểu cảm đi qua bên cạnh mấy người bọn họ.

“Đồ chết người.” Có người lén mắng một câu.

Những lời nói này từ trước đến giờ Lục Vi Chân đều vào tai này ra tai kia, không có ý nghĩa gì, không làm hại đến anh, chỉ cần không quá phận, bây giờ anh cũng mặc kệ.

“Đáng đời bị người ta đá.”

Anh đột nhiên dừng bước.

Lục Vi Chân xoay người, khuôn mặt âm u lạnh lẽo, anh nhấc chân đá đổ đồ hốt rác, đậu phộng lăn đầy trên đất.

Thân hình anh cao to, chỉ đứng ở đó đã có loại cảm giác áp bức căng thẳng.

“Đồ câm cậu làm gì vậy?” Có người sợ hãi hô: “Đồ thần kinh.”

Lục Vi Chân chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, trên tay xách theo sơn trà, đứng nguyên tại chỗ không động đậy gì, đã dọa cho bọn họ không dám mở miệng.

Anh quay người trực tiếp rời đi.

Bọn họ tức đến run người, cảm thấy đầu óc Lục Vi Chân nhất định có vấn đề, vô duyên vô cớ lại tỏ vẻ uy phong, nghĩ mình là bá vương thật sao, thần kinh!

Lục Vi Chân không nghe lời nghị luận sau lưng của bọn họ, gương mặt anh lạnh lùng, cũng cho rằng đám người đó thần kinh, nhìn đã biết là không phải người tốt.

Trịnh Sở không giống bọn họ, cô không có lý do để lừa anh.

Trái tim Lục Vi Chân đập vô cùng mạnh, không giống sự kích động vui sướng như khi ở cùng Trịnh Sở, là một sự hoảng loạn kỳ lạ.

Anh nghĩ làm sao Trịnh Sở có thể rời đi một mình? Cô thích anh như vậy mà. Loại tin vịt được truyền đi vô cùng dễ dàng thế này, Lục Vi Chân không tin một chút nào.

Lúc này Trịnh Sở vẫn ở trong nhà thím Lý, đồ của cô không nhiều, nhưng có một vài thứ không muốn đem đến nhà Lục Vi Chân. Thím Lý sẽ không tùy ý vào phòng của cô, cô cũng không muốn để mất đồ của mình nữa.

Thời điểm cô phải về nhà Lục Vi Chân, thím Lý kéo lấy cô, ngồi xuống cái ghế bên cạnh với cô, hỏi: “Tên câm đó không làm gì con chứ?”

Mặt Trịnh Sở hơi đỏ, dừng một lát mới nói: “Không có chuyện gì hết, vẫn được.”

Tuy rằng Lục Vi Chân nằm trên giường hai ngày, nhưng anh biết chăm sóc người khác, tay nghề làm cơm lại tốt, không biết nói chuyện cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, thoải mái yên lòng, không có cảm thụ gì khác.

Mấy bản vẽ nhẫn đó anh đều thu lại rồi, chuẩn bị chọn thêm một số kiểu dáng, nếu Trịnh Sở nhìn trúng cái nào, anh lập tức cầm đi làm.

Thím Lý thở dài: “Con mời ở bên nó, có thể cảm thấy vẫn mới mẻ vui vẻ, lời của người khác đều không thích nghe, thật sự thím cũng không muốn nói nhiều. Chỉ là con nhất định phải rõ ràng sau này mình định làm như thế nào, chẳng lẽ con thật sự muốn ở cùng nó cả đời này?”

Trịnh Sở đỡ trán, biết nếu mình không trả lời rõ ràng, thím Lý sẽ một mực hỏi mãi.

Cô đành phải nói: “Thím đừng lo lắng cho con nữa, thầy Cố có quan hệ tốt với con như vậy cũng có nói gì đâu, thím yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu bọn con thật sự không thể hòa hợp, đến lúc đó trực tiếp chia tay là được, tính tình anh ấy tốt, sẽ không làm chuyện gì khác.”

Tuy lời Trịnh Sở nói đều là thật, nhưng bây giờ nói ra rõ ràng là muốn chặn miệng thím Lý. Cô với Lục Vi Chân sớm hôm nay còn dính đến nỗi không ai muốn rời khỏi, căn bản chưa hề nghĩ đến chuyện tách ra.

Thím Lý thở dài, biết Trịnh Sở chưa thấy qua dáng vẻ tức giận của anh, lắc đầu nói: “Tính cách nó mới không tốt, con đừng có đặt người ta trong lòng quá.”

Lục Vi Chân đứng ở ngoài cửa, không nghĩ tới sẽ nghe thấy những lời này. Anh nhìn không rõ sắc mặt của Trịnh Sở, nhưng anh nghe ra Trịnh Sở không để tâm.

Cô đang nói linh tinh gì vậy? Trực tiếp chia tay? Tính khí của anh không tốt một chút nào đâu.

Cả người Lục Vi Chân đều căng chặt, tay nắm chặt thành một quả đấm, sau đó lại chậm rãi buông lỏng ra, mím chặt môi xoay người.

Anh không đi vào sân, cũng không gõ cửa, Trịnh Sở và thím Lý cũng không phát hiện anh đến đây.

Nhưng Lục Vi Chân chưa đi được xa, sau khi anh đi vài bước, đột nhiên lại xoay người đi về nhà thím Lý.

Giống như một người bị bệnh tâm thần. 

Lần này Lục Vi Chân không lưỡng lự, trực tiếp gõ gõ lên cửa chính. Âm thanh phát ra, thu hút sự chú ý của người bên trong, giống như là mới vừa đến vậy.

Trịnh Sở nhìn thấy anh, ánh mắt sáng lên, đứng dậy đi ra ngoài cửa, chạy chậm đến trước mặt anh hỏi: “Sao anh lại đến đây rồi? Em đang chuẩn bị trở về.”

Thím Lý cũng nhìn thấy anh, ở bên trong đứng ngồi không yên.

Thần sắc Lục Vi Chân không có gì khác thường, chỉ ôm Trịnh Sở vào lòng giống ngày thường, an tĩnh ôm lấy cô một lát, lại cúi đầu hôn lên gương mặt của cô, sau đó mới giơ sơn trà trong tay cho cô xem, trong giỏ có một tờ giấy.

Sức lực của anh vẫn luôn rất lớn, lần này cũng không ngoại lệ, Trịnh Sở đành phải ôm lại anh, cô cầm lấy tờ giấy nhìn qua.

Lục Vi Chân viết: “Hái cho em chùm sơn trà lớn, ngọt lắm.”

Trịnh Sở cười rồi nói: “Vất vả cho anh rồi.”

Cô quay đầu nhìn thím Lý, nhưng thím Lý đã trở về phòng.

Trịnh Sở không muốn miễn cưỡng thím ấy, chỉ ngẩng đầu nói với Lục Vi Chân: “Em để một ít ở nhà bếp cho thím, anh ở đây đợi em một chút, trở về ngay thôi.”

Lục Vi Chân gật gật đầu, đưa cái giỏ cho Trịnh Sở cầm lấy.

Trịnh Sở đặt đồ ở trong bếp, đến trước cửa phòng nói với thím Lý một câu cô đi trước, thím Lý đáp cô một tiếng.

Lục Vi Chân có hơi kỳ lạ, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng hình nhỏ xinh của cô, nhìn cô đi đến trước mặt mình, tự nhiên nắm lấy tay của anh, dắt anh đi ra ngoài.

Rõ ràng anh nghe thấy hết rồi, nhưng anh không để lộ ra một chút nào, giống như bản thân anh thật chỉ vừa mới đến nhà thím Lý, anh chưa nghe thấy cái gì cả.

Tuy rằng mặt trời rất lớn, nhưng gió mát hiu hiu, lá cây um tùm che đi ánh nắng. Lục Vi Chân đi trên đường, trên người dường như có chút phiền muộn. Trịnh Sở ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhíu nhíu mày, lại cảm thấy anh không khác gì so với bình thường.

Cô chần chừ một lúc, nhẹ kéo lấy góc áo của anh, nhỏ tiếng hỏi: “Khi nãy có phải anh nghe được gì không? Giận rồi sao? Đó là em dỗ thím thôi.”

Lục Vi Chân dừng bước chân, quay đầu nghi hoặc nhìn cô, dường như đang hỏi cô cùng thím Lý nói cái gì đó.

Trịnh Sở thở phào một hơi, lắc đầu nói: “Một chuyện nhỏ thôi, dỗ thím một chút, anh không nghe thấy thì tốt.”

Lục Vi Chân không hỏi nhiều, anh không để tâm lắm đến những chuyện phiếm này, Trịnh Sở cũng không nghi ngờ.

Cô ôm lấy cánh tay Lục Vi Chân, Lục Vi Chân thuận thế nắm lấy tay cô, đan tay với cô, Trịnh Sở bật cười.

“Tâm trạng anh hôm nay không được tốt, là do gặp phải chuyện gì sao?” Trịnh Sở hỏi: “Nghe thấy người khác nói bậy về tụi mình sao?”

Lục Vi Chân gật gật đầu, tay nắm vô cùng chặt.

“Em cũng nghe thấy rồi, có điều vẫn tốt, không khó nghe như trong tưởng tượng của em.” Cô cười nói: “Bọn họ chính là như vậy, không ngăn được, nói hết mấy ngày thì tự khắc không còn chuyện để nói nữa thôi.”

Thứ em nghe được không giống anh, Lục Vi Chân nghĩ, người bọn họ nói chính là em.

Trịnh Sở có giờ vào tiết hai buổi chiều, bây giờ về ngủ một giấc cũng chưa muộn. Cô dụi dụi mắt, ngáp một cái. Hôm qua cô ôm lấy Lục Vi Chân ngủ, người của anh giống như quả cầu lửa nhỏ, nóng đến nỗi Trịnh Sở ngủ không được.

Môi Lục Vi Chân khẽ động, thật muốn hỏi lời khi nãy của cô có ý gì, nhưng anh nói không nên lời. Anh đột nhiên ngừng lại ngồi xổm trước mặt cô, muốn cõng cô trở về.

Trịnh Sở đứng ở giữa đường, có chút ngượng ngùng, xua tay nói: “Em không mệt, trở về ngủ thêm một giấc là được rồi.”

Lục Vi Chân ra hiệu cho cô leo lên, Trịnh Sở đỏ mặt, không với khách khí với anh nữa, nhoài người lên tấm lưng dày rộng của anh.

“Anh Lục.” Hai tay Trịnh Sở ôm lấy cổ anh, đầu nhẹ tựa lên vai của anh: “Trở về nói cho em anh làm sao đi, hôm nay hình như anh thật sự không được vui vẻ lắm.”

Lục Vi Chân là người thẳng tính, rất ít khi giấu chuyện trong lòng, chưa từng có dáng vẻ như hôm nay, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Trịnh Sở không nghi ngờ lúc nãy anh lừa cô, dù sao cũng không cần thiết, cô vẫn tưởng rằng là người khác nói khó nghe quá, đến anh cũng không chịu được.

Lục Vi Chân mím môi, quay đầu cạ cạ lên mặt của cô.

Trời nóng như vậy, không ít người đã bắt đầu nghỉ trưa, buổi chiều vẫn có việc cày cấy phải làm, không nghỉ ngơi thì lãng phí quá nhiều thời gian.

Vữa nãy chú chó bị nhốt ở bên trong sân, Trịnh Sở vừa trở về là đi giúp nó mở khóa. Nó hào hứng lắc lắc cái đuôi, kêu gâu gâu hai tiếng với Trịnh Sở. Trịnh Sở bật cười, sờ sờ cái đầu nó, cho thêm bữa trưa vào chậu của nó.

Lục Vi Chân bê ghế nằm bên trong nhà ra, đặt dưới bóng râm mát bên cạnh nhà. Anh vẫy vẫy tay với Trịnh Sở, bảo Trịnh Sở đi đến chỗ anh.

Thời tiết rất nóng, nhưng bên này lại rất an tĩnh, có từng trận gió mát thổi qua. Trong nhà chỉ có một cái ghế nằm, anh ấn Trịnh Sở lên đó để cô nằm nghỉ, sau đó tự mình tìm một miếng gỗ tùy tiện ngồi ở trên đất.

Nơi này mát rượi, nhưng bùn trên mặt đất vẫn có hơi ẩm ướt, cỏ xanh bị đè ở phía dưới.

Không biết Lục Vi Chân đang nghĩ gì, anh tựa vào ghế nằm, mặt không biến sắc hít sâu vài hơi.

Trong nhà còn hơi nóng, ngủ không được, đi ra hít thở không khí tươi mới một chút, dù sao cũng tốt hơn so với việc một mình suy nghĩ miên man.

Lục Vi Chân vẫn chưa phản ứng lại, lời của người trong thôn và Trịnh Sở luân phiên hiện lên trong suy nghĩ của anh, đầu anh muốn nổ tung.

Trịnh Sở ngây ra, cô thì lên lớp, Lục Vi Chân thì làm việc ở trong rừng trúc, cô tùy tiện nghỉ một chốc là được rồi, anh như vậy làm sao nghỉ ngơi hẳn hoi được?

Ở bên đây không có người nào ở, có đến cũng là để làm việc, bây giờ giữa trưa không có ai, cũng chỉ có hai người bọn họ đang ở đây hóng mát nghỉ ngơi.

“Chúng ta vẫn nên trở về đi.” Trịnh Sở nói: “Lỡ như buổi chiều anh mệt thì làm sao? em không muốn anh mệt.”

Lục Vi Chân nghe thấy câu này của cô, không biết vì sao, tâm trạng buồn bực bỗng chốc tốt hơn nhiều.

Anh nắm bàn tay trắng nõn của cô đặt trong lòng bàn tay mình, thầm nghĩ bản thân mình chắc là nghe nhầm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc