CHÀNG CÂM - KÍNH LÝ PHIẾN

Edit: Zịt cac cac cac – The Atlamtis

Lông mi Trịnh Sở rất dài, lúc cười rộ lên thì mặt mày cong cong, làn da trắng nõn lộ ra vẻ ửng đỏ dịu dàng. Bộ váy liền màu trắng cũng làm cho người ta thấy rất sạch sẽ, giống như bầu không khí lúc sáng sớm.

Lục Vi Chân bị nụ cười của cô làm lung lay một chút. Nhận thấy thân thể cô đang căng thẳng, anh buông lỏng tay, nhặt cây nạng rơi xuống lên giúp cô.

“Lục tiên sinh có từng thấy không?” Trịnh Sở nhận cây nạng, hơi do dự, nói tiếng cảm ơn với anh.

Lục Vi Chân không hề phản ứng lại.

Kỳ thực Trịnh Sở có hơi sợ anh. Cô chống nạng lui về phía sau một bước: “Nếu như không có, vậy tôi đi trước, cảm ơn anh.”

Cô rất lễ phép, nói chuyện nhỏ nhẹ, cũng không nôn nóng, cả người lộ ra khí chất kiêu ngạo tự nhiên.

Người ở trong gia đình theo chính trị như Trịnh Sở, cô hiểu nhất là khôn khéo lõi đời, không đắc tội không xem thường người khác.

Lục Vi Chân nhìn từ đầu đến chân cô vài lần, chỉ cảm thấy cô rất trắng.

Có rất ít người có thể nói chuyện với anh như vậy. Nhất là với giọng nói Giang Nam mềm mại này.

Lục Vi Chân nghĩ thầm rằng đúng là con gái nhà giàu có khác, nhưng vẫn quá đơn thuần. Một cô gái yểu điệu như cô, không hề chuẩn bị cái gì, mặc như vậy chạy ra ngoài một mình, nguy hiểm cực kỳ.

Nếu như hôm nay người ở đây không phải là anh, có thể cô sẽ không trở về được.

Tay Lục Vi Chân thản nhiên nắm lại, thầm lắc đầu. Một bàn tay của anh đã có thể nắm chặt lấy cổ tay của cô, nếu như vô sỉ thêm một chút, luồn vào váy cô cũng không tốn chút sức.

Loại người này chưa từng gặp chuyện, không hề đề phòng, khắp nơi đều là sơ hở.

Anh không có hứng thú với phụ nữ, chỉ giơ tay ngăn cô lại, chỉ về phía con chó của mình, lại đi trước về phía nhà mình.

Tuy Lục Vi Chân là một người câm, nhưng không có hứng thú lén giấu đồ của người khác. Ý định ban đầu của Lục Vi Chân là muốn nói cho Trịnh Sở con chó của anh cắn đồ của cô, vậy thì bây giờ ngọc bội đang ở trong nhà anh.

Nhưng đôi mắt Trịnh Sở sáng ngời, nói: “Ý của Lục tiên sinh là, con chó của anh có thể tìm được đồ cho tôi phải không?”

Lục Vi Chân giật mình, nhìn về phía mình chỉ, thu tay về, hiểu rõ Trịnh Sở tưởng rằng ý anh là tìm trên con đường này giúp cô.

Con chó phe phẩy đuôi đi tới đi lui giữa hai người bọn họ. Con chó này rất to, lông màu đen, trên cổ có một cái vòng cổ cũ kĩ. Người trong thôn nói bên này có điềm xấu, ngay cả con chó mà người câm này nuôi cũng không dám đụng vào.

Anh lắc đầu, trong lòng bàn tay to lớn làm một tư thế cầm, lại chỉ vào nhà của mình. Ống tay áo trên cánh tay xoắn lại, bắp thịt khỏe khoắn có lực, tràn đầy mỹ cảm và dục khí.

Trịnh Sở nhìn tay anh đến ngẩn người, sau đó khuôn mặt hơi đỏ lên, hoàn hồn lại. Cô chưa từng học ngôn ngữ ký hiệu, không nhìn hiểu anh muốn biểu đạt cái gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô mới do dự hỏi: “Ý anh là đồ đang ở chỗ anh?”

Đôi đồng tử Lục Vi Chân nhàn nhạt, anh lại không làm động tác thừa thãi nữa, chỉ chỉ vào con chó, bảo Trịnh Sở đi theo.

Trịnh Sở vội vã đi theo phía sau anh.

Con chó to quắc đuôi tới lui vòng quanh Lục Vi Chân, cái mũi ngửi khắp nơi, một lúc sau lại chạy đến bên Trịnh Sở.

Lục Vi Chân quay đầu nhìn con chó, vẻ mặt không kiên nhẫn. Sau khi con chó chạy đến trước mặt anh, anh lại không tức giận, tiếp tục đi về phía trước.

Đáy lòng Trịnh Sở phì cười một tiếng.

Thím Lý nói người câm này rất đáng sợ, nhưng thoạt nhìn hình như rất tốt.

Lá trúc kêu lên sàn sạt, Trịnh Sở vừa đi vừa nhìn về phía ngoài, cô gặp người quen ở cách đó không xa. Tiếp đó còn có mấy học sinh của cô, tuổi còn nhỏ đã biết làm việc giúp gia đình.

Lúc Trịnh Sở lớn bằng bọn nó, cô với Cố Nguyên Trạch còn đang ầm ĩ với các anh chị khác trong nhà. Ngây thơ trong sáng, không lo không nghĩ, không cần lo lắng bất cứ vấn đề gì.

Cô thu tầm mắt về, trong lòng nghĩ tới chuyện khác.

Trịnh Sở mới vừa đi một bước, trên tay lại đột nhiên dính nước. Cô giơ tay lên, lại có một giọt nước rơi xuống.

“Mưa rồi.” Trịnh Sở nói với Lục Vi Chân: “Anh Lục, mau trở về đi, dầm mưa dễ bị cảm.”

Trịnh Sở tự thân thiết như trời sinh đã vậy, khuôn mặt tươi cười làm người ta yêu thích, một câu anh Lục kêu lên rất thân quen.

Cô tới đây có thể tạo mối quan hệ tốt với người khác, cũng có liên quan đến tính cách này.

Trịnh Sở không có ý gì, nhưng Lục Vi Chân lại bị một câu gọi “Anh Lục” này làm ngừng bước.

Quan hệ của anh với người trong thôn vẫn luôn không tốt. Cô gái nhỏ hay phụ nữ đều sợ anh, thấy anh là bỏ chạy, còn chưa từng có ai gọi anh thế này như Trịnh Sở.

Trịnh Sở nhìn anh, hơi nghi ngờ: “Anh Lục?”

Lục Vi Chân gật đầu, anh lơ đễnh đi về phía trước, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều chút.

Trịnh Sở với anh không có giao điểm. Cô ở đây đã nhiều năm, trước đây hai người cũng đã gặp nhau vài lần. Cô giáo Trịnh là người làm công ăn lương, trong nhà không có ruộng nương, rất ít khi sang đây.

Ngày đó cô nói thất lạc học sinh, núi dốc ở đây đã ngã rồi thì không lên được. Nhưng đêm tối khuya khoắt, sao có thể có con nít chạy tới đây?

Lúc ban ngày cũng không chắc có người có thể tới đây, dù sao nơi này có anh mà.

Lục Vi Chân đột nhiên nhớ tới giọng nói Trịnh Sở ngày đó.

Cô gọi anh là Lục tiên sinh, thật giống như con mèo hoang nhỏ gãi ngứa tim anh, vừa mềm mại vừa yếu ớt.

Trịnh Sở cố ý làm mất đồ, bây giờ còn ăn mặc xinh đẹp như vậy. Chẳng lẽ là muốn đến… Quyến rũ anh?

Lục Vi Chân bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc. Nhưng nghĩ như vậy lại không cảm thấy có gì bất thường. Trên tay anh đã có một khoản tiền, tình hình sinh trưởng rừng trúc năm nay cũng không tệ, chắc chắn có thể kiếm được một khoản tiền lớn. Lục Vi Chân cũng định sẽ chuẩn bị trồng thêm chút thứ khác, sẽ kiếm không ít.

Trịnh Sở là người ngoài tới đây, có thể đoán được điều này cũng không khó.

Chẳng lẽ cô biết mình không thể quay về, cho nên muốn tìm một người có tiền? Lục Vi Chân càng nghĩ càng thấy bất thường. Cảm thấy ánh mắt dõi theo anh phía sau lưng cũng trở nên nóng bỏng.

Thân thể anh trở nên căng thẳng, sống lưng vô thức thẳng tắp. Anh chưa bao giờ có loại ý nghĩ này, trong phút chốc lại không biết nên làm gì mới phải.

Bắp thịt toàn thân người đàn ông căng cứng, ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt. Eo hẹp tinh tế mà mạnh mẽ, bờ vai rộng, tất cả đều căng đến sít sao.

Trịnh Sở nhìn thấy anh đi một bước dừng một bước, trong lòng cảm thấy không hiểu ra sao. Bây giờ đang là thời điểm mưa xuân kéo dài, trời mưa không lớn lại rất lâu, nhưng không mấy chốc nữa sẽ thành một trận. Anh muốn dầm mưa à?

Tóc cô đã hơi ướt rồi. Cơ thể Trịnh Sở rất yếu, dầm mưa rất dễ sinh bệnh. Tuy rằng đồ của mình quan trọng, nhưng nếu đã biết nó ở đâu, người ra cũng vui lòng trả lại cho mình, vậy không cần lo lắng nữa.

Đổ bệnh càng phiền phức hơn so với tìm đồ, nơi này lạc hậu, không có bác sĩ nào. Lần trước Trịnh Sở phát sốt, thiếu chút nữa đã mất nửa cái mạng.

Cô đứng dưới cây đại thụ bên cạnh, ngừng bước. Thím Lý biết cô tới đây, có lẽ sẽ sang đây đưa ô cho cô.

“Thân thể em không tốt lắm, đợi mưa tạnh rồi em lại tìm anh nhé.” Trịnh Sở nói: “Anh Lục về trước đi ạ.”

Sau khi Lục Vi Chân nghe cô nói xong, mày nhíu chặt. Anh quay đầu nhìn Trịnh Sở, lại nghe thấy có người ở xa xa kêu một tiếng cô Trịnh.

Sau khi Trịnh Sở nghe tiếng, thân thể căng thẳng rõ ràng đã thả lỏng ra. Tay cầm nạng hơi buông lỏng, cô thở dài một hơi giống như cuối cùng đã đến nơi an toàn.

Nói thế nào thì người câm trước mặt cũng là một người đàn ông trưởng thành cường tráng, cho dù có người ở cách đó không xa, Trịnh Sở cũng sợ hãi.

Thật ra không phải cô sợ Lục Vi Chân sẽ làm gì với cô, nếu anh thật sự muốn làm gì thì tối hôm đó đã xuống tay rồi, không cần chờ đến bây giờ.

Trịnh Sở chỉ đơn giản là sợ anh. Người trong thôn nói Lục Vi Chân hung ác nham hiểm, làm người ta vô cùng chán ghét. Điều này cũng không phải là không có lý do. Cả mặt mày anh đều mang theo một loại u ám.

Lục Vi Chân đã nhìn ra, anh trầm mặt xuống. Biết mình suy nghĩ nhiều, Lục Vi Chân không để ý tới Trịnh Sở nữa, dẫn chó của mình rời đi.

“Anh Lục, anh đợi em tới tìm anh lần nữa nha, xin anh giữ nó giúp em ạ.” Trịnh Sở ngượng ngùng. Cô hơi sợ anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy anh là người tốt: “Đồ kia của em rất quan trọng, cảm ơn anh.”

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ thanh tú, mềm mại yếu ớt, mang theo một ít sự “Ngượng ngùng” khó tả. Bước chân Lục Vi Chân hơi dừng lại một cách khó mà nhận ra, biểu cảm trên mặt phức tạp khó hiểu.

Ban nãy anh cho rằng mình nghĩ sai rồi, nhưng hiện tại lại không thể không thừa nhận Trịnh Sở có mục đích đối với anh.

Nếu cô không có ý quyến rũ anh, sao có thể nói chờ cô đi tìm anh? Ở đây nhiều người, có lẽ là cô muốn giữ gìn thanh danh cô giáo của mình, lại không muốn để cho người khác biết. Cho nên định đợi yên ắng rồi sẽ trở lại.

Lục Vi Chân cười nhạo một tiếng. Chẳng lẽ Trịnh Sở cho rằng anh sẽ bị lừa à? Anh đã trải qua nhiều năm như vậy một mình, hoàn toàn không cần phụ nữ thừa thãi đi theo. Huống chi còn là một người có tâm cơ nữa chứ?

Anh không đứng tại chỗ chờ cô, dầm mưa về nhà với con chó.

Người gọi Trịnh Sở là học sinh của cô, tên Lý Tư, là một cô bé hơn mười một tuổi. Thân người không cao, là một trong những học sinh nghịch ngợm nhất ở lớp. Cố Nguyên Trạch thường bị cô bé làm cho tức giận đến nỗi phải mời phụ huynh.

Chỉ có điều là cô bé lanh lợi này lại rất nghe lời Trịnh Sở. Đại khái là trước đây Trịnh Sở từng tới nhà khuyên cha mẹ cô bé. Cô nói bé gái cũng phải đi học, không thể làm lỡ mất tương lai của con trẻ.

“Sao cô Trịnh lại ở đây vậy ạ? Chân cô còn chưa lành ạ?” Thân thể Lý Tư gầy teo, một mạch chạy tới: “Con nói cho cô nghe, tuyệt đối đừng bị khuôn mặt của người câm kia lừa. Chắc chắn chú ta có mục đích xấu. Mẹ con vội bảo con tới đây dẫn cô trở về, cũng đừng tin loại người như chú ta.”

Người ở thôn này đều có một loại kính trọng tự nhiên đối với thầy cô giáo. Vừa kính vừa sợ, càng nghèo thì càng như vậy.

Mẹ của Lý Tư cảm thấy Trịnh Sở đơn thuần, dễ bị loại người câm tâm cơ này lừa gạt nhất. Vội bảo con gái mình tới đây kêu một tiếng.

Nhân phẩm của Lục câm qua lời của bà con trong thôn chẳng ra gì. Nhưng khuôn mặt lại mạnh mẽ và có khí khái anh hung, thân hình cao lớn oai phong uy mãnh. Nghe nói anh với người bố đã mất sớm của anh như một khuôn đúc ra.

May mà trong thôn đều là người quen, biết rõ lòng dạ anh tàn nhẫn, nên các cô gái đều không dám tìm đến anh.

Trịnh Sở mới đến, chưa từng trải qua chuyện người câm làm. Nếu như bị khuôn mặt kia của anh lừa, mẹ của Lý Tư cũng cảm thấy đau lòng.

Ống quần của Lý Tư xắn lên, cẳng chân giống như cây trúc nhỏ. Vẻ mặt cô bé thận trọng nhìn bóng dáng Lục Vi Chân đi về phía xa, cho Trịnh Sở cái nón lá.

“Cô có đồ làm mất ở đó.” Trịnh Sở nhận nón rồi mang lên, dở khóc dở cười: “Làm xong bài tập chưa?”

Lý Tư nào nghĩ cô sẽ đột nhiên hỏi cái này.

Cô bé là tiểu bá vương trong lớp, nhưng rất thông minh. Bài học hiểu rất nhanh, bài tập cũng không làm, quá nửa là đến trường chép của bạn khác.

Lý Tư ấp úng trả lời: “Về con sẽ làm ạ, con phải làm việc giúp gia đình.”

“Không được chép bài tập của bạn nữa.” Tay Trịnh Sở cầm nạng, cúi đầu sửa lại áo mưa giúp cô bé: “Đợi một chút thím nữa sẽ đón cô, con đi về trước đi. Nói lời cảm ơn với mẹ con thay cô nhé.”

Thím Lý ở xa xa kêu một tiếng Sở Sở, trong tay bà ấy mang theo ô. Sau khi Trịnh Sở trông thấy người thì vẫy vẫy tay, mở miệng nói: “Thím, ở đây.”

Lý Tư kêu một tiếng bà, thím Lý cười đáp lại cô bé.

Trịnh Sở nhận ô, trả nón lại cho Lý Tư. Cô cười nói: “Trở về làm bài tập hẳn hoi đấy.”

Cả khuôn mặt nhỏ của Lý Tư đều nhăn nhúm. Sau khi đồng ý với Trịnh Sở, cô bé vội vã nói lời tạm biệt với cô Trịnh.

Thím Lý bị chọc cười. Bà nhìn cô bé này chạy đi, cười haha nói: “Con khỉ nghịch ngợm này đúng là nghịch mà.”

Bà dứt lời, nhìn xung quanh vài lần, giống như đang tìm thứ gì. Sau khi thấy không có ai, bà mới thả lỏng, hỏi Trịnh Sở: “Lục câm có ở đây không?”

“Không ạ, anh ấy đi về rồi. Thím, phiền thím rồi.” Trịnh Sở áy náy nói: “Không ngờ là trời lại mưa bất thình lình.”

Thím Lý đáp: “Không sao, tìm thấy đồ chưa? Lát nữa có thể là thầy Cố sẽ đến tìm con đấy. Cơm đã làm xong giúp hai người rồi, thím đi ra ngoài tìm người khác.”

Bà cũng giống như những người khác ở trong thôn, muốn tác hợp Cố Nguyên Trạch và Trịnh Sở.

Trịnh Sở dừng lại một chút, cô nói: “Vẫn chưa ạ. Trước tiên thím đừng đi, theo con đến một chỗ này.”

Bình luận

Truyện đang đọc