CHÀNG CÂM - KÍNH LÝ PHIẾN

Trans: Tea – Meow Team

Trịnh Sở ngỡ ngàng, không hiểu Lục Vi Chân lại làm sao. Sáng nay lúc ra ngoài vẫn bình thường, mà bây giờ mới qua bao lâu, anh đã dính lấy cô không muốn đi?

Cô hỏi vài câu, Lục Vi Chân vẫn không buông tay, anh không muốn để Trịnh Sở rời đi.

Trịnh Sở cũng không ngốc, cô nhận ra điều gì đó, hơi mở miệng, cuối cùng cũng chỉ có thể giơ tay vỗ nhẹ lưng của Lục Vi Chân, nói với anh: “Họ hàng nhà em đến thăm, vì vậy em phải đi ra ngoài, buổi tối sẽ trở về. Anh có muốn đi cùng em không? Vậy ngày mai chúng ta cùng đi nhé?”

Cô vẫn luôn rất hiểu lòng người, luôn chọn những lời mà anh thích nghe nhất để nói, không giống với người khác.

Lục Vi Chân càng ôm cô chặt hơn, anh muốn ở bên cô.

“Lẽ nào bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Cả người Lục Vi Chân thả lỏng hơn rất nhiều, Trịnh Sở nói: “Anh không cần quan tâm đâu, em nói với anh một chuyện có liên quan đến bố mẹ anh.”

Tiếng lá cây xào xạc truyền vào, chú chó đang chơi đùa bên ngoài. Ruộng rau bên cạnh hàng rào đã bị rào lại, Trịnh Sở đã nhấn mạnh rất nhiều lần với nó là không thể đi vào, bây giờ nó đã không chạy nhảy lung tung nữa.

Lục Vi Chân vẫn chưa muốn buông tay, Trịnh Sở cảm thấy vai mình ướt đẫm.

Cô khẽ thở dài, ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, dùng mặt khẽ cọ cọ lên người anh: “Nếu anh không muốn nghe, vậy lên giường nằm một lúc với em được không? Tối qua em ngủ không ngon, đều tại anh không an phận, dạo gần đây cơ thể em rất kỳ lạ, không biết có phải là có em bé rồi hay không, lúc nào cũng cảm thấy mệt.”

Lời nói của Trịnh Sở khiến cả người Lục Vi Chân cứng đờ.

“Anh không thích em hả? Nghe nói phụ nữ có thai đều rất hay buồn ngủ, lúc mang thai cơ thể sẽ có rất nhiều vấn đề, em cũng không biết mình có phải có thật rồi hay không, nhưng mà…”

Cô còn chưa nói xong, Lục Vi Chân đã sờ soạng quần áo của cô, sau đó bế cô đi lên cầu thang.

Trịnh Sở vòng tay ôm lấy cổ anh, cười phì một tiếng.

“Cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn rồi? Đừng lo lắng về chuyện đó, nghỉ ngơi cùng em một lúc nhé.”

Lục Vi Chân đặt Trịnh Sở lên giường, quay đầu đi không nhìn cô nữa. Anh ngồi bên mép giường, đưa lưng lại với Trịnh Sở, rút tờ giấy ra lau nước mắt trên mặt.  

Anh đã khóc hai lần trước mặt Trịnh Sở, cô rất hiểu lòng người nên không hỏi anh tại sao. Lục Vi Chân có sự kiêu ngạo của riêng mình, anh cũng không muốn nói cho cô biết.

Anh không biết mình có con hay không, chắc là Trịnh Sở chỉ lừa anh thôi. Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, ngay cả một dấu hiệu cũng không có, sao bây giờ đột nhiên có con được chứ.     

Nhưng cô nói nhẹ nhàng như vậy, Lục Vi Chân không nỡ.   

Chỉ cần cô không rời đi, mọi thứ đều dễ nói.    

Trịnh Sở không biết tại sao gần đây cảm xúc của anh cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhưng khả năng dỗ dành người khác của cô rất giỏi, cũng không cần hỏi anh rõ ràng. 

Cô đứng thẳng người dậy, sau đó áp người lên bờ lưng rộng lớn của Lục Vi Chân, đặt cằm lên vai anh. Cả người Lục Vi Chân cứng rắn cường tráng, lúc này lại càng cứng đờ bất động.

Anh có thể nghe thấy tiếng thở của Trịnh Sở.

Trịnh Sở bảo Lục Vi Chân đưa tay cho cô, anh không phải là Liễu Hạ Huệ, không thể chịu đựng được hành động này của cô.  

Anh mím môi, kéo cô vào lòng mình nhưng không dám nhìn cô. Trịnh Sở cũng không phản kháng, cô ngồi trên đùi anh sau đó hôn lên cằm anh.

Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại làm chuyện mất mặt trước mặt Trịnh Sở, lúc này Lục Vi Chân quả thật không dám nhìn cô, vì sợ cô hỏi mình sao lại mất kiểm soát như vậy.    

“Em nói cho anh nghe một chuyện trước nhé.” Cô dựa vào lồng ngực của anh, ngẩng đầu nhìn: “Anh ở đây lâu như vậy rồi, có phải có rất ít người nói cho anh biết về chuyện của bố mẹ mình không? Bố của anh không phải họ Lục mà là họ Mạnh, nếu ông ấy không chuyển nhà đi thì chúng ta cũng được xem là hàng xóm đấy.”     

Lục Vi Chân ngẩn người. Bố mẹ anh đã chết lâu lắm rồi, bây giờ đang được chôn cất ở trên núi, đã trở thành một đống xương trắng từ lâu, sao Trịnh Sở lại biết chuyện này?    

Hàng xóm cái gì? Hồi nhỏ Trịnh Sở từng đến đây sao? Không thể nào, nếu như cô đến đây, chắc chắn sẽ có người trong thôn biết cô. Chuyển nhà đi, bố mẹ anh không phải là người ở trong thôn sao?     

Trịnh Sở đưa tay khẽ sờ vành mắt ửng hồng của anh. Lục Vi Chân khựng lại, không trốn tránh nữa, anh cúi đầu hôn cô, Trịnh Sở mở miệng.

Cô luôn rất tốt, làm việc gì cũng rất tốt, anh không thể tìm ra lỗi nào. Lục Vi Chân chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại thích một người, thích đến mức mà tất cả cảm xúc đều do cô ấy khống chế.

Lục Vi Chân vẫn luôn cường tráng, Trịnh Sở suýt không thở được, khẽ lắc đầu nói: “Em có chuyện muốn nói rõ ràng với anh trước.”

Anh dừng động tác lại, ôm chặt Trịnh Sở vào lòng.

“Mẹ anh họ Lục, là sinh viên đại học có quê ở đây, rất xinh đẹp, bà ấy và bác Mạnh đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.”

Bóng dáng của dì nhỏ mơ hồ hiện ra trong tâm trí anh, nếu mẹ và dì nhỏ giống nhau, chắc là bà ấy rất xinh đẹp. Nghe nói dượng anh đã theo đuổi dì nhỏ tận bảy tám năm.

Trong nhà không có ảnh của bố mẹ anh, tai nạn xảy ra khi anh còn rất nhỏ, anh cũng không nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ.

“Ông nội anh vẫn còn, nhưng ông ấy không sống trong đại viện.” Trịnh Sở nói với anh: “Bố anh là con trai cả của ông ấy, ông còn có một đứa con riêng được che giấu nhiều năm. Lúc đó bà nội anh đang bị bệnh, tức giận đến mức không chịu được nên đã qua đời. Bác Mạnh cùng mẹ anh bỏ đi, sau đó không quay về nữa, ông Mạnh liền chuyển nhà đi.”

Lục Vi Chân cảm thấy cô đang nói về một chuyện hoang đường.

“Anh đừng nghĩ rằng bố anh sai. Mặc dù lúc đó mẹ anh đã có thai rồi, nhưng ông nội anh không đồng ý và yêu cầu bà ấy phá thai, ông ấy còn hứa hôn cho bố anh nữa cơ. Trong nhà chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này, mà bố anh lại không thích.”

Trịnh Sở cũng chỉ nói những gì trên thư bố cô gửi đến, những chuyện khác cô không biết.

“Lúc đầu bọn họ không đến đây, sau khi anh sinh ra mới đến đây. Người nhà họ Mạnh vẫn luôn đi tìm bọn họ. Vì để đảm bảo an toàn, ông anh không liên lạc với bố em, sau này bố em mới biết nhà anh xảy ra chuyện.”

Lục Vi Chân hơi khựng lại, nhưng không nói gì, anh dường như không quan tâm đến chuyện này. Anh đã quen với việc không có bố mẹ trong nhiều năm, tình cảm đã phai nhạt từ lâu rồi.

“Anh đúng là vô tâm.” Trịnh Sở thở dài: “May mắn thật, nếu anh để tâm đến chuyện này, chắc bây giờ sẽ không như vầy.”

Lục Vi Chân nghĩ rằng cho dù anh không như bây giờ thì cũng không sao cả, cuối cùng cô vẫn sẽ thích anh. 

“Chúng mình cùng đi ra ngoài nhé, nhiều nhất là nửa tháng nữa, rời khỏi nơi này, trở về ngôi nhà lúc đầu của anh.” Trịnh Sở đột nhiên nhớ đến gì đó: “Hay là ngày mai chúng ta cùng đi thăm bố em?”

Cô đi đâu thì anh đi đó, dù sao anh cũng không có gì để lưu luyến. Lục Vi Chân vừa định gật đầu, anh bỗng trợn tròn mắt sau khi nhận ra cô đang nói gì.

Bố… bố cô? Người đến thăm cô không phải là họ hàng sao?!!



Trịnh Sở muốn dẫn Lục Vi Chân đi gặp phụ huynh. Bình thường sẽ không có ai vào rừng trúc, lúc đến thăm không thấy ai, cũng chỉ cho rằng bọn họ đã vào rừng trúc.

Cố Nguyên Trạch lườm Trịnh Sở, anh ta bảo cô đừng nói với người khác. Kết quả là Lục Vi Chân cau mày chắn trước mặt cô, khiến Cố Nguyên Trạch tức gần chết.

Trịnh Sở bước đến, ôm lấy cánh tay của Lục Vi Chân, cô suýt bật cười.

Địa điểm gặp mặt là ở một biệt thự mini hẻo lánh, ba người vừa ra ngoài đã có người đến đón. Mặt Cố Nguyên Trạch không biểu cảm, có chút lạnh lùng. Hôm qua Trịnh Sở không được nghỉ ngơi tốt, dựa vào người Lục Vi Chân.

Lục Vi Chân lại rất hồi hộp, lòng bàn tay đổ mồ hôi không ngừng. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua, những cây ngô đồng bên đường hơi úa vàng, anh lại không cảm thấy kinh ngạc bởi những thứ ở đây, điều này không cần thiết. 

Lục Vi Chân nghĩ rằng chỉ cần anh cố gắng làm việc, sớm muộn gì anh cũng có thể mua được những thứ này.

Lục Vi Chân chỉ cảm thấy quá đột ngột, nhà anh không có người lớn tuổi, nên cũng không biết các bước gặp phụ huynh như thế nào.

Ngộ nhỡ bố Trịnh cảm thấy anh không tốt thì phải làm sao đây? Sẽ không bảo Trịnh Sở rời khỏi anh chứ?

Sự sợ hãi của anh kéo dài rất lâu, suốt quãng đường cả người anh cứng đờ mãi cho đến khi nhìn thấy bố Trịnh đang ngồi trên xe lăn được đẩy ra.

Bố Trịnh năm nay 48 tuổi, bởi vì tai nạn xe nên phải nằm trên giường hai năm, tuy sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ đẹp trai tuấn tú năm nào.

Hai mắt Trịnh Sở sáng lên, cô chạy qua, trong mắt bố Trịnh đong đầy ý cười, dang tay ra ôm lấy cô. Phía sau ông là một chàng trai mặc vest màu đen, cao lớn xấp xỉ Lục Vi Chân.

“Sở Sở, mấy năm nay vẫn khỏe chứ?” Ông nhìn kỹ khuôn mặt của Trịnh Sở, lời ít ý nhiều: “Con gầy đi rồi.” 

“Con đâu có gầy đâu.” Trịnh Sở mỉm cười: “Bố có nhớ con không?”

“Nhớ chứ, tiếc là không thể đến thăm hai đứa được.”

Cố Nguyên Trạch quen đường quen lối bước vào cửa rót nước, ra hiệu cho họ vào nhà.

“Chú Trịnh, chú khỏe là tụi con không sao rồi, mau vào nhà đi, đứng ở ngoài làm gì?”

Trịnh Sở ở trước mặt bố Trịnh hoạt bát hơn nhiều, cô đứng dậy nói: “Để con giới thiệu một người với bố.”

Sắc mặt Lục Vi Chân cứng đờ, thân hình đứng thẳng, giống như một cây thông xanh. Bố Trịnh quay đầu lại nhìn Lục Vi Chân, ông  sững người, ánh mắt có hơi kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Trịnh Sở.

“Đây là người mà con nói tên là… Lục Vi Chân?”

Cố Nguyên Trạch đang bưng ly nước khựng lại một chút, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Chú Sở, chú biết anh ta sao? Con đâu có nói chuyện gì về anh ta với chú đâu?”

“Sở Sở đã nói với chú về cậu ấy.” Bố Trịnh vẫy tay với anh: “Con giống y hệt bố con, vừa nhìn là nhận ra ngay, ông ấy tên là Mạnh Tư, con biết không?”

Lục Vi Chân cẩn thận bước đến, đứng trước mặt bố Trịnh.

Bố Trịnh biết anh không thể nói chuyện, hỏi: “Cổ họng con bị thương đúng không? Là bị thương trong trận hỏa hoạn?”

Lục Vi Chân chần chừ một lúc, muốn gật đầu nhưng lại lắc đầu. Lúc anh có ký ức anh đã không thể nói được rồi, không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Anh cũng không biết tại sao lại như vậy.

Bố Trịnh là một người hiểu lý lẽ nên cũng không truy hỏi nữa: “Khi nào về thì để bác sĩ xem thử đi… nghe nói con có một rừng trúc được chăm sóc rất tốt. Sở Sở khen con rất giỏi.”

Ông không hỏi về cách đối xử của người trong thôn với Lục Vi Chân mà chỉ hỏi về thành công của anh.

Lục Vi Chân đỏ mặt, anh cảm thấy bản thấy rất giỏi, nhưng vẫn hơi thấy xấu hổ khi được người khác khen.

Trịnh Sở đặt tay trên xe lăn, người mặc vest đen lùi lại một bước.

“Bố, mình vào trong hỏi đi, con còn có rất nhiều chuyện muốn nói với bố.” Trịnh Sở không biết phải làm sao: “Hôm qua Vi Chân vẫn luôn căng thẳng, bố đừng hỏi nhiều quá.”

Bố Trịnh liếc cô một cái, có người yêu là quên mất bố, ông chỉ tùy tiện hỏi vài câu thôi mà?

Trịnh Sở xoay người, vờ như không thấy gì.

Lục Vi Chân đi theo Trịnh Sở, cô dừng lại, xoay người nói với anh: “Bố em rất tốt, sẽ không làm anh khó xử đâu, đúng không bố?”

“Bố chỉ hỏi con của bạn cũ như thế nào, sao lại có thể làm cậu ấy khó xử?” Bố Trịnh nhướng mày: “Cô gái nhỏ cánh cứng cáp rồi?”

“Con đâu có cánh.” Trịnh Sở cười lắc đầu, kéo Lục Vi Chân đi về phía trước, đan mười ngón tay vào nhau, cùng đẩy xe lăn: “Con là áo bông nhỏ tri kỷ.”

Bố Trịnh cũng không muốn làm Lục Vi Chân khó xử, dù sao đi nữa anh cũng là con trai của bạn mình. 

Lục Vi Chân trông có vẻ cao lớn, tuy vẻ hung dữ giữa lông mày đã được giảm bớt đi, nhưng bố Trịnh là người từng trải vẫn có thể nhìn ra được Lục Vi Chân rất thích Trịnh Sở.

Trịnh Sở cũng hiểu được suy nghĩ này của anh, cô chỉ cảm thấy Lục Vi Chân không thể nói được mà hỏi thêm thì cũng có hơi ngại ngùng, cho nên cô trực tiếp cắt ngang. 

Tim Lục Vi Chân đập rất nhanh, hai tay vô thức siết chặt. Trịnh Sở ngẩng đầu khẽ cười với anh, tim anh lại càng đập nhanh hơn.

Bố Trịnh hầu như không có bất kì ý kiến gì về anh, hình như ông rất thích anh. Lục Vi Chân nuốt nước bọt, da đầu tê dại vì phấn khích, bước chân nhẹ bẫng.

Chiều hôm qua anh sợ Trịnh Sở rời đi, không ngờ chưa đến một ngày sau, anh đã được bố cô chấp nhận.

Trịnh Sở, Trịnh Sở nên đồng ý với bố cô ấy.

“Bây giờ hai đứa đi đăng ký kết hôn vẫn còn hơi sớm.” Bố Trịnh bỗng nói: “Năm sau hãy nói đi, nếu sau một năm mà hai đứa vẫn ở bên nhau, bố sẽ không phản đối nữa.”

Cho dù anh có là con trai nhà họ Mạnh thì cũng không dám đảm bảo rằng anh sẽ không làm ra chuyện gì.

Lục Vi Chân dừng lại, nhìn Trịnh Sở, cô vẫn chưa trả lời, bố Trịnh liền nhìn anh.

“Lẽ nào hai người còn không thể ở bên nhau được một năm?”

“Bố.” Trịnh Sở thật sự không biết phải làm sao: “Không cần đâu, nếu quả thật bọn con không tiếp tục sống cùng nhau được nữa, bọn con cũng sẽ không miễn cưỡng đối phương…”

Lục Vi Chân đột nhiên kéo tay cô lại, ngắt ngang lời nói của Trịnh Sở, gật đầu với bố Trịnh.

Bình luận

Truyện đang đọc