CHẲNG NGỪNG



Nhiếp Tĩnh Trạch mang vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, không giải thích với Triệu Tiềm Thời là hắn đã chia tay với Túc Tức.

Triệu Tiềm Thời nghĩ rằng hắn cam chịu bèn cười nói: "Chúng tôi đi trước đây.

Rất hiếm khi các thành viên trong nhóm tụ họp với nhau một lần.

Cậu được phép đến muộn, nhưng cậu cũng không nên vắng mặt."
Vẻ mặt hắn ta tự nhiên, quay người muốn tiếp đón những người khác rời đi.
Túc Tức tiến lên phía trước một bước nói: "Tôi không phải bạn trai của cậu ta."
Triệu Tiềm Thời nghe xong liền dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.
Mặc dù không biết tại sao Nhiếp Tĩnh Trạch không bác bỏ cũng không giải thích.

Tuy nhiên, Túc Tức không muốn để những người khác có mặt hiểu lầm và gây ra những rắc rối không đáng có.


Cậu nói thêm: "Chúng tôi đã chia tay hai năm trước rồi."
Vẻ kinh ngạc trên mặt Triệu Tiềm Thời lại tăng thêm một điểm, sắc mặt liếc mắt nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Trạch có chút ảm đạm, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Túc Tức.

Một lúc sau, hắn ta nhẹ giọng hỏi: "Tuy không phải bạn nhưng dẫu sao thì cũng là người quen, có muốn ngồi cùng chúng tôi một lát không?"
Nhiếp Tĩnh Trạch tâm trạng không yên mà cắt đứt lời của hắn ta: "Có cái gì hay mà ngồi? Không phải nói muốn uống rượu sao, chúng ta đi thôi."
Triệu Tiềm Thời hơi hơi mỉm cười: "Cậu đi trước đi, tôi và Túc Tức sẽ tới ngay."
Động tác của Nhiếp Tĩnh Trạch dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Túc Tức: "Cậu muốn đi?"
Túc Tức suy nghĩ một giây liền nhớ tới Dương Tập và Thẩm Thanh Y vẫn đang ngồi trong phòng riêng, nếu quay lại vào lúc này, cậu sẽ là tồn tại cản trở hai người đó.

Cậu gật đầu với Triệu Tiềm Thời và nói: "Vậy thì đi thôi."
Sắc mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch trở nên hoàn toàn lạnh lùng.

Cả nhóm nối đuôi nhau đi về phía một phòng ghế lô khác.
Túc Tức đi ở cuối đội ngũ, Nhiếp Tĩnh Trạch ngăn cản cậu ở ngoài cửa phòng riêng, cau mày cười nhẹ: "Đi vào thì phải uống rượu, cậu không uống được, đi theo làm gì?"
Túc Tức nhướng mắt hỏi lại: "Làm sao cậu biết tôi không uống được?"
"Cậu là cố ý nhắc nhở tôi và cậu đã từng có quan hệ sao?" Nhiếp Tĩnh Trạch cười nhạt một tiếng: "Cậu có thể yên tâm, trí nhớ của tôi vẫn không kém đến nỗi không nhớ rõ, cậu ở chỗ tôi vẫn còn một cái thân phận bạn trai cũ.

Nếu cậu có thể uống rượu, sẽ không say trong bữa tiệc ăn mừng, đứng dậy cũng không đứng được."
Túc Tức thoáng sửng sốt, cậu nghĩ rằng đối phương sẽ kể ra chuyện cậu say rượu trong quán bar vài tuần trước, lại không đoán được Nhiếp Tĩnh Trạch lại nói đến chuyện cũ mấy năm trước.
Sau khi cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch ở bên nhau, đã từng lấy thân phận bạn trai hiện tại tham dự một bữa tiệc ăn mừng của đội bóng rổ trường.

Lúc đó đội trường đoạt giải nhất cuộc thi giao hữu đại học cấp thành phố, giáo viên đội trường lấy tiền thưởng của trường mời đội viên nhà trường ăn cơm, còn nói được đưa người nhà đi.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Tuy nhiên lúc ấy tất cả các nam sinh trong đội, ngoại trừ Nhiếp Tĩnh Trạch, đều là những người đàn ông độc thân đáng thương vô cùng.

Mà Nhiếp Tĩnh Trạch là người duy nhất không độc thân cũng không muốn đưa Túc Tức đi ăn cơm.

Nhưng cuối cùng Túc Tức cũng biết được tin tức từ miệng Triệu Tiềm Thời, xoay người đi vào yến tiệc ăn mừng.


Trong bữa tiệc ăn mừng đó, Túc Tức không giả vờ say, cậu say thật.

Họ ăn tối xong trong nhà hàng và đi hát ở chỗ bên cạnh.

Mic trong đội đang bị tranh giành chọn bài hát, chàng trai hào hoa của sân vận động nhưng thất vọng trong tình yêu đang ôm bình rượu quỷ khóc như sói gào.

Nhiếp Tĩnh Trạch đang dựa vào ghế sô pha trong góc nghịch điện thoại, Túc Tức ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều bận việc riêng bèn lập tức nương theo ánh sáng tối tăm mà quay mặt lại hôn lên khóe môi hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch không thích tiếp xúc thân mật với cậu ở nơi công cộng nên dùng vẻ mặt lạnh lùng đẩy cậu ra, đoạn đứng dậy đi qua người đang hát đến nhập tâm rồi mở cửa bước ra ngoài.
Túc Tức không đi theo, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút mất mát ôm mặt tuyệt vọng, thẫn thờ nhìn xuống đất.

Người mượn rượu giải sầu cuối cùng cũng tìm được người độc thân tâm sự, không nói một lời liền kéo người qua bên cạnh uống rượu.

Khi Túc Tức cầm bình rượu lên, không nhìn kỹ đó là loại rượu gì, đợi đến khi ngẩng đầu lên, rượu cay xẹt qua cổ họng mới phát hiện độ rượu cũng không thấp.

Túc Tức chậm rãi nuốt xuống chất lỏng cay nồng, cậu cũng không biết là bị người thất tình bên kia nhiễm phải hay là rơi vào bản tình ca văng vẳng bên tai, bất giác bắt đầu rót rượu vào miệng.

Đến nỗi cuối cùng người đến mượn rượu giải sầu vì thất tình cũng phải giật mình trước bộ dạng của cậu, ôm vỏ chai rượu trong ngực, thẫn thờ nhìn cậu.
Hai giờ sau, khi Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy cửa đi vào lần nữa, trên bàn đã đầy những chai rượu rỗng ngã trái ngã phải.

Đồng đội thất tình và Túc Tức cùng nhau gục xuống ghế sô pha, người trước vẫn cầm chai rượu trong tay không muốn buông, nhưng người lại dựa đầu vào vai Túc Tức, há miệng ngáy khò khò.
Túc Tức nhắm mắt lại, ngực nhẹ nhàng phập phồng, không hề có cảm giác đối với việc này.
Không thể diễn tả được cảm xúc hiện lên trong đầu khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, Nhiếp Tĩnh Trạch sải bước về phía trước mà không cần suy nghĩ, cau mày đẩy người đang ngủ trên vai cậu sang phía bên kia ghế sô pha.

Hắn nhìn vẻ mặt bình thản của Túc Tức, coi như gần hết rượu trên bàn đã vào bụng người đồng đội thất tình.

Đêm đó, Nhiếp Tĩnh Trạch cõng cậu trở về.
Lúc này nhớ lại, mặc dù Túc Tức vẫn còn nhớ rõ nhưng sau khi say rượu đã xảy ra chuyện gì.

Điều duy nhất cậu có thể nhớ là trần nhà quen thuộc trong ký túc xá của trường khi cậu mở mắt vào sáng hôm sau.
Cậu im lặng một giây, sau đó nhìn về phía Nhiếp Tĩnh Trạch: "Làm thế nào mà tôi trở về ký túc xá của trường vào đêm đó vậy?"

Nhiếp Tĩnh Trạch thản nhiên, giọng điệu có chút lãnh đạm: "Đương nhiên là cậu tự mình trở về, chẳng lẽ còn muốn tôi cõng cậu sao?"
Túc Tức gật đầu, tin tưởng không nghi ngờ đối với đáp án hắn đưa ra.

Lúc đó bọn họ đã dọn ra khỏi trường để sống cùng nhau, nếu Nhiếp Tĩnh Trạch chịu cõng cậu về, hắn sẽ không bỏ qua ngôi nhà của họ, cố ý đi vòng một quãng đường dài, đưa cậu trở về ký túc xá của trường.

Cậu lướt qua đối phương đi về phía cửa, Triệu Tiềm Thời chỉ vào chỗ ngồi còn trống bên cạnh mỉm cười vẫy tay với cậu.

Túc Tức đi tới ngồi xuống, Nhiếp Tĩnh Trạch theo phía sau cũng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

Triệu Tiềm Thời chỉ vào rượu và đồ uống trên bàn hỏi: "Uống rượu hay đồ uống?"
Túc Tức chưa kịp trả lời thì Nhiếp Tĩnh Trạch đã đứng dậy và rót đồ uống vào cốc trước mặt cậu.

Túc Tức hơi dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy sườn mặt lạnh lùng cứng ngắc của người nọ, khóe môi nhếch lên khi hướng về người khác ôn chuyện quá khứ.

Khi Nhiếp Tĩnh Trạch đối xử với cậu và đối xử với những người khác, vĩnh viễn đều không giống nhau.

Nhiếp Tĩnh Trạch chưa bao giờ cười với cậu như vậy.
Túc Tức thu lại ánh mắt, cũng không sinh ra chút ý niệm nào đối với hành động Nhiếp Tĩnh Trạch rót đồ uống cho mình.
Nhìn tương tác giữa cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch, Triệu Tiềm Thời suy nghĩ một chút, cuối cùng châm chước mở miệng: "Tuy nói như vậy có hơi đột ngột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi."
Túc Tức nhìn về phía đối phương.
"Cũng là chuyện cũ mấy năm trước." Triệu Tiềm Thời hơi ảo não cười cười: "Năm đó hai người chia tay không phải vì bức thư mà tôi gửi cho cậu chứ?"
Không biết tại sao Túc Tức lại vô thức quay đầu lại nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch.

Ý cười trên khóe môi người kia đã biến mất, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm, nhưng cũng không có vẻ gì là không biết..


Bình luận

Truyện đang đọc