CHẲNG NGỪNG



Túc Tức lần theo địa chỉ trên điện thoại đến quán bar kia, sau đó bước vào tìm nhân viên để hỏi thăm.
Người nọ đưa cậu đến một dãy ghế dài, Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi một mình quay lưng về phía cậu, một tay chống cằm, trước mặt hắn toàn là chai rượu rỗng.

Sau khi nhân viên xoay người rời khỏi thì Túc Tức mới bước tới chỗ hắn, lòng cậu thoáng qua một chút nghi ngờ.

Cậu hoàn toàn không tin chuyện đối phương lại là người tới quán bar một mình rồi say khướt, tuy nhiên những nghi ngờ đó chỉ thoáng qua một chút mà thôi.

Túc Tức đi vòng qua đứng trước mặt hắn.
Cậu dừng lại bên chiếc bàn, bóng dáng che khuất gần hết ánh sáng trước mặt Nhiếp Tĩnh Trạch.

Mặc dù không cúi người tới gần đối phương, nhưng cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

Đối phương dường như đã ý thức được điều gì đó, nhướng mi lên nhìn cậu.

Khi thấy rõ khuôn mặt trước mắt thì ánh mắt hắn mới thoáng dừng lại một chút, đồng tử từ từ trầm xuống, cảm giác cháy bỏng như hắn đang nhìn cậu chằm chằm không thèm chớp mắt.
Có cuộc điện thoại làm nền phía trước, hơn nữa Nhiếp Tĩnh Trạch lại nhìn cậu bằng ánh mắt lộ liễu như vậy nên Túc Tức chắc chắn rằng hắn đã say rồi.

Trước đây cậu chưa bao giờ thấy Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn cậu với ánh mắt như vậy bao giờ.

Cậu cụp mắt xuống hỏi hắn: "Anh có thể tự đứng lên được không?"
Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ nhìn cậu mà không nói lời nào.

Túc Tức thở dài mím môi, có lẽ Nhiếp Tĩnh Trạch say nên không thể giao tiếp một cách bình thường được.

Cậu cúi người xuống, đặt tay dưới nách đối phương rồi cố gắng kéo hắn lên.

Vậy mà dễ dàng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, hắn mượn sức của cậu trực tiếp đứng lên bước ra khỏi chiếc ghế sô pha.
Sự phối hợp nhuần nhuyễn của tay chân chẳng khác gì so với lúc bình thường.

Túc Tức thở phào nhẹ nhõm rút tay về rồi ra khỏi đó.

Quán đông đến mức gần như không thể di chuyển được.


Cậu chậm rãi đi hai bước, khi nhìn lại Nhiếp Tĩnh Trạch đã cách cậu một đoạn ngắn.

Những người lạ mặt trong những bộ trang phục khác nhau đi qua giữa hai người họ, còn có một số người khác ngắm nghía khuôn mặt hắn rồi nhanh chóng lại gần.
Một cô nàng tóc vàng xinh đẹp với đôi môi đỏ mọng khoác tay lên người Nhiếp Tĩnh Trạch, ngẩng đầu chớp chớp mắt cười với hắn: "Bạn anh đêm nay không đi cùng à?"
Túc Tức ngạc nhiên, ánh mắt lách qua đám người rơi vào trên cái tay đang khoác lên cánh tay Nhiếp Tĩnh Trạch: "Anh ấy không cần."
Cô gái trẻ xoay người đi theo tiếng cậu, tay vẫn không buông ra, cô chỉ nghi ngờ nhìn cậu: "Anh là bạn của anh ấy?"
Túc Tức im lặng, cậu thật sự không muốn nói với cô gái trước mặt rằng cậu là bạn của Nhiếp Tĩnh Trạch, nhưng bọn họ bây giờ cũng đâu phải là người yêu của nhau.
Cô gái trẻ vẫn chờ đợi câu trả lời của cậu.

Nhiếp Tĩnh Trạch đứng bên cạnh cô gái luôn không hề nói lời nào, lúc này hắn mới giơ tay đẩy tay cô ra, tiến lên một bước nắm lấy tay đang buông thõng bên cạnh của Túc Tức.

Túc Tức quay đầu lại nhìn, sắc mặt của hắn vẫn y như lúc đầu cậu đến, không hề có cảm xúc gì dư thừa, chỉ nhìn chằm chằm cậu một cách nóng rực.

Đầu ngón tay Túc Tức khẽ cong lên, nhưng không tránh Nhiếp Tĩnh Trạch tiếp cận.

Cậu giơ đôi bàn tay đan vào nhau lên, nói một cách bình tĩnh: "Anh ta có bạn rồi." Ánh mắt cô gái trẻ lộ ra vẻ thất vọng, quay người bỏ đi.
Túc tức nghiêng đầu liếc hắn một cái, định rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng dường đối phương như đã ý thức được mà càng siết chặt cậu hơn.

Túc Tức dừng lại, sau đó liếc nhìn đám người xung quanh, bàn tay đang nắm giữ dần dần buông xuống, im lặng tỏ vẻ ngầm đồng ý.

Cậu dẫn Nhiếp Tĩnh Trạch băng qua đám đông, đi ra khỏi cửa quán bar, cuối cùng ngăn một chiếc taxi đang chờ sẵn bên đường.

Cậu tách khỏi tay Nhiếp Tĩnh Trạch, tiến lên mở cửa xe rồi nói với người đàn ông bên cạnh: "Anh vào trước đi."
Nhiếp Tĩnh Trạch không cử động.

Nghĩ hắn không hiểu lời nói của mình, Túc Tức lại vươn tay đẩy hắn ra hiệu cho hắn cúi người ngồi vào.

Cuối cùng Nhiếp Tĩnh Trạch cũng cất bước, nhưng bước tới gần cậu, hai tay đút vào túi áo khoác của cậu.
Túc Tức không ngờ tới, sững sờ tại chỗ không rõ lý do.

Một giây sau, Nhiếp Tĩnh Trạch rút tay về, nhưng trong lòng bàn tay lại có thêm một chiếc điện thoại di động.

Hắn cúi người ngồi vào trong xe cầm điện thoại di động của Túc Tức, ở trong xe mà nhìn cậu không hề chớp mắt.
Trong lòng Túc Tức hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, chỉ nghĩ đây là hành động trong tiềm thức của đối phương khi say, vậy nên cũng cúi người ngồi vào trong xe giơ tay đóng cửa xe bên cạnh đối phương.

Tài xế quay đầu lại hỏi cậu: "Hai người đi đâu vậy?"
Túc Tức suy nghĩ một lúc rồi nói ra tên của tiểu khu mà cậu nhìn thấy qua kính cửa sổ của chiếc xe khi Thẩm Tùy lái xe từ cổng của tiểu khu vào đêm hôm đó.

Tài xế xe gật đầu, rồi vừa bật điều hướng bản đồ trên điện thoại di động vừa hỏi: "Vị trí cụ thể là tòa nhà nào trong tiểu khu vậy?"
Túc Tức chỉ nói: "Cứ đến đó trước rồi nói tiếp."
Tài xế nhanh nhẹn đáp một tiếng rồi khởi động xe chạy ra đường.

Ngày hôm đó Thẩm Tùy lái xe thẳng vào gara dưới tầng hầm, thành ra cậu chỉ biết số tầng nơi Nhiếp Tĩnh Trạch ở mà không biết đối phương sống ở tòa nhà nào.

Cậu lấy lại điện thoại di động từ tay người nọ, đang định hỏi thì trong xe vang lên tiếng nhạc chuông.
Túc Tức lật điện thoại lên kiểm tra, màn hình vẫn tối đen.

Tài xế phía trước nói mà không quay đầu lại: "Điện thoại di động của cậu nào đang đổ chuông kìa?"
Túc Tức dời ánh mắt về phía Nhiếp Tĩnh Trạch bên cạnh: "Điện thoại của anh đang đổ chuông."
Nhiếp Tĩnh Trạch dựa vào ghế ngồi, lúc nghe thấy âm thanh, đôi con ngươi đen láy quét về phía cậu nhưng lại không chịu tìm điện thoại.

Túc Tức do dự một giây, cuối cùng đành phải đút một tay vào túi áo khoác của đối phương lấy chiếc điện thoại đang rung vang inh ỏi ra.

Liếc nhìn tên của Thẩm Tùy trên màn hình, cậu nhích lại gần bên Nhiếp Tĩnh Trạch một chút, sau đó vươn tay lướt qua nút trả lời, đưa điện thoại vào tai Nhiếp Tĩnh Trạch rồi nhắc nhở: "Cuộc gọi của Thẩm Tùy."
Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Tùy uể oải hỏi: "Vừa rồi cậu gọi cho tôi, tôi còn đang chơi, quẩy đến nỗi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, có chuyện gì sao?"
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn chằm chằm Túc Tức mà không nói lời nào.

Lúc này Túc Tức cách hắn rất gần, bên trong xe lại im lặng lần nữa, ngoại trừ giọng nữ máy móc điều hướng thì không còn âm thanh nào khác, Túc Tức có thể nghe thấy rõ ràng câu hỏi của Thẩm Tùy qua điện thoại.

Cậu im lặng một chốc rồi đưa điện thoại ra khỏi tai Nhiếp Tĩnh Trạch áp lên tai mình.

Cậu không báo về nhà mà nói thẳng: "Anh ấy say rồi, đi taxi đi về."
Thẩm Tùy dường như không hề có ý định hỏi hàm ý của cậu, chỉ đáp lại một cách có lệ: "Xem ra không liên quan gì đến tôi, nếu như vậy thì tôi cúp máy trước nhá."
Túc Tức ngăn anh ta lại: "Tôi không biết chính xác vị trí nhà anh ấy."
"Thôi vậy." Thẩm Tùy nhẹ giọng dặn dò: "Cúp điện thoại đi, tôi gửi tin nhắn cho."
Túc Tức nói được rồi cúp điện thoại.


Một lúc sau, một tin nhắn văn bản mới truyền vào điện thoại di động của Nhiếp Tĩnh Trạch, nhưng trên màn hình chỉ có một tin nhắn nhắc nhở mà không có bất kỳ nội dung tin nhắn văn bản nào.

Túc Tức lấy ngón trỏ bàn tay phải của đối phương mở khóa điện thoại bằng vân tay.

Lúc cậu chuẩn bị buông ra thì ngón trỏ của người nọ hơi cong lên, móc chặt vào ngón tay cậu.

Túc Tức giật nhẹ nhưng không rút được ngón tay đang móc mình ra nên đành chịu thua.

Vậy nên cậu đành dùng tay kia để mở tin nhắn văn bản trên màn hình điện thoại di động, để ý rằng ngoài địa chỉ cụ thể còn có mật khẩu của cửa tầng dưới.

Cậu nhìn lướt qua tin nhắn một cách cẩn thận, sau đó nhấn vào nút màn hình khóa ở bên cạnh rồi nghiêng người trả điện thoại về chỗ cũ.
Điện thoại từ từ chìm nặng trong túi áo khoác của đối phương, Túc Tức muốn rút tay ra khỏi túi áo nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch lại đưa thêm cái tay khác vào.

Không gian trong túi đột nhiên siết chặt lại, lòng bàn tay của Nhiếp Tĩnh Trạch từ từ di chuyển xuống trên cổ tay cậu, cuối cùng hoàn toàn phủ lên mu bàn tay cậu.

Tay của hai người đàn ông trưởng thành làm túi áo khoác căng phồng, tay Túc Tức bị đè xuống cảm thấy khó chịu, cậu khẽ nhúc nhích muốn rút ra, song ngay khi cậu di chuyển thì tay của Nhiếp Tĩnh Trạch cũng di chuyển theo.

Lòng bàn tay của đối phương lùi về phía sau, giảm nhẹ áp lực lên mu bàn tay.

Nghĩ rằng hắn cũng cảm thấy khó chịu muốn rút tay ra, Túc Tức lập tức dừng động tác của tay mình lại.

Nhiếp Tĩnh Trạch mở lòng bàn tay ra, năm ngón tay mảnh khảnh chen vào khe hở giữa các ngón tay, ngón tay chồng lên nhau để siết chặt lòng bàn tay cậu, hoàn toàn không cho cậu rút lui.

Túc Tức khẽ cụp mắt xuống, cuối cùng rút ngón tay trái móc ra.

Bàn tay còn lại nằm trong túi áo khoác của Nhiếp Tĩnh Trạch, mặc kệ để đối phương nắm suốt trên đường.
Xe taxi đi ngang qua cổng tiểu khu, Túc Tức hạ cửa kính xe bên Nhiếp Tĩnh Trạch xuống.

Nhân viên bảo vệ trong khu nhà nhìn rõ mặt Nhiếp Tĩnh Trạch xong thì lập tức nhấc thanh nâng để họ đi.

Túc Tức báo lại địa chỉ mà Thẩm Tùy gửi đến, taxi chạy đến tận cùng khu chung cư, Túc Tức trả tiền xe rồi cùng Nhiếp Tĩnh Trạch lần lượt xuống xe.

Cả hai bước vào cổng sau đấy lại đi thang máy lên tầng hai mươi lăm.

Trên lầu chỉ có hai căn hộ, Túc Tức dựa theo trí nhớ tìm ra được cửa nhà của Nhiếp Tĩnh Trạch, ngoài lỗ khóa còn có một ổ khóa vân tay trên cửa.

Cậu mở khóa cửa bằng dấu vân tay của Nhiếp Tĩnh Trạch rồi nghiêng người tránh qua trước cửa ra hiệu cho đối phương bước vào.

Nhiếp Tĩnh Trạch bước một bước vào cửa trước, rồi cứ thế mà kéo cậu vào cùng.

Túc Tức ngẩng mặt lên, không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn một cái.

Một lúc sau, cậu vẫn đành dùng tay trái đóng cửa lại, đoạn cúi người đi dép lê rồi lại mang một đôi dép khác vào chân Nhiếp Tĩnh Trạch, nhắc nhở hắn nhấc chân cởi giày ra, Nhiếp Tĩnh Trạch im lặng làm theo.
Túc Tức đưa hắn đến ghế sô pha trong phòng khách, kế đó lấy điện thoại di động ra xem giờ, cuối cùng nhìn về phía Nhiếp Tĩnh Trạch: "Tôi phải đi rồi."
Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi trên sô pha, hai mắt dán chặt vào mặt cậu, bấy giờ hắn mới nói câu đầu tiên của đêm nay: "Em lại đây."
Túc Tức nghe vậy bèn đi về phía hắn.

Đối phương đột ngột giơ tay kéo cậu vào lòng vào ôm vào lòng.

Mí mắt Túc Tức khẽ run lên, đôi tay đặt trên ngực đẩy hắn ra: "Anh say rồi."
"Tôi không say." Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn cậu chằm chằm: "Em đã nhìn ra từ lúc ở cửa rồi."
"Tôi không biết." Túc Tức quay mặt đi: "Người đó gọi điện nói anh uống say, nên tôi nghĩ anh say thật.

Cũng muộn lắm rồi, tôi cũng không có ý định mời anh đi xem phim lần hai, cho nên tôi phải đi về đây." Cậu đứng dậy khỏi vòng tay của Nhiếp Tĩnh Trạch, rồi đi về phía cửa ra vào mà không quay đầu lại.

Nhiếp Tĩnh Trạch trầm giọng nói: "Tôi đưa em về."
Túc Tức dừng lại, nhưng cậu vẫn nhìn về phía trước mà chẳng quay đầu: "Anh uống rượu rồi, không thể lái xe khi say rượu."
Giọng của Nhiếp Tĩnh Trạch thoáng khựng lại, song lại là cái điệu không cho phép từ chối: "Tôi đưa em ra ngoài đường gọi xe, tôi còn nợ em một cuốc tiền taxi."
Túc Tức không nói gì nữa.

Mới từ ngoài cửa vào được có vài phút mà hai người đã thay giày rồi lần lượt đi ra ngoài.

Càng trùng hợp ấy chính là tất cả thang máy ở các hành lang đều dừng ở tầng dưới không chịu đi lên.

Túc Tức nhấn nút bên cạnh thang máy rồi cúi đầu lấy điện thoại ra xem qua.

Nhiếp Tĩnh Trạch mang vẻ mặt bình tĩnh đứng bên cạnh, hắn ngước mắt lên liếc nhìn những con số màu đỏ đang dần thay đổi phía trên thang máy, máu hòa với rượu trong huyết quản cũng dần dần khuấy động theo con số ngày càng nhiều.

Số tầng đã vượt quá hai mươi.

Gương mặt của Túc Tức vẫn bình thản như mọi khi.
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch hơi chìm xuống, quai hàm của hắn vô thức siết chặt lại.

Số tầng đã qua hai mươi mốt, hai mươi hai và hai mươi ba, và dừng lại ở hai tư.

Túc Tức trông có vẻ vội vàng, lại nhìn xuống điện thoại lần nữa.

Nhiếp Tĩnh Trạch lặng lẽ thở ra một hơi.

Thang máy dừng lại kia tiếp tục trạng thái đi lên một lần nữa.

Gần như chỉ trong nháy mắt, con số trên hàng đơn vị đã nhảy từ "4" lên "5".

Một âm thanh thông báo nhẹ nhàng cùng lúc rơi vào tai hai người, cửa thang máy chậm rãi mở ra trong tầm mắt, lộ ra một toa thang máy sáng sủa và trống rỗng.

Túc Tức ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, sau đó nhấc chân lên đi vào thang máy.
Nhiếp Tĩnh Trạch bất thình lình vươn tay ra kéo cậu lại.

Điện thoại trên tay Túc Tức rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn tan.

Thang máy không nhận được khách nên chỉ dừng lại một lúc rồi từ từ đóng cửa lại.
Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy cậu vào tường: "Đúng là tôi không say, nhưng tôi cóuống rượu." Chân mày hắn nhíu thật chặt: "Hiện giờ trong đầu tôi một nửa là lý trí tỉnh táo và một nửa cảm xúc đã bị rượu làm rối loạn.

Lý trí nói với tôi, để tôi tiễn em đi.

Một nửa còn lại, là thứ cảm xúc bị rượu làm cho rối loạn lại nói với tôi là không được để em đi." Hắn chợt dừng lại, giọng hơi khàn khàn: "Em nói cho tôi biết, tôi nên chọn cái nào bây giờ?"
Nhưng cậu lại không thể nói cho đối phương được.
Nhiếp Tĩnh Trạch hôn cậu.
Không để cho cậu có một cơ hội để mở miệng nào.
- Hết chương 48 -
(BONUS)
Sau khi Túc Tức và Nhiếp Tĩnh Trạch ở bên nhau, Nhiếp Tĩnh Trạch nợ rất nhiều người một bữa cơm.

Khi cưới thì có tiệc, bàn trước dành cho họ hàng, bàn sau là bạn bè, sau nữa là đồng nghiệp và cấp dưới.

Còn có một cái bàn ở giữa.

Trong số những người tới uống rượu, chỉ có Thẩm Tùy, Chung Tình, đội trưởng đội trường, đầu bếp và những người khác được mời ngồi vào bàn này.

Có người lật tấm biển trên bàn, trên đó viết ba chữ.

Bàn hỗ trợ.

(Bàn trợ công)
Một chiếc bàn lớn chỉ có một chỗ ngồi chính.

Thẩm Tùy gần như cãi nhau với những người khác chỉ vì chỗ ngồi chính này.

Sau khi mọi người đến nơi thì thức ăn đã được dọn lên.

Các món ăn ở các bàn khác cũng đều giống nhau cả, chỉ khác là bàn giữa có thêm một món ăn.

Mọi người thấy – là tôm hùm đất xào cay..


Bình luận

Truyện đang đọc