CHẲNG NGỪNG


Lưu ý: Vì một vài sơ suất nên các chương từ 9 - 15 bị nhầm ngôi thứ 3 của Nhiếp Tĩnh Trạch là "ANH", khác với các chương trước là "HẮN", tụi mình sẽ sớm beta lại.

Mong các bạn thông cảm.
-
Thuốc của Túc Tức không có chỗ dùng trong phòng bao.
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc vào buổi tối, Dương Tập có tâm trạng không tốt nên rủ Túc Tức và một vài chàng trai đến quán bar bên cạnh chơi.

Viện Hoa rời đi với món quà sinh nhật và những người bạn thân của cô, Ninh Nguyên đang bận đi theo Viện Hoa giúp đối phương xách đồ và Nhiếp Tĩnh Trạch đi bên cạnh Ninh Nguyên với hai tay đút túi quần.
Giữa chừng nhận được điện thoại của Thẩm Tùy.
Trong điện thoại đối phương ngại ngùng nói: “Tôi nghĩ ngày đó mình đã hiểu lầm Túc Tức, việc làm ăn của nhà chúng tôi đúng là xảy ra vấn đề nhưng bố tôi gọi điện thoại là muốn nhờ Túc Tùng Thanh giúp đỡ.”
Nhiếp Tĩnh Trạch nghe vậy dừng lại, cười lạnh một tiếng: “Cậu được lắm, Thẩm Tùy.”
Người sau biết mình chột dạ nên vuốt vuốt mũi không nói lời nào.

Nhiếp Tĩnh Trạch cúp điện thoại, nhớ lại tên quán bar Dương Tập vừa nói.

Thoáng suy nghĩ một giây vẫn là nói với Ninh Nguyên: “Tôi để quên đồ phải quay lại lấy, các cậu về trước đi.”
Túc Tức ngồi trên ghế dài gần sân khấu.

Nhiếp Tĩnh Trạch vừa bước vào đã nhìn thấy cậu.

Cậu vẫn ngồi tại chỗ không động đậy nhưng ánh mắt lại đuổi theo người đối phương, còn tự hỏi trong một giây vì sao Nhiếp Tĩnh Trạch lại đến đây.

Giây tiếp theo liền thấy đối phương đi về phía mình.
Túc Tức cong môi cười, biểu tình tự nhiên mà vẫy tay với anh trước mặt mọi người.
Dương Tập cùng những người khác không ở đây, Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi xuống đối diện Túc Tức, nói thẳng vào vấn đề: “Lần trước chuyện nhà Thẩm Tùy có sự hiểu lầm, tôi muốn xin lỗi cậu.”
Túc Tức lập tức hiểu ra, nhưng lại cau mày bất mãn, “Một câu xin lỗi có ích lợi gì? Miệng tôi đã sưng ba ngày rồi.”
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch sắc bén nhưng ngoài miệng giọng nói lại nhàn nhạt: “Vậy cậu muốn tôi bồi thường như thế nào?” Anh ngước mắt cười nhưng ý cười không đến đáy mắt: “Bù lại bằng một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt?”
Túc Tức ẩn ẩn động tâm trong chốc lát.
Tuy nhiên mọi chuyện chỉ dừng lại trong lòng, Túc Tức đứng dậy đi đến quầy rượu gọi hai ly rượu.

Một ly bỏ thuốc, một ly không.
Cậu đem ly có thuốc đẩy cho Nhiếp Tĩnh Trạch, tay chống cằm hỏi một câu ẩn ý: “Rượu tôi gọi cậu dám uống không?”
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch thay đổi, nâng mắt nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên sắc bén lạnh thấu xương, giữa lông mày ẩn ẩn tức giận.
Túc Tức có phần hối hận vì lời nói khiêu khích của mình, mới năm phút trước cậu còn muốn lừa đối phương uống rượu, cậu cảm thấy đối phương sẽ không uống nữa.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp sự tức giận của đối phương, Nhiếp Tĩnh Trạch duỗi ngón tay dài nắm lấy ly rượu.
Khi uống được một nửa, Túc Tức đột nhiên ma xui quỷ khiến đè tay đối phương xuống.
Cậu rõ ràng không có uống rượu, nhưng trong lòng lại nóng như lửa.

Đột nhiên đứng dậy đi qua bàn, ngay cả góc áo đụng vào ly rượu của mình cũng không để ý, giơ tay đoạt lấy ly rượu còn lại một nửa trong tay Nhiếp Tĩnh Trạch, miệng cốc hướng về phía mình ngẩng đầu uống cạn.
Ly rượu bên trái nằm ở bên cạnh bàn, rượu nhỏ giọt xuống thảm, Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy vòng qua đám người ra ngoài, Túc Tức không chút do dự đuổi theo.
Vài ngọn đèn đường bị hỏng, bóng dáng Nhiếp Tĩnh Trạch như muốn dung nhập vào bóng tối.

Túc Tức đuổi kịp, hơi thở hổn hển, từ phía sau nắm lấy cẳng tay của đối phương đè lên cột đèn đã tắt, hai tay luồn xuống ôm lấy eo anh, ngẩng mặt lên hôn lên môi anh.
Nhiếp Tĩnh Trạch dùng hai ngón tay bóp chặt mặt Túc Tức giọng nói khàn khàn lại lạnh băng: “Cậu bỏ thuốc tôi.”
Túc Tức miệng đắng lưỡi khô, trong mắt long lanh nước: “Tôi cũng uống.”
Khoé môi gợi lên một độ cong không hề có chút độ ấm nào, đôi mắt tối sầm lại: “Chỉ là tình một đêm không cần tốn nhiều thời gian như vậy.

Công tử nhà thị trưởng cũng không phải ai cũng có thể thượng.”
Anh đẩy Túc Tức ra, nhấc chân bước về phía khách sạn.

Đêm đầu tiên với Nhiếp Tĩnh Trạch thật chật vật và bi thảm.

Khách sạn nhỏ ẩm thấp và u ám với những tấm thảm bẩn và bộ khăn trải giường màu trắng ố vàng.

Đèn ngủ mờ mờ và đầy bụi, chiếc giường cũ kỹ cót két và đổ nát.

Nhập cuộc mà không có màn dạo đầu, tư thế không hề có chút tình thú nào.

Còn có đối phương bị thuốc kích thích ra dục vọng đang ra sức phát tiết trên người hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch còn mạnh hơn so với tưởng tượng nữa ????????
- Hết chương 9 -.


Bình luận

Truyện đang đọc