CHẲNG NGỪNG

Đoàn người lục tục tiến vào sảnh tổ chức tiệc, Nhiếp Tĩnh Trạch muốn cùng Thẩm Tùy rời khỏi đây một lát, trước khi đi còn bảo Túc Tức đứng tại chỗ chờ hắn, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện cho hắn. Túc Tức gật gật đầu, sau khi đối phương đi cậu mới xoay người tìm đại cho mình một góc nào đó để ngồi chờ.

Vốn tưởng rằng buổi tiệc này không liên quan đến cậu, không ngờ phía trước và sau đã có hẳn ba người tìm đến.

Người đến đầu tiên là Tần Lịch. Toàn thân đối phương diện một bộ âu phục màu đen được cắt may tinh tế, khi dạo quanh một vòng ở sảnh tiệc, hắn loáng thoáng nhìn thấy Túc Tức đang ngồi ở một góc, đầu tiên thì có hơi sửng sốt, nhưng lúc sau thì khá hứng thú rồi hừng hực khí thế tiến đến chỗ cậu, hắn đặt mông ngồi xuống chỗ khoảng trống không to mấy ở bên cạnh cậu.

Trông cứ như một cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa những người bạn bình thường, cậu và hắn có nói qua lại mấy câu. Từ đầu đến cuối hắn chưa hề nhắc tới bất cứ điều gì giống như đêm hôm trước, cái ngày mà hắn đã thốt ra các câu từ không hay với cậu.

Trong lòng Túc Tức không phải muốn từ chối gì hắn, cũng nghĩ rằng hắn và Nhiếp Tĩnh Trạch đại khái là quan hệ bạn bè, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại một hai câu. Chỉ là Tần Lịch mới ngồi không bao lâu thì đã bị phục vụ trong sảnh tiệc đang tìm hắn kêu đi mất.

Xung quanh lại một lần nữa quay về sự im lặng, Túc Tức tựa lưng vào sau ghế rồi gục đầu xuống, cậu chán nản ngồi bấm điện thoại di động.

Ngồi chưa được bao lâu thì lại tiếp tục có người đến.

Khoảnh khắc bóng người kia ngồi xuống, cậu nghĩ rằng là Tần Lịch vừa đi đã quay lại, thế nhưng lúc Túc Tức bỗng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng bắt gặp Dương Tập - người đã lâu chưa gặp mang vẻ mặt tươi cười nhìn cậu thì trong ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên: "Tôi còn nghĩ có phải mình nhìn lầm hay không, còn nhìn qua thử xem, không ngờ vậy mà là cậu thật."

Dương Tập nghe thế, biểu hiện lộ rõ sự buồn bực mở miệng nói: "Bộ tôi không thể tới đây hả? Cậu vậy mà còn tưởng tôi là người mới à? Chỉ là hai năm qua tôi không thể hòa nhập với giới thượng lưu thôi, tôi xuất hiện ở trong này trông rất kỳ lạ lắm phải không?"

Nụ cười dần hiện ra trên khóe miệng Túc Tức.

"Nhưng mà còn cậu..." Đối phương chần chờ một lát, "Sao cậu lại ở chỗ này?"

Túc Tức không giấu giếm điều gì, "Tôi tới chung với Nhiếp Tĩnh Trạch."

Vẻ mặt của Dương Tập hơi kinh ngạc, "Cậu và anh ta à?"

Sắc mặt Dương Tập hiện rõ vẻ phức tạp, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cậu ta lúng túng mà vò đầu bứt tóc, "Nói thật thì lúc tụi mình còn học đại học, hình như tôi đã cảm nhận được anh ta cũng có hơi thích cậu."

Túc Tức thoáng sửng sốt.

"Chính là lúc thoáng qua ấy, có lẽ là ngay cả bản thân anh ta cũng chẳng biết đâu." Dương Tập tạm dừng một giây, "Tôi cũng không phải kiểu người tự tiện đoán mò ý nghĩ trong lòng người khác, dù sao tôi và anh ta cũng chẳng quen biết nhau. Cho nên tôi mới không nói cho cậu biết".

Túc Tức khẽ chớp mắt, cậu tỏ vẻ cũng không quá để ý: "Cậu khi đó ngay cả chuyện của mình với Thẩm Thanh Y cũng không giải quyết được thì lấy đâu ra mà quản người khác đúng không nhỉ?"

Nhắc tới tên hoa khôi trường, Dương Tập đã không nhịn được mà cười toe toét.

Thoáng nhìn thấy tâm trạng của đối phương thay đổi, Túc Tức nhớ lại mấy cái tin tức trên TV vào buổi sáng, cậu do dự một giây bèn mở miệng hỏi: "Lần họp lớp vừa rồi, cậu và Thẩm Thanh Y đã gặp mặt nhau chưa?"

Dương Tập đáp không chút do dự, cậu ta chẳng che dấu nỗi vui mừng trên gương mặt mà nói: "Gặp rồi."

Mặc dù lúc đó Túc Tức không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai người, nhưng nghĩ kĩ lại, mối quan hệ giữa Dương Tập và Thẩm Thanh Y có lẽ chẳng kém xa gì chuyện tình của cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch. Song cậu vẫn bán tín bán nghi mà nói ra những gì mình biết: "Lúc nãy tôi có đọc tin tức giới giải trí, truyền thông vừa chụp được cảnh cô ấy và một người đàn ông xa lạ bước ra từ khách sạn".

Dương Tập sửng sốt một giây, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, trầm giọng hỏi: "... Lúc nào vậy?"

Tự hỏi một lát, Túc Tức mới nói ra thời gian cụ thể khi việc ấy xảy ra.

Đôi lông mày của Dương Tập chau lại, sau đó đồng tử vội giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, cậu ta hạ giọng nói đùa với Túc Tức: "Cậu không nhận ra sao? Tên đàn ông bị chụp này chính là tôi đó."

Túc Tức dừng một giây, ngữ điệu từ từ thả lỏng, "Tôi thật sự còn chẳng nhận ra người nọ lại là cậu." Cậu nhìn về phía Dương Tập, "Các cậu đã lên tiếng chưa?"

Khoé miệng Dương Tập không khỏi nhếch lên, kề sát đến bên tai cậu nói: "Qua một thời gian nữa thôi tôi sẽ lập tức gửi thiệp mời cho cậu."

Túc Tức kinh ngạc, "Cậu muốn cùng cô ấy kết hôn à?"

"Vẫn chưa." Dương Tập nói xong không nhịn được mà bổ sung thêm: "Nhưng sẽ nhanh thôi."

Ánh mặt cậu ta chờ mong nhìn về phía cậu, giọng điệu cũng đầy khó hiểu, "Cậu nói xem làm bánh cưới chỗ nào sẽ ngon hơn? Ngoài ra còn phải sửa sang căn nhà mới nữa, với lại ở đó có dư một phòng trống nên để dành làm phòng chứa đồ cho cô ấy, hay là làm phòng dành cho em bé nhỉ?" Mấy lúc sau, cậu ta cuối cùng cũng giải quyết dứt khoát: "Thôi thì cứ dỡ phòng làm việc của tôi xuống để làm phòng cho em bé đi."

Túc Tức nhất thời không nói nên lời.

Hai người nói chuyện một lúc, đương nhiên phần lớn thời gian đều là Dương Tập luyên thuyên không ngớt trước mặt cậu, còn lại thì Túc Tức sẽ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phải ngắt lời cậu ta để đáp lại. Đến cuối có một khách mời đi ngang qua đã nhận ra Dương Tập, đồng thời có ý định bắt chuyện làm quen tới tìm cậu ta để kính rượu.

Dương Tập vội vàng dừng cuộc nói chuyện với Túc Tức, sau đó đứng dậy hướng về phía vị khách kia, gương mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng và cử chỉ nho nhã, khác xa với dáng điệu khi nãy nói chuyện với Túc Tức.

Đối phương vừa rời đi, Túc Tức cũng đứng dậy đi toilet.

Khi đi ra khỏi chỗ ngồi, cậu mơ hồ nhận thấy người nào đó có tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cậu. Cậu quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy một buổi tiệc tráng lệ cùng với những vị khách mời trong những bộ đồ tao nhã đang ăn uống rất linh đình.

Túc Tức thu hồi ánh mắt, đi theo bảng chỉ dẫn của nhà vệ sinh bên cạnh bức tường vào hành lang bên kia sảnh tiệc.

Chỉ là sau khi đi vào hành lang trống trải dẫn đến phòng toilet cuối cùng, ánh mắt theo dõi cậu từ phía sau vẫn chưa có dấu hiệu biến mất. Túc Tức ở trên hành lang một hồi, cuối cùng vẫn chậm rãi đi về phía cuối phòng toilet.

Sau khi tiến vào phòng toilet với ánh đèn khá sáng, Túc Tức chẳng vội vã mà đứng trước gương rửa mặt. Trong gương đối diện với cửa phòng vệ sinh quả nhiên là có người khác bước vào.

Túc Tức ngẩng mặt, tầm mắt theo trong gương nhìn về phía mặt người kia.

Vẻ mặt lẳng lơ và giỡn cợt, ngũ quan cũng chẳng xuất chúng khiến cậu khẽ khinh thường. Túc Tức biết hắn ta, một trong những người bạn xã giao lúc trước Túc Tùng Thanh, sau khi Túc Tùng ngã ngựa, hắn ta là kẻ tuyên bố muốn Túc Tức phải dùng chính thân thể này để đấu giá vào nhà thiếu gia này.

Đối phương chậm rãi bước đến trước mặt cậu, cuối cùng đứng ở phía sau, ánh mắt liếc qua chiếc áo ba-đờ-xuy, "Quần áo trông cũng không phải rẻ tiền, xem ra vị thiếu gia nhỏ này không có người cha thị trưởng nâng đỡ cũng có thể một mình sống sót đến tận bây giờ nhỉ?"

Túc Tức xoay người lại, lui ra phía sau từng bước để tạo khoảng cách với hắn.

Thiếu gia nhà giàu này thích thú cười một tiếng: "Thiếu gia nhỏ có còn nhớ tôi không?"

Túc Tức vẫn bình tĩnh như thường nói: "Vị khách này xin hỏi ngài đang nói chuyện với ai vậy? Nơi này chẳng có thiếu gia nào cả."

"Xem ra là còn nhớ rõ." Đối phương lộ vẻ tiếc nuối, "Tôi còn nhớ, nhà các người trước kia là do một tên nhà giàu nổi tiếng mua lại vào một năm trước. Đầu năm nay đối phương bên kia có tổ chức tiệc đồ tắm, còn mời cả tôi. Thật sự đáng tiếc." Nói đoạn hắn cúi đầu vuốt ve các đốt ngón tay, "Nếu lúc trước cậu chấp nhận với yêu cầu của tôi thì nhà các người đã không đổ nát đến mức này".

"Phòng ở cùng lắm cũng chỉ là dùng để ngủ và nghỉ ngơi, không thì thôi." Túc Tức bất động, "Không có gì phải đáng tiếc cả."

Sắc mặt của thiếu gia nhà giàu kia hơi trầm xuống, rồi lại đem đề tài này mà quay ra nói chuyện tiếp với cậu, "Cách đây một tháng tôi có nghe ai đó nói cậu hiện giờ là đang làm việc trong một tiệm lẩu." Vẻ mặt lộ rõ thái độ giễu cợt, "Cậu chỉ làm việc trong một quán lẩu, làm sao mà có thể mua được những bộ đồ này vậy? Lúc trước cậu từ chối tôi một cách thẳng thừng như thế, vậy mà vừa quay đầu đã leo lên giường của người khác rồi cơ à."

Chiều cao của hắn thấp hơn Túc Tức một chút, ở xa thì không nhìn ra, nhưng khi đứng gần thì có thể trông thấy rõ bằng mắt thường. Đối phương còn muốn vươn tay nhéo cằm Túc Tức, động tác vô cớ làm hắn bật cười. "Xem ra người kia đối xử với cậu không tồi, còn dẫn cậu tới đây tham gia buổi tiệc rượu cao cấp như vậy."

Hắn có thể đương đầu với những người bạn cùng trang lứa có chiều cao tương đương, cũng chẳng hề cường tráng, Túc Tức đưa tay đẩy hắn ra rồi nhấc chân đi khỏi. Thiếu gia nhà giàu này không những không tức giận mà cònl xoay người lại bắt lấy cánh tay không cho cậu đi, ánh mắt cực kì làm càn nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở túi áo hơi phồng lên của cậu.

Vẫn chưa chú ý đến ánh mắt hắn, khuỷu tay Túc Tức vừa nhúc nhích đã vội rút bàn tay ra khỏi đối phương.

Trong phút chốc, người bên kia bất ngờ thò tay vào túi áo khoác cậu, dùng hai ngón tay lấy ra một chiếc hộp vuông tinh xảo. Hắn mở nắp hộp ra, không bằng lòng mà liếc nhìn, hắn không nhanh không chậm cầm hộp quà tặng trong tay ngắm nghía, "Lúc trước nếu cậu đi theo tôi thì tôi cũng có thể mua cho cậu một chiếc khuy măng sét như vậy."

Ánh mắt cậu dừng trên chiếc hộp vuông đang nằm trong tay đối phương, trong đầu hiện lên lời Nhiếp Tĩnh Trạch bảo phải giữ khuy măng sét thật tốt, Túc Tức là một người có tính tình ôn hoà, giờ này phút này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trên mặt lộ vẻ tức giận, giọng nói cũng ngân cao lên: "Trả lại đồ lại cho tôi ngay."

Thiếu gia nhà giàu thích thú liếc cậu một cái, thậm chí còn mang vẻ mặt không vui mà ném chiếc hộp trong tay lên trên, giống như hắn vừa nhặt một viên đá vụn ở bên đường vậy.

Đầu óc Túc Tức ngơ ra một lúc, bỗng dưng cậu tiến lên từng bước giơ tay túm lấy áo hắn kéo về phía trước, tay kia đoạt lại khuy măng sét, túm lấy áo hắn không buông, năm ngón tay thậm chí còn dần siết chặt, trong đôi mắt đen lấy xinh đẹp phút chốc như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Thiếu gia nhà giàu bị nắm lấy cổ áo cũng giận dữ, cả khuôn mặt phát căng lên.

Một giọng cười lười biếng vang lên bên cạnh, Thẩm Tuỳ khoanh tay dựa vào tường, nhướng mi nhìn về phía thiếu gia nhà giàu, nói với Túc Tức, "Đừng tuỳ tiện xuống tay đánh người như thế, cậu cũng nên biết hồi đó ba cậu làm thị trưởng hai năm liền, cậu muốn đánh đâu thì đánh, chẳng những không ai nói lời nào mà ba cậu còn chẳng thèm vội vàng tới nhận lỗi, nói đáng đánh. Nhưng lúc này..." Cậu ta nhẹ nhàng cười, "Với thân phận và tình huống hiện tại, cậu không có khả năng đánh lại người đó đâu."

Khuôn mặt thiếu gia nhà giàu dịu lại, nhất thời không nể mặt mà còn lớn tiếng quát: "Không nghe Thẩm thiếu gia nói sao? Mày còn không buông tay?"

Thẩm Tuỳ nói câu có lý, cảm xúc của Túc Tức khôi phục lại như lúc ban đầu. Cậu vốn không phải kiểu người dễ nổi nóng, lập tức chậm rãi buông ra, sau đó không thèm nhìn tên thiếu gia nhà giàu kia mà bình tĩnh xoay người rời đi.

Khi ngang qua Thẩm Tuỳ, đối phương vươn tay giữ chặt cậu, hừ lạnh một tiếng, "Cậu ngốc à, gọi thì không nghe, Nhiếp Tĩnh Trạch gọi cũng chẳng được?" Nói rồi anh ta lấy điện thoại của mình ra, giao diện trên màn hình đang chuyển sang trạng thái nối máy, "Gọi người đàn ông của cậu đến đây chiến."

Bình luận

Truyện đang đọc