CHÀNG RỂ PHẾ VẬT



“Ngạc nhiên không?” Lê Kim Huyên cười chế nhạo, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm người chụp ảnh, nụ cười lạnh lùng càng ngày càng trở nên giễu cợt.
Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, các thực khách trong nhà hàng, đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lê Kim Huyên, nữ thần của giới kinh doanh lại đeo kính đen, dùng bữa cùng họ chung một mái nhà với một thái độ khiêm tốn...!Điều này đối với họ mà nói, là một vinh dự vô cùng lớn lao!
“Tôi nghe nói, anh còn chụp qua ảnh khỏa thân nghệ thuật cho tôi?” Lê Kim Huyên nhẹ giọng hỏi, còn vị nhiếp ảnh gia kia, toàn thân run rẩy, bị dọa tới trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Phỉ báng Lê tổng, anh ta xong rồi.” Một thực khách nói.
“Tôi thường thấy anh ta lừa gạt một số cô gái trẻ ở các nhà hàng gần đó, rất có thể anh ta đã thành công vài lần, cuối cùng cũng bị Lê tổng bắt gặp, phải dạy dỗ anh ta một trận.” Người khác giận dữ nói, còn thiếu việc vỗ tay khen ngợi nữa thôi.
“Lê tổng...!tôi...!nghe tôi giải thích...” Vị nhiếp ảnh gia kia hoảng sợ, đổ mồ hôi hột.
Anh ta hối hận cực kỳ...!Anh ta chỉ là một nhiếp ảnh gia bình thường, đứng trước mặt anh ta lúc này, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, một người mà anh ta không thể chọc nổi!
“Trước mặt Lê tổng, mà còn nói nhiều chuyện xấu như vậy, nhất định không phải người tốt lành gì, Lê Kim Huyên nhất định không tha cho anh ta!”
“Con sói đội lốt cừu, giả làm người thành công để dụ dỗ các bé gái.”
Sau khi Lê Kim Huyên để lộ thân phận, nhiều thực khách trong nhà hàng đã tức giận lên án chỉ trích, sắc mặt anh chàng nhiếp ảnh gia rất khó coi, sau này anh ta sao còn có thể lăn lộn ở nơi này?
“Không có gì phải giải thích.” Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn nhiếp ảnh gia, ánh mắt chán ghét, cô thậm chí không muốn nghe nhiếp ảnh gia nói gì nữa.

Lê Kim Huyên nhẹ nhàng quay người lại, nói với Trần Xuân Độ một câu: “Anh tự xử lí đi.”
“Được thôi.” Trần Xuân Độ ngầm hiểu, bước đến chỗ người chụp ảnh.
“Anh muốn làm gì?” Trái tim của nhiếp ảnh gia đột nhiên đập thình thịch, một dự cảm không lành đột nhiên trỗi dậy.
“Anh cảm thấy sao?” Vẻ mặt Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Trong giây tiếp theo, chân dài của Trần Xuân Độ như một con rắn độc lao thẳng vào ngực nhiếp ảnh gia nhanh như chớp! Một bóng hình như tên rời khỏi cung bay đi!
Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên từ bên ngoài nhà hàng, tiếng hét kinh khủng đó, khiến người khác nổi cả da gà!
Bên ngoài nhà hàng, nhiếp ảnh gia đang run rẩy định bò dậy, nhưng Trần Xuân Độ đã mạnh bạo đá anh ta một cái, khiến cho cánh tay của anh ta nghe rõ tiếng xương bị gãy, khuôn mặt đau khổ.
“Không chọc ghẹo người khác, lại đi chọc ghẹo vợ tôi.” Trần Xuân Độ bĩu môi, nhiếp ảnh gia bị đánh tới kinh hồn bạt vía, toàn thân bầm tím, đặc biệt là khuôn mặt, sưng tấy như đầu heo!
Trần Xuân Độ ra tay quá tàn nhẫn, tục ngữ nói đánh người không đánh vào mặt, nhưng Trần Xuân Độ lại đánh thẳng vào mặt, đấm tới tấp!
“Anh…anh chờ lấy!” Đôi mắt của nhiếp ảnh gia oán trách, hiện lên một tia lạnh lùng thù hằn!
“Bụp!”
Trần Xuân Độ đá vào mặt anh ta, một dấu giày hiện rõ trên khuôn mặt của nhiếp ảnh gia!
Nhiếp ảnh gia không ngừng chảy máu cam, sắp không nhận ra mặt mũi rồi.
Trần Xuân Độ cuối cùng cũng thờ ơ liếc nhìn, sau đó xoay người bước vào nhà hàng.
Nhiếp ảnh gia chật vật đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Xuân Độ, trong mắt hiện lên sự căm thù tột độ.
Anh lấy điện thoại ra, nhìn camera trước, chợt giật mình.
Đây vẫn là anh ta sao?
Khuôn mặt đẹp trai của anh ta không còn, sưng như đầu lợn, mặt mũi sưng tấy, không còn nhận ra mặt mũi nữa.
…………
Trong nhà hàng, sau khi nhiếp ảnh gia bị đuổi ra ngoài, mọi thứ quay lại như cũ, Trần Xuân Độ trở về chỗ ngồi của mình, cả ba bắt đầu thưởng thức những món ăn tinh tế được đem lên.
Nhà hàng trong nước này làm ra các món ăn tinh tế, có một số món ăn của thành phố T, ngon tuyệt vời, khiến Trần Xuân Độ cực kì thèm ăn, ăn sạch sành sanh từng dĩa thức ăn trên bàn.
“Anh ăn chậm thôi.” Lê Kim Huyên xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi cắn một cái, tên này, đến cả việc ăn cũng giống như người nguyên thủy.
“Có thể làm phiền các vị một chút không?” Đột nhiên, khi ba người đang dùng bữa, một giọng nói từ tốn nhẹ nhàng vang lên, chỉ nhìn thấy một thanh niên đẹp trai, mặc vest cầm ly rượu, trông rất lịch lãm.
Chỉ là sự nóng bỏng vô tình để lộ ra trong đôi mắt kia, khiến Trần Xuân Độ cau mày lại, rất khó chịu.

“Lê tổng, đã lâu không gặp.” Từ khi thân phận của Lê Kim Huyên lộ ra, người có thể dùng bữa trong nhà hàng này đương nhiên không hề tầm thường, hết người này đến người khác, bắt đầu ghen tị, tìm mọi cách tiến đến bắt chuyện.
“Đúng vậy.” Lúc này Lê Kim Huyên đang nhấp ngụm canh, đột nhiên, người thanh niên nói: “Lê tổng, tôi nhớ vào một buổi tiệc tối nửa năm trước cô nói qua với tôi, cô nói cô không thích canh dâm bụt, sao bây giờ lại thích vậy?”
“Khụ khụ....” Lê Kim Huyên bị lời nói của thanh niên làm cho sặc, ho dữ dội…Muốn tan vỡ trong lòng.
Bữa tiệc của tám năm trước là bản thân tự nói nhảm qua loa, không ngờ lại bị anh ta nhớ đến bây giờ.
“Người ta thích ăn gì thì ăn, đâu cần anh quan tâm.” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói.
Người thanh niên liếc nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lạnh lùng, cảm nhận được giọng điệu không vui của Trần Xuân Độ, chỉ đành thất vọng rời đi.
Chẳng bao lâu sau, càng ngày càng có nhiều người bước tới bắt chuyện, thậm chí có một số công tử con nhà giàu, còn gọi những người lớn tuổi trong nhà, ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng vội vã chạy tới.
Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân không thể chịu nổi kiểu quấy rối này, không ăn được bao lâu thì tính tiền rời đi, để Trần Xuân Độ ở đây ăn uống no say, sau đó hài lòng bước ra khỏi nhà hàng.
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Trần Xuân Độ sững sờ, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân nói với anh rằng, họ sẽ đợi ở trong xe, kết quả là chiếc Maybach đang đậu bên đường, lại không cánh mà bay!
“Mẹ kiếp!” Trần Xuân Độ không nhịn được chửi thề, hai người phụ nữ này lại bỏ anh ở đây một mình chạy mất!
Trần Xuân Độ đi dọc theo ven đường đến điểm đón xe taxi cách đó không xa, mới đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu cứu chói tai, xuyên qua khoảng không màn đêm, truyền đến từ phía xa.
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ thay đổi, tiếng kêu cứu này truyền đến tai anh, lại có chút quen thuộc.
Trần Xuân Độ không chút do dự, liền chạy nhanh đến nơi phát ra tiếng kêu cứu!
Gió thổi mạnh mẽ rít gào bên tai, Trần Xuân Độ như cây kiếm hình người, xé nát hư không, nhanh chóng chạy đi, trong nháy mắt lao qua ngã tư đường!
Vô số tài xế chờ đèn giao thông ở ngã tư đang sốt ruột chửi bới, thì đột nhiên, một bóng hình kèm theo gió dữ dội điên cuồng lao qua, khiến họ hít thở không thông, vẻ mặt kinh ngạc!
Đó...!hình như là một bóng đen hình người...!Tốc độ kinh người, xẹt qua trong nháy mắt!
Trong ô tô, một đôi tình nhân đang ngọt ngào quấn lấy nhau, đột nhiên mặt đất rung chuyển, một cơn gió mạnh thổi qua, khi họ ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một bóng đen ở đằng xa, nhanh chóng biến mất.
“Đó là thứ gì vậy, sao lại… nhanh như vậy?!”
“Đó là...!sinh vật gì vậy?”
Hai người bị dọa tới không còn tỉnh táo, nhịp tim tăng nhanh liên tục, còn kích động hơn so với lúc quan hệ!
Trần Xuân Độ vội vàng tập kích, rất nhanh, tiếp cận mục tiêu, đó là một công viên cách nhà hàng không xa.
Vào buổi tối, màn đêm buông xuống, công viên tối đen như mực, không thấy gì cả.
Trong một bụi cỏ, có một thiếu nữ, thân hình xinh đẹp gợi cảm đang vặn vẹo, quần áo phần lớn bị xé rách, da trắng hơn tuyết, một bàn tay to, đang điên cuồng xé rách áo.
Mái tóc đen rối bù, khuôn mặt xinh xắn hoảng loạn, đôi mắt đẹp ánh lên tia tuyệt vọng.

“Buông tôi ra, cứu tôi với!” Cô gái vùng vẫy kịch liệt, khuôn mặt thanh tú đã đẫm nước mắt.
“Kêu lên đi, người đẹp, kêu khàn cả họng cũng sẽ không ai đến đâu!” Bóng đen cười nham hiểm: “Anh sớm đã tìm hiểu rõ nơi này rồi, cho dù em có hét to thế nào đi nữa, bên ngoài công viên cũng sẽ không có ai nghe thấy!”
“Trừ khi,” người đàn ông đôi mắt rực lửa, thèm khát dùng dao găm vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của cô gái: “Em phối hợp thật tốt với anh… anh sẽ khiến em thoải mái, không có gì đau khổ.”
“Cút ra! Đợi ông nội tôi biết được, cho dù anh trốn đến chân trời góc biển cũng vô ích!” Cô gái đó rất kiên cường, nghiến chặt răng, đôi mắt xinh đẹp lộ ra nét căm ghét.
“Anh mặc kệ ông nội em là ai, anh chỉ biết đêm nay em không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.” Người đàn ông cười xấu xa, bắt đầu cởi quần áo, chẳng mấy chốc, cô gái thanh tú đáng thương chỉ còn lại một miếng vải che thân.
“Ông nội tôi là một trọng thần Yên Kinh… Anh không thể như vậy… Ông nội tôi biết được, tuyệt đối không tha cho anh!” Cô gái hét đến giọng khàn đi, có sự tuyệt vọng trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta….càng có sự hối hận.
“Đâm đi!” Người đàn ông đột nhiên vươn tay kéo miếng vải, tiếng xé rách giòn giã vang lên, miếng vải bị xé thành từng mảnh.
Cô gái nhắm nghiền đôi mắt đẹp, gần như từ bỏ hy vọng.
Người đàn ông cười ác, thân thể mạnh mẽ đè lên.
Nhưng vào lúc này, trong công viên không có gió, nhưng lá cây xào xạc.
Người đàn ông dừng lại, anh ta tinh ý cảm nhận được, có một sự ớn lạnh kỳ lạ đột nhiên bao trùm khắp nơi này.
“Ai!” Người đàn ông hét lớn, nhặt con dao găm trên mặt đất lên, vẻ mặt cảnh giác.
Đột nhiên, người đàn ông sởn tóc gáy, một vầng sáng lặng lẽ lóe lên từ bóng tối sâu thẳm, đâm thẳng vào lưng của người đàn ông kia!
“Phụt!”
Đã quá muộn để người đàn ông phản ứng, Dao Răng Hổ màu đen giống như tia chớp, xuyên qua cơ thể người đàn ông, máu bắn tung tóe!
Một bóng người từ xa lao tới tập kích, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng vang vọng trong công viên: “Muốn chết!”
Người đàn ông quay lại, còn cô gái sau khi nhìn thấy khuôn mặt của bóng hình đang đánh nhau đó, kinh ngạc vô cùng!
Công viên tối đen như mực, cô ta chỉ có thể nhờ vào ánh sáng yếu ớt của ánh trăng để nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo kia.
Nhưng cô ta nhớ rất rõ khuôn mặt này, cô ta sững sờ, không ngờ anh lại xuất hiện, giải cứu mình!.


Bình luận

Truyện đang đọc