CHÀNG RỂ PHẾ VẬT



Vù!
Toàn bộ hiện trường hoàn toàn lặng như tờ.

Vô số người thay đổi sắc mặt khi nghe lệnh của người đàn ông cầm đầu.
Không ít người đi đường rối rít nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt ngạc nhiên.

Họ không rõ rốt cuộc Trần Xuân Độ và Đường Nhu đã làm gì mà khiến tên côn đồ này đối xử tàn bạo như thế.
Những người này hoàn toàn không phải loại lương thiện.

Trên mặt tỏa ra sát khí hung ác khiến họ rùng mình.
“Các anh là ai, các anh muốn làm gì?” Đường Nhu không nhịn được ôm chặt cánh tay Trần Xuân Độ, sau khi Đường Nhu mất liên lạc với ông nội cô ta thì hoàn toàn không có cảm giác an toàn, hiện tại cô ta chỉ có thể dựa vào Trần Xuân Độ.
“Làm gì?” Người đàn ông có hình xăm màu xanh cầm đầu kia ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ và Đường Nhu, ánh mắt lạnh lẽo: “Em hai của tôi bị các người phế bỏ, tất cả hai trăm linh sáu cái xương đều bị gãy, sống không bằng chết...!Các người đương nhiên phải trả giá đắt, nếm trải đau đớn gấp bội lần em hai của tôi.”
“Các anh...” Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhu đột nhiên biến sắc, cô ta hoàn toàn nghĩ không ra đám người này vậy mà có thể tìm thấy cô ta giữa thành phố T bao la rộng lớn này.
Trần Xuân Độ vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hiện lên sự thâm thúy, có thể trong thời gian ngắn như vậy định vị được họ ở thành phố này, thế lực của người đàn ông có hình xăm màu xanh này không thể coi thường, cơ sở ngầm chắc chắn không ít.

“Đại ca, nói chuyện vớ vẩn với hai người bọn họ làm gì, mang về từ từ tra tấn họ trước mặt nhị ca, báo thù cho nhị ca.” Có tên côn đồ hét lên.
Sắc mặt Trần Xuân Độ lạnh dần, những người này không kiêng dè gì cả, cực kì kiêu ngạo.
“Hiện tại là xã hội pháp trị, các anh dám?” Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhu tái nhợt, lộ ra sự bất lực và tuyệt vọng, lời nói của cô ta vào giờ phút này hoàn toàn không có tác dụng gì.
“Ha!” Người đàn ông cầm đầu kia nghe thấy Đường Nhu nói vậy thì khóe miệng nhếch lên, anh ta cười, nụ cười vô cùng châm chọc trào phúng.
“Xã hội pháp trị, cô có thể bắt tôi như thế nào?” Người đàn ông cầm đầu mở miệng, khiến vô số người xung quanh mình run rẩy trong lòng.

Anh ta quá càn rỡ, vậy mà coi thường luật pháp.
Rốt cuộc là nền tảng nào đã chống đỡ anh ta nói ra lời như vậy?
“Anh!” Đường Nhu nóng nảy, đôi mắt đẹp trừng mắt người đàn ông, nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ông nội của tôi là lãnh đạo cấp cao của Yên Kinh, nếu như để ông nội tôi biết thì các anh không một ai chạy thoát.” Đường Nhu cắn răng, không chịu khuất phục mở miệng, muốn mang thân phận của ông nội cô ta ra để làm đám người này khiếp sợ.
Nhưng Đường Nhu nghĩ quá ngây thơ rồi, những tên côn đồ này cười vang, ánh mắt mỉa mai.
“Phép vua thua lệ làng, ông nội cô là cái thá gì chứ?” Ánh mắt người đàn ông cầm đầu rơi vào người Trần Xuân Độ: “Anh ta không cần để lại, phế bỏ đi.”
Người đàn ông hời hợt mở miệng, một câu buột miệng liền quyết định sống chết của Trần Xuân Độ.
Bỗng nhiên Trần Xuân Độ nhếch miệng lên một đường cong, đó là ý khinh miệt, nhìn về phía người đàn ông cầm đầu, đột nhiên mở miệng: “Anh dựa vào cái gì quyết định sống chết của chúng tôi?”
Người đàn ông vừa quay người chuẩn bị rời đi, lời nói của Trần Xuân Độ khiến bước chân anh ta dừng lại.
“Dựa vào việc các người chỉ là tép riu.” Người đàn ông thản nhiên mở miệng, giọng điệu kiêu căng, chẳng thèm ngó tới, anh ta hoàn toàn không để Trần Xuân Độ cái tên có làn da ngăm đen, dáng người thấp bé này vào mắt.
“Ha ha ha...”
Đúng lúc này Trần Xuân Độ bật cười: “Tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa tổ chức lại ngôn ngữ.”
Giọng nói của Trần Xuân Độ không lớn nhưng trong địa điểm yên tĩnh lạ thường này lại truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.
“Hừ!” Người đàn ông dừng lại, chậm rãi quay người nhìn về phía Trần Xuân Độ, sắc mặt thâm thúy vô tận.
Mà toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, câm như hến, ai có thể nghĩ tới Trần Xuân Độ cũng dám ngạo mạn như vậy, gan to bằng trời.
Mấy người dân đứng từ xa nhìn vẻ mặt đều ngạc nhiên.

Dưới tình huống này, Trần Xuân Độ vẫn còn mạnh miệng, có phải anh đang tìm cái chết không?
“Muốn chết, dám ở trước mặt Long Hội nói lời này thì anh ta chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì.” Có người hiểu rõ thế lực ngầm khẽ mở miệng.

Long Hội...!thế giới ngầm ở thành phố T, thực lực rất lớn, thành viên của Long Hội vô số, nghe nói trước đó không lâu sau khi có được mấy vị của thành phố T ủng hộ thì hoành hành ngang ngược ở thành phố T, ngay cả cục cảnh sát cũng không dám tuỳ tiện va chạm.
Sau khi những lời này được truyền ra thì vô số người vẻ mặt ngạc nhiên, hoảng sợ không thôi.
Những người này lại là người của Long Hội?
“Tôi nghe nói nếu chống lại Long Hội thì đều chết rất thê thảm.”

“Xong rồi, chàng trai này đắc tội với Long Hội, đoán chừng còn dương dương đắc ý.”
“Không biết tự lượng sức mình, người của Long Hội cũng dám đắc tội, anh ta nghĩ anh ta là ai?”
Mọi người vây xem bàn tán ầm ĩ, dấy lên sóng to gió lớn.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, trực tiếp không nhìn họ, nhìn thẳng vào người đàn ông có hình xăm rồng đen kia.
Đôi mắt của người đàn ông này lạnh lùng đẫm máu, trong mắt dường như ẩn chứa một núi thây biển máu, khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Mà khi ánh mắt của Trần Xuân Độ va chạm thì vẻ mặt Trần Xuân Độ không có bất kỳ sự thay đổi nào, vô cùng lạnh nhạt, không bị anh ta làm cho khiếp sợ chút nào.
“Mày đang tìm cái chết...tại Thành phố T đụng phải tao...!mày không có đường sống.” Người đàn ông kia bước ra, lạnh lẽo mở miệng: “Mày cũng đã biết tao là ai?”
“Không biết.” Trần Xuân Độ nhíu mày.
“Ngay cả anh Long cũng không nhận ra, mắt chó của mày bị mù.” Một tên côn đồ ở bên cạnh cười khẩy nói.
“Tốt nhất anh nên bỏ chữ Long này đi...!Nếu không hậu quả tôi không thể đảm bảo được.” Trần Xuân Độ giọng điệu lạnh nhạt, khiến những tên côn đồ kia cười nhạo một trận, bảo anh Long đổi tên, anh ta là cái thá gì?
......
Lúc này, trong Đàn Cung sang trọng và rộng lớn, trên chiếc ghế sô pha, một người đàn ông vẻ mặt thâm thúy đang nghịch dao găm trên tay.
Lưỡi dao găm sáng rực ánh sáng lạnh lùng, lưỡi dao nhanh nhẹn, nếu không cẩn thận sẽ bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt ngón tay.
Bàn tay của người đàn ông rất khéo léo, con dao găm bay múa giữa các ngón tay nhưng không hể làm bị thương tới ngón tay một chút nào.
Đôi mắt của người đàn ông bình tĩnh, nhưng người ta không thể nhìn thấu nông sâu, giống như một con thú dữ đang ngủ đông.
Đột nhiên một người thuộc hạ vội vàng đi vào.
“Báo…”
“Ngài Chu, chuyện lớn không tốt.” Thuộc hạ cung kính nói, vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao vậy?” Vẻ mặt ngài Chu lạnh nhạt thâm thúy, giống như lòng dạ hắn ta, không thể nắm bắt được.
“Ngài Trần bị người của Long Hội bao vây, có vẻ như đang gặp phiền phức.” Thuộc hạ nói.
Đột nhiên bàn tay đang vuốt ve dao găm của ngài Chu bỗng dừng lại, dao găm sắc bén đã rạch một vết rách trên ngón tay để lại một vết máu.
“Ngài Trần, chắn chắn chứ?” Giọng nói lạnh lùng của ngài Chu vang vọng.
“Chắc là anh ấy, bên cạnh còn có một cô gái, người của Long Hội vây nơi đó lại chật như nêm cối, người của chúng ta không vào được.” Thuộc hạ nói.
“Đi với tôi một chuyến.” Ngài Chu đột nhiên đứng dậy, trông đôi mắt thâm thúy hiện lên sự ác liệt và chém giết.
“Vâng.”
Chẳng mấy chốc mấy chiếc xe con màu đen từ trong Đàn Cung đi ra và phóng như chớp trên đường.
“Ngài Trần, Chu mỗ tới, người của Long Hội quá kiêu ngạo.” Nội thất xe sửa sang lại xa hoa vô tận, bên cạnh trưng bày một chai rượu whisky, nhưng ngài Chu không có tâm trạng uống rượu, đôi mắt dưới kính râm ánh lên vẻ lo lắng và ác liệt.
Long Hội cũng dám vươn tay đến địa phận của hắn ta, quả thực là đang đánh vào mặt của ngài Chu.
Mà lúc này đám côn đồ của Long Hội đang giễu cợt nhìn Trần Xuân Độ, anh Long bước lại gầnTrần Xuân Độ: “Tôi là Long, có vấn đề sao?”

Trong giọng điệu của Anh Long có sự ngông cuồng, anh ta dám dùng chữ Long, điều đó nói rõ sự tự tin và thực lực của anh ta.
“Không có vấn đề gì, nhưng ở trước mặt tôi thì không được phép.” Trần Xuân Độ bị đoàn người của Long Hội bao vây, sắc mặt Đường Nhu tái nhợt ôm sát cánh tay của anh, dưới tình huống này anh vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Ai cho mày tự tin? Mày cũng sắp thành một người tàn phế rồi.” Anh Long dữ tợn cười một tiếng, ánh mắt tràn ngập trào phúng, trong mắt anh ta Trần Xuân Độ đã là một người tàn phế.
Ở bên cạnh, Đường Nhu không tự chủ bám chặt lấy cánh tay của Trần Xuân Độ, mái tóc đen nhánh lộn xộn, hơi thở dồn dập, chỉ có nắm chặt cánh tay Trần Xuân Độ mới có thể làm cô ta an tâm.

Trong lòng cô ta run rẩy, anh Long và Trần Xuân Độ giằng co tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.

Giương cung bạt kiếm, cô ở trong đó chẳng khác gì là cọng cỏ non trong trận cuồng phong, rì rào run rẩy.
Giờ phút này Trần Xuân Độ khiến cô cảm giác giống như là cây đại thụ cao chọc trời, rúc vào lòng Trần Xuân Độ mới có thể để cho cô cảm thấy an toàn.
Đột nhiên vẻ mặt anh Long bị kìm hãm, mơ hồ có có tiếng vang ầm, gào thét từ phía sau truyền đến.
Rất nhiều tên côn đồ của Long Hội quay người, vẻ mặt quái dị, chỉ thấy cuối con đường có năm sáu chiếc xe con màu đen chạy nhanh đến, động cơ điên cuồng chuyển động, tốc độ đạt tới cực hạn.
Họ quay mặt nhìn nhau, con đường này đã bị Long Hội phong tỏa, thế mà còn có xe có thể đi vào?
Anh Long xoay người, quay mình nhìn về phía xa, ánh mắt thâm thúy.
Trần Xuân Độ nhếch miệng lên: “Tôi cho anh thêm mười giây đồng hồ, hiện tại nhận sai và nói xin lỗi thì còn kịp.”
Giọng điệu Trần Xuân Độ lạnh nhạt cộng thêm dáng vẻ nắm chắc thắng lợi khiến những tên côn đồ vẻ mặt lạnh lẽo.
“Sau mười giây làm cho anh ta không nhìn thấy mặt trời ngày mai.” Anh Long thản nhiên mở miệng, khiến rất nhiều người dân vây xem xôn xao một trận.
Trần Xuân Độ đây là tự đào hố cho mình, cuối cùng anh Long tức giận.
Là một thế lực lớn trong thế giới ngầm, dám khiêu khích uy nghiêm của Long Hội, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ.
“Chúng ta...” Đường Nhu khẽ hỏi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cơ thể mềm mại run rẩy.
“Yên tâm đi.” Trần Xuân Độ đưa tay ôm lấy Đường Nhu.

Trần Xuân Độ lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ khiến Đường Nhu lập tức yên tâm rất nhiều, mà hơi thở ấm áp của đàn ông trên người làm cho gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu lập tức trở nên đỏ bừng, xấu hổ vùi đầu vào ngực Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ngước mắt, đôi mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, anh nhìn chằm chằm anh Long, nụ cười châm chọc..


Bình luận

Truyện đang đọc