CHÀNG RỂ PHẾ VẬT



Trần Xuân Độ cảm nhận được luồng sát khí này, trong lòng buồn bực muốn chết.
Đậu xanh...!Là chính Lê Kim Huyên đưa ra đánh cuộc, thua chính là thua, thế mà cô còn muốn quỵt nợ!
Chẳng qua mình chỉ thuận miệng nhắc đến...!Ai biết chỉ một câu tùy ý mà lại chọc trúng chỗ đau của Lê Kim Huyên!
Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, đôi mắt đẹp nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ nhạy bén cảm nhận được trong đôi mắt của Lê Kim Huyên có mang theo hàn ý lạnh như băng.
Trần Xuân Độ nhìn về phía Lê Kim Huyên, khí thế của anh lập tức yếu đi vài phần: "Tổng giám đốc Lê...!Cái kia, em không muốn rửa thì cũng không cần rửa."
"Cút!" Khuôn mặt của Lê Kim Huyên hơi đỏ lên, cô đột ngột nũng nịu quát.
Trần Xuân Độ giật mình, không dám chậm trễ, vội vàng ngượng ngùng cười nói: "Tổng giám đốc Lê, mong em bớt giận..."
Trần Xuân Độ vừa mới mở miệng, Lê Kim Huyên đã không thể nhịn được nữa, cô chợt cầm lấy ống đựng bút rồi ném mạnh về phía Trần Xuân Độ.
"Rầm!"
Trần Xuân Độ phản ứng rất nhanh, anh thoải mái tránh được ống đựng bút, ống đựng bút đập mạnh xuống khung cửa, Lê Kim Huyên càng tức giận hơn, cô cầm lấy cái kẹp tài liệu.
Cảnh tượng này giống trước kia biết bao, nó vô cùng quen thuộc đối với Trần Xuân Độ, sắc mặt anh lập tức thay đổi...!Lê Kim Huyên không nói lại được anh là bắt đầu chuyển sang chế độ "Nữ thần bạo lực"!
Lê Kim Huyên ở trước mặt người khác thì luôn là dáng vẻ nho nhã lễ độ, nhưng chỉ có Trần Xuân Độ biết rõ, trong âm thầm, Lê Kim Huyên chỉ cần một lời không hợp là sẽ ném đồ vào người anh!

Rất bạo lực, bạo lực đến căn bản không giống một cô gái, Lê Kim Huyên hơi quá đáng rồi!
Nhưng Trần Xuân Độ vốn không dám nói gì cả, Lê Kim Huyên là vợ anh, nói theo cách khác thì là anh dạy dỗ không tốt.
Lúc này Trần Xuân Độ hạ quyết tâm...!Khi nào chinh phục được cọp mẹ này, Trần Xuân Độ nhất định phải dạy dỗ Lê Kim Huyên thật tốt, phải dạy dỗ thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn…
Đường còn dài và xa...!Đây là một nhiệm vụ gian khổ, nhưng Trần Xuân Độ sẽ không bỏ cuộc!
Trần Xuân Độ vừa nghĩ vừa trốn ra khỏi văn phòng.
May mắn Lê Kim Huyên không biết suy nghĩ trong lòng anh, nếu Lê Kim Huyên biết trong lòng anh nghĩ gì, có lẽ cô sẽ tức giận đến nổ phổi!
Chạng vạng, trong khu nhà cao cấp của Lê Duy Dương, Lê Kim Huyên ngồi trên ghế sofa nói lời chào tạm biệt với Lý Hương Tràm.
Trần Xuân Độ đứng ở bên cạnh dựa vào bốn năm cái va ly, phần lớn mấy cái va ly này đều là của Lê Kim Huyên.
Trước khi đi, khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ lưu luyến không rời, Lê Duy Dương và Lý Hương Tràm lôi kéo Lê Kim Huyên nói rất nhiều.
Lê Kim Huyên nhìn về phía Lý Hương Tràm, nói: "Mẹ, con chỉ đi tham gia đại hội đổ thạch thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Tuy rằng Lê Kim Huyên nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn không yên, ở trong ấn tượng của cô, dường như chỗ nào có mặt Trần Xuân Độ là chỗ đấy sẽ không có chuyện tốt.
Huống chi lần này còn lấy anh làm chủ, mình chỉ đi theo anh thôi.
Lê Kim Huyên nghĩ như vậy, trong lòng càng không yên hơn.
"Đã rất lâu rồi con chưa về Yên Kinh, con ở bên Yên Kinh không quen, mọi chuyện vẫn phải cẩn thận, tuy rằng con là con của ba mẹ nhưng ở Yên Kinh vẫn khó tránh khỏi có một ít người lòng mang ý xấu..."
Lý Hương Tràm cũng không nói gì nữa, lời này của bà đã đủ rõ ràng, làm cho Lê Kim Huyên cẩn thận hơn, Lê Kim Huyên không quen thuộc Yên Kinh, rất dễ gặp phải nguy hiểm.
Tuy rằng Lê Kim Huyên đang nghe nhưng cô cũng không để trong lòng, cô có Tô Loan Loan bảo vệ, chỉ cần có Tô Loan Loan ở bên thì cô có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được.
Chỉ cần may mắn người bên cạnh mình không phải Trần Xuân Độ là tốt rồi.
Lý Hương Tràm nói rất nhiều, chờ bà nói xong, Lê Duy Dương mới nói, nhưng ông nói rất ít, chỉ dặn dò Lê Kim Huyên: "Phải tin tưởng năng lực của Tiểu Trần, hy vọng các con thu hoạch được gì đó trong hành trình đi Yên Kinh lần này."
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, trong lòng cô vẫn có phần không vừa lòng với Lê Duy Dương như trước, cô không rõ vì sao Lê Duy Dương không để người khác đi mà lại là Trần Xuân Độ.
Ở trong mắt cô, đây là sai lầm lớn nhất của Lê Duy Dương!
Ở trong mắt Lê Kim Huyên, cho dù là nhân viên tiêu thụ châu báu cấp thấp nhất cũng mạnh hơn Trần Xuân Độ!
Người kia ỷ vào việc có quan hệ tốt với Lê Duy Dương mà cả gan làm bậy, anh nghĩ đại hội đổ thạch đơn giản như vậy à!
Tuy nhiên, Lê Duy Dương ở trong thương trường hơn mười năm, một tay vực dậy tập đoàn Lê Thị, ánh mắt ông tinh tường cỡ nào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tâm tư của Lê Kim Huyên.
Lê Duy Dương cười nói: "Đến Yên Kinh rồi con sẽ biết."
Sau khi kết thúc bữa tối, Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên chào tạm biệt ba mẹ của Lê Kim Huyên rồi đi ra khỏi biệt thự.

Ngoài cửa khu nhà cao cấp, chiếc Maybach đã đợi ở đó rất lâu.
Lê Kim Huyên dẫm dày cao gót bước xuống từ cửa biệt thự, trong khi Trần Xuân Độ kéo bốn năm chiếc va li nặng nề đi theo phía sau.
Ở trong xe, Tô Loan Loan ngồi trên ghế lái, nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ đang lôi kéo bốn năm cái va ly ở phía sau Lê Kim Huyên, nhếch nhác không chịu nổi.
Trần Xuân Độ lúc này còn dáng vẻ như lúc ở văn phòng của cô ta nữa.
Trần Xuân Độ khi đó làm cho Tô Loan Loan cảm thấy thâm sâu vô tận, Tô Loan Loan căn bản không nhìn thấu người đàn ông này.
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ lại như một người giúp việc bình thường, cô ta vốn không nhìn ra Trần Xuân Độ có gì đặc biệt.
Nhìn thấy Trần Xuân Độ, trên mặt Tô Loan Loan xuất hiện cảm xúc phức tạp, đến nay cô ta cũng biết...!Trần Xuân Độ ngủ đông ở thành phố T, tóm lại là muốn làm gì đó.
Cô ta sẽ không hiểu được, theo cô ta thấy, bối cảnh của Trần Xuân Độ lớn như vậy, chuyện muốn làm nhất định không đơn giản.
Cô ta lại làm sao mà biết được người đàn ông phong hoa tuyệt đại kia đã sớm chán ghét chém chém giết giết, chỉ muốn trở lại nước C, sống hết cuộc đời này mà thôi.
Cửa xe mở ra, Lê Kim Huyên ngồi xuống xe, tiếng nói từ tính nói với Tô Loan Loan: "Sân bay Hồng Kiều."
Tô Loan Loan gật đầu, dẫm chân ga, động cơ Maybach gầm rú, chậm rãi khởi động.
"Này này này, chờ tôi..." Ở ngoài xe Maybach, Trần Xuân Độ vừa hét lên vừa cố gắng chui vào xe.
Sau khi vào được xe, Trần Xuân Độ thở ra một hơi dài, vỗ ngực nói: "Mẹ nó, thiếu chút nữa là không vào được."
Tô Loan Loan liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, cô ta không nói gì cả… Trần Xuân Độ sao có thể không vào được...!Ngay cả người thanh niên kia cũng dễ dàng vào được, thực lực của Trần Xuân Độ còn phải mạnh hơn người thanh niên kia.
Nhưng Tô Loan Loan chưa bao giờ thấy Trần Xuân Độ biểu hiện tài nghệ...!Đến một lần cũng chưa từng thấy Trần Xuân Độ ra tay...!Cô ta căn bản không hiểu biết Trần Xuân Độ cho nên không thể bình luận bừa.
Xe Maybach khởi động, động cơ xe hạng sang có tính năng rất mạnh, tốc độ lập tức tăng mạnh, Maybach biến thành một tia chớp màu đen, phi nhanh trên con đường rực rỡ ánh đèn.
Thành phố T của lúc này đang đúng vào giờ cao điểm, xe cộ đông đúc, xe lũ lượt đi về nhà tạo thành một dòng sông.
Gần như cả con đường không có một khe hở đủ để xe ô tô qua lại.
Nhưng đúng vào lúc này, một tia chớp màu đen lại xuất hiện ở giữa đường cái, động cơ rít gào rầm rầm, một tia chớp màu đen lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng để lao nhanh về con đường phía xa.
Vào giờ cao điểm ở thành phố T, giao thông ùn tắc, thường xuyên xảy ra sự cố giao thông.
Tại một ngã tư đường, một người cảnh sát giao thông đứng ở chính giữa, giao thông đang dần được khai thông…
Đột nhiên, ở cuối đường, có tiếng gầm rú truyền đến từ phía xa!
Tiếng gầm kia rất lớn, khoảng không chấn động, phảng phất như là rồng ngâm vang dội xung quanh!
Khắp cả con đường, mỗi một chiếc xe đều có thể nghe thấy tiếng rít gào này, vô số người lái xe bỗng chốc trở nên bất an.
"Sao thế...!Rốt cuộc là có chuyện gì vậy!" Có rất nhiều người bắt đầu lo lắng hoảng sợ.

Người cảnh sát giao thông cầm còi chậm rãi quay đầu nhìn về phía con đường phát ra tiếng gầm, sắc mặt đột nhiên đông lại!
Một tia chớp màu đen từ phía xa đang lao nhanh đến, tia chớp màu đen có tốc độ quá nhanh, giống như một cuồng phong gào thét đi qua!
Mặt đất chấn động, lốp xe xoay tròn nhanh chóng cọ xát với mặt đất dữ dội, nhiệt độ mặt đất tăng mạnh!
"Mẹ nó, đây là xe à? Lái nhanh như thế, người kia là thần à?!" Một người tài xế có kinh nghiệm phong phú thì thào lên tiếng, ông ta ngạc nhiên nhìn theo tia chớp màu đen nhanh chóng biến mất kia!
Trong xe Maybach, Lê Kim Huyên ngạc nhiên hỏi: "Tô Loan Loan, sao cô dám lái xe với tốc độ nhanh thế?"
Tô Loan Loan mỉm cười: "Tôi có thể luôn giữ vững tốc độ này."
Lê Kim Huyên lệ ra vẻ khâm phục: "Tô Loan Loan, cô quá giỏi."
"Chẳng qua là tốc độ phải ứng nhanh hơn đôi chút mà thôi." Tô Loan Loan thản nhiên nói, lúc nói chuyện, cô ta còn liếc nhìn Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ngồi ở ghế phó lái, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không giật mình vì tốc độ của xe.
Tô Loan Loan không khỏi nghĩ thầm, loại tốc độ này cũng không làm cho Trần Xuân Độ có phản ứng gì cả, đây gần như là tốc độ nhanh nhất trong phạm vi an toàn của Maybach rồi!
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên nói: "Thật ra cô có thể lái nhanh hơn."
Vẻ mặt Tô Loan Loan hơi cứng lại, Trần Xuân Độ quét mắt nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Lấy năng lực của cô hoàn toàn có thể lái nó nhanh hơn, không cần lo lắng tốc độ nhanh hơn có an toàn hay không, thiết kế của Maybach làm cho nó dù bay lên cũng không có vấn đề gì."
Trần Xuân Độ nói.
Hai mắt Tô Loan Loan hơi đông lại, cô ta nhìn Trần Xuân Độ: "Anh biết rất nhiều về Maybach à?"
Trần Xuân Độ mỉm cười, không giải thích nghi ngờ cho Tô Loan Loan.
Trên thực thế, xe hạng sang Maybach...!Trong nhà để xe siêu to ở căn biệt thự tại Bỉ của Trần Xuân Độ có rất nhiều...!Mẫu Maybach S-class này, thường chỉ xứng đậu một bãi đậu xe mở của căn biệt thự kia của Trần Xuân Độ thôi.
Còn bên trong nhà xe, chỉ những mẫu xe phiên bản giới hạn mới xứng đậu ở trong đó.
Nếu dùng lời Trần Xuân Độ để nói thì, muốn để anh lái Maybach...!Loại Maybach S-Class này vẫn chưa đủ trình.
"Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy mà lái xe thì không khác gì kẻ điên." Lê Kim Hoan trợn mắt trắng, cô nhớ rõ ràng lúc trước có một lần Trần Xuân Độ như nổi điên ở trên đường, cô có thể cảm nhận được tốc độ xe rất nhanh, nhưng xe cũng vô cùng không ổn định.
Tô Loan Loan lại không giống vậy, lái xe càng nhanh càng ổn, Trần Xuân Độ sao có thể so sánh được..


Bình luận

Truyện đang đọc