CHÀNG RỂ PHẾ VẬT



Phòng ngủ của Lê Kim Huyên rất rộng, bình thường Tổng giám đốc nữ thần rất để ý đến việc ngăn nắp gọn gàng, bàn trang điểm hay bàn để máy tính đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả một tí xíu bụi cũng không.
Trần Xuân Độ vẫn luôn rất tò mò về phòng của Lê Kim Huyên, tuy đã vào mấy lần, nhưng trước giờ chưa từng đi thăm thú kĩ.
Ai mà ngờ Tô Hiểu Vân lại tạo cho anh một cơ hội tốt như thế.
Lúc này Lê Kim Huyên đang ngồi bên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng lành lạnh một phần chiếu xuống biển hoa, một phần chiếu lên gương mặt xinh đẹp tinh tế này, khung cảnh yên tĩnh giúp cơn thịnh nộ của cô dần dần vơi đi.
Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, Trần Xuân Độ mở cửa đi vào, ánh mắt nhìn quanh phòng rồi nhìn Lê Kim Huyên.
"Sếp Lê, anh đến gặp em." Trần Xuân Độ nói.
Lê Kim Huyên quay lưng với Trần Xuân Độ, nghe Trần Xuân Độ nói thế thì cười lạnh: “Gặp tôi? Chắc không đơn giản là gặp tôi đâu nhỉ?"
"Ừ thì..." Trần Xuân Độ đỏ mặt, lúng túng, bị Lê Kim Huyên thẳng thừng nói toạc ra, khiến anh rất mất mặt.
"Anh lên giường trước đi." Chẳng biết Lê Kim Huyên thế nào mà lại thở dài một phen, rồi nói.
"Hả?!" Ban đầu Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, sau đó thì sắc mặt trở nên kích động, và cả khó tin.
Anh không ngờ mọi chuyện tiến triển nhanh như thế, bất ngờ như thế, anh chưa chuẩn bị gì cả!
Anh còn tưởng, sau khi có cảm giác rồi sẽ lên giường, nhưng câu nói của Lê Kim Huyên khiến anh nhất thời không chấp nhận được.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trợn lên nhìn anh, lạnh lùng nói: “Sao nữa? Tôi phải xin anh lên nữa sao?"

"Đâu có đâu có." Thấy Lê Kim Huyên xụ mặt, sắc mặt trở nên khó coi, Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười: “Anh chỉ đùa tí thôi mà, sao mà lên giường của em thật được… Anh là loại người đó sao?"
Đôi mắt tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, tức giận cười lạnh.

Câu nói này của Trần Xuân Độ đúng là quá dối trá, cô còn không hiểu Trần Xuân Độ hay sao, anh cởi đồ cô nhiều lần thế rồi mà còn có mặt mũi nói ra câu này!
Không khí bỗng cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hơi lúng túng, Lê Kim Huyên sờ mũi.

Trong phòng của Lê Kim Huyên, anh lại thấy khẩn trương, ngồi không xong đứng cũng không được, cuối cùng đành phải ngồi xổm xuống.
Dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, nếu bị các chàng trai nhìn thấy thì chắc chắn chỉ biết trố mắt đứng nhìn.

Chẳng ai ngờ được, con người thần bí từng lật đồ thế giới ngầm nước ngoài, bây giờ lại ngồi xổm dưới đất trong tư thế thảm hại thế này.
Nếu những tên tai to mặt lớn ở nước ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, chắc sẽ ngạc nhiên đến mức mắt sắp rớt ra ngoài.
Bọn quân phiệt quốc tế, dù là thế lực nào từng bị Trần Xuân Độ chinh phạt sẽ không bao giờ quên, từng có một dáng hình, dưới tình thế mưa bom bão đạn và lửa cháy đan xen mà vẫn lững thững dạo chơi, sắc mặt dửng dưng.
Nhưng bây giờ, chỉ vì lời nói của một người phụ nữ mà người này lại khẩn trương đến mức chỉ biết ngồi xổm xuống!
Cái chuyện khiến người đời kinh hãi này, sẽ chẳng khiến người nước ngoài nào tin đâu!
Nhưng lúc này, sắc mặt của Trần Xuân Độ rất ngạc nhiên, sâu trong ánh mắt khi anh nhìn Lê Kim Huyên lại lóe lên sự cưng chiều.
"Anh có hay không, chẳng lẽ trong lòng anh không biết?" Lê Kim Huyên lạnh lùng hừ, hỏi ngược lại.
Năm phút sau, Trần Xuân Độ vô cùng thảm hại đi ra khỏi phòng phủ.
"Khó khăn lắm tôi mới tạo cơ hội cho anh, thế mà anh chẳng biết nắm bắt." Ngoài cửa, một người quyến rũ chống nạnh, Trần Xuân Độ nhìn, chỉ biết cười khổ với Tô Hiểu Vân đang tức giận bất bình: “Chị Tô à, tôi nào có cách gì đâu...!Khí thế của Huyên Huyên mạnh như thế, bao nhiêu người đàn ông dùng hết mọi thủ đoạn mà vẫn chẳng thể đứng gần nửa bước, tôi đây may mắn lắm rồi."
Trần Xuân Độ ho khan cười nói, muốn nói sang chuyện khác.
Tô Hiểu Vân hừ lạnh, đến gần trước mặt Trần Xuân Độ, một mùi hương thoảng thoảng dễ chịu từ trên dáng người yêu kiều này bay vào mũi Trần Xuân Độ, giúp anh tinh thần sảng khoái.
Tô Hiểu Vân nhíu mày, ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn đâm trán, nói: “Anh khác họ mà? Anh là người chồng danh chính ngôn thuận của Tiểu Huyên, đã đăng kí kết hôn rồi, được pháp luật bảo vệ.

Nhưng tên đàn ông thèm thuồng Tiểu Huyên là cái thá gì, còn chẳng đến gần được."
"Còn anh ngày nào cũng ở chung với Tiểu Huyên mà vẫn chẳng có tiến triển gì.

Nếu tôi là anh thì tôi sẽ đi mua miếng đậu phụ đông đá rồi đập đầu chết." Đôi mắt xinh đẹp của Tô Hiểu Vân hiện lên sự tức tối, giọng nói đầy bất mãn.
Trần Xuân Độ ngại ngùng cười, giải thích: “Chị Tô à, chuyện thế này nào vội vàng được, từ từ thôi...!Giờ cũng không còn sớm, đi ngủ sớm vậy."
"Anh..." Không chờ Tô Hiểu Vân nói thêm, Trần Xuân Độ đã chạy về phòng ngủ của mình.

Tô Hiểu Vân nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, khuôn miệng tinh tế hồng hào hiếm thấy mím lại, giống như còn ghen ghét.
Nếu Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên ở đây thì chắc chắn sẽ không hiểu nổi, Tô Hiểu Vân nghĩ gì mà tạo cơ hội cho Trần Xuân Độ rồi lại ghen.
Thực tế, đây chỉ là một lần thăm dò của Tô Hiểu Vân, thăm dò mối quan hệ giữa Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.

Cô ta vẫn đứng trước cửa phòng Lê Kim Huyên là để nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người.
Cô ta không ngờ, mối quan hệ giữa Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đã trở nên khác thường.
Tô Hiểu Vân bất đắc dĩ thở dài, quay người đi về phòng ngủ của mình.
...
Yên Kinh, Lê phủ.
Lê Thần Vũ đi ra khỏi nhà, trên người mặc áo sơ mi trắng được may thủ công từ Ý, không nhuốm bụi trần, mà sắc mặt của anh ta thì y như cái áo sơ mi trắng này vậy, không chút hồng hào.
Giờ đã là đêm khuya, Lê Thần Vũ ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, sao đầy trời, anh ta cúi đầu nhìn cánh tay trái trống không của mình, sắc mặt âm trầm.
"Trần Xuân Độ..." Ánh mắt của Lê Thần Vũ hiện lên sát ý lạnh lẽo, cơn hận ngút trời!
Anh ta sẽ không bao giờ quên, khi đó mình bị người đó đuổi giết như chó nhà có tang, anh ta không thể nào quên mình chạy trốn sợ mất hồn mất về ở thành phố T...!Anh ta không ngờ được, có một ngày, đường đường là cậu hai nhà họ Lê như mình lại bị một tên thân phận thấp hèn đến ở rể đuổi giết đến mức hồn bay phách lạc!
Thành phố T, để lại kí ức và đau đớn mà anh ta khó thể xóa nhòa!
Dù thời gian này anh ta nghỉ ngơi ở Yên Kinh mà vẫn khó mà chuyển biến tốt, mỗi đêm sau khi anh ta nằm xuống, trong mơ đều là những cảnh tượng ở T!
Một cấp dưới đi ra khỏi nhà, nhìn ống tay áo trống không đó, dè dặt nói: “Cậu chủ, gần đây trong phòng thí nghiệm đang nghiên cứu tay giả mô phỏng, được chế tạo bằng công nghệ nano, giả mà có thể coi là thật..."
"Tôi không cần." Lê Thần Vũ lạnh nhạt nói, ánh mắt đầy ánh sáng lạnh lùng ác liệt: “Ngày nào Trần Xuân Độ còn chưa chết thì tôi vẫn sẽ cụt một tay, tôi phải khắc ghi nỗi đau ở T, tôi muốn anh ta trả giá gấp trăm lần!"
Lê Thần Vũ lạnh lùng nói, giọng nói đầy sát ý!
Cấp dưới ở sau lưng Lê Thần Vũ hít một hơi lạnh, anh ta nhìn Lê Thần Vũ, bóng lưng sát ý ngút trời của Lê Thần Vũ đập vào mắt anh ta, lại gióng như ma quỷ sinh ra từ địa ngục!
"Người anh của tôi ở thành phố T sao rồi?" Lê Thần Vũ ngước mắt nhìn trời, mặt không cảm xúc hỏi.
"Anh ta vẫn chưa hành động." Cấp dưới trả lời.
"Không cần nói tất cả mọi chuyện về tôi cho anh ta, anh ta kiêu ngạo lắm mà.

Tôi rất chờ mong cuộc đụng đô của anh ta và tên họ Trần đó…" Lê Thần Vũ hừ lạnh, lẩm bẩm: “Kịch hay sắp bắt đầu rồi..."
Nửa tiếng sau, Lê Thần Vũ nói: “Đi chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi thăm hỏi từng nhà." Lê Thần Vũ đột nhiên đứng dậy.
Cấp dưới ngạc nhiên, do dự nói: “Cậu hai, lúc này...!họ đi ngủ cả rồi."
"Thời gian không chờ tôi, địa vị của tôi trong gia tộc vừa xuống dốc không phanh, mà lúc này Lê Thần Yên toàn tâm đối phó tập đoàn Lê Thị, đây là cơ hội tốt nhất để tôi nâng cao địa vị của mình trong gia tộc!" Giọng nói của Lê Thần Vũ đầy kiên quyết và quả quyết: “Những người từng chịu ơn tôi, với sức ảnh hưởng của tôi ở Yên Kinh thì bọn họ vẫn để tôi dùng."

"Tôi muốn quật khởi ở Yên Kinh này một lần nữa!"
...
Sáng sớm hôm sau, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Tô Loan Loan đứng trước bàn làm việc, đang báo cáo với Lê Kim Huyên: “Sếp Lê, chuyện tối qua, tôi nghĩ chỉ có hai khả năng thôi, một là giống như lời Trần Xuân Độ đã nói, thật sự có người thần bí xuất hiện cứu anh ta, hai là..."
"Hai là gì?" Lê Kim Huyên nhíu mày.
Sắc mặt Tô Loan Loan nghiêm trọng hơn.

"Hai chính là Trần Xuân Độ nói dối, những kẻ đó đều bị anh ta giết."
"Gì cơ?!" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên biến sắc, nghe được lời nói của Tô Loan Loan khiến trong lòng cô rất giật mình, sắc mặt kinh sợ.
"Sếp Lê, cái đầu có khả năng hơn, nhưng cái sau cũng có khả năng lắm." Tô Loan Loan thở dài: “Tối hôm qua, anh ta đối mặt với cảnh tượng máu tanh đó mà thần sắc bình tĩnh, chẳng hề giống với phản ứng mà người bình thường nên có."
"Ý cô là sao?" Gương minh tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm trọng.
"Tôi luôn cho rằng anh ta có thân phận khác." Tô Loan Loan nói: “Từ các biểu hiện của anh ta có thể thấy được, anh ta có vài chỗ khác hẳn người thường, khiến tôi có một cảm giác rất lạ, nhưng lại không nói ra được.

Anh ta che giấu rất giỏi."
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên, Tô Loan Loan vừa nhắc thế thì cô liên hệ mọi chuyện trước sau lại, khiến cô cũng nổi lòng nghi ngờ Trần Xuân Độ.
"Một người có che giấu giỏi thế nào thì cũng sẽ có lúc sơ suất." Tô Loan Loan nói: “Sếp Lê, vì an toàn của cô, tôi cảm thấy nên điều tra Trần Xuân Độ."
"Chuyện này..." Sắc mặt Lê Kim Huyên lúng túng, nhất thời hơi khó xử.

Trong lòng cô biết rõ, Trần Xuân Độ đối xử với cô cũng được, mà cô lại muốn điều tra Trần Xuân Độ, khiến trong lòng cô hơi áy náy.
"Sếp Lê, tôi có một người bạn từng phục vụ trong đội đặc chiến, giờ là một vị đặc công ngầm.

Bây giờ cô ấy đến thành phố T làm nhiệm vụ, vừa hay cần tôi giúp, tôi cũng có thể nhờ cô ấy giúp thử Trần Xuân Độ." Tô Loan Loan dừng lại: “Thậm chí có thể nhờ cô ấy thử lòng trung thành của anh ta."
"Trung thành?" Sắc mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên khựng lại, đồng ý không hề dọ dự..


Bình luận

Truyện đang đọc