CHÊNH VÊNH

Bởi vì sơn phỉ cứ quanh quẩn mấy ngày liên tục gần đó nên Tạ thiếu gia không dám tùy tiện xuống núi, đành phải ở lại nhà giáo chủ.

Tạ thiếu gia ngủ giường của người ta, ăn thịt, vi cá, tổ yến nhà người ta, trong lòng băn khoăn lắm, nhưng giáo chủ thì cảm thấy rất vui.

Hắn sống trên ngọn núi này ba năm, trừ hai nha đầu choai choai ra thì chẳng có ai nói chuyện với hắn cả, Tạ thiếu gia là người khiêm tốn, trải sự đời cũng nhiều, chia sẻ cho hắn rất nhiều điều mới mẻ, giáo chủ khá hài lòng.

Giáo chủ vui vẻ cầm giỏ trúc mời Tạ thiếu gia ra sau núi ngâm ôn tuyền.

Tạ thiếu gia đồng ý.

Nhưng Tạ thiếu gia lớn vậy rồi chưa từng tắm chung với nam tử nào, không khỏi hơi thẹn thùng.

Giáo chủ thoải mái cởi đồ trước mặt Tạ thiếu gia, lộ ra da thịt nhẵn mịn và vòng eo khêu gợi, bước xuống dòng nước bốc hơi mờ mịt rồi mới cười sáng lạn với Tạ thiếu gia, hỏi, “Có tắm không?”

Cổ họng Tạ thiếu gia khô khốc, bật thốt lên, “Tắm!”

Nói xong bèn cởi hết quần áo, lộ ra thân thể cường tráng và một cây dưa cực to.

Cổ họng giáo chủ cũng khô khốc đáp lại, “Vậy thì được.”

Hai người ngồi cách nhau mấy mét từ đầu ao đến cuối ao, mặt đỏ bừng bừng cho đến khi tắm xong.

Sau khi về phòng, giáo chủ nhân lúc nhiệt độ trên mặt chưa biến mất, bèn lấy ra lon bùn đen, bôi trét một lớp lên mặt, Tạ thiếu gia sợ hãi hỏi, “Cái gì vậy?”

Giáo chủ giải thích, “Đây là mặt nạ thuốc ta tự chế, sau khi rửa mặt xong thì bôi nó lên, vừa se khít lỗ chân lông vừa khiến da căng bóng mềm mịn.”

Tạ thiếu gia nửa hiểu nửa không gật đầu.

Giáo chủ nói, “Bao giờ Tạ thiếu gia xuống núi thì cứ mang một ít về cho thiếu phu nhân xài.”

Tạ thiếu gia nói, “Ta vẫn chưa thành thân.”

Bình luận

Truyện đang đọc