CHÊNH VÊNH

Y quán Chính Vinh do Hồng gia mới lập lên mấy năm gần đây.

Hồng gia là phú thương có tiếng ở Sở Dương, khác với gia nghiệp truyền qua nhiều đời như Tạ gia, Hồng gia do một mình Hồng lão gia dốc sức gây dựng nên.

Mới đầu, Hồng lão gia dựa vào việc thiết kế quần áo để làm giàu, sau này nghiệp vụ dần dần mở rộng thì khai trương không ít tửu lâu và tiệm cầm đồ.

Một hôm, Tạ thiếu gia đưa giáo chủ đến tửu lâu của Hồng gia nếm thử vài món mới lạ, rồi kể cho giáo chủ nghe về giao tình của hai nhà Tạ Hồng.

Thì ra Hồng lão gia và mẹ đẻ Phùng Thị của Tạ thiếu gia từng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sau này Phùng Thị gả cho Tạ lão gia thì hai nhà vẫn luôn qua lại thân thiết với nhau, thậm chí còn đặt ra hôn ước cho con cái.

Giáo chủ tò mò hỏi, “Nhiều năm qua vậy rồi mà thiếu gia không có cảm xúc gì với Hồng tiểu thư sao?”

Tạ thiếu gia gắp một một miếng thịt cá vào bát của giáo chủ, không thèm nghĩ đã nói, “Không có.”

Giáo chủ thấy hơi tiếc, “Tiểu thư Hồng gia lớn lên xinh đẹp rung động lòng người, vốn vô cùng xứng đôi với thiếu gia mà.”

Tạ thiếu gia nghe vậy thì ngay thẳng đáp: “Nếu nói như vậy, tướng mạo của giáo chủ đẹp hơn, có phải càng thêm xứng với ta chăng?”

Giáo chủ bỗng nhiên im lặng, cúi đầu chôn mặt vào bát, bắt đầu ăn từng miếng thịt cá.

Tạ thiếu gia tưởng mình nói sai rồi nên bèn vội vàng mở miệng xin lỗi, “Là ta nói chuyện lỗ mãng, giáo chủ chớ để bụng.”

Giáo chủ mấp máy miệng nói, “Không đâu, chỉ là hơi ngượng ấy.”

Nói xong, đoạn ngẩng đầu thẹn thùng cười với Tạ thiếu gia, lộ ra một bên má lúm đồng tiền.

Hô hấp của Tạ thiếu gia cứng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc