CHÊNH VÊNH

“Sư đệ?!” Giáo chủ kinh ngạc đến hét to.

Hà sư đệ nghe tiếng la quen thuộc vang lên, nháy mắt lệ chảy thành dòng, xông đến ôm chầm lấy giáo chủ.

“Sư huynh ta rất nhớ huynh!”

Thân hình Hà sư đệ cao gầy, khuôn mặt em bé nhu thuận đáng yêu, miệng mếu máo, nước mắt chảy ào ào xuống đất, thoạt nhìn đáng thương nhỏ yếu không ai giúp đỡ.

Gi áo chủ dịu dàng vỗ vỗ lưng hắn: “Ta cũng rất nhớ sư đệ.”

Tạ thiếu gia tránh ở một bên âm thầm quan sát không nói một lời, đen mặt tiến lên, không chút cảm xúc kéo cánh tay của Hà sư đệ đang ôm giáo chủ ra.

Sư đệ lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi giáo chủ: “Vị này là?”

“Ta là tướng công tương lai của hắn.” Tạ thiếu gia cướp lời.

Giáo chủ nghiêng đầu trừng mắt với y.

Vẻ mặt Tạ thiếu gia vô tội: “Không đúng ư?”

Giáo chủ xoa xoa mũi nói: “Ừm đúng vậy.”

Nhất thời, sắc mặt Hà sư đệ có chút phức tạp.

Giáo chủ đóng cửa tiệm sớm, ngồi xuống ôn chuyện xưa với sư đệ đã nhiều năm không gặp.

Ngồi cùng họ còn có Tạ thiếu gia, chen mông giữa hai người như không có việc gì.

Giáo chủ hỏi sư đệ: “Lời đồn Chênh Vênh giáo hai năm trước là do đệ tung ra đúng không?”

Hà sư đệ rụt đầu nhỏ giọng đáp: “Vâng… nhưng ta không biết đó là nơi sư huynh sáng lập.”

Giáo chủ thở dài: “Quả thực không thể trách đệ, dẫu gì việc làm ăn trong thời buổi này cũng khó khăn mà.”

Hà sư đệ gật đầu liên tục: “Nếu ta sớm biết là sư huynh thì ta nhất định đã đi tìm huynh rồi, những năm sau khi rời khỏi sư môn ta luôn rất nhung nhớ sư huynh, ta thật sự rất rất nhớ huynh.”

Hà sư đệ nói xong, lướt qua Tạ thiếu gia muốn ôm lấy giáo chủ, kết quả bị Tạ thiếu gia đột nhiên đứng lên chặn ngang đường.

Giáo chủ nghiêm túc bảo: “Ta đã thấy khuôn mặt mà đệ sửa rồi, vẫn như trước đây, kỹ pháp không tinh, cần tôi luyện nhiều hơn.”

Hà sư đệ ngoan ngoãn gật đầu: “Ta biết rồi, sau này ta sẽ thường xuyên tới đây thỉnh giáo sư huynh.”

Bình luận

Truyện đang đọc