CHÊNH VÊNH

Tạ thiếu gia kéo giáo chủ, đưa hắn đến khúc quanh vắng người, do dự mở miệng, “Giáo chủ có thể ở lại Tạ phủ thêm vài hôm không?”

“Vì sao?” Giáo chủ hỏi.

Tạ thiếu gia nói, “Lần này ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ thông gia hai nhà Tạ Hồng, nếu chuyện tiểu thư Hồng gia đào hôn truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô nương như muội ấy.

Ta muốn tự mình gánh hết trách nhiệm, thà khiến người ngoài nghĩ ta là đoạn tụ cũng không muốn họ trách tội lên đầu muội ấy.

Không biết giáo chủ có đồng ý giúp đỡ chuyện này hay không, giả vờ ân ái như yêu nhau trong khoảng thời gian này ở Tạ phủ, chờ giông tố qua đi bình yên trở lại.”

Giáo chủ suy tư một lát, cảm thấy ý kiến này của Tạ thiếu gia tuy rằng hơi thiu, nhưng lại đúng chất một nam tử hán có trách nhiệm, mình cũng là một nam tử hán nên theo lý phải giúp y một tay, vì thế nhẹ gật đầu bảo: “Được.”

Tạ thiếu gia nghe vậy thì lông mày lập tức giãn ra, dịu dàng cười với giáo chủ.

Giáo chủ ngẩn người, gương mặt vô duyên vô cớ chợt nóng lên, hắn cúi đầu nhỏ giọng hỏi, “Tạ thiếu gia có thể thả tay ta ra không?”

Tạ thiếu gia nghe thế thì vội vàng buông tay giáo chủ ra, lái sang chuyện khác, “Giáo chủ chịu giúp chuyện lớn như thế, Tạ mỗ vô cùng cảm kích, hay chăng giáo chủ có tâm nguyện gì, ngày sau ta sẽ gắng sức giúp ngươi hoàn thành.”

Bình luận

Truyện đang đọc