CHỊ DÂU CỦA NỮ CHÍNH



Thanh Đan, Thanh Miêu đi chuẩn bị hành trang cho Bùi Chất, trong lúc hai người nói chuyện những thị nữ khác trong phòng đều đã lui xuống, hiện giờ trong phòng im lặng, không một tiếng người.
Ninh Hồi nằm bò trong lòng Bùi Chất, nói cho hắn biết chuyện của nhà họ Hứa, Bùi Chất không hứng thú lắm với những chuyện lông gà vỏ tỏi này nhưng cũng đáp lại nàng: “Nàng làm đúng lắm, không cần quan tâm đến bọn bọn họ, bọn họ muốn giải quyết thế nào thì để mặc bọn họ cho giải quyết như vậy.” Càng để ý đến bọn họ thì bọn họ lại càng được đà lấn tới.
Ninh Hồi gật đầu nói tiếp: “Nhị cô nãi nãi bị ngất, bây giờ cũng đã tỉnh lại, rõ ràng là hiểu rõ nhưng cứ giả vờ hồ đồ.”
Nàng vuốt tóc hắn, thích thú lấy mấy lọn tóc xoay đi xoay lại mấy lần.
Bùi Chất lấy phần tóc lộn xộn trong tay nàng, ôm nàng, khẽ chạm lên khuôn mặt hơi ửng đỏ của Ninh Hồi.

Hắn nhìn xuống, cười khẽ: “Bà ấy làm vậy rõ ràng là múa đao trước mặt Quan Công, nếu bàn về chuyện biết rõ còn giả hồ đồ thì phu nhân ta mới là nhân tài kiệt xuất.”
Ninh Hồi quay đầu, đôi mắt đen láy nhìn hắn chăm chú: “Chàng đang khen ta sao?”
Bùi Chất xoa đầu nàng: “Đương nhiên là khen nàng rồi.”
Ninh Hồi vùi đầu trong lòng hắn vui thầm, Bùi Chất cũng để mặc cho nàng nghịch.
Thanh Đan, Thanh Miêu thu dọn hành lý xong, vén mành bước vào, thấy vậy Ninh Hồi nén cười, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Chất: “Chàng thật sự muốn đi cùng ta tới huyện Tử sao?”
Bùi Chất lắc đầu nói: “Chuyện nông tang ở hoàng trang bên đó có tiến triển lớn, thánh thượng muốn qua đó xem thử, bảo ta đi cùng qua đó, e rằng là ta phải ở bên đó mấy ngày.”
Nông tang lợi dân, bộ hộ dâng sổ sách lên, thánh thượng xem xong vô cùng vui mừng, nhất định muốn tới đó xem thử.
Hiếm khi mới được một hôm về sớm như vậy, Ninh Hồi cũng học theo Bùi Chất, giơ tay xoa đầu hắn: “Vậy cũng được, ta cũng sẽ về sớm thôi, chàng cũng phải mau chóng quay về nhé.”
Bùi Chất cảm thấy hơi buồn cười: “Phu nhân nói thế nào thì chính là như vậy.”
Hoàng trang cách đây không xa lắm nhưng hiện giờ thời gian cũng không còn sớm, Bùi Chất gọi Tề Thương lấy đồ, hắn ôm Ninh Hồi hôn một lát rồi mới ôm áo gió quay người đi ra ngoài cửa.
Nhà bếp đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, lửa vừa nhóm lên thì người bên phía Phúc An viện cho người tới, nói Bùi lão phu nhân gọi nàng tới bên đó dùng cơm.

Hôm nay Phúc An viện chuẩn bị đồ ăn hết sức thịnh soạn, Hồng mai chu hương, Đuôi phượng vi cá, Bồ câu, Tú cầu càn bối, Đậu phụ minh châu … bày đầy cả bàn.
Ninh Hồi nhìn trái nhìn phải rồi hỏi Bùi lão phu nhân đang được Phù Xuân đỡ ra: “Tổ mẫu, có khách sao?”
Bùi lão phu nhân ngồi xuống ghế, chỉnh lại chiếc áo choàng ngắn có màu sắc sặc sỡ trên người: “Không có.”
Ninh Hồi cũng ngồi xuống ghế, nhận lấy bát canh mà Dung Hạ đưa qua, tò mò nhìn Bùi lão phu nhân.
Bùi lão phu nhân liếc mắt nhìn sang, bởi vì tâm trạng không tồi nên hiếm khi bà kiên nhẫn nói chuyện với nàng: “Lão yêu bà của nhà họ Hứa kia vừa cho người đến đây chào tạm biệt rồi.”
Ninh Hồi cầm chiếc muôi sứ uống nước canh: “Hả? Nhị cô nãi nãi sắp đi rồi ạ?”
Bùi lão phu nhân bảo Dung Xuân gắp cho nàng một đũa thức ăn: “Sau chuyện ngày hôm nay, cho dù da mặt bà ta có dày đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chây ì được nữa, đương nhiên là phải nhanh chóng cuốn gói để cút đi rồi.”
Nói đến đây, Bùi lão phu nhân mỉm cười, hiếm khi bà cười một cách thật lòng, thoải mái như vậy, bà như vậy khiến Ninh Hồi cảm thấy sợ hãi.
Đến bây giờ thì Ninh Hồi mới biết Bùi lão phu nhân gọi nàng đến đây để làm gì, hóa ra là Hứa lão phu nhân đi khiến bà vui mừng đến mức gọi nàng tới chúc mừng.
Bùi lão phu nhân nhìn về phía nàng, hừ lạnh một tiếng: “Trừng mắt cái gì mà trừng mắt, ăn cơm của con đi.” Nếu trong phủ toàn là những thứ khiến người khác ngứa mắt thì làm sao bà có thể gọi nàng tới ăn cơm?
Ninh Hồi gắp đồ ăn trong bát: “Tổ mẫu, con đang ăn đây.”
Bùi lão phu nhân lườm nàng một cái: “Con ăn xong rồi cút nhanh đi cho ta, nhìn con là ta lại thấy phiền.”
Ninh Hồi khựng lại: “Không phải hoàng tổ mẫu đặc biệt cho gọi con đến đây sao?”
Rồi nàng lại thở dài một hơi: “Mọi người đều nói tâm tư của nữ nhân khó dò, tổ mẫu, con thấy tâm tư của người còn khó đoán hơn so với tâm tư của nữ nhân đấy.”
Hô hấp của Bùi lão phu nhân ngưng trệ, bà tức giận nói: “Có phải con bị mù không vậy, lão thái bà không phải là nữ nhân, chẳng lẽ là nam nhân sao?”
Ninh Hồi hoảng hốt: “Con quên mất.”
Bùi lão phu nhân: “… Cái đứa ngu ngốc không có lương tâm này.”
Đồ ăn ở Phúc An viện và đồ làm từ căn nhà bếp nhỏ trong viện của nàng có mùi vị hoàn toàn khác nhau.


Ninh Hồi ăn thoải mái rồi mới chậm chạp đi về trong ánh mắt không hề thoải mái của Bùi lão phu nhân.
Sáng sớm mai nàng phải đi huyện Tử, Ninh Hồi ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm, đi ngủ.
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, nắng chiếu rực rỡ, hôm qua Hứa lão phu nhân bị ngất một lúc, đến bây giờ đầu óc vẫn còn váng vất.
Hứa Như Ngọc được người đỡ, sắc mặt nàng ta mệt mỏi, khuôn mặt vẫn còn phù trũng, Hứa Phù An tinh thần cũng sa sút.
Lúc bọn họ tới vô cùng đắc ý, bây giờ đến khi rời đi lại vô cùng thảm hại, khiến không ít những người xung quanh chú ý tới.
Xuân Đào nói bọn họ đã thuê một căn viện ở một ngõ nhỏ thành Bắc, chuẩn bị đến khi việc thi cử của Hứa Hàm Chi xong xuôi mới về quê Tần Châu.
Ninh Hồi nghe xong cũng không để trong lòng, có Liễu Phương Tứ và trưởng công chúa Hoa Dương ở đây, bọn họ có muốn sinh chuyện gì cũng khó.
Nàng buông tấm mành xuống, đứng tựa nửa người vào cửa, con tuấn mã màu nâu lười biếng hắt hơi một tiếng, kéo chiếc xe ngựa rời khỏi kinh thành.
Nàng và nhà họ Hứa một trước một sau rời đi, cả hai đi được không bao lâu thì xe ngựa của Định vương phủ dừng lại trước cửa.
Bùi Hân mặc chiếc váy dài thêu gấm chi lan, tay đỡ Lê Nhụy xuống.
Bùi lão phu nhân biết tin Bùi Hân về phủ, nhướn mày kinh ngạc, dù sao cũng là người của hoàng gia, người làm hoàng tổ mẫu như bà cũng không thể lười biếng, đành phải đứng dậy đi ra bên ngoài.
Đứa cháu gái lớn đứng trước mặt bà trông có vẻ gầy yếu hơn so với lúc trước khi gả đi, tinh khí thần đều không bằng trước đây, nàng ta ngồi trên ghế trước mặt Bùi lão phu nhân mà bà cũng sợ nàng ta tự nhiên ngã ập xuống.
Bùi lão phu nhân nhìn thấy hết tất cả nhưng không để lộ ra bên ngoài.
Bùi Hân lên tiếng trước, mỉm cười hỏi thăm tình hình sức khỏe gần đây của lão nhân gia thế nào.
Bùi lão phu nhân uống một ngụm trà rồi trả lời: “Cũng được, ít thì cũng sống được thêm mấy năm nữa, hình như đứa cháu gái là con lại sống không được tốt lắm.”
Từ trước đến nay lão nhân gia nói chuyện đều không lòng vòng, có gì sẽ nói đó, mặc dù Bùi Hân trong lòng biết rõ như vậy nhưng nghe thấy lời này cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nàng ta sờ sờ mặt mình rồi trả lời: “Gần đây cơ thể con không thoải mái, dạ dày không được tốt lắm.”

Bùi lão phu nhân cười lạnh: “Giả vờ cũng giống như vậy lắm.”
Bùi Hân nghe thấy câu này của bà, cũng không dám nói tiếp đến chuyện này nữa.

Nàng ta liếc nhìn nắp chén trà trong tay rồi lại hỏi sang chuyện khác, rồi cáo từ bà đi gặp Bùi Đô.
“Cháu gái nhớ hôm nay huynh trưởng không có lớp ở thư viện Ứng Thiên, có lẽ huynh đấy đang ở trong nhà đúng không ạ?”
Bùi lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Tin tức của Trắc phi nương nương đúng là nhanh nhạy, hôm qua Nhị lang đã đi rồi, nếu nương nương muốn gặp nó thì tới thư viện Tề Châu Minh An đi.”
Bùi Hân ngẩn người: “Đã đi rồi ạ?”
Bùi lão phu nhân: “Đã đi rồi, một chốc một lát không về được đâu.”
Bùi Hân vô cùng thất vọng, Bùi lão phu nhân làm như không nhìn thấy.
Hai bà cháu một người đang buồn bã thất vọng, không có tâm trạng nói chuyện, một người không có hứng nên cũng không muốn nói năng gì, hai người ngồi không được bao lâu thì cũng đứng lên giải tán.
Bùi Hân ở phủ Quốc công không được nửa canh giờ đã lại quay về Phủ Định Quốc Công, ở hoa viên lại gặp Lâu Phiến và Giang Trắc Phi đang thong dong ngồi câu cá bên hồ.
Nàng ta đi từ xa đã nhìn thấy nhưng cũng không tới thỉnh an, đi một con đường khác để tránh mặt.

From app TYT & Lavender team
Giang Trắc phi liếc mắt nhìn thấy, cười nhạt một tiếng, cầm chiếc cần câu cá trong tay lên: “Vương phi, hình như thiếp nhìn thấy Bùi Trắc phi, hình như nàng ta về hơi sớm, thiếp tự nhiên nhớ ra hình như nàng ta ra khỏi cửa chưa đầy một canh giờ trước.”
Đôi lông mày thanh tú của Lâu Phiến khẽ động: “Nàng ta cũng tận tâm tận lực vì vương gia, chỉ có điều hình như không có nơi nào để dùng.”
Giang Ngọc Lăng cười nói: “Bùi Trắc phi là bảo bối trong lòng vương gia, có được người như vậy là điều rất tốt, nhưng nói về hứng thú thì làm sao nàng ta có thể so sánh được với vương phi người.”
Lâu Phiến nhìn Giang Ngọc Lăng như cười như không, chậm rãi nói: “Giang Trắc phi nói vậy không đúng rồi, ta và Bùi Trắc phi khác nhau hoàn toàn.”
Lục Lang muốn bán mạng vì nhà họ Lâu bọn họ, nếu được nàng ta sẽ trở thành chủ của trung cung, hoàng hậu của Đại Diễn, nhà họ Lâu càng có thể nước cao thuyền nổi.

Nghe những điều này thật sự quá tuyệt đẹp, nếu là trước đây thì nàng ta nhất định đã đồng ý, tranh đoạt một chút cũng là điều tốt.

Đáng tiếc, với cục diện hiện tại, khả năng thành công của hắn thật sự hơi thấp, hiện giờ không lo chuyện ăn, chuyện mặc, chuyện quyền thế, không có bất cứ chuyện gì phải lo, trở thành một miếng bánh lớn trên vực cao hiểm trở, ngăn cản con đường lớn bé trong nhà bước lên trên, hầy, như vậy thôi đành bỏ đi.
Vị trí hoàng hậu vẫn có sức hút rất lớn với nàng ta nhưng nếu không còn mạng để tận hưởng nó thì cũng hơi tồi tệ, cái mạng nhỏ của nàng ta vô cùng đáng quý, không thể khiến nó tự nhiên mất đi được.
Nếu không nắm chắc cả mười phần, nàng ta tuyệt đối sẽ không treo mình trên đầu mũi dao.
Lâu Phiến cười híp mắt, vị Giang Trắc phi này trong phủ không được sủng ái, nhưng nhà họ Giang là hạ thần của Thái tử, đứa con gái này của nhà họ Giang cuối cùng đi theo ai, trên dưới vương phủ mọi người đều hiểu rõ.
“Con người ta trước giờ không làm chuyện gì mà không chắc chắn, nguy hiểm quá lớn đương nhiên là không được.”
Giang Ngọc Lăng nghe vậy cũng chỉ cười: “Người và vương gia là thanh mai trúc mã, riêng chuyện này đã khác nhau một trời một vực rồi.”
Lâu Phiến chỉ cười chứ không nói gì.
….
Mặc dù huyện Tử ở địa giới của kinh thành nhưng phải hơn nửa ngày, chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa trang viên thì Thanh Đan mới gọi Ninh Hồi vẫn còn đang ngủ say dậy: “Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân?”
“Đến rồi sao?” Ninh Hồi xoa mắt, nàng ngáp một tiếng rồi ngồi dậy, mãi một lúc sau mới hồi người lại được, đi xuống xe ngựa với Thanh Đan và Thanh Miêu.
Trang viên đã chuẩn bị xong từ lâu, những thứ dùng hàng ngày đều đã được chuẩn bị.

Ninh Hồi thật sự quá buồn ngủ, sau khi về đến phòng, nàng lại ngã ra giường ngủ tiếp.
Giấc ngủ này của cô kéo dài rất lâu, từ sau buổi trưa cho tới khi mặt trời lặn, cuối cùng cô đành phải bò dậy giữa vô số tiếng gọi của Thanh Thanh Thảo Nguyên.
Con gấu trúc giận đùng đùng: “Ngày nào cũng ngủ, ngày nào cũng ngủ, cô là lợn sao?” Nó còn ngại không nói ra, cô thuộc dòng họ của nó.
Ninh Hồi tiếc nuối ôm chiếc chăn ấm áp cọ tới cọ lui, thở dài một hơi chán nản: “Nếu ta là một con lợn thì đã tốt.” Không cần làm gì cả, chỉ cần ăn rồi đợi chết là hết chuyện.
Nếu là một con lợn được nuôi như thú cưng, không bị đem đi gϊếŧ thì càng tốt, nếu như vậy thật chắc nàng hạnh phúc chết mất.
Gấu trúc: “….” Cô còn hâm mộ cả lợn?
Dậy đi! Con của ta, trước đây cô đâu phải như vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc