CHỊ DÂU CỦA NỮ CHÍNH



Hai người đều đã đi xa, Ngụy Thành Vãn vẫn đứng tại chỗ, Oanh Nhi không tìm thấy nàng ta, lúc đi tới mồ hôi đổ đầy đầu: “Quận chúa, người dọa nô tỳ chết mất.”
Ngụy Thành Vãn nắm chặt lấy lan can: “Oanh Nhi…”
Oanh Nhi trả lời: “Nô tỳ đây ạ.”
Nàng ta nghiêng đầu, đầu ngón tay vuốt ve má mình, khẽ cười nói: “Ngươi thấy ta có xinh đẹp không?”
Oanh Nhi có chút hoảng hốt, gió lạnh thổi qua mới bừng tỉnh: “Xinh đẹp ạ, quý nữ kinh thành này khó mà tìm ra người nào đẹp hơn Quận chúa.”
Quận chúa Giang Đô từ nhỏ đã là mỹ nhân, nhi lang Giang Đô đều tôn sùng nàng ta là nữ thần, mỗi khi ra ngoài đều có vô số thiểu niên cẩm y ngọc bích vây quanh, là người đẹp mỹ lệ có thể tùy tay trích hoa chiết liễu trong miệng tài tử.
“Vậy ư?” Ngụy Thành Vãn cũng không vì câu trả lời này mà lộ ra chút vui mừng.

Những lời tán dương nàng ta đã nghe quá nhiều, chưa bao giờ để ở trong lòng, chỉ là hiện giờ bị sỉ nhục khiến nàng ta khó tránh khỏi muốn tìm chút lời an ủi.
Rõ ràng là xinh đẹp như vậy, thú vị như vậy, nàng ta rất hợp với hắn, họ mới là người cùng một thế giới, họ mới là một đôi trời sinh.
Không phải tốt hơn nhiều so với tiểu thư kiêu ngạo, thành hôn rồi còn nhớ thương người khác như Ninh Hồi sao?
Từ sau khi Quận chúa An Lăng bị bệnh một trận, lời nói khó hiểu hành động quỷ dị, hiện giờ Oanh Nhi đã quen rồi, cũng không hao tâm tổn sức phỏng đoán tâm tư nàng ta nữa.

Dù sao thì có đoán thế nào cũng không ra, nàng ấy vẫn nên bớt lo đi, làm tốt công việc của mình là được.
Nàng ấy làm ra vẻ không thấy vẻ mặt mất mát khó hiểu của Ngụy Thành Vãn, nói: “Quận chúa, chúng ta vào trong thôi, có lẽ thuyền phải một lát nữa mới cập bờ.”
Nơi này nhanh chóng khôi phục sự an tĩnh không một bóng người, Ninh Hồi bước được năm bước quay đầu ra sau, đau đầu che miệng ngáp một cái.
Tình cờ được xem một vở kịch như vậy, Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng một lời khó nói hết mà mở miệng: “Ký chủ, hiện giờ người nghĩ thế nào?”
Ninh Hồi nghiêm túc vuốt cằm, nghĩ tới dáng vẻ quyến rũ lòng người của Quận chúa An Lăng vừa rồi, thành thật nói: “Bùi Chất thật sự không phải một nam nhân.”
Không nói đến những thứ khác, Quận chúa An Lăng như tiểu yêu đáng thương yêu kiều như vậy, nữ nhân bình thường còn không chịu nổi cơ mà?
Thanh Thanh Thảo Nguyên vốn dĩ không muốn nói tới Bùi Chất, nhưng cũng bị Ninh Hồi dẫn dắt theo: “Đấy gọi là ý chí kiên định, học hỏi người ta đi ký chủ.”
Ninh Hồi lắc đầu: “Không không không, ngươi nghĩ mà xem, Bùi Chất không thích nguyên chủ, nhưng trong tiểu thuyết dù nguyên chủ có làm gì, hắn không những không nói mà còn ủng hộ nàng ấy, tới lúc kết thúc chuyện bị nam chính chém chết vẫn giữ một thân thanh bạch, giờ đối mặt với mỹ nhân khuynh thành như vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, lòng không loạn, còn nói lời tổn thương người ta… nghe có bình thường không? Không bình thường chút nào!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nghe nàng nói mà sửng sốt: “Đúng nhỉ, hắn còn có một khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân cơ mà.”
Ninh Hồi nghiêng nghiêng mắt: “Có phải chúng ta gặp phải đại lão nữ giả nam trang rồi không?”

Thanh Thanh Thảo Nguyên trầm mặc, cuối cùng chui ra khỏi vòng luẩn quẩn của Ninh Hồi: “Ký chủ, mau ngậm cái miệng nhỏ của người lại đi, ảo tưởng lớn quá rồi.”
Ninh Hồi chống tay ở lan can: “Rõ ràng là ta suy đoán hợp lý.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên hừ một tiếng: “Nhỡ đâu người ta là Liễu Hạ Huệ lòng không động loạn thì sao? Biết đâu người ta thật sự chính trực lương thiện có trách nhiệm đấy?”
Ninh Hồi: “...!Ngươi cảm thấy những tính từ đó thích hợp với Bùi Chất sao?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “...!Không hợp.”
Ninh Hồi thổi gió, nhìn chấm đèn trên thuyền đánh cá phía xa, chim bay từ sông lướt qua mặt, nhỏ giọng nói: “Nói thật, trong lòng Quận chúa An Lăng bây giờ chắc chắn nghĩ Bùi Chất không phải nam nhân…”
Giọng nàng rất nhỏ, người phía sau chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Ai không phải nam nhân?”
Ninh Hồi bị người xuất quỷ nhập thần này làm cho giật mình, xoay người lại chống lan can.

Bùi Chất ở trước mặt mặc áo khoác dài thêu hoa sẫm màu, cũng không biết có phải gió lạnh buổi tối thổi mạnh nên sắc mặt nhợt nhạt hơn so với bình thường hay không, khiến đôi môi hắn càng thêm đỏ tươi dưới làn da đó, cả người trông ốm yếu vô cùng.
“Là ta, ta không phải nam nhân.” Ninh Hồi có chút sững sờ, sau đó rất nhanh phản ứng lại, duỗi tay ra chỉ vào người mình.
Bùi Chất khẽ nghiêng người, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy à?”
Ánh đèn mập mờ, lúc sáng lúc tối chiếu lên người hắn luôn mang tới một cảm giác u ám quỷ dị khiến Ninh Hồi run rẩy.

Trời ạ, có một cảm giác cứ như đang xem phim ma cổ trang, đáng sợ quá vậy!
Ninh Hồi từ trước tới nay luôn sợ quỷ hút máu trong các loại ma quỷ, trong lòng thầm niệm vài lần ‘yêu ma mau biến đi, yêu ma mau biến đi’ cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy như xem phim kinh dị của mình, nỗ lực nở một nụ cười rạng rỡ: “Đúng vậy đúng vậy.”
Mi mắt nàng cong lên, đôi môi khẽ mím lại, trong nụ cười như chan chứa mật đường.

Bùi Chất giật mình, thu lại biểu tình, rồi lại dựa người sát vào một chút.

Khoảng cách quá gần khiến Ninh Hồi thậm chí có thể cảm nhận được mùi thuốc lạnh lẽo trên người hắn, làm nàng không khỏi ngả về phía sau.
Hắn nhìn một lát nhưng không hề nói lời nào, cuối cùng lại đứng thẳng người lên.


Nụ cười nàng vẫn còn treo trên mặt, Bùi Chất khom lưng nhặt ngọc bội cách đó không xa bỏ vào tay áo, lúc rời đi lại khẽ liếc về phía nàng, đôi môi khẽ động: “Không thể hiểu nổi.” Có gì buồn cười?
Ninh Hồi: “???”
Bùi Chất nhặt đồ bị rơi, Hà công công được Thái tử sai tới mời hắn, hắn chỉnh lại ống tay áo rồi rời đi.
Hà công công hơi khom người dẫn đường ở phía trước, Bùi Chất đi hơi chậm, khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời, tới trước cửa thì đột nhiên dừng lại, nhướng mày nói: “Cười cứ như đứa ngốc trong thôn vậy, Tề Thương, ngươi nói có đúng không?”
Tề Thương sửng sốt, a một tiếng: “...!Thôn, thôn nào ạ?”
Bùi Chất nhìn chằm chằm phía trước: “Thôn chúng ta.”
Thái tử mời Bùi Chất tới nói chuyện, Tề Thương và Hà công công đợi ở bên ngoài.

Hắn nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa rồi, đầu mày rất nhanh đã cau lại, gọi thị vệ Bùi gia đi theo, nhỏ giọng nói: “Lát nữa ngươi chạy nhanh chút, bảo Phương Tùy mang chút thuốc hạ sốt giảm đau tới đây.”
Chắc Thế tử bị trúng gió phát sốt mất rồi, haiz, đã bảo mặc thêm áo vào rồi mà.
Khi Bùi Chất đi vào, Thái tử Lục Lang đang ngồi ở ghế dài cạnh bàn vuông nhỏ, chỉ vào phía đối diện bảo hắn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Tìm ngươi một lúc lâu, đi đâu thế?”
“Đứng ở bên ngoài một lát.”
Hắn không muốn nhiều lời, Thái tử cũng không truy hỏi, tự mình cầm tách trà ấm hai ly nước, đẩy một ly cho hắn, có chút đau đầu mở miệng nói: “Chẳng mấy khi ra ngoài thư giãn một chuyến mà lại gặp phải chuyện như vậy, đám rắn nước khiến người ta sợ hãi, ta đã phái người đi điều tra rồi, rốt cục có phải người làm hay không vẫn chưa biết được.”
Đám rắn rậm rạp đó đúng là đáng sợ: “Ta thấy cũng sợ, nghe Hà Hải Phúc nói có mấy tiểu thư còn ngất xỉu, đúng là đau đầu mà.”
Thái tử một tay chống đầu.

một tay nâng ly nước nhấp vài ngụm, thở dài một hơi: “Ngươi nghĩ thế nào? Lát nữa ta còn phải tấu lên phụ hoàng nữa.”
Bùi Chất nâng mi mắt: “Nên nói thế nào thì nói thế đó, điều tra được gì thì nói đó, có gì mà phải lo lắng.

Nhưng mà…”
Động tác của Thái tử khựng lại: “Nhưng mà cái gì…”
Bùi Chất hờ hững nhìn chằm chằm ly nước, đặt đồ vật trong tay áo lên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn đẩy đồ vật tới trước mặt thái tử: “Điện hạ trình cả thứ này lên Bệ hạ đi.”

Trên bàn đặt một ngọc bội phỉ thúy, giống hình chiếc lá ngọc giọt nước, vừa nhìn đã biết là kiểu nữ nhi khuê các thích.
Thái tử kinh ngạc nói: “Đây là…”
Vẻ mặt Bùi Chất vẫn như thường đáp: “Là thứ trên người Quận chúa An Lăng không cẩn thận rơi xuống, thần cho rằng là thứ tốt.”
Hắn nhắc tới Quận chúa An Lăng, Thái tử liền nhớ tới Hà Hải Phúc từng nói thuyền đối diện là do nàng ta đặc biệt thuê tới, nhíu mày nhận lấy ngọc bội: “Ta biết rồi.”

Thuyền tranh quay về theo đường cũ, vì chịu kinh sợ nên trong thuyền không ai nói gì.

Tống Thanh Thanh ngồi ở ghế thêu trong một góc, lấy tay che ngực mình, trong lòng thầm mắng Ngụy Thành Vãn.

Chờ sau khi nàng trở về ăn ngon ngủ kỹ một bữa xong nhất định sẽ không quên mắng chết nàng ta.
Chuyện này nếu không phải do Ngụy Thành Vãn làm thì tên của huyện chúa như nàng ta sẽ viết ngược!
Tống Thanh Thanh trong lòng mắng chửi Quận chúa An Lăng, còn chính chủ đứng cách đó không xa lướt tay qua eo, lông mày đột nhiên nhảy dựng: “Ngọc bội của ta đâu rồi?”
Cánh tay đang chải chuốt cho nàng ta của Oanh Nhi ngừng lại: “Chắc là vừa rồi không cẩn thận làm rơi.” Nàng ấy lại an ủi nói: “Một cái ngọc bội thôi mà, nếu Quận chúa thích kiểu như vậy thì bảo người dựa theo mẫu làm ra một cái khác là được.”
Quận chúa An Lăng hất tay Oanh Nhi ra, khuôn mặt lạnh lùng đứng lên đi thẳng ra khoang thuyền, bước đi vội vàng.

Oanh Nhi hoàn hồn vội vàng đuổi theo ra ngoài nhưng đã không thấy bóng người đâu.
Bên ngoài hành lang không có tiếng người, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng râm ran kêu vang hai bên bờ sông.

Quận chúa An Lăng lập tức đi tới chỗ vừa nói chuyện với Bùi Chất, nàng ta ngồi xổm xuống đất tìm cẩn thận một lần, không thấy bóng dáng đâu lại đứng lên nhìn mặt sông gợn sóng.
Chẳng lẽ là rơi xuống nước?
Nàng ta đang suy nghĩ thì chợt có một đôi giày thêu màu trắng dừng trên boong thuyền, góc váy hoa ren vừa động, Ninh Hồi đỡ khung cửa đi ra.
“Ký chủ, người muốn làm gì thế?” Thanh Thanh Thảo Nguyên thấy nàng đi tới gần Quận chúa An Lăng, duỗi móng gãi gãi đầu.
Ninh Hồi: “Ngươi đoán xem.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên xoay mắt vài vòng, nhìn thoáng qua thấy nàng lấy thứ gì đó trong tay áo ra, nhưng do ống tay áo quá rộng nên che mất tầm mắt, nó ở trong không gian xoay đầu và mắt mãi cũng không thể nhìn rõ ràng, tò mò lên tiếng hỏi: “Ký chủ, trong tay người cầm cái gì vậy?”
Ninh Hồi: “Ngươi đoán xem.”
Trong lòng Thanh Thanh Thảo Nguyên đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Ký chủ, người muốn làm gì với Quận chúa An Lăng?”
Ninh Hồi chớp mắt: “Xử nàng ta.” Năm lần bảy lượt nhằm vào nàng, trước đây không biết thì thôi đi, hiện giờ biết rồi, đương nhiên là… cho nàng ta biết tay : )

Thanh Thanh Thảo Nguyên: “?!!”
Hai tai gấu trúc nảy lên vài cái, cả kinh nói: “...!Hay là người bình tĩnh một chút đi?”
Ninh Hồi nghi hoặc nhíu mày: “Ta bình tĩnh một chút, ta bình tĩnh thì nàng ta sẽ buông tha cho ta chắc?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Ờm, hình như là không.” Quận chúa An Lăng vẫn luôn ra tay tàn nhẫn, ký chủ làm hay không làm hình như không có gì khác biệt.
Ninh Hồi: “Thế nên… vì sao phải bình tĩnh chứ?”
Ninh Hồi cũng không lén lút, Quận chúa An Lăng nhanh chóng phát hiện ra nàng, xoay người lại, ánh mắt hàm chứa sương băng: “Ngươi có việc gì?”
Ninh Hồi cũng không trả lời câu hỏi của nàng ta, chậm rãi tới gần, nghiêng đầu cười hì gì trả lời: “Ta cố ý tới tặng quà cho Quận chúa.”
Quận chúa An Lăng không chút dao động, che giấu ánh mắt chán ghét, xoay người phất áo rời đi.

Vừa đi được vài bước, eo đột nhiên căng ra, nàng ta ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta mạnh mẽ kéo ngã xuống lan can, eo đụng vào lan can cứng ngắc khiến nàng ta không khỏi muốn kêu rên một tiếng, ai ngờ âm thanh chưa kịp ra khỏi miệng, đôi môi đã bị người ta che chặt lại.
Ninh Hồi đè trên người nàng ta, đầu tiến đến rất gần, đôi mắt hạnh sáng như ánh sao: “Quận chúa còn chưa nhận quà của ta nữa mà.”
Quận chúa An Lăng cả người ngây dại, trơ mắt nhìn người trước mặt đứng dậy, tay phải vẫn luôn đặt sau người cậm rãi nâng lên.
Lõi rắn màu đỏ sẫm phản chiếu vào mắt, đồng tử Quận chúa An Lăng co thắt lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên kinh ngạc: “Này nhãi con, người bắt rắn khi nào, giấu ở đâu sao ta không biết?”
Ninh Hồi không để ý tới Thanh Thanh Thảo Nguyên, lúc này Quận chúa An Lăng bị con rắn trên tay Ninh Hồi kíƈɦ ŧɦíƈɦ cuối cùng cũng phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa.
Ninh Hồi đâu thèm lo cho nàng ta, nắm lấy xiêm y kéo người tới, đặt rắn lên người nàng ta, dùng tốc độ cực nhanh kéo bàn tay đang giữ chặt lan can của nàng ta, giơ chân hung hăng đạp mấy cái lên đầu gối nàng ta.

Nhân lúc Ngụy Thành Văn đau không dùng được sức lực mà dùng sức đẩy lên trên, ném cả người và rắn đều rớt xuống sông.
Tiếng “tùm” rơi xuống nước cùng tiếng thét chói tai đánh sâu vào màng nhĩ, người trong thuyền lập tức náo động lên.
Thanh Thanh Thảo Nguyên sắp lo muốn chết: “Hỏng rồi hỏng rồi, ký chủ!” Không kịp chạy rồi, sắp bị bắt tại trận rồi!
Ninh Hồi “ồ” một tiếng, vỗ tay, tâm tình vui vẻ ngồi trên sàn nhà ăn quả khô, tay nàng khẽ run lên, lại một con rắn bò ra từ ống tay áo nàng, cái đuôi vung vẩy, choáng váng le cái lưỡi rắn ngây thơ mịt mù đảo quanh một vòng.
Ninh Hồi kéo mặt mình cố nặn ra chút cảm xúc, chỉ vào con rắn trên mặt đất, cả người run bần bật, liên tục kêu gào sợ hãi, giọng nói chói tai đến nỗi chim hai bên bờ sông đều bay lên.
“A a, cứu mạng!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên đứng ngoài nhìn tất cả cảnh tượng này hoàn toàn nghệt người ra: “Hả?? Vãi chưởng, đây không phải nhóc con của nó, đây không thể nào là nhóc con của nó!
….


Bình luận

Truyện đang đọc