CHỊ DÂU CỦA NỮ CHÍNH



Lão phu nhân đến Tây Cầm Viện một chuyến, lúc trở về vô cùng lo lắng.

Thế hệ này không thể trông cậy, thế hệ tiếp theo phải chịu phấn đấu một chút mới được, ít nhiều gì cũng khiến bà qua đời còn có thể xuống dưới nói một hai câu với liệt tổ liệt tông của Bùi gia.
Nếu…
Nếu đời kế tiếp cũng như một đống kít chó thì lão thái bà này vẫn nên cầu nguyện chờ đến khi mình xuống dưới, liệt tổ liệt tông của Bùi gia đều đã đầu thai thì tốt hơn… Bà không chịu được mất mặt.
Dung Xuân đỡ bà, cười nói: “Lão phu nhân, người xem đằng trước có phải là nhị phu nhân không?”
Bây giờ sắc trời còn sớm, Bùi lão phu nhân híp mắt nhìn một chút, hầy, đúng là Liễu Phương Tứ.
Từ sau khi xảy ra chuyện Hứa gia, mấy ngày nay Liễu Phương Tứ rất an phận, mỗi ngày ở lì trong viện của mình, nghe hạ nhân nói là bắt chước phong thái của lão thái bà này.
Đối với cách nói này, Bùi lão phu nhân chỉ cười khẩy.
Chẳng mấy chốc đã lại gần, Bùi lão phu nhân hỏi: “Con đi đâu đấy?”
Liễu Phương Tứ mặt ỉu xìu đáp: “Con chỉ đi dạo loanh quanh.”
Bùi lão phu nhân hờ hững gật đầu, lập tức lướt qua bên cạnh nàng ta, vừa đi vừa hừ lạnh: “Làm trò.”
Bây giờ thành ra thế này, suy cho cùng còn không phải là do chính mình tạo nghiệp hay sao?
Nhị lang nhà họ dù tệ bạc đến mấy thì vẫn tốt hơn ông cha của hắn, chưa bao giờ làm xằng làm bậy ở bên ngoài.

Mình lại cứ phải dùng mấy thủ đoạn bất nhập lưu kia để được gả đến đây, như bây giờ thì trách được ai?
Xụ mặt cho ai xem? Còn trông cậy vào ai thương tiếc nàng ta? Thôi dẹp đi.
Người trẻ tuổi ấy, chính là cứ suy nghĩ vớ vẩn, thứ gì cũng muốn, kết quả chỉ có thể là công dã tràng.

Nếu không có bản lĩnh chiếm được nhiều thứ thì phải biết có bỏ thì mới có được.
Sau khi tạm biệt với Bùi lão phu nhân, quả nhiên Liễu Phương Tứ lại đi vòng quanh hoa viên mấy vòng, sau đó đứng bên hồ một lát, nghe thấy nha hoàn đi ngang qua nhắc tới hỷ sự của Tây Cầm Viện, nàng ta sửng sốt một lát, sau đó đi qua giơ chân đạp một hòn sỏi bên giày thêu rơi xuống hồ: “Nàng ta ngược lại là may mắn!”
Dạ Mai Dạ Trúc không dám lên tiếng.

Liễu Phương Tứ bóp khăn tay, lại đi vòng tới Tây Cầm Viện.
Lúc nàng ta đến cửa viện thì Ninh Hồi đang tuần tra hoa cỏ của mình trong đình viện.

Thấy nàng ta, Xuân Đào rất kinh ngạc: “Nhị phu nhân? Sao người lại đến đây?”

Vị này chính là khách ít đến, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay là nàng bị hoa mắt?
Liễu Phương Tứ không trả lời nàng.

Ninh Hồi nghe thấy tiếng động cũng đặt đồ vật xuống, xoay người lại hỏi: “Muội có chuyện gì à?”
Nàng nhớ mang máng hình như đây là lần đầu tiên Liễu Phương Tứ đến viện của mình.
Liễu Phương Tứ cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.

Ninh Hồi nhíu mày, hỏi lại lần nữa: “Muội có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì.” Chừng nửa khắc sau, Liễu Phương Tứ phất tay áo bỏ đi.
Từ đầu tới cuối bất quá là nửa tách trà, Ninh Hồi thật sự không hiểu ra sao, nói với Thanh Đan: “Nàng ta đến đây làm gì?” Chẳng lẽ là không nhìn đường nên đi lạc?
Thanh Đan lấy chiếc áo choàng mặc cho nàng, cười nói: “Sao nô tỳ biết được.

Người quan tâm tới nàng ta làm gì? Tóm lại là không liên quan gì tới chúng ta.”
Ninh Hồi cười gật đầu, ôm áo choàng lại đi ngắm hoa cỏ của mình.
Liễu Phương Tứ rời khỏi Tây Cầm Viện cũng không còn tâm tư đi dạo nữa, một mình ngồi dưới gốc cây hải đường trong đình viện ngơ ngác một lát.

Nàng đảo mắt nhìn quanh, đám nha hoàn bà tử đang bận việc của mình, rõ ràng rành mạch, giữ đúng khuôn phép.

Rõ ràng nhiều người thế này mà nàng vẫn cảm thấy lạnh lùng.
Chuyện gì cũng sợ có đối lập, có đối lập mới có thương hại.
Nghĩ vậy, Liễu Phương Tứ lại cảm thấy tủi thân.

Chẳng phải nàng may mắn hơn Ninh Hồi hay sao? Nàng đã gả cho người mình muốn gả nhất cơ mà, không đúng sao?
Gia thế của nàng cao hơn Ninh Hồi, dung nhan cũng không thua kém, tại sao lại biến thành thế này? Tại sao?
Dựa vào đâu mà cuộc sống của Ninh Hồi càng ngày càng tốt, cuộc sống của nàng lại càng ngày càng tệ?
Trong lòng Liễu Phương Tứ rất khó chịu, lại nhớ tới Bùi Đô không báo một tiếng mà đi Tề Châu, trực tiếp nâng tay áo lau nước mắt.
Nàng lại bắt đầu khóc.


Dạ Mai Dạ Trúc đưa mắt nhìn nhau, mấy ngày nay đã vét hết những lời khuyên nhủ an ủi trong bụng, hai người chần chờ mãi mà không nói được một câu hữu dụng nào, kêu một tiếng nhị phu nhân liền bị kẹt.
Liễu Phương Tứ trừng các nàng một phát, lau nước mắt đi vào phòng.
Dạ Mai thở dài: “Như thế này còn không bằng hòa ly cho rồi.” Như bây giờ khác nào quả phụ?
Dạ Trúc lắc đầu: “Theo tính cách của nhị phu nhân thì sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.” Nhân vật như nhị công tử, ở kinh đô này có thể tìm được mấy người? Đã gặp người tốt nhất, những người khác sao có thể lọt vào mắt?
Liễu Phương Tứ ở bên trong kêu người, Dạ Mai đi vào trong hầu hạ, cất bước lên thềm đá, thở dài: “Chịu đựng lâu, không buông được thì cũng phải buông ra.”

Trừ mấy ngày đầu buồn nôn vô cùng, thời điểm còn lại không có thay đổi nào khác.

Mỗi ngày Ninh Hồi vẫn ăn ăn uống uống như bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt.
Buổi trưa thoải mái ăn trưa xong, nàng liền ngồi bên ngoài phơi nắng, một lát đi ngắm hoa một lát đi xem cỏ, vô cùng suиɠ sướиɠ.
Thanh Thanh Thảo Nguyên chu mông đi tới đi lui, ôm gối đầu của mình nhìn trái nhìn phải.
Ninh Hồi bị mông của nó chu vào mặt, vội đẩy màn hình hiển thị ra xa một chút: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi làm gì vậy?”
Gấu trúc mở mắt gấu ra, kéo giao diện điều khiển của không gian về phía trước, lắc vòng eo mập mạp quay sang, gương mặt to bự nghiêm túc nói: “Con à, ba phát hiện một chuyện.”
Ninh Hồi ờ một tiếng, rất nể tình cũng nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì? Ngươi nói đi, ta nghe đây.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên bấm mở điểm màu xanh lá trên giao diện, lập tức biến sắc mặt, cười hì hì nói: “Ta phát hiện giá trị xanh hóa cao, ha ha.”
Ninh Hồi: “Hửm? Chỗ nào? Gần lắm à?”
Gấu trúc gật đầu thật mạnh, hớn hở lăn một vòng trên mặt đất: “Rất rất gần, ngay tại chỗ này!”
Ninh Hồi nhìn chằm chằm vào hoa cỏ theo phản xạ, mắt hạnh mở to: “Ở đây?”
Gấu trúc vừa thấy liền biết nàng đang nghĩ gì, gõ mạnh lên giao diện, trả lời: “Là chỗ này!”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào bát sứ to bằng bàn tay, đóa hoa dại màu trắng không biết hóng được cơn gió từ nơi này là lắc lư thân thể, nàng nghiêng đầu nhìn: “Cái này trông quen thật.”
Ngày xuân gió ngậm ánh nắng, vừa se lạnh vừa hơi ấm, thổi trên người thoải mái đến bất ngờ.
Ninh Hồi đi dạo trong phủ một vòng, cuối cùng đứng ở cửa thư phòng phía tây viện.

Hạ nhân trong thư phòng cũng không ngăn cản nàng, còn mở cửa giúp nàng, cười nói: “Thiếu phu nhân có muốn dùng chút điểm tâm không? Nô tỳ đi chuẩn bị.”
“Không cần không cần, ta đi đi dạo một chút thôi.” Nàng mới ăn trưa không bao lâu, vốn ăn rất nhiều, không ăn nổi nữa đâu.

Nghe vậy, hạ nhân cũng không khuyên bảo thêm, khuỵu gối xuống rồi lui ra ngoài.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Ninh Hồi.

Nàng vén rèm cửa đi đến ghế nằm bên cạnh, cười chỉ vào cửa sổ: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi xem kìa.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên vỗ móng vuốt: “Chính là nó, chính là nó!”

Mấy ngày nay bận bịu vô cùng, Bùi Chất vẫn không được rảnh rỗi, mãi tới hôm nay kỳ thi mùa xuân kết thúc, hắn mới có chút thời gian rảnh về phủ sớm.
Về tới viện không thấy Ninh Hồi, hỏi Xuân Đào mới biết nàng đi dạo trong vườn, ngồi một mình cũng không có việc làm, hắn cũng không muốn nhúc nhích, bèn cầm cuốn sách nhàm chán lật xem.
Mãi tới khi sắc trời gần tối còn không thấy nàng trở về, phòng đã thắp đèn, Bùi Chất mới ném cuốn sách, cau mày.
Thấy không ổn, Xuân Đào bước lên trước nói: “Vừa rồi Thanh Miêu tỷ tỷ trở về lấy một món xiêm y, bảo là thiếu phu nhân ở trong thư phòng hơi lạnh, thế tử đang đọc sách nên nô tỳ không dám lên tiếng quấy rầy.”
Thư phòng?
Bùi Chất đứng dậy, tùy tay cầm áo khoác đen huyền treo trên giá mặc vào: “Vô duyên vô cớ đến thư phòng làm gì?”
Xuân Đào: “Hẳn là đi dạo mệt mỏi nên nghỉ chân ở thư phòng.
Bùi Chất khẽ gật đầu, không kêu người đi theo mà tự xách đèn đi về phía thư phòng.
Thư phòng cách Tây Cầm Viện chỉ có một nén nhang đi bộ.

Hắn vốn đi nhanh, càng không tốn bao nhiêu thời gian, đến gần quả nhiên thấy sân đó sáng đèn.
Đưa đèn lồng trong tay cho tỳ nữ đứng hầu dưới mái hiên, hắn chậm rãi bước vào, vẫn không thấy người đâu, xoay người lại mới thấy người đang ngồi trên ghế nằm trước cửa sổ, chống tay nâng má.
Hắn lại gần cong ngón tay gõ đầu nàng.
Ninh Hồi nghiêng đầu, bắt được bàn tay đang muốn rụt về của hắn, vui vẻ nói: “Chàng đã về rồi.”
Bùi Chất gật đầu đáp lại, xách nàng lên rồi xoay người ngồi xuống, ôm nàng vào lòng: “Về từ lâu rồi, ngồi cả buổi không thấy nàng, chẳng phải đi tìm nàng hay sao?”
Ninh Hồi rất thích nằm trong lòng hắn, khẽ híp mắt, thoải mái dụi mặt.

Bùi Chất sờ mặt nàng, thấy hơi lạnh bèn vươn tay ủ ấm, hỏi: “Một mình nàng ở đây nhìn cái gì?”
Ninh Hồi mỉm cười, chỉ vào đóa hoa dại bên cửa sổ: “Cái này.”
Bùi Chất nhướng mày, nhận thấy tầm mắt của nàng lén lút bay tới thì nhếch môi.

Trong lòng hắn sáng tỏ, giả vờ không vui: “Sao? Lúc trước nàng đưa tới mà bây giờ lại đòi về à? Đừng mơ tưởng.”
Ninh Hồi cũng cảm thấy thao tác này không ổn cho lắm, vô cùng rối rắm, ấp a ấp úng, trong lòng cũng hụt hơi: “Vậy… vậy ta…”
Thấy cặp lông mày thanh tú của nàng nhíu lại, ngón tay Bùi Chất khẽ vuốt lên, chợt bật cười, hôn lên gò má trắng nõn của nàng, thấp giọng dỗ dành: “Cho nàng, sốt ruột cái gì.”
Ninh Hồi sửng sốt, chợt hân hoan: “Thật ạ?”
Hắn vốn thích nụ cười của nàng, ngọt tới mức yết hầu ngứa ngát, không nhịn được lại hôn thêm mấy cái: “Thật.”

Nhận được khẳng định, Ninh Hồi cười ra tiếng, vội dùng tay lấy bông hoa dại đó xuống.

Hai tay nàng bưng bát sứ nhỏ đựng bông hoa, tròng mắt đen lúng liếng nhìn mặt Bùi Chất, hỏi lại lần nữa: “Ta bỏ vào nhé…”
Bùi Chất ngậm đôi môi anh đào lúc hé lúc ngậm của nàng, lúc có khe hở mới chậm rãi nói: “Bỏ.”
Chữ này vừa ra khỏi miệng, hắn lại hôn lên.

Ninh Hồi bị hôn mơ mơ màng màng, sức lực trên người tan mất một nửa, chỉ có thể dựa vào chút ý chí cuối cùng bỏ bông hoa dại vào không gian.
Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa tiếp nhận được hoa dại thì lập tức bỏ vào hố nhỏ mới đào hồi chiều, run móng vuốt lấp đất lại, run rẩy nằm trên mặt đất vùi đầu, đọc: “Một triệu, một triệu, một triệu!”
Thông báo thông minh phát ra tiếng vang ting ting: “Giá trị xanh hóa tăng thêm một trăm năm mươi ngàn điểm, tích lũy thêm tổng cộng là 1.002.234 điểm, thành công đạt tới giới hạn mở lối đi đặc thù, đang liên kết với trí năng tổng trung tâm xanh hóa của căn cứ thí nghiệm, ting… Bắt đầu kiểm tra độ dài không gian và thời gian, thời gian mở lối đi tổng cộng tốn mười phút, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên vung hai cái chân to đứng lên, lảo đảo đi một bước, rầm một tiếng cắm vào trong hố.

Nó lại vung chân tốn chút thời gian mới đứng dậy, ngơ ngác ngồi một lát, đột nhiên phấn khởi lăn từ đầu này sang đầu kia, chơi suиɠ sướиɠ.
Lăn đến nửa chừng nhớ tới chia sẻ niềm vui với ấu tể nhà mình, lúc này mới phát hiện màn hình biểu thị đã tắt.

Nó vỗ đầu gấu, phải rồi, ấu tể nhà nó đang bồi dưỡng tình cảm với con rể mà.
Ninh Hồi ngã vào lòng Bùi Chất, khẽ nhếch môi thở hổn hển, đôi mắt ướt sũng như có thể nhỏ lệ.

Bùi Chất ôm chặt nàng, tốn cả buổi mới kìm nén được tà hỏa trong lòng, tay đặt lên bụng nàng khẽ thở dài, đợt này thật sự vất vả.
Ninh Hồi nghiêng trên vai hắn, cong mắt nhìn mặt bên của hắn, xê dịch đầu lại gần nhẹ nhàng mềm mại hôn lên cổ một cái, nhỏ giọng nói: “Bùi Chất, ta rất thích chàng.”
Thật sự rất thích.
Bùi Chất cười khẽ: “Dạo này phu nhân càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt.” Nghe được thật là khiến người ta sinh lòng hân hoan.
Ninh Hồi biện giải: “Ta nói thật mà.”
Nói đến đây, nàng lại nhớ tới câu hỏi của Hàn Ý Lan lúc trước, hai tay nóng lên bưng mặt hắn, nghiêm trang nói: “Nhưng sao ta lại thích chàng đến thế nhỉ?”
Bùi Chất thuận thế cúi đầu, nhìn ánh mắt của nàng thật gần, nhìn thấy mình từ bên trong: “Đại khái là vì…”
Ninh Hồi cười tủm tỉm hỏi: “Vì lẽ gì?”
Bùi Chất lại cười, mặt mày dịu dàng, giọng nói trầm thấp êm tai, dường như khiến nhịp tim của người ta cũng chậm lại: “Đại khái là vì, vừa lúc ta cũng thích nàng nhường ấy.”
Thích đến tận tim gan.
Hai lòng hiểu nhau, hai bên đều hân hoan.
“Ting, đường hầm truyền xanh hóa đã mở ra thành công, cửa truyền tống thực vật đã mở ra, đang liên kết với thông tin trí năng của căn cứ thí nghiệm tổng trung tâm xanh hóa …”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhảy cẫng lên: “Tung hoa tung hoa, hoàn thành nhiệm vụ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc