CHỈ NGOAN VỚI EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Tan học về nhà.

Vân Thư ném cặp sách lên ghế sofa, đi tới chỗ cửa đổi dép, sau đó lạch bạch lạch bạch lại chỗ máy lọc nước rót cho mình một ly nước lạnh.

Sau khi uống cạn một hơi thì thở ra sảng khoái, lộ dáng vẻ tươi cười hài lòng, có chút ngốc nghếch mang theo vài phần trẻ con ngây thơ.

Có tiếng lạch cạch từ trong phòng bếp vọng ra, Vân Thư thả từng bước nhỏ đi vào, chống tay lên cửa, thò cái đầu nhỏ vào, nhẹ nhàng mở miệng hỏi ——

“Bố, hôm nay lại nấu món ngon gì đấy?”

Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông trong phòng bếp quay đầu, cười cười ôn hòa với cô gái nhỏ, nói: “Hầm một ít canh sườn.”

Vân Thư “Nga” một tiếng, âm cuối kéo thật dài. Thấy bố ở bên trong còn đang bận rộn thì cô ngoan ngoãn trở lại ghế salon, bật TV lên.

TV đang chiếu phim hoạt hình, Vân Thư ôm gối, cuộn mình trên sofa, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười giòn tan, lộ ra hàm răng trắng tinh sạch sẽ.

Sau khi nấu canh xong, Vân Tùng cẩn thận cho vào trong một cái hộp giữ ấm, rồi lấy hai cái chén khác, dọn ra cho Vân Thư, sau đó bưng lên bàn ăn. 

Vân Tùng đi đến trước mặt cô, tắt TV đi, nhẹ giọng gọi: “Thư Thư, ăn cơm thôi.”

Vân Thư từ trên sofa nhảy xuống, giày cũng không mang, Vân Tùng phải nhắc nhở một câu: “Thư Thư, mang dép vào.”

“Nóng quá, con không muốn mang.” Vân Thư dẩu môi, trời quá nóng, lòng bàn chân cứ dính dính, làm cho cô không thoải mái.

“Không được, sẽ bị cảm mạo.”

“Vậy được rồi.” Vân Thư lại cúi người, mang dép vào.

Nhìn trên bàn chỉ có một chén giờ cơm, cô ngẩng đầu hỏi: “Bố, hôm nay bố cũng không ăn cơm ở nhà sao?”

Vân Tùng đau lòng sờ sờ đầu cô, “Ừ, bây giờ bố đi bệnh viện chăm sóc mẹ, đợi lát nữa ăn cơm xong thì con phải ngoan ngoãn làm bài tập, đi ngủ sớm một chút nhé!”

“Vậy bố nói với mẹ là hôm nay ở trường học con cũng rất ngoan, thầy giáo còn khen con nữa.”

Vân Tùng khen ngợi gật đầu, sau đó cầm theo hộp cơm ra cửa.

Vân Thư phải nhón chân mới ngồi được trên ghế của bàn ăn, nhìn căn phòng lạnh tanh, trong mắt cô gái nhỏ hiện lên một tia mất mát.

Một tháng trước, bọn họ mới vừa chuyển đến nơi này, mẹ cô lại đột nhiên sinh bệnh, mỗi ngày đều phải ở trong bệnh viện. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày bố đều ở bệnh viện chăm sóc mẹ, có khi đến khuya mới trở về, cũng có khi ở lại bệnh viện luôn.

Vân Thư chỉ có thể một mình ăn cơm, một mình xem TV, một mình làm bài tập, một mình ngủ.

Cũng may tính cách cô ngoan ngoãn, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, không làm cho bố mình lo lắng, chỉ là có đôi khi vẫn cảm thấy trong nhà có chút quạnh quẽ.

Trên bàn cơm bày ba mặn một canh, đều không nhiều, Vân Thư ăn mỗi món một chút. Sau khi ăn xong thì đem đồ ăn thừa bỏ vào tủ lạnh.



Nhặt cặp sách trên sofa lên, sau đó Vân Thư trở về phòng.

Tới gần cửa sổ, có một cái bàn học nhỏ, là Vân Tùng làm cho Vân Thư, cô vô cùng thích.

Trên cửa sổ còn treo một con búp bê Sunny Day, Vân Thư dùng tay bóp hai cái, ngay lập tức con búp bê phát ra âm thanh leng kenh thanh thúy, làm cho cô nàng vui vẻ cười khúc khích.

Ghé mặt trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài một lúc, sau đó Vân Thư mới chậm rì rì lấy bài tập từ trong cặp sách ra. Nhìn bài thi sạch sẽ, cô buồn bã.

Nói thầm: “Thầy dạy toán sắp xếp kiểm tra cả ngày, lúc chấm điểm không thấy mệt hay sao?”

Vân Thư cắn đầu bút, thở dài một tiếng, giãy giụa một lúc rồi mới một lần nữa chuyển lực chú ý tới bài tập.

Trên giấy nháp viết dày đặc những con số, Vân Thu đang tập trung làm bài, một cơn gió thổi qua, rồi có giọng nói chuyện của chú và dì ở dưới lầu ——

[ Trời mưa, mau thu chăn lại. ]

[ Đã biết. ]

[ Còn có ngày hôm qua em mới vừa giặt quần áo, anh cũng đừng quên nha. ]

[ Được rồi, không quên. ]

Bị nhắc nhở như vậy, Vân Thư chạy nhanh buông bút trong tay xuống, đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó vội vàng quên cả mang giày, chạy chân trần ra ban công, đem quần áo đang phơi vào.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, thì bên ngoài trời đã mưa to.

Vốn dĩ thành tích môn toán của Vân Thư không tốt, vừa mới lăn lộn như vậy, ý nghĩ ban đầu đã bị đánh gãy. Dù sao bài kiểm tra này cũng sẽ không nộp trong ngày mai, vì thế cô dứt khoát bắt đầu làm bài tập môn khác.

Sau khi luyện xong mấy từ đơn tiếng Anh cuối cùng, Vân Thư có chút mệt rã rời, ghé mặt trên bàn ngủ. Cô nằm mơ ——

Mơ thấy mẹ đã trở lại, còn ở nhà làm đồ ăn ngon cho cô…… Chắp miệng một cái, nước miếng chảy xuống cả giấy nháp.

Đột nhiên có một tiếng sấm sét vang lên, Vân Thư bừng tỉnh, hai mắt mơ mơ màng màng, còn kịp mở hoàn toàn, thì đã thấy một tia chớp xẹt ngang qua.

Cô nhảy xuống ghế, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, hai chân thu lại, cúi người ôm đầu gối, thân mình nhỏ bé co rúm lại.

Qua vài giây, nàng hoảng loạn liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, thì ra đã 11 giờ, nghĩ đến đêm nay bố mình hẳn là sẽ không trở về, thì trong lòng Vân Thư càng thêm sợ hãi.

Tiếng sấm liên tục vang lên, Vân Thư đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn.

Tia chớp gần trong gang tấc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh trúng người cô.

Từ nhỏ cô đã sợ sấm chớp, trước kia mỗi lần sét đánh, mẹ sẽ ngủ cùng với cô. Nghĩ đến hôm nay trong nhà không có người nào, Vân Thư càng thêm sợ hãi, nước mắt giống giọt mưa ào ào rơi xuống, trong phòng vang lên tiếng khóc khe khẽ.



Phòng bên cạnh, Giang Tùy đang rối rắm giải đề toán cuối cùng, rõ ràng cũng chỉ thiếu một bước nữa là có thể tìm ra đáp án, nhưng Giang Tùy vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.

Màn hình di động đột nhiên sáng lên, Giang Tùy mở tin nhắn ra, là bạn học trong nhóm nhắn tin.

Có một số bạn học đang hỏi ——

[ Mọi người cấp cứu, đề toán cuối cùng, các vị đại thần đã giải xong chưa? ]

[Chưa, suy nghĩ hơn nửa ngày, mọi người nói xem ngày mai lão Từ kiểm tra, nếu là trong nhóm không ai giải được, thầy ấy có thể cười nhạo chúng ta hay không? ]

Lão Từ là thầy giáo dạy Toán của bọn họ, ngày thường hay đùa giỡn với bọn họ, nhưng đôi khi cũng khiêu khích mấy đứa nhãi ranh trong nhóm trọng điểm không biết trời cao đất rộng này một chút.

[ Đừng nói bậy, nhóm chúng ta là nhóm đại học bá, khẳng định có thể giải ra, chỉ là người ta không muốn phản ứng lại cậu. ]

[ Cũng đúng, chẳng lẽ ngoại trừ đại học bá, không có bạn học nào giải ra sao? Nhanh lên tới cứu tớ với, loại cảm giác nghẹn trong cổ họng này làm tớ quá khó tiếp thu quá.]

[ Ai nói không phải đâu.]

Đại học bá đang được nhắc đến chính là Giang Tùy. Trong trường trung học, nếu ban trọng điểm là nơi tập trung những học sinh mũi nhọn, thì Giang Tùy kia chính là học sinh mũi nhọn nhất trong số những học sinh mũi nhọn.

Nhưng mà từ trước đến nay, tính tình của anh đều quái gở, độc lai độc vãng (1), chưa bao giờ sẽ tám chuyện với mọi người trong nhóm.

(1) Độc lai độc vãng: đi đâu cũng chỉ có một mình.

Đôi lúc tâm tình tốt, thì anh cũng sẽ chia sẻ ý tưởng giải đề cho bọn họ.

Nhưng hôm nay không được, hôm nay chính anh còn chưa tìm ra lời giải, Giang Tùy cầm lấy di động, tắt chế độ thông báo tin nhắn.

Đang muốn tiếp tục giải đề, thì tiếng khóc ở cách vách càng ngày càng lớn. Giang Tùy vài lần muốn tiếp tục giải đề toán, đều bị tiếng khóc ồn ào này làm cho không thể nào tĩnh tâm được.

Thật sự cậu nhịn không được nữa, đành phải từ trong phòng đi ra, đi đến cửa nhà cách vách, vẻ mặt không kiên nhẫn gõ cửa.

Cửa phòng răng rắc một tiếng rồi từ bên trong mở ra, Giang Tùy còn chưa kịp mở miệng, thì một bóng hình nho nhỏ đột nhiên vọt vào trong lòng ngực cậu……

Bình luận

Truyện đang đọc