CHỈ NGOAN VỚI EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Sau khi ra khỏi phòng học, Chúc Diệc Thanh vẫn đang giải thích ——

“Mới vừa rồi không phải vì tớ sợ cậu ấy nên mới không nói lời nào, chỉ là tớ cảm thấy nam tử hán không nên chấp nhất với con gái, muốn chừa chút mặt mũi cho cậu ấy mà thôi.”

“Tớ cũng không có dính người nha, bởi vì chúng ta là hàng xóm, tiện đường chờ cậu để cùng nhau về nhà mà thôi.”

Cuối cùng, Chúc Diệc Thanh nói thật nhẹ: “Da mặt tớ cũng rất mỏng.”

Vân Thư dừng lại bước chân, quay đầu hỏi cậu ấy: “Phải không??”

Chúc Diệc Thanh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên!”

Vân Thư lười nói lời vô nghĩa với cậu ta, người này giống như kẻ ngốc vậy, ngoại trừ thành tích học tập thiên phú ra thì ở phương diện khác, nghiễm nhiên là một người ngốc nghếch.

Vân Thư không nói lời nào, còn Chúc Diệc Thanh thì lải nhải suốt một đường.

Cho tới khi về đến nhà thì lỗ tai cô mới hoàn toàn được thanh tĩnh. 

Điểm của Giang Tùy cao hơn tới mấy trăm điểm so với điểm xét tuyển vào Đại học A năm trước. Lúc Chu Ngạn biết được thành tích của anh thì ngoại trừ thốt lên ‘mẹ nó’ thì cũng không biết nên nói cái gì.

Đến thứ bảy, Giang Tùy dẫn Vân Thư ra ngoài ăn, hai người chúc mừng một chút.

Qua vài ngày, anh lại trở về trường học, bận rộn chuyện luận văn gì đó. Trước khi đi, anh còn dặn dò Vân Thư chăm chỉ học hành.

Sau khi kết thúc học kỳ hai của lớp 10, Vân Thư chọn ban khoa học xã hội còn Chúc Diệc Thanh thì chọn ban khoa học tự nhiên.

Sau khi Giang Tùy bận rộn chuyện ở trường xong thì cũng quay về thành phố A.



Sau khi khai giảng lớp 11 không bao lâu, bởi vì đánh nhau với người ta mà Vân Thư bị gọi tới văn phòng.

Vân Thư mím chặt môi, đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm.

Thầy giáo hỏi cô: “Sao em lại đánh nhau với bạn?”

Trên mặt Vân Thư bị người ta không cẩn thận làm cho bị xước một chút, làm xuất hiện vết ửng đỏ. Nhưng mặc kệ thầy giáo hỏi như thế nào thì cô đều im lặng đứng yên ở đó.

Thầy giáo đành phải hỏi một bạn nữ khác, ai ngờ bạn nữ kia lại nói là do Vân Thư động thủ trước, hỏi nguyên nhân, thì cậu ta rất tức giận mà trả lời: “Ai biết đột nhiên cậu ấy lại nổi điên cái gì.”

Thầy giáo thẩm vấn nửa ngày, cũng không hỏi được cái gì. Bây giờ cũng đã kết thúc tiết tự học buổi tối, tiếp tục giữ các cô lại thì cũng không tốt lắm, đành phải bất đắc dĩ nói ——

“Ngày mai bảo phụ huynh của hai em lên đây gặp thầy.”

Vân Thư có chút khó xử, nói: “Thưa thầy, bố em không có ở nhà.”

“Thầy mặc kệ bố em có ở nhà không, tóm lại ngày mai phải gọi phụ huynh của em đến đây, nếu em không gọi tới, thì thầy sẽ tự gọi điện cho bố em, để thầy xem bố em có tới hay không.”

Từ trong văn phòng đi ra, bạn nữ kia lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó, thật đúng là có bệnh.”

Vân Thư mặc kệ cậu ta, lập tức trở về phòng học.

Bạn cùng bàn thấy cô trở về, trái tim đang bị treo chặt cuối cùng cũng được buông ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

“Thư Thư, không sao chứ?”

Vân Thư vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa bình tĩnh nói: “Không sao.”

“Thực xin lỗi, Thư Thư, là tớ liên lụy tới cậu.” Bạn ngồi cùng bàn áy náy cúi đầu.

Vân Thư ngừng động tác trên tay, nhìn cậu ấy một cái, ôn tồn nói: “Không liên quan đến cậu.”

Chuyện là, sau khi tan một tiết học, Vân Thư đi WC, mới từ bên trong đi ra, đã nghe được có mấy bạn nữ trong lớp cười nhạo bạn cùng bàn với cô.

Bạn ngồi cùng bàn của cô yêu thầm một bạn nam, có bạn nữ trong lớp giả làm bạn nam kia, viết thư tình cho bạn ngồi cùng bạn với cô, lừa cậu ấy đi tới. Sau đó, ngăn cậu ấy lại để cười nhạo, nói cậu ấy không chịu soi gương nhìn xem chính mình trông như thế nào, cười cậu ấy không biết tự mình hiểu lấy, ấy vậy mà cũng thực sự đi ra……

Những lời đó cực kỳ khó nghe.

Sau khi Vân Thư nghe được, nhịn không được mà nói với mấy bạn học kia vài câu, muốn kéo bạn cùng bàn của mình rời đi thì không biết sao lại không cẩn thận đụng phải một người. Rõ ràng là cô đã xin lỗi, nhưng đối phương vẫn được đằng chân nhảy lên đằng đầu, sau đó hai người liền đánh nhau.

Kết quả còn bị thầy giáo thấy được, cô với bạn nữ cầm đầu kia bị dẫn vào văn phòng.

“Thư Thư, nếu không ngày mai tớ mua bữa sáng cho cậu nhé?” Bạn ngồi cùng bàn vẫn rất áy náy, luôn muốn làm chút gì đó.

“Được, vậy cậu mua bánh rán đi, thêm chân giò hun khói nữa.”

“Được.”

Sau khi thu dọn mọi thứ trong phòng xong, vừa đi ra thì đã nhìn thấy Chúc Diệc Thanh đứng ở cửa chờ cô.

Bạn ngồi cùng bàn hâm mộ nói: “Thư Thư, thật hâm mộ cậu đó, tớ đi trước đây, không quấy rầy hai người nữa.”

Vân Thư cảm thấy người bạn ngồi cùng bàn này của cô giống như hiểu lầm cái gì, muốn giải thích một câu, nhưng khi ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy biểu tình ngây ngốc của Chúc Diệc Thanh, mà bạn ngồi cùng bàn của cô đã chạy mất.

Chúc Diệc Thanh khoe mẻ nói: “Bạn học này của cậu thật tinh mắt, hâm mộ cậu vì có  người bạn ưu tú như vậy đó.”

Vân Thư lạnh lùng liếc cậu ta một cái, “Ai là bạn của cậu.”

“Cậu, đúng là người không có lương tâm, hai chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau, như thế mà còn không được xem là bạn bè hay sao.”

Vân Thư lười đến nghe cậu ấy lải nhải, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi Chúc Diệc Thanh lải nhải xong, đột nhiên hỏi một câu: “Tớ vừa mới nghe nói có bạn nữ lớp cậu đánh nhau, về sau cậu cách xa mấy cậu ấy một chút, đừng có học theo người ta.”

Vân Thư đột nhiên bước, Chúc Diệc Thanh bị cô đụng phải một chút.

“Sao cậu đột nhiên không đi tiếp?” Chúc Diệc Thanh sờ sờ trán của mình, chẹp miệng, lộ ra bộ dáng đáng thương hề hề.

Vân Thư trầm mặc vài giây, há mồm nói: “Người đánh nhau là tớ.”

Nói xong, cô lại tiếp tục đi phía trước.

Chúc Diệc Thanh vội vàng đuổi kịp, bắn liên thanh ——

“Sao cậu lại như vậy, lúc này mới khai giảng được bao lâu, sao cậu lại đánh nhau với người ta?”

“Bây giờ không có tớ bên cạnh quản cậu cho nên cậu lập tức không ngoan có đúng không?”

“Có bị thương hay không, cậu thắng hay thua?”

“……”

Chúc Diệc Thanh ồn ào cả đoạn đường, sau khi Vân Thư về đến nhà, móc chìa khóa từ trong cặp sách ra, trước khi đóng cửa, cô còn dỗi Chúc Diệc Thanh một câu ——

“Tớ chưa từng thấy người nào dong dài như cậu đấy.”

Chúc Diệc Thanh sững sờ tại chỗ.

Dong dài? Rõ ràng là cậu đang quan tâm cô có được không, cô nhóc thế nhưng lại nói cậu dong dài, thật không có lương tâm quá rồi.

Chúc Diệc Thanh tính toán cả đêm sẽ không nói chuyện với cô nữa.

Vân Thư về đến nhà, mới nhớ tới lời giáo viên chủ nhiệm nói ——

“Ngày mai bảo phụ huynh của hai em lên đây gặp thầy.”

“Nếu em không gọi tới, thì thầy sẽ tự gọi điện cho bố em, để thầy xem bố em có tới hay không.”

Vân Thư đoán chừng bố mình còn đang ở công trường, muốn gọi điện cho bố thì ngày mai không nhất định bố cô đã có thể trở về kịp.

Nghĩ đến đây, cô lại có chút hối hận, tự nhiên lại đánh nhau với đám người kia.

Cả người cô ngã xuống giường, vẻ mặt rối rắm hoang mang, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cô bật dậy.

Lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, sau đó bấm một cuộc gọi. 

Giang Tùy vừa mới ăn xong bữa khuya với bạn cùng phòng xong, đang trên đường trở về thì nghe thấy điện thoại rung, móc điện điện thoại trong túi quần ra nhìn thoáng qua một cái. 

Sau khi nhìn thấy tên người gọi thì Giang Tùy cong môi nở nụ cười.

Bạn cùng phòng trêu chọc anh: “Ai gọi điện thoại mà làm cậu vui vẻ như vậy? Không phải là bạn gái đó chứ?”

“Không phải, đừng nói bậy.”

Giang Tùy thả chậm bước chân, kéo dài khoảng cách với bọn họ, sau đó mới nhận điện thoại.

Sau khi điện thoại nối thông, Vân Thư lập tức kêu một tiếng ——

“Anh.”

“Ừ, anh đây.”

Cô còn đang ấp úng không biết nên mở miệng như thế nào, Giang Tùy thấy cô chậm chạp không nói lời nào, thì lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Vân Thư vội vàng trả lời: “Không có việc gì, không có việc gì, anh đừng lo lắng.”

“Vậy, làm sao thế?”

Vân Thư tự cắn môi đến trắng bệch, gian nan mở miệng ——

“Em đánh nhau với bạn học, thầy giáo bảo phải gọi phụ huynh tới, ngày mai anh có thể đến trường một chuyến được hay không?”

Nói xong, Vân Thư rất lo lắng chờ đối phương đáp lại.

Nếu Giang Tùy nói không đồng ý, thật sự cô không biết nên tìm ai để giúp đỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc