CHỈ NGOAN VỚI EM

Edit: Pinkie

Thứ bảy.

Giang Tùy ở nhà đợi cả một buổi sáng nhưng cũng không thấy được Vân Thư lại đây. Đến giữa trưa, nghe có tiếng mở cửa ở đối diện, lúc này mới không kìm lòng được mà đi ra ngoài xem thử.

Sau đó anh nhìn thấy bà nội vội vội vàng vàng trở về.

Giang Tùy gọi một tiếng: “Bà nội, Vân Thư ở đâu ạ?”

Vẻ mặt bà nội ủ rũ, nhìn thấy Giang Tùy thì gắng gượng cười, nói: “Đêm qua bố Thư Thư uống nhiều, không cẩn thận bị người ta đụng phải, giờ Thư Thư đang ở bệnh viện chăm sóc ba con bé. Khả năng phải nằm viện mấy ngày, nên nội trở về thu dọn một ít đồ đạc rồi qua đó trông nom.”

Lông mày Giang Tùy nhíu lại một chút.

“Bà nội, đợi lát nữa con với bà cùng đi tới bệnh viện.”

Bà nội sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, cháu ở nhà học bài đi, không sao đâu.”

Lúc trước, bà nội nghe Vân Thư nói không ít chuyện của Giang Tùy, biết việc học của anh rất bận rộn, trong nhà lại quản giáo rất nghiêm nên không thể không biết xấu hổ mà làm ảnh hưởng tới con trai nhà người ta.

“Bà nội, cháu muốn đi.” Giang Tùy cố chấp nhìn bà.

Bà nội chần chờ một hồi, sau đó nhượng bộ một bước: “Được, vậy đợi lát nữa, khi nào ra cửa, bà nội sẽ gọi cháu.”

“Cảm ơn bà nội.”

Giang Tùy về nhà mình ngồi một lúc, rõ ràng chỉ mới mười phút nhưng Giang Tùy lại cảm giác thời gian trôi qua thật lâu, thì bà nội mới lại đây gõ cửa.

“Tiểu Tùy, được rồi, đi thôi.”

Giang Tùy “Dạ” một tiếng.

Cùng bà nội ngồi trên xe buýt đi bệnh viện, Giang Tùy cũng không nói gì, yên lặng đi theo sau bà nội. Nhưng mà người trên xe rất nhiều, xe lại rung lắc, toàn bộ thân thể bà nội đứng không vững, không ngừng lay động.

Giang Tùy đỡ bà nội suốt quãng đường.

Sau khi tới bệnh viện hai người đi thẳng tới phòng bệnh.

Vân Tùng quấn băng gạc nằm trên giường, còn Vân Thư ghé người vào mép giường, ngủ thiếp đi. Vân Tùng vươn tay sờ sờ đầu của cô gái nhỏ, trong mắt đều hiện lên vẻ đau lòng.

Nhìn thấy bọn họ đến gần thì vội vàng rụt tay về.

Bà nội lo lắng nên nhắc mãi: “Sao mà để con bé cứ ngủ như vậy, cũng không đắp cho nó tấm chăn, lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ.”

Đang muốn tìm cho cô một tấm chắn, thì Vân Thư tỉnh dậy.

Xoa xoa đôi mắt, sau đó mềm mại gọi một tiếng: “Nội, nội đã đến rồi.”

“Anh Giang Tùy cũng tới, nghe lời nội, đợi lát nữa về nhà ngủ, ở chỗ này ngủ sẽ dễ bị cảm.”

“Vâng ạ, con không ngủ nữa.”

Vân Thư đứng lên, thấy Giang Tùy đứng ở bên cạnh thì kinh ngạc mà mở miệng nói: “Anh, sao anh lại tới đây?”

“Đến thăm chú.”

Mùi sát trùng trong bệnh viện rất nồng, Giang Tùy không thích mùi này, nhíu chặt mày.

Sau khi bà nội thu dọn đồ đạc xong thì quay đầu nói với Giang Tùy: “Tiểu Tùy, từ sáng đến giờ Thư Thư còn chưa ăn gì cả, phiền cháu dẫn con bé đi ăn cái gì đó được không?”

“Dạ!”

Bà nội nhét một ít tiền lẻ vào trong túi Vân Thư.

Vân Thư mở miệng hỏi bà: “Nội, vậy bố với nội ăn gì?”

Bà nội liếc mắt nhìn Vân Tùng, hiền từ nói: “Không sao, hai đứa đi ăn đi, đợt lát nữa bà nội sẽ làm đồ ăn cho bố ăn sau.”

Vân Tùng bị thương không nhẹ, đoán chừng phải nằm viện một thời gian.

Phòng bệnh này của bệnh viện có chỗ để nấu cơm, bà nội vừa mới đem đồ đạc qua đây, chút nữa đi mua đồ tươi về nấu ăn là được, so với đồ ăn bên ngoài thì sạch sẽ hơn một chút.

“Vậy được rồi, cháu với anh đi đây ạ!”

“Được rồi, đi đi.”

Từ phòng bệnh đi ra, gương mặt của cô gái nhỏ vẫn luôn tiểu cô nương vẫn luôn cúi gằm, một chút tinh thần cũng không có.

Ngày thường cô gái nhỏ luôn yêu thích nói chuyện, nay lại đột nhiên im lặng, hơn nữa Giang Tùy vốn dĩ cũng không phải là người thích nói chuyện, cho nên hai người im lặng từ lầu ba đi xuống.

Vẫn là Vân Thư không nhịn được, mở miệng nói một câu: “Anh, hôm nay bố em bị bệnh nên em mới không đi tìm anh, anh không được tức giận đâu đấy!”

Giang Tùy thấp giọng nói: “Anh không có tức giận.”

Một chiếc xe máy đột nhiên vụt qua trước mặt, tốc độ rất nhanh, Vân Thư không có chú ý tới, thiếu chút nữa là bị đụng trúng. Ngay lúc đó, Giang Tùy theo bản năng kéo cô qua, ôm vào trong ngực.

Những người xung quanh đang thấp giọng chửi rủa ——

[ Trước cổng bệnh viện mà chạy nhanh như vậy làm gì! ]

[ Thiếu chút nữa đụng vào người mà còn không nói được một câu xin lỗi, thật là một chút gia giáo cũng không có. ]

[ Bây giờ người lớn cứ làm chuyện của mình, cũng không biết dạy dỗ con cái. ]

Vân Thư dọa một chút, tim vẫn còn đang nhảy thình thịch.

Cô ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Nói là không sao nhưng Giang Tùy cảm giác được đầu ngón tay của mình đang run rẩy, sợ cô gái nhỏ nhìn thấy sẽ lo lắng, nên yên lặng đút tay vào túi.

Bên ngoài bệnh viện là những con hẻm nhỏ ẩm ướt. Ngày hôm qua có mưa, cộng với lá cây và vỏ trái cây mà những người bán hàng tiện tay vứt làm cho mặt đất trông dơ bẩn.

Cô gái nhỏ đi thật cẩn thận, Giang Tùy đi theo sau lưng cô bé.

Nhưng mà vẫn không cẩn thận, dẫm phải một cái hố, nước bẩn bắn tới, Vân Thư ủy khuất quay đầu liếc mắt nhìn Giang Tùy một cái.

Giang Tùy lấy khăn giấy từ trong túi ra, vội vàng giúp cô lau sạch.

Đi được một lúc, Vân Thư chỉ vào một tiệm mì, mở miệng nói: “Anh, chúng ta ăn ở đây nhé!”

Trước kia, lúc mẹ Vân bị bệnh, Vân Tùng cũng thường xuyên dẫn cô tới nơi này ăn.

Giang Tùy nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Ngày từ đầu Vân Thư còn ăn rất vui vẻ, nhưng sau đó không biết nghĩ tới chuyện gì mà hốc mắt lập tức đỏ, Giang Tùy đưa khăn giấy cho cô, cô cũng không cần.

Lúc rời đi, Vân Thư muốn đi tính tiền, thì Giang Tùy ngăn lại, “Để anh.”

“Anh, em có tiền, vừa nảy bà nội có cho em tiền.”

“Tự cất cho mình đi.”

Vân Thư nhàn nhạt mà “Oh” một tiếng.

Từ trong tiệm mì đi ra, Giang Tùy muốn đi mua chút trái cây, các cô chú bán trái cây không ngừng mời gọi để đẩy mạnh tiêu thụ. Giang Tùy một chút cũng không dao động, tự mình chọn lựa một vài quả thoạt nhìn tương đối tươi.

Sau đó mua một ít chuối và táo.

Vân Thư ở ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ anh.

Sau khi mua xong, trở lại cửa phòng bệnh, thì nghe thấy có tiếng nói chuyện bên trong——

[Mẹ biết mẹ Thư Thư qua đời khiến con khó chịu trong lòng, nhưng mà Thư Thư còn nhỏ như vậy, nếu như con còn xảy ra chuyện gì thì con bé phải làm sao bây giờ. Còn tương lai sau này nữa, thì phải tính sao? ]

[ Mẹ. ]

[Con cũng đừng có gọi mẹ, mấy ngày nay mẹ cũng biết con cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà người chết cũng không thể sống lại, mỗi ngày con đều sa sút như vậy, thì mẹ Thư Thư có thể an tâm ra đi sao? Dù sao mặc kệ thế nào, vì Thư Thư, vì cái nhà này, con phải tốt lên cho mẹ, có nghe thấy không! ]

[ Mẹ, con đã biết. ]

Bà nội liếc mắt thấy bóng người ở cửa, nhanh chóng dừng đề tài này lại.

“Sao mà nhanh như thế đã trở lại, Thư Thư ăn cái gì?”

Vân Thư mím môi, nói, “Ăn mì sợi ạ.”

Giang Tùy cầm bịch trái cây trong tay đặt lên trên bàn bên cạnh giường bệnh, Vân Tùng mở miệng nói: “Tiểu Tùy, cháu vẫn còn là học sinh, không cần tiêu pha như vậy.”

“Chú, không có việc gì, hy vọng chú sớm bình phục.”

Trong lòng Vân Tùng có chút hụt hẫng, nhưng nhìn già già, trẻ trẻ trong phòng bệnh này, thì ngay cả lý do để ông sa sút cũng không có.

Ở lại phòng bệnh một lúc thì Vân Thư đi theo Giang Tùy cùng nhau về nhà.

Bà nội ở lại chăm sóc bố Vân Thư.

Bình luận

Truyện đang đọc