CHỈ NGOAN VỚI EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Sau khi Giang Tùy và Chu Ngạn lên đại học, Vân Thư cảm thấy không quen cả một khoảng thời gian rất dài. Hơn nữa vừa mới lên cấp hai, sau khi chia lớp lại, hầu như không có quen biết được mấy người nên cô càng không thích nói chuyện.

Nhưng mà cô gái nhỏ có tính tình hoạt bát, sau khi ở chung một thời gian, thì cảm giác khó chịu này cũng từ từ biến mất. Đặc biệt là đối diện nhà Vân Thư có hàng xóm mới chuyển đến, hơn nữa còn có một cậu con trai học chung lớp với cô, suốt ngày đấu võ mồm với cô. Vân Thư cảm thấy vô cùng phiền phức với cậu ấy.

Có một lần gọi điện thoại với Giang Tùy, Vân Thư xả một tràng ——

“Anh, người chuyển đến sau khi anh đi thật sự rất chán ghét, mỗi ngày đều nắm bím tóc của em, còn thường xuyên làm em sợ. Lần trước đèn hành lang bị hỏng, thế mà cậu ta lại giả ma làm em sợ chết khiếp……”

“Còn có lần trước cậu ta còn lén lấy vở bài tập của em giấu đi, hại em phải tìm cả nửa ngày.”

Cách màn hình, Giang Tùy có thể cảm nhận được bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô gái nhỏ.

Không khỏi cong miệng cười cười.

Vân Thư vẫn đang căm phẫn nói, thì đột nhiên phía sau có một bóng người, chụp lấy vai cô.

Vân Thư bị dọa sợ, nãi hung nãi hung (1) chất vấn: “Cậu lại dọa tớ?”

(1) Nãi hung nãi hung: ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.

Hàng xóm mới của cô là một bạn nam tên Chúc Diệc Thanh, đẹp trai nhưng luôn thích khi dễ cô.

“Tớ nào có dọa cậu, rõ ràng chính cậu đang ở sau lưng nói xấu tớ bị tớ nghe thấy được, nhất thời chột dạ thì có.”

Vân Thư cắn chặt răng, “Tớ nào có nói xấu cậu, những gì tớ nói đều là sự thật.”

Chúc Diệc Thanh “Hừ” một tiếng, Vân Thư càng thêm tức giận.

“Giang Tùy, đi ăn cơm không?” Bạn cùng phòng của Giang Tùy gọi anh.

Sai khi Vân Thư nghe thấy, thì lập tức mở miệng hỏi: “Anh, anh còn chưa ăn cơm sao?”

Giang Tùy “Ừ” một tiếng.

“Vậy anh ăn cơm đi, em cũng muốn làm bài tập.”

Giang Tùy đến nơi khác học đại học. Vốn dĩ Giang Tuyền Minh muốn anh có thể học đại học ở đây, dù sao trường đại học ở đây cũng không tệ. Nhưng Giang Tùy khăng khăng muốn đi thành phố Thanh, chỉ tới kỳ nghỉ thì mới có thể trở về.

Sau khi cúp điện thoại, Chúc Diệc Thanh hỏi cô: “Lại gọi điện thoại nói chuyện với người anh kia của cậu à?”

“Ai cần cậu lo.”

Chúc Diệc Thanh “sax sax” hai tiếng, sau đó ngồi trên sô pha xem TV.

Vân Thư giật lấy điều khiển tivi từ trong tay cậu ấy, giả vờ tức giận nói: “Ai cho cậu vào.”

“Cửa không khóa, cứ vậy mà tớ vào được thôi.”

Chúc Diệc Thanh luôn tỏ vẻ đúng đắn, chọc Vân Thư càng thêm tức giận. Vốn là cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, vừa thấy cậu ta, lại dễ dàng dựng tóc gáy.

Bà nội từ trong phòng đi ra, Chúc Diệc Thanh lập tức ngoan ngoãn mà chào một tiếng: “Bà nội.”

“Diệc Thanh qua đây chơi với Vân Thư à.” Bà nội hiền từ nói.

Chúc Diệc Thanh gật đầu: “Đúng vậy ạ!”

Vân Thư lẩm bẩm một câu: “Ai muốn cùng chơi với cậu ta cơ chứ.”

Mỗi ngày bà nội đều nhìn hai đứa nhỏ đấu võ mồm, sớm thành thói quen, sau khi liếc mắt nhìn bọn họ một chút thì đi vào phòng bếp nấu cơm, trước khi đi còn nói với Chúc Diệc Thanh: “Diệc Thanh, đợi lát nữa ở lại ăn cơm nhé!”

Chúc Diệc Thanh lớn giọng đồng ý: “Dạ!”

Vân Thư hừ hừ nói: “Cậu làm gì mà không về nhà mình ăn cơm?”

“Vừa mới ăn ở nhà xong.”

“Vậy sao cậu còn đồng ý?”

“Bà nội làm đồ ăn rất ngon, ăn rồi cũng có thể lại ăn thêm một chút.”

“Cậu……”

Chúc Diệc Thanh nhìn dáng vẻ người nào đó đang tức giận nhưng không nói lại, thì bắt chước giọng người lớn, dạy dỗ: “Đã là học sinh cấp hai rồi, không cần phải nhỏ mọn như vậy, rốt cuộc chúng ta ngoài là hàng xóm, còn là bạn cùng bàn nữa đấy.”

“Ai muốn làm bạn cùng bàn với cậu.”

“Làm sao vậy? Có rất nhiều người muốn ngồi cùng bàn với tớ đấy. Cậu quên rồi sao, đề toán ngày hôm qua là ai dạy cậu? Hôm trước cậu cũng không học thuộc lòng bài văn tiếng Trung. Tớ đã đợi cậu ở cửa lớp hơn một tiếng đồng hồ.”

“Tớ còn chưa nói muốn cậu chờ.”

Từ lúc Chúc Diệc Thanh tiến vào, đến khi cơm nước xong, thì hai người vẫn chưa dừng đấu võ mồm.

Vân Thư tiễn người ra cửa, lẩm bẩm nói: “Về sau không được tới nhà tớ.”

“Mỗi ngày cậu đều nói như vậy, khó trách bố tớ thường xuyên nói, con gái nói không cần chính là muốn, xem ra cậu luôn hy vọng mỗi ngày tớ đều qua đây chơi với cậu rồi.”

Bang một tiếng.

Vân Thư đóng cửa lại.

Bố Chúc vừa mới từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy con trai nhà mình bị nhốt ở ngoài cửa, thì cười nói: “Con lại chọc Vân Thư tức giận à?”

“Sao có thể.” Chúc Diệc Thanh ra vẻ không có chuyện gì, sờ sờ mũi, chột dạ xoay người trở về phòng mình, nhưng lại nghe thấy bố cậu nói với mẹ cậu, “Con trai chúng ta lại chọc cho Vân Thư tức giận”.

Chúc Diệc Thanh không thể hiểu được, sao lại có một người bố như vậy, suốt ngày chê cười cậu.

Người đàn ông phiền phức!

Buổi sáng hôm sau.

Vân Thư nhét sách vở vào cặp sách, mới vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Chúc Diệc Thanh từ trong cửa đối diện đi ra.

Vân Thư liếc mắt nhìn cậu ta, không muốn để ý đến cậu ta.

Chúc Diệc Thanh lại đi theo sau.

“Thế mà cậu còn tức giận à?” Cậu khó hiểu hỏi.

“Đừng đi theo tớ.”

“Tớ nào có đi theo cậu, đây không phải là đường tới trường của tớ sao.”

“……”

Sau khi tan học buổi chiều, hôm nay Vân Thư phải trực nhật, vừa muốn đi lấy cây chổi để quét phòng học, thì Chúc Diệc Thanh đã chủ động lại đây giúp cô.

Vân Thư mềm lòng, thấy cậu ta siêng năng như vậy, cũng thấy xấu hổ nếu phải tiếp tục cãi nhau với cậu ta.

Trên đường về nhà, Chúc Diệc Thanh xin lỗi nói: “Ngày đó tớ cũng không phải cố ý dọa cậu, tớ bảo đảm về sau sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, hơn nữa về sau cũng không giấu vở bài tập của cậu.”

Thái độ nhận sai của Chúc Diệc Thanh vô cùng thành khẩn.

Cậu cho rằng, làm đàn ông cần phải co được dãn được. Bà nội nói tối nay sẽ nấu một bữa ngon, nếu không dỗ dành tốt thì lát nữa, Vân Thư không cho cậu vào cửa thì phải làm sao bây giờ.

Lúc cơm nước xong xuôi, hai người khó có khi không cãi nhau, bà nội còn cảm thấy kỳ quái, tưởng hai đứa này có chuyện gì.



Sau khi Giang Tùy vào đại học, việc học hành cũng không có nhẹ nhàng hơn so với năm lớp mười hai. Mỗi ngày đều bận với các bài tập môn chuyên ngành tự chọn, thời gian rảnh rỗi đều ngâm mình ở thư viện, đến cuối tuần mới có thể chừa ra chút thời gian gọi điện thoại cho Vân Thư.

Anh vẫn không nói nhiều, phần lớn thời gian đều là Vân Thư nói, nhưng mà có đôi khi anh có thể cảm nhận rõ ràng được, cô gái nhỏ đang từ từ lớn lên.

Dịp năm mới, Giang Tùy trở về mấy ngày.

Anh ở một mình trong biệt thự to lớn kia. Vốn dĩ Giang Tuyền Minh muốn ở với anh vài ngày, nhưng mà chuyện công ty quá bận, ở hai ngày thì đã vội ra ngoài. Chu Trinh cũng đã tới một lần, tới một mình, ăn với Giang Tùy một bữa cơm.

Ngày mùng hai, Giang Tùy cùng Chu Ngạn đến chúc tết bà nội.

Vân Thư nhìn bọn họ, ngượng ngùng tiếp đón.

Chu Ngạn một chút cũng không khách khí, xoa xoa đầu cô, “Lúc này mới có bao lâu không gặp, mà ngay cả anh cũng không chào?”

Vân Thư thẹn thùng mà gọi một tiếng: “Anh, anh Chu Ngạn.”

Chúc Diệc Thanh đang muốn đi chúc tết bà ngoại cậu thì nhìn thấy cảnh tượng ở nhà đối diện, liếc mắt nhìn thấy Vân Thư ngồi bên cạnh một người đàn ông.

Ăn mặc sạch sẽ, gương mặt đẹp mắt, tuy rằng là đàn ông, nhưng Chúc Diệc Thanh cảm thấy anh ta thật là đẹp trai, khó trách mỗi lần Vân Thư nhắc tới anh ta, trong mắt đều lấp lánh mấy ngôi sao.

Chúc Diệc Thanh khẽ hừ nhẹ hai tiếng.

Ba Chúc gọi: “Diệc Thanh, đi thôi.”

Khi xuống lầu, Chúc Diệc Thanh đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nói: “Bố, sau này con cũng đứng đầu thành phố cho bố xem.”

Bố Chúc cười, sờ sờ đầu cậu, an ủi nói: “Diệc Thành, không cần tạo áp lực cho mình lớn như vậy, tuy rằng căn nhà mình đang ở có một Trạng Nguyên của thành phố nhưng chúng ta không cần phân cao thấp, bố hy vọng con vui vẻ là được rồi.”

Chúc Diệc Thanh: “!!!”

Cậu nhất định có thể! Hừ!

Giang Tùy liếc mắt thấy bóng người ở bên ngoài, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Vân Thư giải thích một câu: “Cậu ta chính là tên quỷ chán ghét kia.”

Bình luận

Truyện đang đọc