CHIẾN THẦN ĐIỆN HẠ

Chương 111: Gặp chứng bệnh nặng, bình tĩnh tìm hiểu

"Cậu thanh niên, nếu như cậu chỉ là thầy lang vườn thì đừng tự bêu xấu mình nữa, bệnh tình của ông Viên đã được kiểm tra bằng máy móc, hơn nữa chúng tôi cũng đã xác định bệnh lý rồi, chỉ có một con đường phẫu thuật thôi, cậu đừng ở đây làm những chuyện vô ích nữa", người đàn ông trông có vẻ học thức khinh miệt lên tiếng.

Nói làm những chuyện vô ích là còn nể mặt anh rồi đấy, chứ trong mắt mọi người, anh chỉ là một kẻ đi lòe thiên hạ mà thôi!

Giang Thần cũng không để ý ánh mắt của mọi người, mà từ từ đi đến trước mặt Viên Chính Nam, khoanh tay đứng trước mặt Viên Chính Nam quan sát một lượt.

"Ông Viên, có phải ông nửa đêm thường hay tỉnh giấc, toàn thân co giật, chân tay run rẩy, có cảm giác như sắp chết, nửa thân dưới tê liệt, miệng méo mắt hoa, cứ như vậy diễn ra liên tục mấy tiếng đồng hồ đúng không?", Giang Thần đột nhiên hỏi.

Vốn dĩ Viên Chính Nam vẫn đang nhíu mày, cảm thấy cử chỉ của người thanh niên này rất bất lịch sự, nhưng vừa nghe anh nói vậy thì lập tức ngẩn ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Giang Thần.

Anh thật sự nói đúng rồi!

"Không sai, bác sĩ Giang, cậu có thể nhìn ra sao?", Viên Chính Nam ngạc nhiên nói, chợt quay sang liếc nhìn Tần Chính, những triệu chứng này ông ta chỉ nói với Tần Chính qua điện thoại, lẽ nào là Tần Chính đã nói lại với anh?

Tần Chính cũng sững người, đương nhiên biết Viên Chính Nam ý muốn nói gì, nên cười khổ lắc đầu: "Hôm nay tôi cũng mới gặp bác sĩ Giang lần đầu".

Tần Chính lúc này mới quan sát tỉ mỉ lại Giang Thần. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, ông ta không ngờ người thanh niên này lại chỉ kiểm tra bằng mắt đã có thể chẩn đoán được triệu chứng của Viên Chính Nam, trình độ này e là ngay đến ông ta cũng phải tự cảm thấy hổ thẹn.

Mà vừa nãy anh nói anh tự học đông y, nếu như không phải là thiên tài tự sinh ra đã hiểu thì chính là đang cố ý che giấu thân phận của mình!

"Bác sĩ Giang, nếu như cậu có thể nhìn ra được chứng bệnh của ông Viên, không biết cậu có ý kiến gì về chứng tắc nghẽn động mạch này không?"

Giang Thần lại lắc đầu nói: "Không phải là tắc nghẽn động mạch, ông ta bị chứng phù niêm!"

"Chứng phù niêm?", Tần Chính vẻ mặt ngờ vực, rồi có chút không vui nói: "Bác sĩ Giang, lúc ông Viên phát tác rõ ràng là triệu chứng đứt mạch máu não, trong tây y chính là trúng gió, sao cậu có thể nói là phù niêm chứ?"

Về mảng chuẩn đoán đông y thì Tần Chính tuyệt đối là người có uy tín nhất, ông ta không dám gật bừa với sự phán đoán của Giang Thần, thậm chí còn có chút cảm thấy buồn cười.

"Chứng phù niêm chia thành hư, thực, hàn, nhiệt, đờm. Chứng phù niêm của ông Viên thuộc loại hư, ở trong não là chứng hư, còn chứng thực ở phần ngực, chỉ cần trị khỏi phần chứng thực ở ngực thì triệu chứng tắc động mạch máu não không cần chữa cũng tự khỏi", Giang Thần chậm rãi nói trước mặt những nhân vật quyền lực trong ngành này.

Vừa nghe anh nói vậy, người đầu tiên ngẩn ra là nhóm bác sĩ tây y.

"Bác sĩ Giang, cậu như vậy là có chút ăn nói lung tung rồi đó? Trong não là chứng hư? Bất luận là CT hay là cộng hưởng từ đều cho thấy não bộ của ông Viên bị tắc động mạch máu và phù nề, lẽ nào máy móc của bệnh viện đều đã hỏng sao? Hay là mắt của cậu còn có tác dụng hơn cả máy móc?", người đàn ông học thức lạnh nhạt nói, vẻ mặt bất mãn.

Những bác sĩ tây y khác cũng tỏ ra coi thường, rõ ràng giải thích của Giang Thần chỉ là trò cười trong mắt họ.

"Mắt thấy là thật không có nghĩa là thật, trong đông y coi trọng âm dương, luận nhân quả, giải quyết được nguyên nhân gây bệnh thì vùng nhiễm bệnh đương nhiên không cần chữa cũng khỏi. Giống như kẹt xe trên đường, bị kẹt vốn không phải do xe, mà là do thiếu cảnh sát khơi thông tuyến đường, giống như bệnh tình của ông Viên đây, nếu như có thể khơi thông chứng phù niêm ở vùng ngực, để hệ thống vận hành bình thường thì chứng tắc động mạch máu não cũng sẽ tự nhiên được khai thông!", Giang Thần tiếp tục chậm rãi giải thích.

Chương 112: Bắc Đẩu Thất Tinh châm

Người lúc đầu cũng tỏ thái độ khinh thường là Tần Chính sau khi nghe Giang Thần nói vậy lông mày cũng đột nhiên giãn ra, ánh mắt dần sáng lên như đã hiểu ra điều gì đó.

Còn Viên Chính Nam thì nở một nụ cười ôn hòa: "Bác sĩ Giang, nếu cậu đã có thể chẩn đoán ra bệnh của tôi, thì không biết có cách nào chữa khỏi không? Không cần phẫu thuật thì càng tốt”.

Lòng Viên Chính Nam lóe lên một tia hy vọng, dù cho tiến hành phẫu thuật thì tỷ lệ thành công cũng chỉ có 30%, có lẽ vị bác sĩ trẻ tuổi này sẽ có phương pháp khác khả thi hơn.

“Có thì có đấy, nhưng sẽ tiềm ẩn một chút rủi ro, hơn nữa còn vô cùng đau đớn”, Giang Thần nói thẳng.

“Viên Chính Nam tôi không sợ khổ, chỉ là không biết xác suất thành công là bao nhiêu?”, Viên Chính Nam đột nhiên hỏi, nếu tỷ lệ thành công có thể đạt 50%, ông ta cũng không ngại thử phương pháp của Giang Thần.

Giang Thần lắc đầu: "Tôi không thể chắc chắn tỷ lệ thành công cho ông. Đời người ắt sẽ có lúc phải mắc bệnh nặng, nhưng, có gặp được bác sĩ giỏi hay không, có thể chữa khỏi được hay không, tất cả đều đã được định sẵn từ khi sinh ra. Sống hay chết, đi hay ở chỉ có ông mới chắc chắn được".

"Được! Lần này tôi nghe bác sĩ Giang, thử vận mệnh một lần, Viên Chính Nam tôi không bao giờ tin vào số phận, chỉ tin vào bản thân mình", lời nói của Giang Thần đã tiếp thêm dũng khí cho Viên Chính Nam.

Mọi người nhìn nhau, họ không ngờ những lời vô lý nhưng lại rất thuyết phục này của Giang Thần đã đả động được Viên Chính Nam, khiến ông ta đồng ý để một thầy lang vườn như anh điều trị.

"Ông Viên, ông đừng kích động. Đây là phòng khám Đông y. Trang thiết bị y tế không hiện đại. Nếu điều trị ở đây sợ là sẽ khiến bệnh tình bị trì trệ", người đàn ông dáng vẻ học thức không kìm được lên tiếng khuyên nhủ.

Ông ta là phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân Vân Sơn, là một chuyên gia khoa ngoại. Ông ta không tin một căn bệnh phức tạp như vậy lại có thể chữa được khỏi ở một phòng khám nhỏ bé thế này.

“Ông Viên, hay là chúng ta đến bệnh viện đi? Tới bệnh viện rồi nhờ bác sĩ Giang điều trị cho ông cũng chưa muộn”, Tần Chính cũng thuyết phục.

Ông ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất thì trong bệnh viện còn có đủ thiết bị cứu chữa, một khi phát hiện tình hình không ổn vẫn có thể cấp cứu kịp thời.

Lúc này, Giang Thần đã đem túi của Tần Tuyết tới, lạnh lùng nói với Viên Chính Nam: "Không cần làm gì hết. Ông chỉ cần cởi áo rồi ngồi thẳng là được. Tôi chỉ châm bảy châm, nếu ông chịu được thì sống, không chịu được thì đành trách mệnh ông không tốt thôi".

"Nực cười, bác sĩ Giang, cậu có biết mình đang làm gì không? Nếu ông Viên xảy ra chuyện, cậu có gánh vác nổi không?", Tần Chính không nhịn được lớn tiếng nói. Đúng là hết chịu nổi, thằng nhóc này rõ ràng là đang làm càn mà.

Kỹ thuật châm cứu tưởng chừng như rất đơn giản nhưng mức độ nguy hiểm thế nào anh là người rõ nhất, bây giờ anh còn là bác sĩ cố vấn của phòng khám Linh Chi Đường, nếu Viên Chính Nam xảy ra chuyện, Linh Chi Đường cũng sẽ bị liên lụy.

Sắc mặt của Tần Tuyết cũng tái nhợt, mặc dù rất tin tưởng y thuật của Giang Thần, nhưng lúc này cô ta vẫn không khỏi có chút lo lắng.

“Ông Tần, bắt đầu đi, tôi tin tưởng bác sĩ Giang, nhưng còn tin tưởng bản thân mình hơn”, Viên Chính Nam cũng là một người quyết đoán. Ông ta đã ngoài 50, nhưng thân hình không hề thua kém mấy thanh niên trai tráng.

Giang Thần thấy vậy gật đầu, người này có căn cơ tốt, chữa bệnh cho ông ta, anh cũng cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Sột soạt!

Tần Chính vẫn muốn nói gì đó, nhưng lúc này Giang Thần đã cầm châm bạc trong tay lên, anh vừa xoay cổ tay, châm bạc liền ghim vào lồng ngực Viên Chính Nam.

Khi anh nâng cổ tay lên, kim châm liền tạo thành một hình tròn.

“Đây là… Bắc Đẩu Thất Tinh châm sao?”, Tần Chính trợn tròn hai mắt, không khỏi cảm thán.

Chương 113: Máu đông thật sự đã biến mất rồi sao?

“Ông nội, Bắc Đẩu Thất Tinh Châm là gì?”, Tần Tuyết thấy Tần Chính kinh ngạc như vậy, không kiềm được lên tiếng hỏi.

"Bắc Đẩu Tinh Châm là phương pháp châm cứu của Huyền Môn, do Bành Tổ tạo ra nhưng đã bị thất truyền từ thời Đông Tấn rồi. Không ngờ bác sĩ Giang lại biết cả phương pháp châm cứu này”, Tần Chính không khỏi cảm thán, lúc này ánh mắt ông ta nhìn Giang Thần đã hoàn toàn thay đổi.

Chỉ bằng phương pháp châm cứu này, chàng trai trẻ này cũng đủ để nổi tiếng khắp giới Đông y rồi, thậm chí còn có thể được gọi là hóa thạch sống!

"Tôi đã đánh giá thấp bác sĩ Giang rồi. Y thuật của bác sĩ Giang thật khiến lão già này cảm thấy hổ thẹn”, Tần Chính vừa nói vừa xấu hổ lắc đầu.

Tần Tuyết kinh ngạc, ông nội luôn là một người rất tự cao, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Tần Chính mở lời khen người khác.

Nhưng cũng thật không ngờ anh Giang còn biết cả phương pháp châm cứu đã thất truyền cả ngàn năm, thật khiến người ta càng ngày càng tò mò.

Những người khác không am hiểu sâu về Đông y, nhưng thấy Tần Chính ngưỡng mộ như vậy cũng vô cùng ngạc nhiên. Duy chỉ có người đàn ông dáng vẻ học thức vẫn tỏ vẻ khinh thường. Ông ta luôn tin rằng Đông y vô dụng trong việc điều trị các căn bệnh về biến đổi bệnh lý, và các bệnh như nhồi máu não không thể chữa khỏi nếu không phẫu thuật.

"Ừm".

Sau mũi kim châm của Giang Thần, khuôn mặt Viên Chính Nam đột nhiên trở nên dữ tợn, những tiếng rên rỉ đau đớn phát ra trong cổ họng, mồ hôi hột tuôn ra như mưa. Đôi bàn tay to lớn của ông ta ghìm chặt lấy đầu gối, dường như đang phải chịu đựng cơn đau rất dữ dội.

Giang Thần vừa châm cứu vừa âm thầm gật đầu. Phương pháp châm cứu mà anh sử dụng quả thực là Bắc Đẩu Thất Tinh châm, một trong những kế thừa y học của Huyền Thanh Quyết, một loại châm cứu vô cùng bá đạo, quá trình diễn ra đau đớn đến tận xương tủy. Viên Chính Nam có thể kiên trì đến bây giờ đã là khá lắm rồi.

“Châm cuối cùng sẽ hơi đau một chút, ông cố gắng kiên trì nhé”, Giang Thần nghiêm nghị nói xong, lập tức đẩy nhanh tốc độ. Đột nhiên, một cảnh tượng kì diệu xuất hiện, bảy cây châm bạc cùng nhau nhấp nhô, giống như đang di chuyển trên ngực Viên Chính Nam, cuối cùng hóa thành một quả cầu phát sáng màu bạc, giống hệt chòm sao Bắc Đẩu.

“Thần kỳ, quả là thần kỳ”, cả người Tần Chính run lên, hai mắt trợn tròn không dám tin. Trước giờ ông ta mới chỉ nhìn thấy phương pháp Bắc Đẩu Thất Tinh Châm này trong sách y học chứ chưa từng được tận mắt chứng kiến, bây giờ khi đã nhìn thấy thì quả là mở mang tầm mắt.

Mặc dù nhóm bác sĩ phương Tây không hiểu gì về châm cứu của Đông y, nhưng họ đều sững sờ khi nhìn thấy hiện tượng kì lạ này, cảm giác như đang xem một bộ phim vậy.

Đây là hiệu ứng phim ảnh sao?

Ngay cả người đàn ông dáng vẻ học thức cũng không khỏi kinh ngạc. Lúc đầu ông ta tưởng rằng Đông y chỉ là một phương pháp hỗ trợ điều trị, nhưng sau khi chứng kiến thủ pháp này, ông ta mới nhận ra bản thân đã quá nông cạn, hóa ra Đông y còn có một thế giới khác.

"A!"

Lúc này vẻ mặt Viên Chính Nam càng ngày càng đau đớn, dù là người rất nghị lực nhưng loại đau đớn này thật sự rất khó mà chịu đựng được, cảm giác như có hàng vạn con kiến đang cắn xé trên người ông ta. Cuối cùng ông ta không nhịn được cắn đứt môi kêu lên thất thanh, đầu gục xuống, ngất đi.

"Ông Viên”.

Mọi người cùng nhau kêu lên, bọn họ đang định tiến lên, liền bị Giang Thần lấy tay ngăn lại: "Đừng lại gần, ông ấy chỉ bị ngất thôi, phải để ông ấy tự mình tỉnh lại!"

“Bác sĩ Giang, mau để chúng tôi xem, nếu ông Viên xảy ra chuyện gì, cậu có chịu trách nhiệm được không?”, người đàn ông dáng vẻ học thức lớn tiếng nói. Ông ta thực sự lo lắng cho sự an toàn của Viên Chính Nam. Nếu có chuyện gì xảy ra thì bây giờ vẫn kịp đưa đến bệnh viện.

"Khụ... khụ”.

Lúc này, đầu của Viên Chính Nam khẽ cử động cùng tiếng ho khan nhỏ phát ra từ cổ họng.

“Ông Viên, ông không sao chứ?”, mọi người vội vàng vây quanh.

“Tôi không sao, chỉ là tôi cảm thấy không còn chút sức lực nào”, giọng của Viên Chính Nam tuy yếu ớt, nhưng hai mắt vẫn có thần sắc, ông ta liếc nhìn Giang Thần nói: “Nhưng sau khi được bác sĩ Giang điều trị, tôi cảm thấy ngực không còn ngột ngạt như trước, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều".

Giang Thần gật đầu: "Bây giờ vùng bệnh trên ngực ông đã được loại bỏ, máu tụ trong đầu hiển nhiên cũng được khai thông một cách tự nhiên".

“Ông Viên, tôi nghĩ ông vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn, tránh để lại di chứng”, lúc này, người đàn ông dáng vẻ học thức đột nhiên đề nghị với Viên Chính Nam. Mặc dù phương pháp châm cứu mà Giang Thần vừa thể hiện khiến ông ta rất kinh ngạc, nhưng nói rằng có thể khiến máu đông được khai thông ngay lập tức thì cũng hơi khó tin.

Thêm nữa là ông ta cũng sợ Viên Chính Nam có bất trắc gì, cứ đến bệnh viện kiểm tra một lượt vẫn an toàn hơn.

"Chuyện này……"

“Kiểm tra sức khỏe cũng tốt”, Viên Chính Nam chưa kịp nói gì, Giang Thần đã ngắt lời, anh biết bọn họ lo lắng chuyện gì, ai cũng có sĩ diện của riêng mình, chỉ là không tiện nói ra thôi.

Vì vậy mọi người cùng nhau thu xếp một chiếc xe và di chuyển đến bệnh viện gần nhất.

Một lúc sau kết quả chụp CT não đã có.

“Máu đông thật sự đã biến mất rồi sao?”, người đàn ông dáng vẻ học thức cầm tấm phim đi kiểm tra lại nhiều lần, vẻ mặt kinh ngạc. Các bác sĩ khác cũng đi theo quan sát, tất cả đều không khỏi bàng hoàng.

Chương 114: Tôi tình nguyện tặng một nửa tài sản cho cậu

“Cháu gái, trước kia Giang Thần thật sự chỉ là bộ đội sao?”, Tần Chính đi tới bên cạnh, nghiêm túc hỏi cháu gái.

Tần Tuyết cười khổ lắc đầu: "Ông nội, anh Giang là bộ đội thật mà".

“Cậu Giang”, lúc này Viên Chính Nam cũng đã thay đổi xưng hô với Giang Thần. Theo kinh nghiệm nhiều năm của ông ta, chắc chắn Giang Thần không chỉ đơn giản là biết y thuật. Thậm chí trước kia, khi Giang Thần chữa trị cho ông ta, lúc cơ thể cảm thấy ấm ấm là ông ta đã biết Giang Thần không phải người thường, ngay lúc đó ông ta đã có ý muốn kết thân.

“Ông Viên, còn chuyện gì sao?”, Giang Thần đang chuẩn bị rời đi thì quay đầu lại hỏi.

"Cậu Giang, bệnh của tôi, cho dù là phẫu thuật tỷ lệ thành công cũng không cao, có thể nói cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi, là người cứu sống tôi một lần nữa. Tôi tình nguyện tặng một nửa tài sản của tôi cho cậu".

Xì xào!

Viên Chính Nam vừa dứt lời, tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.

Phải biết, Viên Chính Nam là người giàu nhất thành phố Vân Sơn. Sản nghiệp của ông ta trải rộng hơn nửa Vân Sơn, con số một nửa tài sản này thực sự là ngoài sức tưởng tượng!

Tất cả mọi người đều nhìn Giang Thần với ánh mắt ghen tị, vị bác sĩ họ Giang này đúng là nháy mắt đã trở thành tỷ phú.

“Ông thực sự tình nguyện bỏ một nửa tài sản ra tặng tôi sao?”, Giang Thần cũng hơi ngạc nhiên, nhưng thần sắc không thay đổi nhiều.

“Đúng vậy, sau khi trải qua tình huống sinh tử vừa rồi, tôi đột nhiên hiểu ra, người còn sống, tiền tài mới có ý nghĩa, người chết rồi, dù kiếm được nhiều đến đâu cũng vô nghĩa”, Viên Chính Nam cười khổ nói. Sau sự việc này, một số suy nghĩ của ông ta cũng bắt đầu thay đổi.

Giang Thần gật đầu: "Tiền ông cứ giữ lấy cho mình đi, tôi cứu ông là vì muốn ông dùng tài sản của mình để giúp đỡ nhiều người hơn".

Mọi người không khỏi ngơ ngác, đặc biệt là Viên Chính Nam.

Là một nửa gia sản của ông ta đó, vậy mà Giang Thần lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.

"Tôi đúng là tầm thường, còn thua kém cậu Giang quá xa", Viên Chính Nam cười khổ, sau đó nhanh chóng nói: "Nếu vậy, sau này khi tới Vân Sơn, Viên Chính Nam tôi sẽ tận tâm tiếp đại cậu Giang".

Giang Thần gật đầu cười.

Viên Chính Nam còn định sẽ mời Giang Thần đi ăn tối, nhưng Giang Thần có việc nên đã từ chối, sau khi tạm biệt ông cháu nhà họ Tần thì rời đi luôn.

“Cháu gái, chàng trai Giang Thần này rất có phong thái của một bác sĩ lớn, sau này cháu phải cố gắng theo học cậu ta đấy”, Tần Chính nhìn Giang Thần rời đi, không khỏi cảm thán nói.

“Cháu hiểu rồi, ông nội”, Tần Tuyết gật đầu, tim đập thình thịch.

...

Giang Thần vội vàng chuẩn bị đến công ty bởi vì hôm nay có một cuộc họp quan trọng. Vinh Đỉnh hiện đang đối mặt với thời kỳ đột phá và chuẩn bị mở rộng.

Trương Miêu cùng mấy lãnh đạo cấp cao khác cho rằng có thể hướng tới phát triển ở một số thành phố xung quanh. Có người đề nghị tới thành phố Giang Thành, tỉnh Kinh Châu. Điều kiện đầu tư ở đó rất tốt, thị trường chứng khoán cũng rất năng động. Tuy nhiên, có một số người lại thích các thành phố lân cận, chẳng hạn như hai thành phố anh em Vân Sơn, Vân Hải, luôn giữ mức phát triển ngang nhau và tiềm ẩn nhiều triển vọng mở rộng.

Chỉ là thị trường Vân Sơn khá mang tính khép kín, hơn nữa còn có hành vi lũng đoạn, đặc biệt là nhà họ Viên, gần như kiểm soát toàn bộ ngành tài chính ở Vân Sơn, các doanh nghiệp bên ngoài căn bản không thể bước chân vào.

Mà lúc này, khi Giang Thần đang trên đường đến công ty, Vương Tuệ Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới.

"Alo, Giang Thần, bây giờ anh có rảnh không. Mẹ tôi đang mua sắm trên phố và nhờ tôi đến đón nhưng bây giờ tôi đang có một cuộc họp ở nhà cũ không đi được. Anh có thể giúp tôi tới đón mẹ không?", Vương Tuệ Lâm lo lắng nói, ở đầu dây bên kia còn truyền đến tiếng cãi nhau ầm ĩ.

“Ừm, được rồi, lát nữa tôi sẽ qua, bên chỗ cô có chuyện gì à, sao lại ồn ào như vậy?”, Giang Thần nghi ngờ hỏi.

"Hôm nay, bên trụ sở nhà họ Vương đột nhiên nhận được thư từ luật sư của Vinh Đỉnh. Khoản nợ tháng này của anh hai đã quá hạn hơn bảy ngày rồi nên Vinh Đỉnh đã đâm đơn kiện bà ngoại ra tòa. À, đúng rồi, vừa hay tôi cũng đang tính hỏi anh, chẳng phải sếp của Vinh Đỉnh là bạn cũ của anh sao? Anh có thể nhờ bạn anh kéo dài thời hạn thêm mấy ngày không?”, Vương Tuệ Lâm cố gắng hỏi.

Giang Thần lập tức trả lời: "Làm ăn là làm ăn, bạn bè là bạn bè. Nếu cô là sếp, cô có cho bạn bè tùy ý vay tiền không trả không?"

"Chuyện này...", Vương Tuệ Lâm lập tức cứng họng, cô cũng từng là một bà chủ, sao có thể không hiểu rõ điều này, chỉ là cô cảm thấy hơi tức giận khi bị Giang Thần lên giọng dạy dỗ như vậy.

“Không giúp thì thôi, ai mượn anh dạy đời tôi như vậy”, Vương Tuệ Lâm tức giận nói.

“Ha ha, đừng giận, chuyện này cô đừng nhúng tay vào nữa, nếu bà cụ yêu cầu cô tiếp nhận đống rắc rối này cô cũng đừng đồng ý”, Giang Thần căn dặn.

“Được, được, tôi hiểu rồi”, Vương Tuệ Lâm tức giận cúp máy.

Mà sau khi cuộc gọi kết thúc, bà cụ liền tìm Vương Tuệ Lâm.

"Tuệ Lâm, cuối cùng bà cũng đã hiểu, cháu mới là người có năng lực nhất trong đám con cháu nhà chúng ta. Bây giờ nhà họ Vương gặp sóng gió, người duy nhất bà có thể dựa vào cũng chỉ có cháu thôi", trước mặt mọi người, bà cụ nắm tay Vương Tuệ Lâm nói một cách thành khẩn.

Chương 115: Cậu đừng có mà nhận là con rể của tôi đấy

“Bà nội, cháu có giỏi cỡ nào cũng vô dụng thôi, đã nợ tiền thì phải trả, hiện giờ cháu cũng không kiếm đâu ra tiền!”, Vương Tuệ Lâm dở khóc dở cười, hết cách nói.

“Ai dà! Có một số chuyện không nhất thiết phải giải quyết bằng tiền mà!”, bà cụ lắc đầu, cười híp mắt nói tiếp: “Dự án Tú Xuân Các đợt trước, còn có công ty cháu vừa mở nữa, không phải đều do Vinh Đỉnh đầu tư hay sao? Có thể thấy ông chủ Vinh Đỉnh rất yêu thích cháu! Phụ nữ ấy mà, có lúc sắc đẹp cũng được tính là một loại tài năng, hay là cháu thay bà tới Vinh Đỉnh cầu tình xem sao?”

Trong suy nghĩ của bà ta, ông chủ Vinh Đỉnh đầu tư cho Vương Tuệ Lâm hoàn toàn là vì nhan sắc của cô, cho nên bà ta mới đưa ra lời đề nghị này.

Nghe câu này xong, Vương Tuệ Lâm chết sững, sau đó cô liền rụt tay về, nói: “Bà nội, thứ lỗi cho cháu gái không thể làm nổi việc này, cháu vốn không hề quen biết gì với ông chủ của Vinh Đỉnh!”

Vương Húc đứng bên cạnh cười lạnh nói: “Vương Tuệ Lâm, cô giả vờ giả vịt cái nỗi gì! Vinh Đỉnh đầu tư liên tiếp hai dự án cho cô, cả hai cộng lại đến mấy chục triệu, ông chủ người ta coi trọng cái gì chứ, còn không phải vì dáng vẻ hồ ly tinh này của cô sao?”

Câu này vừa dứt, ánh mắt người nhà họ Vương liền trở nên lạ thường, mặc dù Vương Húc không nói hẳn ra, nhưng rõ ràng là đang ám chỉ giữa cô với ông chủ Vinh Đỉnh có quan hệ không đàng hoàng.

Vương Tuệ Lâm tức giận nói: “Vương Húc, anh nói linh tinh gì đó? Vinh Đỉnh đầu tư vì đề cao năng lực của tôi, không hề liên quan đến dung mạo!”

Bà cụ trực tiếp nói: “Được rồi, Tuệ Lâm, chuyện này bà giao cho cháu, cháu tới Vinh Đỉnh một chuyến đi, nếu chuyện giải quyết xong, bà sẽ ghi công cháu đầu tiên!”

Vương Tuệ Lâm cắn môi, đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ tủi thân, không ngờ đến cả bà nội cũng nghĩ cô là loại con gái như vậy, hơn nữa còn coi cô như một công cụ!

“Bà nội, cháu xin lỗi, chuyện này cháu không làm nổi, bà giao cho người khác đi ạ!”, Vương Tuệ Lâm lắc đầu từ chối, nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ vì lợi ích toàn cục mà miễn cưỡng đồng ý, nhưng vào lúc này, khi nhớ lại lời dặn của Giang Thần, cô chợt kiên quyết từ chối.

Sự ghẻ lạnh của người nhà họ Vương, sự thiên vị của bà nội, cô đã chịu quá đủ rồi, cô không muốn để bản thân uất ức thêm nữa!

“Vương Tuệ Lâm, không phải bảo cô đi cầu tình ông chủ Vinh Đỉnh thôi sao, thế mà cô lại dám cãi cả lời bà nội?”, Vương Húc nói lớn, cố tình thêm dầu vào lửa. Bà cụ lập tức sầm mặt, trước giờ bà ta vẫn tưởng rằng mình có thể khống chế được đứa cháu gái, giờ mới phát hiện con nhóc này càng ngày càng không nghe lời bà ta rồi.

“Xin lỗi, tôi thực sự không làm được, các người tìm cách khác đi! Còn nữa, tôi tự nguyện rút lui khỏi tất cả các vị trí ở nhà họ Vương, từ nay trở đi tôi chỉ là một người bình thường mà thôi!”, Vương Tuệ Lâm nói xong liền lập tức đi thẳng ra cổng, bỏ lại đám người đang trợn mắt há mồm nhìn nhau.

“Mày! Con ranh này, mày đi rồi thì đừng có về nữa! Tài sản nhà họ Vương mày đừng hòng lấy một xu!”, bà cụ tức phát điên, vớ lấy chiếc ly quăng mạnh xuống đất.

Trong trung tâm thương mại, khu vực mua sắm của Vạn Long, cửa hàng thời trang Hermes.

Điêu Ngọc Lan đang đứng chống nạnh trừng mắt với một người phụ nữ mũm mĩm ngoài 50 tuổi ăn mặc giàu có.

“Bà trừng mắt với tôi cái gì chứ, chứng tỏ mắt to chắc, trông bộ dạng già nua của bà đi, coi như nhường cho bà chiếc túi này, bà có đủ đẳng cấp đeo nó không?”, Điêu Ngọc Lan lườm người phụ nữ, rướn ngực khinh thường nói.

Không thể không nói, dáng dấp của Điêu Ngọc Lan bao đẹp, bởi vì bình thường chịu khó chăm sóc, lại chăm luyện yoga, cho nên cả người không thua gì thiếu nữ hai mươi mấy tuổi, vòng eo con kiến cộng thêm làn da trắng hồng thêm phần thanh tú, ngay lập tức lấn át người phụ nữ giàu có đối diện.

Hơn nữa còn là một chiêu tất sát!

Mấy lời vừa rồi của Điêu Ngọc Lan thật sự quá đả kích người phụ nữ giàu có này.

Nó đã chạm tới sự sự ti nhất trong lòng bà ta.

Người phụ nữ giàu có vừa nói vừa giơ thẻ thanh toán: “Cái đồ không biết xấu hổ, bằng này tuổi rồi vẫn còn trang điểm như thiếu nữ, hay ho lắm đấy mà tự hào! Chiếc túi này rõ ràng là tôi nhìn thấy trước, tôi trả giá gấp đôi, xem bọn họ sẽ bán cho ai!”

Điêu Ngọc Lan sững sờ, chiếc tùi này có giá gần 100 ngàn, gấp đôi là gần 200 ngàn, không ngờ người phụ nữ này lại giàu có như vậy.

Có điều bà ta cũng không hề bị khí thế của người kia áp đảo, ngược lại bật cười, hơn nữa còn cười một cách không kiêng nể gì cả: “Bà có tiền á? Ha ha! Có tiền thì ghê lắm đấy! Tin hay không tôi có thể mua chiếc túi này với giá chỉ bằng một nửa!”, Điêu Ngọc Lan vô cùng tự tin nói.

“Gì cơ? Mua với nửa giá? Không nói phét thì bà chết chắc!”, người phụ nữ giàu có tỏ vẻ khinh thường, bà ta cảm thấy người này đúng là không được bình thường.

Lúc này quản lý cửa hàng nghe thấy cãi vã liền ra mặt, đó là một người phụ nữ chạc 30 tuổi ăn mặc lịch sự, thái độ thân thiện.

Chương 116: Đừng có nhận là con rể của tôi

“Quý khách, có gì từ từ nói chuyện, đâu cần nổi nóng, mẫu túi này tháng sau chúng tôi lại có hàng, chị gái này, hay là vui lòng đợi thêm một chút nhé ạ!”, quản lý cửa hàng mỉm cười nhã nhặn nói với Điêu Ngọc Lan, bởi vì hồi nãy cô ta vừa nghe nhân viên bảo người đàn bà giàu có kia chịu mua túi với giá gấp đôi, ai mà không muốn ăn phần hời này chứ!

Điêu Ngọc Lan trừng mắt với cô ta: “Cô em nói vậy là ý gì thế? Chiếc túi này rõ ràng là tôi định mua trước, dựa vào đâu mà phải nhường!”

“Chị gái đừng nổi nóng, chị gái kia cũng như chị, sớm đã đặt trước chiếc túi này rồi, hôm nay là tới mua hàng trực tiếp!”, quản lý mạnh dạn viện cớ, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho người đàn bà giàu có.

Bà ta tức thì hiểu ý, quay sang cười đắc ý với Điêu Ngọc Lan: “Nghe thấy chưa, chiếc túi này tôi đã nhắm trước rồi, bà đợi tháng sau đi! Một chiếc túi mà thôi, có khi tôi dùng một tháng chán xong thì nhường cho, bà khỏi cần mua!”

Người đàn bà giàu có ra vẻ từ thiện.

“Các người!”, Điêu Ngọc Lan không ngu, lập tức nhìn ra hai người kia đang tung hứng, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận.

“Các người diễn trò cho tôi xem chứ gì!”, Điêu Ngọc Lan hừ lạnh, trực tiếp rút chiếc thẻ hội viên kim cương Trương Xuyên tặng cho đặt lên quầy.

“Thẻ hội viên kim cương!”, quản lý cửa hàng kinh ngạc hô lên, cô ta không ngờ Điêu Ngọc Lan có tấm thẻ này.

Chỉ có lãnh đạo cấp cao của Hermes mới có quyền cấp thẻ này, cả Vân Hải sợ là không có quá mười chiếc, người phụ nữ này hẳn phải có quan hệ gì đó với lãnh đạo cấp cao của Hermes, một quản lý nhỏ bé như cô ta tất nhiên không thể đắc tội được.

Quản lý cửa hàng cung kính nói: “Ngại quá, thật xin lỗi thưa quý khách, nếu đã có thẻ hội viên kim cương, vậy đương nhiên sẽ được ưu tiên mua chiếc túi này trước, hơn nữa là mua với nửa giá ạ!”

Người đàn bà giàu có tức thì nghệt ra như phỗng, tức đỏ cả mặt: “Cô em này, cô có nhầm không đấy? Chiếc túi này bán cho bà ta, lại còn giảm 50% á?”

Điêu Ngọc Lan ngạo mạn chống eo lắc đầu, bộ dạng đắc ý hết sức: “Ha ha! Bà có tiền thì sao chứ? Tôi nói cho bà hay, con rể tôi là tổng giám đốc kinh doanh chi nhánh của Hermes tại Vân Hải đấy! Muốn giành túi với tôi à, nực cười!”

Người đàn bà giàu có cũng nổi điên, trực tiếp rút điện thoại ra: “Được, được, được, con rể bà giỏi lắm chứ gì? Tốt thôi, tôi gọi con trai tới đây, để xem hôm nay tôi có lấy được chiếc túi này không!”

Lúc sau, một người đàn ông mặc vest cao cấp, dáng người cao ráo đi xuống từ trên tầng, khi tới nơi, tất cả nhân viên cửa hàng đều đồng loạt cúi chào.

Người đàn ông có vẻ rất hiếu thuận, thân thiết nói với người đàn bà giàu có: “Mẹ, sao mẹ tới đây mà không báo con một tiếng, để con bảo thư ký đi dạo cùng mẹ, còn xách đồ giúp mẹ nữa chứ!”

“Lưu, tổng giám đốc Lưu, vị này là mẹ của anh ạ?”, quản lý cửa hàng lắp bắp nói, người đàn ông này chính là Lưu Đông, tổng giám đốc chuỗi cửa hàng của trung tâm thương mại Vạn Long, mặc dù cô ta là nhân viên của Hermes, nhưng cũng do trung tâm thương mại quản lý trực tiếp, hay nói cách khác, Lưu Đông chính là lãnh đạo của cô ta!

Lưu Đông nghiêm nghị chất vấn quản lý: “Hửm, chuyện này là sao, tôi nghe mẹ nói muốn mua một chiếc túi nhưng các cô lại không bán cho?”

“Giám đốc Lưu, người này có thẻ hội viên kim cương của Hermes, cho nên…”

Lưu Đông lập tức ngắt lời: “Thẻ hội viên cái quái gì, chỗ chúng ta không nhận thẻ này, chiếc túi tính hóa đơn cho tôi, tôi mua!”

Quản lý cửa hàng vội vã gật đầu: “Dạ, dạ, tôi lập tức gói lại ạ!”

“Đợi đã!”, Điêu Ngọc Lan đen mặt nói: “Dựa vào đâu chứ, tôi có thẻ hội viên kim cương của Hermes, vậy mà các người lại không ưu tiên cho tôi?”

Điêu Ngọc Lan tức lắm rồi, bà ta đã nhắm chiếc túi này từ lâu, hôm nay tranh thủ có thẻ hội viên mới bóp túi đi mua, thế mà người ta lại không chịu bán.

“Ha ha, chịu thôi! Con rể của bà là giám đốc kinh doanh thì sao chứ, con trai tôi là tổng giám đốc thương mại Vạn Long kia, mọi mặt hàng ở khu thương mại này đều do con trai tôi quyết định, xem ai ghê gớm hơn ai!”, giờ đến lượt người đàn bà giàu có lên mặt, có thể nói là đắc ý đến nỗi không thể đắc ý hơn.

“Được, được, được, bà đợi tôi gọi điện thoại cho con rể, đợi nó tới rồi, xem bà nói được gì nữa?”, Điêu Ngọc Lan không chịu thua, lập tức rút điện thoại ra gọi cho Trương Xuyên, bảo anh ta mau chóng qua đây làm chống lưng.

Vừa gọi xong không bao lâu thì Giang Thần xuất hiện, anh gọi lớn: “Mẹ!”

Điêu Ngọc Lan sững ra một lúc, không ngờ con rể giả chưa tới, con rể thật lại tới mất rồi!

Bà ta vội vàng kéo Giang Thần qua một góc, nhỏ giọng hỏi: “Cái đồ vô dụng nhà cậu, tới đây làm gì hả?”

Giang Thần cười khổ: “Tuệ Lâm bảo tôi tới đón bà về nhà!”

Điêu Ngọc Lan liền trợn tròn mắt, cảnh cáo anh: “Tôi nói cậu hay, lát nữa cậu tuyệt đối đừng nhận là con rể của tôi!”

Chương 117: Niềm vui ấy đến thật bất ngờ

“Ồ? Đây là con rể của bà à? Trông cũng có gì ghê gớm đâu?”, người đàn bà giàu có liếc Giang Thần rồi nói, tên này ăn mặc giản dị, nếu so sánh với con trai bà ta thì kém xa lắm!

“Đừng nói bừa! Đây là tài xế nhà tôi, không phải con rể! Một lát nữa con rể tôi sẽ tới, cho các người mở mang tầm mắt thế nào gọi là tài giỏi, hứ!”, Điêu Ngọc Lan tùy ý bịa thân phận cho Giang Thần, tài xế hay giúp việc đều được, tóm lại không phải con rể.

Hôm nay bà ta muốn Trương Xuyên đóng vai con rể của bà ta!

Giang Thần đề nghị: “Bà muốn mua chiếc túi kia phải không, hay là tôi bảo người mua cho bà nhé, một chiếc túi mà thôi, đâu cần so đo với người ta”.

“Cậu bảo người ta mua cho tôi? Đùa à, ha ha!”, Điêu Ngọc Lan cười khinh bỉ, chỉ vào Lưu Đông, nói: “Cậu thấy gì chưa? Con trai người ta là tổng giám đốc nơi này. Có phải cậu bị ngu không? Nếu cậu mà tài giỏi như người ta thì tôi đâu phải chịu cục tức này? Cút sang một bên giùm đi, lát nữa Trương Xuyên sẽ tới giúp tôi, không đến lượt cái thứ vô dụng như cậu ra mặt!”

Giang Thần gật đầu, im lặng đứng tách sang một bên quan sát. Thực ra mua chiếc túi kia chỉ là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng với thái độ của Điêu Ngọc Lan hiện giờ, anh cũng chẳng việc gì phải lấy lòng làm gì.

Một lúc sau, Trương Xuyên đem theo hai trợ lý hùng hổ xuất hiện, khí thế bừng bừng. Khi thấy Giang Thần cũng có mặt, anh ta không khỏi cau mày, sau đó khinh thường nhếch miệng, cố tình nói lớn: “Bác gái, cháu tới rồi đây, để cháu xem xem ai dám từ chối bán túi cho bác!”

Anh ta tiến vào, nghiêm nghị quét mắt qua một lượt các nhân viên trong cửa hàng Hermes.

Điêu Ngọc Lan lập tức ca thán với Trương Xuyên: “Ai da, cháu tới rồi, Trương Xuyên à, cháu phải làm chủ cho bác, rõ ràng là bác định mua chiếc túi này trước, bác còn lấy thẻ hội viên kim cương cháu đưa ra, thế mà bọn họ lại không chịu bán! Đúng là tức chết đi được!”

Trương Xuyên trừng mắt, nghiêm khắc nói với nhân viên cửa hàng: “Đây là như thế nào, chả lẽ đến việc thẻ hội viên kim cương có quyền ưu tiên mua hàng các người cũng không biết?”

“Giám đốc Trương, anh bớt giận, chuyện này chúng tôi không có quyền quyết định, là, là giám đốc Lưu muốn mua chiếc túi này!”, quản lý sợ hãi nói, sau đó nhanh nhẹn đưa mắt qua phía Lưu Đông và người đàn bà giàu có.

Trương Xuyên có chút bất ngờ: “Giám đốc Lưu?”

“Đúng vậy, tôi đây, tôi là Lưu Đông, giám đốc chuỗi cửa hàng ở trung tâm thương mại của tập đoàn Vạn Long, xin hỏi có vấn đề gì không?”, lúc này Lưu Đông đã cùng mẹ gã ta đóng gói chiếc túi xong, vừa mới bước ra ngoài.

“Hóa ra là giám đốc Lưu, tôi là Trương Xuyên, giám đốc kinh doanh của Hermes, việc là thế vậy, mẹ vợ tôi thích chiếc túi này, tôi mong anh có thể nhường chiếc túi cho mẹ vợ tôi!”, Trương Xuyên vừa nói đã gọi Điêu Ngọc Lan là mẹ vợ, cốt để Giang Thần nghe. Hơn nữa anh ta nói cũng hợp lý, dù gì việc tiêu thụ hàng hóa ở Vân Hải đều do anh ta quản lý, muốn bán cho ai thì bán.

Lưu Đông cao ngạo nói: “Ha ha, giám đốc kinh doanh Hermes mà muốn chỉ thị tôi à? Anh quá tự tin rồi thì phải? Tôi không quan tâm anh là giám đốc của nhãn hàng nào, nếu đã vào khu vực của tôi thì tất cả đều do tôi quyết định!”

Thương mại Vạn Long là khu mua sắm cao cấp nhất ở Vân Hải, hầu hết các thương hiệu lớn đều tập trung ở đây, gã ta cũng được coi là nhân vật nòng cốt của tập đoàn Vạn Long, căn bản không coi một giám đốc kinh doanh ra gì.

Trương Xuyên cứng họng, không ngờ đối phương lại ngang ngạnh như vậy, nhưng nghĩ lại thì, người ta là tổng giám đốc thương mại, hoàn toàn không thua kém gì chức vị của anh ta.

Nghĩ đến đây, Trương Xuyên bất giác hạ giọng xuống, dùng ngữ khí thương lượng nói với Lưu Đông: “Giám đốc Lưu, chiếc túi này mẹ vợ tôi rất thích, anh xem thế nào, có thế nể mặt tôi một chút...”

Lưu Đông vẫn giữ thái độ ngang ngược như trước: “Tiếc quá, mẹ tôi đã nhắm chiếc túi này rồi, tôi nể mặt anh thì ai nể mặt tôi đây?”

Sắc mặt Trương Xuyên cực kỳ khó coi, không ngờ đối phương không thèm nể mặt mà thẳng thừng từ chối!

Thấy tình hình này, người đàn bà giàu có lập tức đắc ý cười lớn: “Ha ha ha! Mụ yêu tinh, đây là con rể của bà à, tôi còn tưởng lợi hại thế nào, đến rồi cũng chả giải quyết được gì! Còn không phải không giành nổi với tôi sao!”

“Không phải chỉ là một cái túi thôi sao! Bà, bà có gì hay ho mà lên mặt chứ! Để bà mua cũng coi như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà thôi, phí cho một chiếc túi đẹp!”, Điêu Ngọc Lan giận run cả người, bà ta trừng mắt quát.

Người đàn bà giàu có cũng gào lớn: “Bà nói ai là bãi phân trâu? Cái đồ yêu tinh già này, đã năm mươi rồi còn trang điểm như vậy, không biết xấu hổ đi, trông bộ dạng của bà thì biết, chắc con gái bà cũng chẳng phải loại đàng hoàng gì!”

Chương 118: Hạnh phúc đến quá đột ngột

Mà Giang Thần vốn đang đứng từ xa xem náo nhiệt, lúc này chợt cau mày lại, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến anh, nhưng đối phương mắng vợ anh, vậy là không được. Lúc này vẻ mặt của anh sa sầm lại, chuẩn bị tiến lên phía trước nhưng điện thoại đột ngột reo lên.

“Alo, cậu Giang, tôi là Từ Hải Phong. Xe của cậu đã sửa xong rồi. Tôi đã cử người đưa tới dưới công ty của cậu rồi!”, Từ Hải Phong cung kính nói trong điện thoại.

Giang Thần ngây người ra một chút, sau đó lập tức nói: “Được, vậy làm phiền ông rồi. À đúng rồi, trung tâm thương mại Vạn Long là của nhà các ông phải không?”

“Đúng vậy, là trung tâm thương mại thuộc tập đoàn của tôi. Sao vậy? Cậu Giang có hứng thú à, tôi có thể lập tức tặng cửa hàng đó cho cậu!”, Từ Hải Phong giật bắn mình nói.

“Không cần không cần, tôi cũng đâu phải bọn cướp, cần cửa hàng của ông làm gì? Là thế này, mẹ vợ của tôi nhìn trúng một mẫu túi da Hermes của các người. Kết quả bị giám đốc trung tâm các người cướp mất, còn nói năng lỗ mãng với mẹ vợ và vợ tôi. Chuyện này khiến tôi không vui cho lắm. Phải làm sao, tôi nghĩ chắc ông cũng biết rồi!”, Giang Thần nói với giọng điệu không mấy vui vẻ.

“Cái gì? Lại có chuyện này à! Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi lập tức cử người qua xử lý!”, Từ Hải Phong bị doạ cho một phen.

Tên giám đốc trung tâm Vạn Long ăn phải gan hùm mật báo rồi hay sao, lại đi giành đồ với mẹ vợ của cậu Giang.

Ông ta vội gọi cho phó tổng giám đốc phụ trách của tập đoàn, mắng cho một trận xối xả, sau đó kêu anh ta lập tức đi giải quyết ngay.

Mà phó tổng giám đốc Tào Vượng đúng lúc cũng đang đi kiểm tra các chuỗi cửa hàng ở trung tâm. Anh ta bèn đi thẳng tới trung tâm thương mại Vạn Long và lao thẳng đến cửa hàng Hermes.

Lúc này, Điêu Ngọc Lan và người đàn bà giàu có vẫn đang đôi co với nhau. Bà ta cãi cọ bất chấp cả thân phận, không cần nho nhã, không khác gì những người phụ nữ chanh chua chửi đổng.

Trương Xuyên và Lưu Đông cũng đứng bên cạnh trừng mắt nhìn nhau.

“Giám đốc Lưu, Hermes không chỉ hợp tác với một mình chỗ trung tâm thương mại của các người. Nếu Hermes của chúng tôi dời đi, đó sẽ là một tổn thất lớn cho Vạn Long các người!”, Trương Xuyên không nhịn được mà lên tiếng đe doạ.

“Một giám đốc bán hàng nhỏ nhoi như cậu cũng dám đe doạ tôi ư?”, Lưu Đông cười kinh bỉ nói: “Cậu chắc là không biết, trung tâm Vạn Long chúng tôi là trung tâm mua sắm cao cấp nhất của Vân Hải. Lúc đầu là giám đốc khu vực của các người đến xin tôi để được gia nhập vào Vạn Long. Bây giờ cậu dời đi, tôi nghĩ tổn thất lớn nhất, chính là các người đấy! Có tin bây giờ tôi gọi điện cho giám đốc khu vực các người, xem thử anh ta nói thế nào không!”

Lưu Đông vừa dứt lời, liền gọi cho giám đốc khu vực của Hermes.

Sau khi giám đốc khu vực nghe máy xong, liền gọi điện cho Trương Xuyên, chửi cho anh ta một trận xối xả: “Trương Xuyên, con mẹ nó cậu có bệnh à, cả gan thất lễ với giám đốc Lưu! Hermes ở trung tâm Vạn Long là cửa hàng có lợi nhuận tốt nhất của chúng ta. Nếu chỉ vì cậu mà làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh, mẹ kiếp cậu cút về Mỹ cho tôi! Tôi lệnh cho cậu, bây giờ lập tức xin lỗi giám đốc Lưu ngay!”

Cúp điện thoại, vẻ mặt của Trương Xuyên đen như nhọ nồi, bất đắc dĩ xin lỗi Lưu Đông: “Giám đốc Lưu, xin, xin lỗi anh!”

“Haha, mụ yêu tinh, nhìn thấy rồi chứ. Đây là con rể của bà đấy, đồ rác rưởi mà thôi! Một cú điện thoại của con trai tôi đã có thể khiến con rể của bà xin lỗi! Mất mặt chết được!”, người đàn bà giàu có thừa cơ hội cười lớn tiếng.

Điêu Ngọc Lan đỏ mặt đến tận mang tai, vốn mong chờ Trương Xuyên trút giận cho bà ta, không ngờ cũng chỉ là tốt mã giẻ cùi.

Đúng là hết sức mất mặt!

“Lưu Đông!”

Mà ngay lúc này, một giọng uy nghiêm hét lên. Một người đàn ông uy nghiêm với dáng người mũm mĩm đi nhanh về phía cửa hàng Hermes.

“Phó tổng giám đốc Tào, sao anh lại tới đây?”, Lưu Đông ngơ ngác, vội cười trừ mà chào đón anh ta.

“Sao tôi tới đây? Cậu gây ra chuyện lớn rồi có biết không? Là chủ tịch hội đồng quản trị kêu tôi đích thân tới đây, giải quyết việc cậu cả gan giành túi xách với mẹ vợ của bạn ông ấy?”, Tào Vượng xụ mặt lên tiếng.

“Bạn của chủ tịch hội đồng quản trị? Ai vậy?”, Lưu Đông đột nhiên đơ ra, nhìn qua Trương Xuyên, không phải là tên nhãi này chứ? Chẳng qua chỉ là một giám đốc bán hàng thôi, sao có thể là bạn của chủ tịch hội đồng quản trị được?

Tào Vượng thấy vậy nên vội đến trước mặt của Trương Xuyên, cung kính hành lễ: “Thưa cậu, là chủ tịch hội đồng quản trị gọi tôi tới. Thật xin lỗi, lại xảy ra chuyện này ở Vạn Long chúng tôi. Chủ tịch hội đồng quản trị chúng tôi nói rồi, sau này chỉ cần mẹ vợ của cậu tới cửa hàng mua sắm thì tất cả sản phẩm đều miễn phí hết!”

Nghe vậy thì Trương Xuyên đột nhiên ngẩn ngơ.

Điêu Ngọc Lan còn đơ ra hơn, miệng há to vừa cả một quả trứng.

Miễn phí toàn bộ?

Niềm hạnh phúc này đến có đột ngột quá không vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc