CHIẾN THẦN ĐIỆN HẠ



Nếu như hai người đi chơi cùng nhau, hai mẹ con thậm chí còn có thể bị người khác nhầm là chị em.
"Bác gái, bà mau sửa soạn đi, chút nữa tôi đưa bà tới Tụ Tiên Lầu!"
Giang Thần đi qua một bên nói.
"Tụ Tiên Lầu? Ha ha, cái thứ nghèo kiết xác như cậu lại còn muốn mời tôi đến Tụ Tiên Lầu ăn cơm? Cậu mời nổi sao?", Điêu Ngọc Lan đứng lên, khinh bỉ nhìn Giang Thần.
Giang Thần lắc đầu, nói: "Không phải tôi mời.

Đó là lời mời của Vương Húc.

Tuệ Lâm đã giao lại công ty mới cho nhà họ Vương, nên bà cụ mới tổ chức tiệc mừng cho Tuệ Lâm!"
"Hả? Tuệ Lâm giao Tân Tư Vận cho nhà họ Vương?", Điêu Ngọc Lan chỉ sửng sốt trong chốc lát, rồi trên mặt lập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Tốt rồi, tốt rồi.

Bây giờ thì không phải lo lắng đề phòng nữa!"

Mấy ngày nay Điêu Ngọc Lan cũng bởi vì chuyện của công ty mới mà lo lắng sợ hãi, rất sợ bà cụ sẽ trả thù nếu biết chuyện.
Giờ nghe tin công ty đã bị nhà họ Vương thu lại, trong lòng bà ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Giang Thần bất lực lắc đầu.
Người mẹ vợ này, đã nhát gan thì thôi đi, lại còn hết sức ngu xuẩn.
Một khi Vương Húc đã làm chủ nhà họ Vương, liệu Vương Tuệ Lâm có còn cuộc sống tốt đẹp trong nhà họ Vương nữa không?
Điêu Ngọc Lan vừa nghe nói rằng sẽ được đến Tụ Tiên Lầu để ăn tiệc, thì bà ta liền thử đi thử lại hàng chục bộ quần áo và trang điểm thật đậm trước gương một lúc lâu trước khi lên đường với Giang Thần.
Khi họ đến Tụ Tiên Lầu, thì nhà họ Vương đã đến trước.
Bà cụ không đến vì thân thể chỉ vừa mới khôi phục, Tần Tuyết đang ở nhà trông coi bà ta.
"Hôm nay Vương Húc tôi đãi tiệc, mời mọi người nâng ly!"
Vương Húc đã đặt bàn ở sảnh Tụ Tiên, nơi đắt nhất trong Tụ Tiên Lầu, bây giờ anh ta đang đứng trên sân khấu với một ly rượu trong tay, mạnh mẽ hô to.
Vốn dĩ bà cụ bảo anh ta bày tiệc ăn mừng cho Tuệ Lâm, kết quả lại thành bữa tiệc chiêu đãi của chính anh ta.
Nhưng lúc này không có ai lên tiếng thay Vương Tuệ Lâm, mọi người đều biết rõ, dù sao chỉ cần còn có bà cụ, tương lai nhà họ Vương vẫn sẽ rơi vào tay anh ta.
Thậm chí còn có không ít người đứng lên liên tục đi qua mời rượu anh ta.
Vương Tuệ Lâm không hài lòng ngồi sang một bên.
Điêu Ngọc Lan lúc này cũng đã nhận ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng là dự án mà Tuệ Lâm nhà chúng tôi mang về, công ty mới cũng là từ tay con gái tôi mà cướp về được, thế mà chuyện gì tốt cũng mang danh cái thằng Vương Húc đó!"
"Mẹ, bây giờ nói những lời này có ích lợi gì? Bà nội đã như vậy, lẽ nào con không đồng ý?", Vương Tuệ Lâm cắn môi, vẻ mặt bất lực cùng hối hận.
Nhưng có hối hận cũng chẳng làm được gì nữa.
Ai bảo bản thân cô lại là con gái, hơn nữa còn có một người bà trọng nam khinh nữ như vậy.
"Mẹ thấy chuyện này không trách ai được! Muốn trách thì trách bố của con, lại tìm đâu ra một đứa con rể vô dụng như vậy!"
Điêu Ngọc Lan vừa nói vừa hung hãn trợn mắt nhìn Giang Thần một cái.
"Chỉ cần có một đứa con rể giàu có quyền thế thì con cũng không cần phải vất vả như vậy, mà nhà chúng ta cũng không cần tranh giành công ty với nhà họ Vương.


Tuệ Lâm, không phải mẹ nói con chứ, bây giờ bàn giao công ty mới cũng được, con cũng không có việc gì lớn, mau ly hôn với cái tên vô dụng này đi.

Con của bạn mẹ đều là những người ưu tú, còn có người đi du học về nước lập nghiệp nữa cơ.

Bây giờ tất cả đều là ông chủ lớn nắm trong tay cả trăm triệu tệ!"
"Cái gì vậy mẹ, mẹ còn muốn nói điều đó vào lúc này sao?"
Vương Tuệ Lâm cảm thấy bất lực, không nhịn được mà liếc nhìn Giang Thần một cái.
Bất kể nói thế nào, Giang Thần trong khoảng thời gian này biểu hiện cũng coi như không tệ, hơn nữa chuyện tòa nhà văn phòng đều là công của Giang Thần.
Ấn tượng của Vương Tuệ Lâm về anh cũng đã phần nào thay đổi.
"Tuệ Lâm, rốt cuộc con nghĩ thế nào? Không được, dù sao bố của con cũng không có ở đây, mẹ là người có tiếng nói cuối cùng trong nhà này, ngày mai con phải đi ly hôn với tên vô dụng đó ngay lập tức".
Bang! Vào lúc này, cánh cửa của sảnh Tụ Tiên đột nhiên bị đá tung ra.
Một người đàn ông to con, đầu trọc với sợi dây chuyền vàng to nặng đeo trên cổ bước vào cùng với hơn chục người khác.
"Hôm nay là sinh nhật của ông lớn, nên sảnh Tụ Tiên này đã bao cả rồi, phiền các người trả chỗ!"
Sau khi người đàn ông đầu trọc đi vào, đôi mắt của gã ta trừng lên như mắt diều hâu, liếc qua một lượt rồi hung bạo nói.

"Anh là ai? Hôm nay sảnh Tụ Tiên đã do nhà họ Vương chúng tôi bao cả rồi, các người không tìm chỗ khác được sao?"
Bốp! Vương Húc bước lên định nói trái phải thì trực tiếp bị ăn một cái bạt tai lớn, trên mặt chỉ cảm thấy nóng rát.
Gã đầu trọc khạc nhổ, khinh thường nói: "Nhà họ Vương là cái thá gì? Ông đây là Vương Đằng ở Tân Nhai, ông đây bảo mày cút thì mày phải cút!"
Vương Đằng ở Tân Nhai?
Ngay khi Vương Húc sắp tức giận, nghe thấy cái tên này thì liền bị chấn động, những người họ Vương khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Vương Đằng là một tên trùm khét tiếng trên đường phố Vân Hải, có thế lực khổng lồ ở Tân Nhai, mà đây còn chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Điều khiến cho nhà họ Vương kiêng kị nhất chính là, đằng sau Vương Đằng còn có một người cha đỡ đầu là Lôi Hồng.
Ông ta được gọi là "ông Lôi".
Ông ta là vua của thế giới ngầm ở thành phố Vân Hải.
Ông ta không phải là người mà nhà họ Vương có thể dây vào nổi!.


Bình luận

Truyện đang đọc