CHIẾN THẦN ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 261: Mụ đàn bà

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không thể nào nói ra. Dù gì với cấp bậc của Đô đốc Giang thì hành tung chính là điều cơ mật cao nhất. Cho dù Long Hiểu Vân là từ trụ sở chính của Trung Nguyên, anh ta cũng không dám tiết lộ điều gì.

“Tây Cảnh? Tây Cảnh thì có gì giỏi giang chứ? Không phải chỉ là mượn thế cậy mình gần biên giới, đánh thắng vài trận thì thật sự cho rằng mình tài trí hơn người hay sao? Nghe nói bên họ còn phong thần quân gì gì đó, tôi thấy chỉ là mèo khen mèo dài đuôi, thật nực cười!”, Long Hiểu Vân hừ lạnh một cái, khinh rẻ nói.

Đối với uy danh của Tây Cảnh, cô ta vẫn luôn không phục, thậm chí cho rằng nếu bộ Trung Nguyên không đóng quân tại Trung Nguyên, mà đóng tại biên giới cũng chưa chắc sẽ kém hơn Tây Cảnh.

“Đoàn luyện Long, xin hãy chú ý lời nói!”, nghe vậy thì vẻ mặt của Từ Thuật liền biến sắc.

Bàn tán phía sau cấp trên là điều đại kỵ. Huống hồ, anh ta vốn dĩ rất ngưỡng mộ Giang Thần, nay đối phương nói vậy cũng chẳng khác gì bôi nhọ sự tín ngưỡng của chính mình, làm sao anh ta có thể nhịn được.

“Sao vậy đoàn luyện Từ? Tôi nói anh ta, cậu kích động như vậy làm gì?”, Long Hiểu Vân nhíu mày, cô ta nghĩ ra chuyện gì đó thì không nhịn được mà cười mỉa: “Xém chút tôi quên, năm đó cậu cũng được sàng lọc từ Tây Cảnh tới đây. Nhưng cậu đừng quên, bây giờ cậu là người của bộ Trung Nguyên! Huống hồ, người đó, phần lớn đều là lời đồn thổi mà thôi. Anh ta là người chứ không phải thần. Tôi không tin anh ta tài giỏi tới mức đó!”

“Cô!”

“Cô nói không sai. Anh ấy là người, không phải thần, quả thật không tài giỏi tới mức đó!”

Từ Thuật định nói gì đó nhưng lúc này có một chàng trai trẻ, dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng từ ngoài cửa bước vào. Theo sau là một người đàn ông cao lớn với gương mặt góc cạnh.

“Giang… đoàn luyện Giang, anh tới rồi à!”, Từ Thuật vội đứng lên, vẻ mặt xấu hổ chào hỏi anh.

Xưng hô đoàn luyện, dĩ nhiên là Giang Thần đích thân dặn dò rồi.

“Đoàn luyện Từ, sớm vậy đã chạy tới chỗ tôi, không biết hai người rốt cuộc là có chuyện gì?”, Giang Thần tự động ngồi xuống một bên rồi hời hợt nói.

Long Hiểu Vân nhíu chặt mày, không ngờ thái độ của đối phương lại ngạo mạn như thế, làm cô ta cảm thấy khó chịu.

Dù gì nơi này cũng là Trung Nguyên, một đoàn luyện nhỏ nhoi như anh ta lại qua loa ở trước mặt người cùng cấp như vậy, có phải quá ảo tưởng sức mạnh rồi không!

“Thì ra anh chính là đoàn luyện Giang ư?”

Từ Thuật còn chưa lên tiếng, Long Hiểu Vân đã nói thẳng: “Tôi là đoàn luyện Long của bộ đặc chủng Trung Nguyên. Lần này chúng tôi tới dĩ nhiên là vì chuyện của bí cảnh ở Thương Sơn. Đây là Trung Nguyên, địa bàn của chúng tôi. Chúng tôi yêu cầu Tây Cảnh các anh lập tức rút khỏi Thương Sơn. Chuyện của bí cảnh để bộ Trung Nguyên chúng tôi toàn quyền tiếp quản!”

Cuối cùng, Long Hiểu Vân lại tiến lên một bước, nhìn sát vào Giang Thần rồi nói: “Đây cũng là ý của đại soái chúng tôi!”

“Láo xược!”, ánh mắt của Triệu Quân chùng xuống, anh ta vội tiến lên một bước.

Một đoàn luyện nhỏ nhoi lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Đô đốc!

Đúng là không biết lớn nhỏ gì cả!

“Anh mới là kẻ láo xược!”

Đôi mày lá liễu của Long Hiểu Vân cũng nhíu lại: “Tôi và đoàn luyện nhà anh nói chuyện, anh là cái thá gì mà có tư cách chõ miệng vào!”

Theo cô ta thấy, người đàn ông này chắc là bảo vệ của đoàn luyện Giang, cùng lắm chỉ là huấn luyện trong trại, lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta, đúng là không thể chịu được mà.

“Đoàn luyện Giang, anh dạy dỗ cấp dưới của mình như vậy sao?”

Long Hiểu Vân hừ lạnh nói: “Ai cũng nói Tây Cảnh kỷ luật nghiêm minh. Bây giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ có vậy!”

“Cô!”

“Triệu Quân!”, Giang Thần xua xua tay, anh không nhịn được bật cười thành tiếng: “Đoàn luyện Long quả thật là người thẳng thắn. Những gì cô nói không sai, Tây Cảnh quả thật không có gì tài giỏi. Nhưng Tây Cảnh trước giờ cũng sẽ không vô cớ xuất binh!”

“Lần này chúng tôi tới bảo vệ bí cảnh, dĩ nhiên cũng có cái lý của chúng tôi. Chỉ dựa vào bộ Trung Nguyên các cô, e là cũng không có năng lực canh giữ bí cảnh!”, Giang Thần nhàn nhạt nói.

Lời anh nói vốn không kiêu ngạo, nhưng cũng không phải không sát với thực tế.

Lần này thực lực của kẻ địch từ ngoại cảnh mạnh như thế nào, anh là người biết rõ mồn một. Dựa vào thực lực của bộ Trung Nguyên, e là không kham nổi trận này, thậm chí khi giao chiến sẽ trở nên bị động vô cùng.

“Anh nói cái gì? Anh dám coi thường chúng tôi ư!”

Đôi mắt xinh đẹp của Long Hiểu Vân ngước lên, cô ta lạnh lùng nói: “Cho dù Tây Cảnh các anh được mệnh danh là mạnh nhất Cửu Châu, nhưng những lời nói này cũng quá ngông cuồng rồi đấy! Lẽ nào cho rằng Trung Nguyên của tôi không có ai cả sao?”

“Trung Nguyên có ai hay không thì tôi không biết. Nhưng hôm nay tôi chỉ thấy một mụ đàn bà mà thôi!”, Triệu Quân bên cạnh không nhịn được tỏ ra coi thường nói.

Câu ‘mụ đàn bà’ này đã khiêu khích sự kích động của Long Hiểu Vân, vẻ mặt cô ta đỏ bừng.

“Anh láo xược! Tây Cảnh các anh đã không biết tôn ti trật tự, vậy tôi thay đoàn luyện nhà anh dạy dỗ lại anh mới được!”

Vừa dứt lời, Long Hiểu Vân vung tay thành nắm, đột nhiên vặn eo, còn chưa kịp nói gì thêm thì đã trực tiếp tấn công về phía Triệu Quân!

Chương 262: Không ra dáng đàn ông, cũng đừng sống như con chó

Triệu Quân có chút bất ngờ, không ngờ cô gái này nói đánh liền đánh.

Hơn nữa cô ta ra đòn sắc bén mạnh mẽ, dường như rung chuyển cả không khí, không ngờ lại là một cao thủ!

Thế nhưng Triệu Quân cũng không hề hoảng loạn, chỉ cười nhạt một tiếng, rướn người lên tiếp chiêu, trực tiếp túm lấy nắm đấm, một tay khác nhắm thẳng vào cổ họng đối phương.

Long Hiểu Vân cười lạnh, cô ta cũng đọc được chiêu thức của Triệu Quân, thế là liền cong lưng, xoay người tấn công xuống phía dưới.

Hai người tôi một chiêu anh một chiêu, bất phân thắng bại.

“Đoàn luyện Long…”

Từ Thuật đứng bên cạnh căng thẳng quan sát, dù sao anh ta cũng biết rõ nền tảng của Long Hiểu Vân, những năm qua cô ta luôn theo học một vị đại sư cực kỳ lợi hại ở Giang Nam, thực lực không thể coi thường.

Anh ta cũng từng được chứng kiến thân thủ Triệu Quân, quan trọng hơn là, người này còn là thân cận của Đô đốc Giang, bất kể bên nào bị thương thì anh ta cũng khó mà ăn nói.

Riêng Giang Thần lại nâng tách nhà nhàn nhã ngồi quan sát, trông hai người kia đánh tới đánh lui, đúng là náo nhiệt vô cùng.

Long Hiểu Vân này có thể đấu với Triệu Quân lâu như vậy, quả thật có bản lĩnh.

Khi hai người đánh cực kỳ hăng say, đạt đến cảnh giới quên mình, Triệu Quân cuối cùng đã nắm được sơ hở của đối phương, anh ta đột nhiên lùi ra một bước, mạnh mẽ dùng chân chém ngang một đường.

Long Hiểu Vân thất kinh, định đưa hai tay đỡ nhưng không kịp, cao thủ giao đấu, mọi việc chỉ trong tích tắc, Triệu Quân giật mình, định thu lực về nhưng đã muộn.

Chiếc chân dài cứ thế phóng tới mặt Long Hiểu Vân!

Chát!

Đột nhiên, một tách trà xoay tròn bay vụt tới đánh vào đầu gối Long Hiểu Vân, cô ta khuỵu gối, cả người ngả đi, trong gang tấc tránh được đòn đánh của Triệu Quân.

Long Hiểu Vân lùi về mấy bước mới đứng vững được, sau đó nhìn về phía Giang Thần đầy thâm ý.

Đồng thời trong lòng cô ta chấn động.

Chiêu vừa nãy trông có vẻ đơn giản, thế nhưng đối phương phải đoán trước được hành động của cô ta thì mới xuất ra!

Điều này chứng minh cái gì?

Chứng minh cuộc đấu võ giữa cô ta và Triệu Quân chỉ giống như mấy đứa trẻ đấm đá nghịch ngợm mà thôi!

Mà tốc độ bay của tách trà kia nhanh như vậy, thế nhưng chỉ giúp cô ta tránh được đòn tấn công chứ không hề làm cô ta bị thương.

Long Hiểu Vân cũng là người học võ, đương nhiên hiểu rõ cảnh giới này.

Võ công của người này sợ rằng vượt xa cả tưởng tượng của cô ta!

“Cảm ơn Đoàn luyện Giang ra tay giúp đỡ!”, Long Hiểu Vân đỏ mặt nói.

Không ngờ một Đoàn luyện sử Tây cảnh lại có năng lực cao như vậy.

Tức thì tâm thế cao ngạo của cô ta giảm đi một nửa.

“Có điều, việc để các người rút khỏi Thương Sơn là mệnh lệnh của Đại soái chúng tôi, đây là việc công, cũng là quy tắc, mong Đoàn luyện Giang đừng làm khó!”, Long Hiểu Vân nhanh nhẹn nói.

Chuyện bí cảnh cực kỳ quan trọng, đại soái rất để tâm vấn đề này, hơn nữa đây là việc trên đất Trung Nguyên, đương nhiên không cho phép thế lực khác nhúng tay vào.

Đây rõ ràng là tuyệt lệnh!

Giang Thần chưa lên tiếng, Triệu Quân đã bật cười: “Hừ, chỉ dựa vào chút thực lực Trung Nguyên các người mà muốn bảo vệ bí cảnh? Thật là nực cười!”

“Anh nói cái gì?”, Long Hiểu Vân nổi cáu, bộ dạng xù lông như muốn đánh thêm 300 hiệp nữa.

Giang Thần phẩy tay: “Thôi! Nếu Đại soái các người hứng thú với bí cảnh, vậy để huynh đệ rút khỏi là được!”

Anh quay sang nói với Triệu Quân: “Triệu Quân, giờ anh lập tức thông báo cho tất cả mọi người rút khỏi Thương Sơn!”

Triệu Quân có phần bất ngờ, mặc dù vẫn thắc mắc nhưng vì đây là lệnh của cấp trên nên anh ta không dám cãi lại, chỉ nhanh chóng gọi điện thông báo.

“Hừ, tốt nhất đến lúc gặp chuyện các người đừng cầu cứu chúng tôi!”, Triệu Quân cúp máy, cười lạnh nói.

“Chúng tôi nhờ các người giúp đỡ?”, Long Hiểu Vân thật sự tức phát điên.

“Tây cảnh các người tự tin quá đáng rồi đấy à?”

“Tự coi mình là đấng cứu thế, thiên hạ vô địch chắc?”, Long Hiểu Vân lạnh lẽo nói.

“Chỉ mấy người ngoại biên các người, người Trung Nguyên chúng tôi hoàn toàn chẳng thèm coi ra gì!”, Long Hiểu Vân bĩu môi nói.

Lần hành động này do cô ta phụ trách, hôm nay Triệu Quân nói những lời này, cho dù Long Vân Hiểu cô ta có chết, có gặp chuyện gì đi nữa, cũng sẽ không bao giờ cầu cứu đám người Tây cảnh!

Triệu Quân lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tôi chỉ có lòng nhắc nhở cô thôi, chỉ có những người đã thực sự đối mặt với đám người kia, mới biết bọn chúng khủng khiếp thế nào!”

“Không cần anh phí lời! Thực lực chúng tôi thế nào tự khác rõ, ngược lại đám người Tây cảnh các người, mang tiếng là lữ đoàn sắt cai trị nghiêm ngặt, hôm nay gặp tận mặt, hóa ra cũng chỉ có thế!”, Long Hiểu Vân hừ một tiếng khinh thường.

Chương 263: Dứt khoát

Cô ta hậm hực trừng mắt với Triệu Quân, sau đó không thèm đoái hoài gì Giang Thần, cứ thế bỏ ra ngoài.

Từ Thuật lắc đầu, bất lực cười hòa: “Đô đốc Giang, Đoàn luyện Long tính tình ngang bướng vậy đấy, anh đừng để ý!”

Giang Thần chỉ cười không đáp, một nữ Đoàn luyện mà thôi, anh chấp nhặt làm gì.

Đang nói với Từ Thuật vài câu thì điện thoại chợt đổ chuông, là số máy lạ.

“Alo? Cậu là Giang Thần phải không?”, giọng nói lạ cất lên trong điện thoại.

“Là tôi, có chuyện gì không?”, Giang Thần nhíu mày, từ ngữ khí của đối phương, anh có thể nghe ra được, đây là địch, không phải bạn.

Quả nhiên, người kia chợt đổi giọng lạnh lùng chất vấn: “Tôi là Liêu Văn Viễn, con trai cả nhà họ Liêu, chuyện của em trai tôi – Liêu Văn Trác là cậu thuê người làm đúng không?”

Liêu Văn Viễn cũng là kẻ có mánh khóe, hắn đã tra một lượt về người đứng sau Vương Tuệ Lâm, cuối cùng tra ra Giang Thần, hiện giờ thân phận của anh ở Vân Hải hắn đã nắm được bảy, tám phần, bao gồm cả quan hệ giữa anh và Hà Phù Sinh!

Nhưng dù Liêu Văn Viễn tra được những tin này, hắn vẫn không hề bận tâm, dù sao đây là Vân Sơn, tay Hà Phù Sinh có dài đến mấy cũng khó vươn tới tận đây!

Huống hồ Liêu Văn Trác phế rồi, hắn là con cả nhà họ Liêu, chỉ cần hắn có thể trừ khử Giang Thần báo thù cho em hai, có chiến công này thì vị trí kế thừa nhà họ Liêu chắc chắn sẽ thuộc về hắn!

“Đúng vậy, chính là tôi làm!”

Giang Thần không hề chối bỏ mà thẳng thắn thừa nhận, dù gì anh cũng không e ngại gì nhà họ Liêu.

“Cậu thừa nhận rồi? Được lắm!”, Liêu Văn Viễn hừ lạnh: “Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của cậu đấy, vậy đi, tối nay tôi mời bữa ở khách sạn Vạn Hào, chúng ta giải quyết mọi chuyện một thể, không biết cậu Giang có dám tới hay không?”

Hồng môn yến?

Giang Thần cười lạnh, đáp: “Tối nay Giang Thần nhất định sẽ tới tận cửa chào hỏi!”

Cúp máy xong, anh chầm chậm siết chặt nắm đấm.

Liêu Văn Viễn, tôi còn chưa định tìm anh, anh đã tự mình nộp mạng?

Trong đám người lần trước, mặc dù Liêu Văn Viễn đứng xa nhất, nhưng anh tuyệt nhiên không hề bỏ quên khuôn mặt hắn.

Chuyện cũ lúc xưa, tối nay anh phải nói rõ một lời!

“Nhà họ Liêu?”, Từ Thuật đứng bên cạnh đều nghe thấy hết, ánh mắt anh ta khẽ lóe lên, âm thầm để ý chuyện này.

Nhà họ Liêu đắc tội với vị trước mặt, sợ là họa lớn rơi xuống đầu tới nơi rồi!



Tối muộn, khách sạn Vạn Hào.

Hôm nay nhà họ Liêu đã bao trọn khách sạn, hiện giờ đang sắp xếp một buổi tiệc xã giao.

Thực ra tối nay vốn là ngày nhà họ Liêu tổ chức tiệc.

Liêu Văn Viễn mời Giang Thần tới cũng là muốn mượn dịp ra uy.

Dù sao hắn cũng sắp trở thành người kế thừa nhà họ Liêu, hắn muốn để cả Vân Sơn chiêm ngưỡng một chút ‘thủ đoạn’ của cậu cả nhà họ Liêu!

Lúc này, một chiếc xe Jeep từ từ dừng tại cổng khách sạn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với đám xe đắt tiền ở đây.

Nhưng khi hai người thanh niên vóc dáng cao lớn, khí chất bất phàm bước ra, không khí liền thay đổi.

Đặc biệt là người đi đầu, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, hoàn toàn nổi bật trong đám đông.

Giang Thần và Triệu Quân hiên ngang bước vào khách sạn, thu hút hàng loạt ánh nhìn của đám đông.

Hai người vừa bước vào sảnh lớn, một người đàn bộ dạng dữ tợn, hùng hổ dẫn người bao vây.

“Mày chính là Giang Thần? Thằng nhãi mày thế mà dám tới thật, tao đúng là quá khâm phục mày đấy!”, Liêu Văn Trác dữ dằn nói, khi hắn nhìn thấy người thanh niên bên cạnh liền không còn nghi ngờ gì nữa, đây chẳng phải là kẻ đã tiêm thuốc cho hắn ư.

Một mũi đó khiến hắn không làm đàn ông nổi nữa, đoạn tử tuyệt tôn, thậm chí vị trí kế thừa cũng phải nhường cho người khác.

Làm sao hắn có thể không hận!

Trước khi tới đây hắn đã thề nhất định phải khiến hai tên này trả giá gấp vạn lần!

“Hình như tôi đã từng nói, tiêm mũi đó đã là hời cho anh lắm rồi, xem ra anh chẳng biết ghi nhớ gì nhỉ?”, Triệu Quân tiến lên một bước, lạnh lùng nói.

“Con mẹ nó, chết đến nơi rồi mà còn dám kiêu căng à?”, Liêu Văn Trác cười lạnh: “Nếu giờ chúng mày quỳ xuống van xin, anh đây có khi sẽ tha cho một mạng, nhưng tao muốn chúng mày cũng bị như tao, cả đời không được làm đàn ông nữa!”

Liêu Văn Trác vừa nói vừa rút một con dao găm màu bạc ra, mấy tên phía sau đồng loạt vây quanh hai người Giang Thần.

“Anh của anh không tới à?”, Giang Thần nhíu mày, không kiên nhẫn nói.

“Hừ, không cần đến anh ta, hôm nay đích thân tao sẽ tiễn chúng mày!”, Liêu Văn Trác cười độc ác.

Giang Thần lắc đầu: “Nếu tôi nhớ không nhầm, người hẹn tôi hình như là anh của anh, một kẻ khiếm khuyết như anh, nếu không có việc gì thì nên ở yên một chỗ đi, đã không làm nổi đàn ông thì cũng đừng nên làm chó cản đường!”

“Con mẹ mày…”

Liêu văn Trác gầm lên giận dữ, lúc này, Triệu Quân đã nhanh như chớp tiến lên trước, thẳng tay bóp cổ hắn, nhấc lên giống như túm cổ một con chim con gà, đồng thời dứt khoát bẻ gãy tay của hắn.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một cánh tay của Liêu Văn Trác ngoẹo xuống.

Sự việc bất ngờ này khiến người xung quanh hốt hoảng, không dám tin vào mắt mình.

Bọn họ chỉ cảm thấy người này quả là lớn gan!

Vậy mà dám không nói không rằng liền bẻ gãy tay Liêu Văn Trác?

Chương 264: Hình như tao hết lựa chọn rồi

"A! Tay họ Giang kia, mẹ kiếp mày muốn chết à, a..."

Liêu Văn Trác bị tháo khớp một cánh tay mà vẫn còn hung hăng.

Triệu Quân dứt khoát tháo nốt khớp bả vai còn lại của hắn.

Triệu Văn Trác rống lên thảm thiết, vệ sĩ xung quanh lập tức kinh sợ.

Nhưng lúc này cậu chủ nhà mình đã ở trong tay người ta rồi, bọn họ cũng không dám hành động khinh suất.

Giang Thần lạnh lùng mỉm cười, xua tay.

Triệu Quân không nói năng gì, trực tiếp tóm lấy cổ của Liêu Văn Trác như kéo miếng giẻ lau trên đất, mở đường đi về phía trước.

Một nhóm khách ngơ ngác nhìn nhau, toàn bộ tự động nhường đường.

Hai người trực tiếp đi vào bên trong khách sạn.

Giây phút này, tại hội trường khách sạn, trước một bàn tiệc tây dài khoảng hơn mười mét là một người đàn ông mặc hoa y trắng nõn tuấn mỹ đang chạm cốc chén chú chén anh với một đám ông lớn thượng lưu.

Người có thể ngồi ở trên bàn ăn này, ít nhất cũng là gia chủ hào môn thượng lưu ở Vân Sơn, quan lớn, có thể gọi là cấp nhân vật lớn đứng đầu ở Vân Sơn.

Vậy mà lúc này, tất cả đám quan lớn đều đang vây quanh người đàn ông tuấn mỹ ngồi vị trí đầu bàn kia, trước cung hậu kính, không ngừng kính rượu.

Dù sao, Liêu Hóa Thiên đã lên tiếng, chính thức thừa nhận đứa con riêng này là con trai trưởng của ông ta, thậm chí còn có ý định cho đứa con trưởng này thừa kế lại sản nghiệp!

Mọi người đương nhiên đều biết nên cố gắng nịnh bợ thân thiết với ai.

Lúc này bầu không khí vừa hay lên đến đỉnh điểm thì chỉ nghe thấy 'Ầm' một tiếng.

Một vật thể hình người trực tiếp đập vào cạnh bàn, mọi người đều bị dọa cho kinh hãi, vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên.

Thì thấy người nằm đó lại chính là Liêu Văn Trác, tất cả đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Lộc cộc!

Một tràng tiếng bước chân trầm ổn vang lên, mọi người đều quay ra nhìn, thì thấy một người thanh niên lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, vóc dáng cao ráo, thong dong như đi dạo từ bên ngoài đi vào.

Khoảnh khắc này, Liêu Văn Viễn ngồi ở vị trí trung tâm dường như bỏ ngoài tai tất cả mọi việc, vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, tay cầm dao nĩa lịch thiệp cắt miếng thịt bò bít-tết trong đĩa.

"Anh, mau giúp tôi làm thịt hắn đi!!", Liêu Văn Trác quỳ dưới đất đau đớn gào lên.

Liêu Văn Viễn vẫn coi như không thấy gì.

Đứa em trai này từ nhỏ đã coi thường hắn ta.

Hiện nay chẳng qua chỉ là một tên tàn phế, thì có tư cách gì mà chỉ tay năm ngón với hắn?

Khoảnh khắc này, cho dù đối phương có giết chết Liêu Văn Trác, hắn cũng sẽ không chớp mắt dù chỉ một cái.

"Thịt bò này vừa được vận chuyển hàng không từ Kobe đến trưa nay, thịt rất săn chắc nhưng vẫn có độ mềm, bảy phần chín tới vừa đúng!"

Liêu Văn Viễn nhã nhặn hứng thú bình phẩm miếng thịt bò, rồi ngẩng đầu lên, nhìn Giang Thần, thản nhiên nói: "Cậu Giang, tôi cũng đã chuẩn bị cho cậu một phần, cậu tới nếm thử đi!"

Vừa dứt lời, một tên thuộc hạ đẩy xe đồ ăn đi tới, dưới nắp vung là một miếng thịt bò đầy tơ máu, ném xuống dưới chân Giang Thần.

"Vẫn còn... sống?"

Ánh mắt mọi người lần lượt lộ ra vẻ kinh dị, có người còn có biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.

Rõ ràng, Liêu Văn Viễn cố ý muốn thị uy với người thanh niên này.

Mặc dù không biết người thanh niên này rốt cuộc đã đắc tội gì với nhà họ Liêu, nhưng lúc này chắc cũng sắp có kịch hay để xem rồi.

Thậm chí còn có vài người bắt đầu không nhịn được mà có chút cảm thông, dù gì, trong ba hào môn lớn, nhà họ Liêu là thủ đoạn tàn nhẫn nhất, người đắc tội với nhà họ Liêu xưa nay đều không có kết cục nào tốt đẹp!

Sắc mặt Triệu Quân trầm xuống, vội vàng định đá văng miếng thịt bò đi nhưng lại bị Giang Thần ngăn lại.

"Miếng thịt bò ngon thế này, không cho chó ăn cũng phí!"

Giang Thần cúi đầu liếc nhìn, bật cười cảm thán nói.

"Láo xược! Mày là cái thá gì, thấy cậu chủ lớn còn không mau quỳ xuống nói chuyện!", lúc này một người đàn ông mặc vest trắng bên cạnh đột nhiên lớn tiếng quát lên.

Đây là một tay giám đốc của công ty con nhà họ Liêu, một tên giỏi nịnh bợ mà Liêu Văn Viễn mới thu thập được.

Nhưng vừa dứt lời, một nắm đấm thép đã giáng lên mặt hắn, đánh bay người đàn ông đó đi, đụng mạnh lên mặt bàn ăn.

Rượu vang và đồ ăn lập tức vương vãi khắp bàn, khăn trải bàn trắng tinh nháy mắt trở nên bẩn thỉu không chịu nổi.

Đám người ngơ ngác nhìn nhau, nhất tề nhìn về phía Triệu Quân, không ngờ người này lại mạnh mẽ như vậy, căn bản không cho đối phương cơ hội, không lên tiếng đã liền ra tay!

Liêu Văn Viễn từ từ bỏ dao nĩa xuống, biểu cảm trên mặt dần trở nên lạnh lẽo.

"Giang Thần, đắc tội với nhà họ Liêu tôi, cậu có biết sẽ có kết cục gì không?", Liêu Văn Viễn nhướn mày hỏi, ánh mắt vừa khinh miệt vừa cao ngạo.

Dù gì đối phương chỉ có hai người, hắn hoàn toàn không để vào mắt.

"Cho tôi ăn thịt sống, anh đúng là rất có sáng tạo!"

Giang Thần nghiêm nghị mỉm cười, nói: "Gọi điện cho bố của anh, chuyện tuyệt tự này thế nào cũng phải thông báo cho ông ta một tiếng chứ!"

Chiến Thần Điện Hạ

Truyện Chiến Thần Điện Hạ - Giang Thần Từ một đại thiếu gia của gia tộc hào môn, trước giờ luôn sống trong nhung lụa, chỉ sau một đêm bị kẻ ác hãm hại, gia đình Giang Thần lâm vào cảnh nợ nần, bố anh không chịu được cú sốc lên cơn đau tim phải nằm viện, sau đó vì không có tiền chữa trị mà qua...

vietwriter.vn

Hí!

Cả đám ông lớn không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh.

Người này đúng là khẩu khí lớn thật, lại dám tuyên bố cho nhà họ Liêu đoạn tử tuyệt tôn?

"Họ Giang kia, mày đi hơi quá rồi đó!", Liêu Văn Trác lắc đầu, lạnh lùng nhìn Giang Thần.

"Bố tao có thân phận gì, ông ấy mà phải tới gặp mày sao?"

Phần phật!

Cùng lúc đó, phía sau đột nhiên xuất hiện một đám vệ sĩ, bao vây chặt lấy hai người Giang Thần.

Liêu Văn Viễn vẫn tiếp tục nói: "Hôm nay, mày chỉ có hai kết cục, một, quỳ xuống ăn miếng thịt trên đất kia, tao có thể tha cho mày một mạng!"

"Hai, tao cho người đích thân nhét vào miệng mày, sau đó tận tay tiễn mày lên đường!"

"Đây là cơ hội duy nhất của mày, hi vọng mày đừng chọn sai!", Liêu Văn Viễn cười khẩy mở miệng nói, bộ dạng như ăn chắc được Giang Thần rồi.

"Nói như vậy thì hình như tao hết lựa chọn rồi nhỉ?"

Giang Thần lắc đầu khẽ cười, khom lưng xuống, từ từ cầm chiếc đĩa dưới chân lên.

Rồi anh nhấc chân lên, đi nhanh về phía Liêu Văn Viễn!

"To gan!"

Lúc này, đám vệ sĩ đương nhiên sẽ không đứng nhìn, toàn bộ đều xông về phía Giang Thần.

Bang bang bang!

Nhưng, anh đi qua mà không gặp một chút cản trở nào!

Bởi vì đám vệ sĩ này còn chưa đến gần anh đã bị Triệu Quân nháy mắt quật ngã rồi.

Thậm chí, bước chân của Giang Thần còn không bị ảnh hưởng chút nào.

Chỉ mất vài giây đã đến bên cạnh Liêu Văn Viễn!

Leng keng!

Dao nĩa trong tay Liêu Văn Viễn lập tức rơi xuống đĩa, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Biểu cảm vốn bình tĩnh không ai bì nổi nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Thay vào đó là cảm giác không thể tin nổi.

Đây đều là những cao thủ nhất đẳng của nhà họ Liêu.

Không ngờ Giang Thần đi thẳng một đường, giống như đi ở nơi không người vậy!

Chuyện này không đùa được!

"Mày..."

Giang Thần chậm rãi để tay lên đầu hắn, mặc dù vẫn chưa dùng lực nhưng lông tơ sau lưng Liêu Văn Viễn đã dựng đứng cả lên rồi!

"Mày nói xem... đây có phải là lựa chọn thứ ba không?"

Thình thịch!

Vừa dứt lời, Giang Thần ấn mạnh tay xuống, bàn ăn sập xuống ầm ầm, đầu của Liêu Văn Viễn nháy mắt bị đè sấp xuống đất.

Rầm!

Liêu Văn Viễn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, vào thời khắc then chốt, một cỗ kình khí bao quanh đầu của hắn.

Rõ ràng Giang Thần không định giết hắn.

Nhưng lúc này, một miếng thịt bò đỏ tươi đã lăn đến bên cạnh miệng hắn.

"Ăn đi, trước khi bố mày đến, hãy ăn hết nó đi!"

"Mày... nghe hiểu không?", Giang Thần dẵm lên cổ Liêu Văn Viễn, cúi đầu xuống, lạnh lùng nói.

Nhớ lại năm đó, anh cũng bị người ta ấn xuống bia mộ của bố anh như vậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm kẻ thù, chịu đủ tủi nhục.

Còn hôm nay, hạng như Liêu Văn Viễn đã là con chó dưới chân anh rồi!

Liêu Văn Viễn run cầm cập, lúc này hoàn toàn đã sợ đến mức đái ra quần, không dám có bất cứ phản kháng nào, vội vàng nhét miếng thịt bò vào miệng, nhưng mùi vị thực sự rất ghê tởm, vừa ăn vừa nôn ọe.

Lúc này Giang Thần lại quét mắt nhìn đống hỗn độn trên bàn, nói: "Đi lấy cho tôi bát mì!"

Giám đốc nhà hàng vốn cũng đang có mặt tại đó, nghe thấy vậy vội vàng sấp sấp ngửa ngửa chạy ra ngoài.

Không đến một phút, đã bưng một bát mì nóng hổi tới.

Giang Thần trước sự chứng kiến của mọi người, hiên ngang ngồi ở đó, một chân dẵm lên Liêu Văn Viễn, vừa bưng bát mì lên ăn.

Cả bữa tiệc rượu, lặng ngắt như tờ.

Đây là cậu chủ nhà nào vậy?

Cũng khủng quá đi thôi??

Bữa tiệc xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ có người báo cáo cho Liêu Hóa Thiên.

Lúc này, Liêu Hóa Thiên đang uống trà cùng một vị thông gia làm quan chức, nhận được tin tức thì nổi trận lôi đình, vội vàng tập hợp người cùng thông gia đi đến khách sạn Vạn Hào.

Trong phút chốc, Liêu Hóa Thiên đã đến nơi.

Lúc ông ta dắt người đi vào phòng ăn thì lập tức chết sững.

Lúc này, chỉ thấy con trai út của mình giống như một con giòi quằn quại dưới đất, rõ ràng là tứ chi đã bị phế bỏ, mà con trai lớn thì càng thảm hại hơn, giống như một con chó bị người ta dẵm dưới chân, trong miệng còn đang nhai một miếng thịt bò đỏ tươi.

Chứng kiến cảnh này, Lưu Hóa Thiên máu nóng dồn lên đỉnh đầu.

Bao nhiêu năm qua, đường đường là nhà họ Liêu ông ta, thế mà lại phải chịu sự sỉ nhục lớn như thế này!

"Cậu thanh niên, cậu làm vậy có phải có chút quá hung hăng càn quấy rồi không!", Liêu Hóa Thiên mặt mũi đỏ gay trừng mắt lớn tiếng chất vấn.

"Hung hăng càn quấy?", Giang Thần lắc đầu: "Tôi lại không thấy vậy. Hai đứa con này của ông, một đứa thì dám động vào vợ tội, một đứa thì năm đó ném tôi xuống sông, tôi thấy tôi làm như vậy không hề quá đáng chút nào!"

Ném xuống sông?

Liêu Văn Viễn nhất thời sững sờ, rồi dường như nhớ ra gì đó, ánh mắt lập tức trợn trừng lên.

"Mày là..."

Tim của Liêu Văn Viễn đập thình thịch điên cuồng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Giang Thần.

Chẳng trách vừa gặp đã thấy người này trông rất quen, bây giờ nhớ lại, chẳng phải chính là dư nghiệt của nhà họ Giang năm đó sao?

"Mày đừng lên tiếng, tiếp tục ăn đi!", Giang Thần tàn nhẫn giẫm chân lên, Liêu Văn Viễn lại nằm sấp xuống.

"Thả con trai tôi ra, tất cả đều có thể bàn bạc!", Liêu Hóa Thiên sắc mặt âm trầm nói, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.

Nếu không phải con trai lúc này đang ở trong tay của đối phương thì ông ta sớm đã hạ lệnh cho thuộc hạ xông lên băm vằm tên oắt con này rồi!

"Bố, không cần lo cho con, giết hắn đi, giết hắn đi!", Liêu Văn Viễn đột nhiên gào lên nói.

Chân Giang Thần lại dùng lực, chỉ nghe thấy 'răng rắc' một tiếng, một bên bả vai của Liêu Văn Viễn buông xuống rồi phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết.

"Cậu!", Liêu Hóa Thiên lập tức mắt như muốn nứt toác ra.

Con trai út hiện nay đã bị phế rồi, nếu như con trai cả lại xảy ra chuyện gì nữa thì nhà họ Liêu thật sự bị tuyệt tự rồi!

"Cậu rốt cuộc muốn thế nào?", Liêu Hóa Thiên hít sâu một hơi, xương cốt run lên nhè nhẹ, kiên nhẫn hỏi.

Giang Thần mỉm cười, rồi mới chậm rãi nói: "Tôi hỏi ông một chuyện, nhà họ Liêu ông có quan hệ thế nào với tập đoàn Quang Huy?"

Chương 266: Đây có được coi là lý do không

Tập đoàn Quang Huy?

Nghe thấy bốn chữ này, những người có mặt như ngừng thở.

Đó là công ty lớn số một số hai ở cả Kinh Châu, có lẽ cả Kinh Châu không có ai là không biết đến!

Liêu Hóa Thiên cũng sửng sốt chốc lát, không ngờ Giang Thần sẽ hỏi câu hỏi này.

"Nhà họ Liêu chúng tôi quả thực có chút quan hệ qua lại làm ăn với tập đoàn Quang Huy, tôi còn đã từng gửi Văn Viễn tới tập đoàn Quang Huy để rèn luyện!"

Liêu Hóa Thiên cũng không phủ nhận, tiếp tục nói: "Có điều đó đều là chuyện mấy năm trước rồi, hiện nay tập đoàn Quang Huy đã chuyển đến Giang Nam rồi, tôi và bọn họ từ lâu đã không còn liên lạc nữa!"

Giang Thần nhíu mày rồi quay sang nhìn Triệu Quân.

Triệu Quân gật đầu: "Dựa vào tình hình điều tra cho thấy, đúng là như vậy!"

Giang Thần cúi đầu, nhìn Liêu Văn Viễn, nói: "Nếu như bố mày không biết thì có lẽ mày biết, năm đó, rốt cuộc là ai đã hãm hại bố tao? Kẻ cầm đầu bọn mày ném tao xuống sông, là ai?"

"Tao... tao không biết!", Liêu Văn Viễn vẻ mặt khiếp sợ, liều mạng lắc đầu.

Răng rắc!

Giang Thần lại giẫm chân xuống, cánh tay còn lại của Liêu Văn Viễn cũng lõm xuống, lại không kiềm chế được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đớn đến mức ngất đi.

"Đưa về, tra hỏi!"

Giang Thần đá hắn qua cho Triệu Quân.

"Rõ, đô đốc!"

Triệu Quân đi tới xách Liêu Văn Viễn đi.

Hai người một trước một sau chuẩn bị rời đi.

"Cậu thanh niên, tưởng đã đả thương người ta rồi có thể dễ dàng đi thế sao?"

Lúc này, còn chưa đợi cho Lưu Hóa Thiên lên tiếng, một người đàn ông trung niên từ phía sau đi tới, lạnh lùng mở miệng nói.

"Đặt Văn Viễn xuống, thì bây giờ cậu chỉ có một tội danh đánh thương người, bằng không, hành vi này của cậu chính là bắt cóc, tội sẽ tăng thêm một bậc!"

Người đàn ông có gương mặt nam tính, nói năng rõ ràng thẳng thắn.

Trên người rất có uy phong của quan lớn.

"Đây là... phó thị trưởng Lưu sao?"

Có người đột nhiên nhận ra người đàn ông, chợt hô lên.

Vừa nãy sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn lên Giang Thần và người nhà họ Liêu, lúc này mới phát hiện ra, cùng đến với Liêu Hóa Thiên còn có một nhân vật lớn nữa.

Lưu Thiết Nam!

Phó thị trưởng thành phố Vân Sơn, hơn nữa nghe nói sắp được lên làm thị trưởng rồi, đây là một nhân vật vô cùng quyền lực ở thành phố Vân Sơn!

Hơn nữa mọi người cũng đều biết, Lưu Thiết Nam là người đứng sau lưng nhà họ Liêu.

Nhà họ Liêu có thể đi được đến ngày hôm nay đều là nhờ vào sự hỗ trợ sau lưng của Lưu Thiết Nam, nhà họ Lưu và nhà họ Liêu vốn là thông gia, có thể nói là bền chặt như thép.

Nhưng đương nhiên Giang Thần cũng không coi phó thị trưởng ra gì, anh lạnh nhạt nói: "Người tôi muốn không ai có thể ngăn cản được, không tin ông có thể thử!"

"Hỗn xược!"

Lưu Thiết Nam lập tức trợn trừng mắt lên.

Tên oắt con này quá kiêu ngạo rồi!

Ông ta có thân phận thế nào?

Mà đối phương lại dám không coi ra gì?

"Thị trưởng Lưu, ông cũng thấy rồi, tên oắt con này quả thực là coi trời bằng vung, ông mau cho đội hành quyết bắt hắn về ngồi tù đi!", Liêu Hóa Thiên bên cạnh nham hiểm nói.

Cho dù con trai trưởng trong tay đối phương, nhưng ông ta cũng không hề lo lắng, bởi vì có Lưu Thiết Nam ở đây, dù người này có lợi hại thế nào thì cũng gây ra được sóng gió gì?

Ông ta cho rằng Giang Thần đúng là đang tự tìm đến cái chết!

Lưu Thiết Nam gật đầu, rồi móc điện thoại ra gọi, một lát sau, một đội cảnh sát chìm vội vàng từ bên ngoài đi vào, bao vây lấy Giang Thần.

"Ai dám bước lên, giết không tha!"

Triệu Quân xoay cổ, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt, không hề coi những người này ra gì.

Lưu Thiết Nam vẻ mặt trầm xuống, nói: "Tôi khuyên các cậu tốt nhất nên thành khẩn giao người ra, nếu như các cậu phản kháng, tôi lập tức có thể hạ lệnh bắn các cậu, các cậu nghĩ cho kỹ đi!"

Vừa dứt lời, đội cảnh sát chìm đã đặt tay lên eo.

Giang Thần lại khinh miệt cười lạnh lùng, tiếp tục đi ra phía bên ngoài.

Năm đó ở sa trường, nhắm vào anh đâu chỉ có mấy khẩu súng này!

"Làm càn!"

Lưu Thiết Nam quát lạnh một tiếng, lúc này tất cả cảnh sát chìm đều nhanh chóng cầm súng trong tay, nhất loạt giơ lên chắc chắn.

Mọi người nhìn nhau.

Người này cũng cứng đầu cứng cổ quá nhỉ?

Anh hùng không sợ thiệt trước mắt, thế mà lại dám đối đầu với Lưu Thiết Nam, chẳng lẽ bị điên sao?

Liêu Hóa Thiên nở nụ cười lạnh lùng, ông ta bây giờ không hề nghi ngờ rằng chỉ cần hai người Giang Thần có bất cứ hành động nào, là chắc chắn sẽ bị bắn thành cái rây trong nháy mắt.

Ánh mắt của Giang Thần trầm xuống, chậm rãi dừng chân lại.

Nếu như không phải ngại ảnh hưởng, có người liều lĩnh dám cầm súng nhắm vào anh thì lúc này e là sớm đã hóa thành tro bụi rồi.

Dưới sự giằng co của đôi bên, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Nhưng mọi người không hề nghi ngờ, cứ tiếp tục thế này, cuối cùng người phải khuất phục chắc chắn là hai người thanh niên này.

Dù gì, đây cũng là xã hội pháp chí, cho dù có trâu bò thế nào thì anh làm sao có thể đối đầu với nhà nước?

Hơn nữa trước mắt bao người, anh rõ ràng đã đánh người, vốn đã phạm pháp rồi, đi đâu cũng không thoát được.

Ting!

Thế nhưng đúng lúc này, một tràng tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ cục diện bế tắc, Lưu Thiết Nam nhíu mày, rồi lấy điện thoại ra.

Nhìn số gọi đến, ông ta sững sờ chốc lát.

Chương 267: Ném... xuống sông!

Dãy số đặc thù?

Vội vàng ấn nút nghe.

"Cho ông năm phút, lập tức rút hết người của ông đi! Bằng không, hậu quả tự chịu!", trong điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm, trực tiếp cảnh cáo Lưu Thiết Nam.

Lưu Thiết Nam chết sững, rồi nhíu mày hỏi: "Xin lỗi, anh là ai?"

"Ngu xuẩn, đoàn luyện sử Kinh Châu, Từ Thuật!"

"Đoàn... đoàn luyện Từ?", Lưu Thiết Nam toàn thân cứng đờ.

Đối phương lại là đoàn luyện!

Đó là nhân vật có quyền lực tương đương với giám đốc tỉnh!

"Đoàn luyện Từ, tôi đang xử lý việc công, chắc anh cũng không tiện nhúng tay vào chứ?", sắc mặt Lưu Thiết Nam khó coi nói, dù gì đây cũng là nội thành.

Một đoàn luyện thì cũng có thể làm gì?

"Vậy sao? Vậy ông có thể thử, năm phút, nếu người của ông còn chưa rút khỏi đó, Từ mỗ sẽ đích thân xử lý!"

"Anh..."

Lưu Thiết Nam nghe thấy vậy, mồ hôi lạnh rơi xuống, từ ngữ khí của đối phương, ông ta có thể nghe ra việc này tuyệt đối không phải là đùa.

"Đoàn luyện Từ, có thể cho tôi một lý do không?", Lưu Thiết Nam hít sâu một hơi, thử thăm dò hỏi.

"Muốn lý do?"

Từ Thuật trong điện thoại không nhịn được bật cười khẩy một tiếng rồi nói: "Tôi sẽ cho ông lý do! Thân phận của người đứng trước mặt ông có thể giết cả nhà họ Lưu và nhà họ Liêu các ông mười lần vẫn chưa đủ! Đây đã được coi là lý do chưa!"

Hí!

Nghe những lời này, Lưu Thiết Nam như hít ngược ngụm khí lạnh, cảm giác sau lưng lạnh toát, lông tơ dựng đứng.

Đến lúc cúp điện thoại, ánh mắt vẫn tê dại đi, quay lại vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Giang Thần, hít thở cũng trở nên có chút dồn dập.

Lưu Hóa Thiên thấy bộ dạng này của ông ta cũng không kiềm chế được sự sợ hãi, vừa nghe thấy Lưu Thiết Nam gọi đoàn luyện Từ là ông ta đã biết là ai rồi.

Không ngờ, tên oắt con này lại có quân đội chống lưng?

"Phó thị trưởng Lưu, xin hỏi, tôi có thể đưa người đi chưa?", Giang Thần cười nhạt nói.

Cuộc điện thoại này của Từ Thuật đã nằm trong dự liệu của anh, hơn nữa dù không có cuộc điện thoại này, chỉ dựa vào Lưu Thiết Nam e là cũng không thể giữ anh lại được.

Sắc mặt Lưu Thiết Nam cứng đờ, bất lực xua tay, đám cảnh sát chìm ngơ ngác nhìn nhau, rồi vội vàng nhường sang một bên.

Giang Thần lạnh lùng cười, bước hiên ngang ra ngoài trước ánh mắt chết sững của mọi người, Triệu Quân cũng xách Liêu Văn Viễn đi theo.

Mãi đến khi hai người đi khỏi phòng tiệc, hiện trường mới bắt đầu bàn tán.

Mẹ kiếp, người này rốt cuộc là ai?

Nghênh ngang mang Liêu Văn Viễn đi trước mặt Lưu Thiết Nam và Liêu Hóa Thiên?

Cho dù có là Viên Chính Nam cũng không có được bản lĩnh này?

"Thị trưởng Lưu, con trai tôi...", Liêu Hóa Thiên mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.

Lưu Thiết Nam lắc đầu: "Mặc cho số phận đi! Nếu như đối phương không bỏ qua cho Văn Viễn, vậy ông hãy coi như... chưa từng có đứa con này!"

Liêu Hóa Thiên nháy mắt trở nên bế tắc.

Sao ông ta còn không hiểu ra được

Bối cảnh của đối phương e là còn khủng bố hơn so với tưởng tượng của ông ta!

...

"Đô đốc, tên khốn đó đã thú nhận toàn bộ rồi!"

Sáng sớm, Triệu Quân đến trước mặt Giang Thần báo cáo.

Suốt cả một đêm, anh ta đã dùng tất cả những thủ đoạn của Huyết Phật, xác định tất cả những gì Liêu Văn Viễn thú nhận là sự thật.

"Nói đi!", Giang Thần khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh phản quang của chính mình.

Triệu Quân gật đầu, rồi nói: "Liêu Văn Viễn khai, năm đó kẻ chủ mưu phá hoại công ty của bác trai chính là một tay tổng giám đốc họ Mã của tập đoàn Quang Huy.

Người này trên trán có vết sẹo, được gọi là Mã Vương Gia. Có điều từ sau lần đó người này đã rời khỏi tập đoàn Quang Huy!"

Nghe đến đây, nắm đấm của Giang Thần từ từ siết chặt lại.

Không sai, chính là kẻ đó, năm đó đã ấn anh lên mộ của bố, nói bố anh đã động vào người phụ nữ không nên động vào, sinh ra một kẻ nghiệt chủng là anh.

Người đàn ông đó, trên trán có vết sẹo!

"Người đó bây giờ ở đâu, điều tra được không?"

Giang Thần hít sâu một hơi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

"Việc này tạm thời vẫn chưa điều tra ra được, có điều tôi đã thông báo cho anh em ở Giang Nam truy tìm người này rồi!"

Triệu Quân dừng lại một chút rồi nói: "Ngoài ra, Lưu Văn Viễn còn tiết lộ một tin tức! Năm đó, sở dĩ tập đoàn Quang Huy có thể dễ dàng bội ước là bởi vì có người để lộ thông tin giá thầu thấp nhất của công ty bác trai ra ngoài!"

Giang Thần giật mình, rồi ánh mắt lạnh lẽo lóe lên: "Ai?"

"Là... bác cả của anh, Giang Thiên Minh!", Triệu Quân do dự chốc lát rồi vẫn nói ra.

Giang Thần sững sờ, khớp xương run lên nhè nhẹ.

"Bác cả, không ngờ trong chuyện này còn có cả phần của ông! Ông và bố tôi là anh em ruột mà ông lại nỡ hãm hại ông ấy sao?"

Giang Thần hít sâu một hơi, nhất thời cảm xúc rất phức tạp.

Cho dù trước đó Giang Thiên Minh có đối xử với anh thế nào, ít nhất trong lòng anh người này vẫn là bác cả của anh.

Nhưng bây giờ...

"Giang Thiên Minh, chung quy lại ông cũng phải trả giá vì những gì ông đã làm!"

Ánh mắt của Giang Thần từ từ trở nên lạnh lẽo.

Hại chết bố anh, cho dù có là bác cả của anh, chuyện này anh cũng tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua!

"Đô đốc, vậy tên Liêu Văn Viễn giờ xử lý thế nào?", Triệu Quân đột nhiên cẩn thẩn hỏi.

"Nếu hắn chỉ biết những thứ này thì giữ hắn lại cũng vô dụng!"

Cuối cùng, Giang Thần thản nhiên phun ra ba chữ: "Ném... xuống sông!"

Bình luận

Truyện đang đọc