CHIẾN THẦN ĐIỆN HẠ



Cô không ngờ rằng bà nội đột nhiên bị bệnh nặng, nhất thời cảm thấy hụt hẫng, thậm chí còn thầm hối hận.

“Đừng sợ.

Có tôi ở đây.

Cô không bất hiếu, mà ngược lại, cô không hiếu kính một cách mù quáng, đó mới chính là có hiếu!”, Giang Thần nhanh chóng đi tới, vỗ vỗ bả vai của cô.

Nếu là bình thường, Vương Tuệ Lâm chắc chắn sẽ hất tay anh ra ngay lập tức.

Nhưng đầu cô lúc này trống rỗng, và mọi người đều đang buộc tội cô.

Nếu không có sự an ủi này, có lẽ cô đã thực sự suy sụp.

"Mau tránh ra, tránh ra hết đi, bác sĩ Tần tới rồi!"
Đúng lúc này, dưới sự dẫn dắt của quản gia, một cô gái khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi có dung mạo xinh đẹp, ăn mặc tao nhã vội vàng bước tới.

Đó là Tần Tuyết, cháu gái của Tần Hải Lộ, một bậc thầy Đông y ở Vân Hải.

Tần Tuyết theo học Đông y với ông nội từ khi còn nhỏ và cô ta đã lấy bằng tiến sĩ Đông y năm 22 tuổi.

Sau khi về Vân Hải, với bàn tay chữa bệnh thần kỳ của mình, cô ta đã chữa bệnh cho một số lãnh đạo thành phố, nên giờ cũng đã có chút ít tiếng tăm.

Nhà họ Tần và nhà họ Vương có quan hệ rất tốt, hôm nay Tần Tuyết cũng là được bà cụ mời tới làm khách.


Bà cụ rất thích Tần Tuyết.

Bà ta luôn muốn cô ta làm cháu dâu của mình.

Chỉ là Tần Tuyết chưa bao giờ đồng ý.

"May quá có bác sĩ Tần ở đây, bây giờ bà nội đã được cứu rồi!"
"Đúng vậy, y thuật của bác sĩ Tần rất thần kỳ, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho bà cụ!"
Nhìn thấy Tần Tuyết, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Y thuật của Tần Tuyết thần kỳ như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng.

Ít nhất trước khi xe cấp cứu tới, cô ta có thể đảm bảo cho tính mạng của bà cụ.

Sau khi Tần Tuyết tới, cô ta cũng không gấp gáp, trước tiên dùng tay nắm vào cổ tay của bà cụ, một lúc sau thì nói với mọi người: "Để bà cụ nằm xuống chỗ bằng phẳng!"
Mọi người vội vàng đặt bà cụ nằm xuống sàn, Tần Tuyết tháo một chiếc túi màu xanh trên thắt lưng xuống, từ trong túi rút ra một cây kim bạc.

Cô ta châm kim bạc vào bên tai trái của bà cụ.

Sau đó cô ta lại lần lượt lấy ra thêm mấy cây kim bạc rồi châm xuống từng huyệt từng huyệt một.

Nhưng lúc này, bà cụ vẫn không có phản ứng gì.

Gương mặt ai nấy vẫn đầy lo lắng.

Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều không dám xen vào, vì sợ làm phiền Tần Tuyết đang trị liệu.

Tần Tuyết cuối cùng lấy ra một cây kim bạc đặt lên trên đỉnh đầu của bà cụ, day day một hồi cũng chưa châm kim xuống.

Cuối cùng, cô ta hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát châm xuống.

Mọi người rối rít kêu lên một tiếng! Huyệt Bách Hội, người nào có chút ít hiểu biết về Đông y đều hiểu rõ, huyệt này không phải là nơi có thể châm cứu bừa bãi, nếu không thông thạo còn có thể hại chết người.

Tuy nhiên, mọi người đều tin tưởng vào y thuật của Tần Tuyết, và cũng không ai dám nói gì.

Mà lúc này bà cụ cũng ho ra một tiếng, cuối cùng bắt đầu có phản ứng, thậm chí sắc mặt cũng dần dần hồng hào.

Phù! Tần Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, lập tức nói với mọi người: "Bà cụ tạm thời sẽ không sao, lát nữa có lẽ sẽ tỉnh lại!"
"Cảm ơn bác sĩ Tần!"
"Bác sĩ Tần thật sự là có bàn tay chữ bệnh thần kỳ!"
"Em Tuyết, may mà có em ở đây, mệt rồi phải không, lại đây uống chút nước đi!"
Vương Húc cầm một cốc nước nóng từ đâu bước tới, ân cần đưa cho Tần Tuyết.


Ánh mắt của mọi người nhìn hai người trẻ tuổi đầy ý tứ, hai người trẻ tuổi được mọi người kỳ vọng đang đứng cùng với nhau.

Thậm chí bà nội còn đích thân nói rằng bà ta muốn Tần Tuyết làm cháu dâu nhà họ Vương.

Tần Tuyết nhíu mày, nhưng vẫn cầm lấy cốc nước.

"Huyệt Bách Hội lệch một li, cây châm này phải châm lại, bằng không bà cụ nhất định sẽ chết!”
Lúc này, một giọng nói không hài lòng từ bên cạnh truyền đến.

Cốc của Tần Tuyết rung lên, nước trong đó tràn ra ngoài ngay lập tức.

Ngay lập tức, cô ta ngẩng đầu lên, tức giận nhìn người đàn ông không quen trước mặt.

"Giang Thần, cậu đang nói bậy bạ cái gì đó? Cậu dám nói kim châm của Tần Tuyết bị lệch sao? Còn dám bảo bà nội chết?"
Vương Húc lập tức mắng Giang Thần, những người nhà họ Vương khác cũng đầy tức giận.

Bản thân mọi người đều thấy tình hình của bà cụ đã được cải thiện, vậy mà cái tên này lại nói bậy.

"Giang Thần, anh mau câm miệng, bà nội vừa mới tốt lên, đừng nói nhảm!"
Lúc này, cảm xúc của Vương Tuệ Lâm đã khôi phục lại, cô nhanh chóng mắng nhiếc.

Thật may là bà nội đã khỏe lại.

Nếu không cô sẽ là tội đồ của nhà họ Vương.

"Tên rác rưởi vô dụng, nơi này có chỗ cho cậu lên tiếng sao?"
"Miệng quạ, sao chổi!"
"Cút ngay, ở nơi này không có chỗ cho cậu đâu!"
Mấy người lớn tuổi trong nhà lần lượt mắng mỏ, thậm chí còn đuổi Giang Thần ra ngoài cửa.

Giang Thần gật đầu, thẳng thừng bước ra ngoài.


"Ha ha, em Tuyết đừng quan tâm.

Cậu ta là gã chồng vô dụng của Vương Tuệ Lâm, còn không bằng một con chó trong nhà họ Vương của bọn anh, em không cần phải để ý đến cậu ta!"
Vương Húc nói với Tần Tuyết bằng vẻ mặt nịnh nọt.

Ánh mắt Tần Tuyết khinh miệt nhìn theo bóng lưng của Giang Thần một lần, sau đó nhìn đi chỗ khác.

Và tại thời điểm này.

Ánh mắt của cô ta đông cứng lại, vì cô ta thấy rằng cơ thể của bà cụ đang hơi run rẩy.

Không chỉ có cô ta phát hiện mà cả nhà họ Vương cũng phát hiện ra.

Sau đó, cơ thể của bà cụ run rẩy ngày càng nghiêm trọng hơn.

Sau đó, bà cụ lại co giật như người bị động kinh.

Sau đó, bà ta đột ngột bật dậy và phun ra một ngụm máu lớn.

Cuối cùng, bà ta mới nặng nề ngã ra đất, bất động.

Như thể ngay cả hơi thở cũng không còn nữa!


Bình luận

Truyện đang đọc