CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Trên dọc đoạn đường sau đó, Mạnh Đan Chi cũng chẳng thấy Chu Yến Kinh có phản ứng gì, anh biết cái gì cô cũng không rõ luôn.

Trong xe bỗng nhiên im lặng.

Tính tình Mạnh Đan Chi cũng chẳng tốt lắm, anh không nói, cô cũng chẳng thèm nói chuyện với anh.

Cô cảm thấy được lời nói của mình chẳng có gì, anh thông minh như thế có thể nghe thấy đây chỉ là nói đùa, quả nhiên bọn họ không phải là một cặp đôi thật sự.

Chẳng lẽ khôg muốn cùng nhau nói chuyện sao?

Lái xe ngồi phía trước hình như cũng chẳng nghe thấy hai người cãi nhau, nhưng sau khi trên đường trở về, hai người chẳng nói với nhau câu nào, im lặng đến mức bất bình thường.

Anh ta từ kính chiếu hậu lén nhìn hai người, một người xem iPad, một người lướt di động.

Hai người đều làm việc của mình.

Sau khi đến dưới khu nhà ở, Mạnh Đan Chi vén cái áo khoác tây trang trên đùi ra, lập tức xuống xe, cũng chẳng quay đầu lại đi ra ngoài.

Lái xe nhìn bóng dáng của cô, “Cậu chủ, chuyện này…”

Chu Yến Kinh mang theo áo khoác, “Cậu không cần xen vào.”

Lái xe gật đầu, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng: “Con gái giận dỗi, ầm ĩ chút là được rồi, cô Mạnh vẫn rất dịu dàng đấy.”

“…”

Anh ta chỉ biết được vẻ bề ngoài của Mạnh Đan Chi thôi.

Chu Yến Kinh tùy ý ừ một tiếng, rồi lên lầu.

Thang máy mở ra, vừa đến chỗ rẽ đã nhìn thấy Mạnh Đan Chi đứng ở cửa chưa vào trong, chắc là quên mang chìa khóa rồi.

Lúc mua nhà trọ này sớm quá, trước kia cũng chưa đổi ổ khoá.

Mạnh Đan Chi lén lén liếc anh, vẻ mặt giả vờ như không thấy, nhìn anh đưa tay lấy chìa khóa mở khóa, khớp xương vô cùng rõ ràng.

Cửa vừa mở ra, so với anh cô còn vào trước một bước.

Chu Yến Kinh chỉ cảm thấy bóng dáng vòng qua mặt anh, mùi hương nhàn nhạt cũng lập tức biến mất trong không khí.

Đuôi lông mày anh khẽ động nhẹ, rồi cũng đi vào.

Mạnh Đan Chi dứt khoát về phòng, nghe thấy tiếng chân anh bước vào phòng tắm, trừng mắt liếc nhìn cái cửa một cái, gọi điện thoại cho Trần Thư Âm.

“Sao gọi tớ trễ như thế?” Trần Thư Âm nói.

“Chưa đến chín giờ.” Mạnh Đan Chi thuận miệng nói, “Chu Yến Kinh hình như bị tớ làm tức giận rồi, nhưng tớ cảm thấy không có khả năng.”

Trần Thư Âm lập tức thấy hứng thú.

“Anh ấy cũng chẳng phải kẻ ngốc.” Mạnh Đan Chi dùng hai ba câu đã nói xong, còn không quên đánh giá anh.

“Nhưng anh ấy cũng là đàn ông bình thường mà.” Trần Thư Âm không nói gì, “Nếu anh ấy so sánh cậu với em gái thì cậu có vui vẻ không?”

Cách một thế hệ như thế, Mạnh Đan Chi quả thật không vui.

Chẳng lẽ Chu Yến Kinh thật sự tức giận à?

Đàn ông trưởng thành cũng sợ vấn đề tuổi tác sao?

Ngón tay Mạnh Đan Chi gõ gõ lên tường, “Tớ đi giải thích cho anh ấy? Nhưng tơ cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng, nói chuyện nghiêm túc…”

Trần Thư Âm không biết đang bận cái gì, tiếng va chạm sột soạt.

Qua mấy giây, cô ấy mới mở miệng: “Quan hệ của hai người đã như vậy, tùy tiện nói một hai câu không phải đã giải thích rồi à.”

“Đàn ông cũng dễ dỗ dành lắm.”

Mạnh Đan Chi: “Sao cậu lại hiểu rõ như thế?”

Trần Thư Âm pha trò: “Chưa nói qua tình cảm, còn không có thấy qua heo chạy sao.”

Đúng lúc phòng tắm truyền ra tiếng mở cửa, Mạnh Đan Chi cúp điện thoại, nhìn bên kia liếc mắt một cái đã thấy Chu Yến Kinh mặc áo choàng tắm đi ra.

Mặc dù đã ở qua đêm bên này mấy lần, nhưng cũng chẳng để nhiều quần áo bên cạnh lắm.

Mạnh Đan Chi đang nghĩ làm sao để dỗ dành anh, cô cũng từng dỗ dành người nhà của mình, từng dỗ qua anh trai và ông nội, nhưng chưa từng dỗ qua người khác.

Sau khi anh rửa mặt xong, cô ôm áo ngủ đi đến.

Chỉ một giây như thế, Mạnh Đan Chi có cảm giác ---

Người đàn ông lạnh nhạt thế này cũng quá gợi cảm rồi.

Lúc anh sắp đi qua, đột nhiên Mạnh Đan Chi gọi anh: “Anh Yến Kinh.”

Cô bắt lấy tay anh, làn da của anh có chút nóng.

“Lời em nói trước đấy cũng không phải nói anh không tốt.” Mạnh Đan Chi nhân cơ hội này giải thích, “Chuyện tin đồn trong trường học…”

“Anh Yến Kinh, anh đừng tức giận mà.” Giọng cô phát ra vô cùng dịu dàng.

Mạnh Đan Chi nhìn anh liên tục làm nũng, làm đến mức da đầu của mình cũng căng lên, rồi lại nhanh chóng buông ra, tính đi vào phòng tắm.

Chu Yến Kinh yên lặng nhìn cô một cái, bỗng nhiên xoay người, bế cô đặt lên bồn rửa tay, dọa cô nhảy dựng lên, ôm lấy cổ anh.

“Làm gì?”

“Em nói xem?” Chu Yến Kinh hỏi lại.

Mạnh Đan Chi theo bản năng muốn trèo xuống, hình như đoán trước được động tác của cô, lực tay của Chu Yến Kinh cũng lớn hơn bình thường, cô không rời đi được.

Trong lúc cô bị anh nhốt trong bồn rửa tay, anh đến gần cằm của cô, hô hấp nóng rực của người đàn ông phả vào mặt cô.

Anh dùng một tay cởi hết nút trên sườn xám của cô.

Mỗi lần tháo được một nút, tim Mạnh Đan Chi cũng nhảy lên một chút, liên tục đập thình thịch, giống như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Trước ngực cũng trở nên phập phồng không ngừng.

Nếu là khóa kéo thì tốt rồi, như thế này ngược lại càng tra tấn người khác hơn.

Bồn rửa tay lạnh lẽo nhưng bàn tay trên người anh thì rất nóng, Mạnh Đan Chi giống như đứng giữa hai cực nóng lạnh, cô ngồi ở trên cúi đầu nhìn anh.

“… Em còn chưa tắm nữa.” Cuối cùng cô cũng mở miệng.

Chu Yến Kinh nói: “Đợi chút rồi tắm.”

Vốn dĩ bồn rửa tay vẫn còn vài giọt nước rơi xuống làm ướt sườn xám của Mạnh Đan Chi, váy ướt sũng dán sát vào da, hai cái đùi trắng như sữa của cô lộ ra ngoài.

Mạnh Đan Chi vẫn đang quan tâm đến cái người vẫn tức giận trước mặt, đầu gối để trên lưng anh, “Anh không tức giận à.”

Chu Yến Kinh không trả lời cô.

Sau đó Mạnh Đan Chi cũng chẳng còn cơ hội nói gì nữa, cô nghĩ đến chuyện phát sinh chẳng có gì phát sinh, nghĩ đến không thì lại làm.

Anh cởi từng nút trên sườn xám của cô dò xét tiếng vào trong sườn xám.

Cảm giác xâm lấn mãnh liệt, đuôi mắt Mạnh Đan Chi từ tử đỏ lên, lưng kéo căng lên còn đón nhận nụ hôn của anh, vừa lạc đường lại vừa sáng suốt.

“Chu Yến Kinh…”

Cô ôm lấy cổ anh, khó chịu gọi anh, thật sự quá mức ngại ngùng rồi.

Vòi nước hình như không quan trọng nữa, có vài giọt nước rơi vào trên bàn, tí tách tí tách.

Dáng người Mạnh Đan Chi rất đẹp, ngăn không được anh, tấm gương phía sau lưng phản chiếu hình ảnh hai người, vừa mông lung lại vừa mạnh mẽ.

-

Sau khi rời khỏi chỗ nguy hiểm như bồn rửa tay, Mạnh Đan Chi cả người đều vô lực, toàn bộ đều dựa vào Chu Yến Kinh, tắm rửa cũng phải nhờ anh giúp.

Sau đó cô lại được anh ôm trở về giường.

Mạnh Đan Chi như trải qua một đời rồi, chôn đầu trong chăn cảm giác từ đầu đến đuôi đều bị Chu Yến Kinh nắm trong tay, tùy ý sử dụng.

Thua rồi.

“Tắt đèn, tắt đèn.” Giọng cô truyền ra từ trong chăn.

Chờ một lát, Mạnh Đan Chi thăm dò ló đầu ra, thấy ánh sáng sáng ngời trong phòng ngủ, sửng sốt: “Anh đang làm gì thế?”

Chu Yến Kinh cố ý: “Dưỡng sinh.”

“…”

Mạnh Đan Chi ở trong chăn đá đá anh: “Anh lớn hơn em chỉ năm tuổi, dưỡng cái gì sinh chứ.”

Chu Yến Kinh không đổi sắc nói: “Phòng ngừa sau này không kịp.”

Anh nghiêm túc, Mạnh Đan Chi nghe thấy thì nở nụ cười.

Sau khi tắt đèn, Mạnh Đan Chi bỗng nhiên ngồi dậy cầm gối đến chỗ khác ngủ, rời xa nhân vật nguy hiểm này.

Cô còn chưa ra ngoài được hai giây, cổ chân đã bị nắm lấy.

Chu Yến Kinh kéo cả người cô trở về: “Em đi đâu thế?”

Mạnh Đan Chi bị dọa sợ hết hồn, vội vàng túm lấy chăn, váy ngủ cũng vén lên.

Cô nói rồi vừa nãy Chu Yến Kinh trong phòng tắm quá thành thật rồi, thế nhưng trước mặt sắc đẹp như thế gì cũng chẳng làm, thì ra là chờ ở chỗ này.

Mạnh Đan Chi muốn từ chối, nhưng lời còn chưa nói ra.

Có lẽ bởi vì chuyện ở bồn rửa tay khi nãy, mà cả người cô đều mềm cả ra, không giống như thường nữa, đối với Chu Yến Kinh mà nói thì quá tốt.

Màn đêm dần đến gần, đồng hồ trên tủ đầu giường vẫn luôn kêu tích tắc.

Qua một lúc lâu, Mạnh Đan Chi mệt mỏi chẳng chịu nổi, nghĩ đến anh cũng đã xong, đang tính đi chỗ khác ngủ thì lại bị kéo trở về.

Cô khóc lóc cầu xin tha thứ, cũng không quên khen anh: “Anh Yến Kinh… Em cảm thấy đàn em không bằng anh…. chúng ta ngủ đi nhé.”

“Sao em biết không bằng anh?” Chu Yến Kinh hỏi.

Nghe thấy câu hỏi như đòi mạng này, Mạnh Đan Chi trong cái khó ló cái không: “Em nhìn được!”

“Ngày mai em không có tiết.” Anh trả lời cô.

Mạnh Đan Chi đánh anh hai cái nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Ý thức của cô mơ hồ, hình như nghe thấy anh nói: “Anh không giận.”

Chờ khi trợn mắt nhìn, bên ngoài đã hừng đông, ánh mặt trời ló rạng.

Mạnh Đan Chi ngây ngốc trên giường một hồi, cuối cùng mới xuống giường, sờ sờ eo mình, trong phòng không có ai, nghĩ cũng biết anh đã đi làm.

Nhưng trên bàn có thức ăn.

Mạnh Đan Chi cảm thấy xúc động, Chu Yến Kinh, người đàn ông này vẫn nên dỗ dành tốt chút.

-

Chín giờ, Tưởng Đông lái xe xuất hiện dưới lầu.

Anh ấy nhìn thấy vẻ mặt chẳng cảm xúc nào của Chu Yến Kinh, nhìn không ra vấn đề gì, nhưng hình như không có không vui.

Cho nên hôm qua có phải chỉ là hiểu lầm thôi không?

Dù sao lấy hiểu biết của anh ấy mà nói, nếu bỗng nhiên không có vợ chưa cưới, cho dù là quy định của cục trưởng Chu cũng sẽ không lộ chút sơ hở nào mới đúng.

Có thể là lâu chưa gặp nhau, nên đây là chút tình thú nhỏ của anh và phu nhân.

Đều nói thành viên cuối cùng của vũ trụ là nam, Mạnh Đan Chi tự hỏi một chút cảm thấy vẫn nên làm nhà tư bản thoải mái hơn chút.

Giống như hôm nay, cô có thể sẽ lại mắc lỗi.

Giống như chuyện tối qua, cô và Chu Yến Kinh hình như là nhớ đến trạng thái trước kia, chỉ là trong lòng cô vẫn sợ hãi, bắt đầu hai ba ngày đầu không về nhà trọ.

Cứ như thế, bữa sáng ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới.

Tuần mới, cuối cùng Trần Thư Âm cũng hẹn được Mạnh Đan Chi gặp mặt, cũng dẫn theo đạo diễn và diễn viên đã nói trước đó đến luôn.

Lúc cô đến, những người khác đều đã đến rồi.

“Chi Chi, chỗ này nè.”

Đầu tiên Trương Sính Vũ nhìn bộ sườn xám thanh lịch, sau đó là vẻ mặt dư sức để bước vào giới giải trí kia của cô.

“Xin chào, tôi là Trương Sính Vũ.” Anh ta tự giới thiệu, “Đây là nữ chính phim điện ảnh của tôi, Diệp Tự Cẩm.”

Ánh mắt Diệp Tự Cẩm vẫn luôn dừng trên người cô, “Xin chào.”

Mạnh Đan Chi cũng mỉm cười đáp trả: “Mạnh Đan Chi.”

Cô chưa từng nghe nói qua tên của nữ diễn viên này, chắc là vẫn chưa nổi tiếng, nhưng không sao, cô cũng không phải tìm người phát ngôn.

Có Trần Thư Âm ở đây, bọn họ nói chuyện với nhau cũng dễ hơn, nhất là khi thấy dáng vẻ mặt sườn xám của Mạnh đan Chi, Trương Sính Vũ đã có quyết định rồi.

Chỉ là thiết kế sườn xám cho mình nữ diễn viên chính thôi, công việc cũng không nhiều, cả bộ điện ảnh quay xong cũng chỉ có năm bộ.

Lúc gần đi, anh ta hỏi: “Cô Mạnh có muốn tiến vào giới giải trí không?”

Mạnh Đan Chi lắc đầu, “Không nghĩ đến.”

Trương Sính Vũ lại hỏi: “Tham gia diễn một chút thì sao?”

Thật ra Mạnh Đan Chi cũng có một chút hứng thú, “Thời gian khoảng bao lâu, dài quá thì không được, có vài cảnh thì vẫn có thể.”

“Không thành vấn đề.” Trương Sính Vũ cười rộ lên.

Mấy vai diễn râu ria này, trong phim điện ảnh có thể tùy tiện thêm vào.

Trần Thư Âm cũng đi cùng Mạnh Đan Chi, “Cậu muốn quay thật à?”

Mạnh Đan Chi nói: “Nói không chừng anh ta nói xong là quên ngay, lời khách sáo nói với tất cả mọi người. Hôm nay cô Trần đây có thể đi dạo phố với tớ không?”

Trần Thư Âm lắc đầu: “Không rảnh.”

Mạnh Đan Chi nghi ngờ nhìn cô, “Cậu không có công việc, có thể bận gì chứ?”

Trần Thư Âm cười tủm tỉm: “Ngày hôm qua tớ có vừa mắt một người, hình như anh ấy là nhân viên làm việc ở cửa hàng, hôm nay tớ đến xem thử.”

Mạnh Đan Chi: “?”

Quả nhiên đàn ông là trở ngại trong tình cảm chị em mà.

Trần Thư Âm nhớ đến hôm nay vừa mới ra ngoài đã gặp một người, lại hỏi: “Chuyện cậu đính hôn với Chu Yến Kinh, có nói với mẹ cậu không?”

Mạnh Đan Chi không có thái độ gì: “Không có, nếu bà ấy có lòng đã sớm biết rồi, sao lại chờ đến tớ nói chứ.”

“Được rồi.”

Đã nói đến thế rồi, đương nhiên Trần Thư Âm cũng không nói nhiều nữa.

Không được đi dạo phố, Mạnh Đan Chi quyết định đi đến cửa hàng trang sức, nhân viên cửa hàng thấy cô đã lập tức cười tươi: “Cô Mạnh.”

“Nhẫn thế nào rồi?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Tốt lắm ạ, còn hai ngày nữa sẽ hoàn thành.”

“Nhanh thế sao?”

Đúng thế, chiếc nhẫn này rất quan trọng.

Mạnh Đan Chi chợt nhớ đến một vấn đề: “Mọi người hình như chưa hỏi size nhẫn của tôi.”

Nhân viên cửa hàng không nhịn được cười: “Trước đấy ngài Chu đã nói cho chúng tôi rồi ạ, nếu cô sợ không đúng, có thể do lại một chút?”

Mạnh Đan Chi nhìn nhìn tay của mình.

Cô chưa từng nói qua cho Chu Yến Kinh biết, sao anh lại biết được nhỉ?

Dùng mắt đo à? Lợi hại vậy luôn?

Sau khi từ trong cửa hàng đi ra, Mạnh Đan Chi hỏi thẳng anh: [Anh Yến Kinh, anh nói cho em biết đi, sao anh lại biết được size nhẫn của em thế?]

Lúc đó, Chu Yến Kinh đang trong phòng phiên dịch.

Đầu tháng sau sẽ có hoạt động kinh tế được tổ chức trong nước, anh sẽ làm phiên dịch viên tham dự hoạt động ngày đó, hai ngày nay đều đang bận việc này.

Anh tiện tay trả lời: [Nhìn ra.]

Bên kia không hồi đáp.

Tưởng Đông gõ cửa tiến vào: “Nửa giờ trước bên phía đại học B gửi danh sách đến.”

Danh sách không dài, tổng cộng có tám sinh viên, trong tư liệu đều ghi chú tất cả các thành tích họ đạt được, ví dụ như học bổng hay gì đấy.

Được sắp xếp theo bảng chữ cái, Mạnh Đan Chi cũng trong đó.

Thật ra lý lịch của cô cũng không kém những người khác, thành tích xuất sắc, học bổng hàng năm, khuyết điểm duy nhất có thể là hoạt động xã hội.

“Lần trước tôi có hỏi qua, chủ nhiệm Trương nói có thể tự mình lựa chọn.” Tưởng Đông ám chỉ.

Chu Yến Kinh ừm nói: “Cậu biết trả lời thế nào chưa.”

Tưởng Đông lên tiếng: “Được.”

Chuyện này dễ, chỉ cần trả lời đại học B là được.

Khi anh ấy đi ra, lại thấy Chu Yến Kinh nhìn di động sau đó lại để xuống, hình như không nhìn thấy nội dung muốn nhìn.

Bỗng nhiên Tưởng Đông dừng lại.

Chủ nhiệm Trương nói với anh ấy có hai sự lựa chọn, lỡ đâu bị người khác giành mất, chẳng phải cục trưởng sẽ thất bại à.

Còn có, nhỡ đâu phu nhân từ chối thì sao?

Tưởng Đông “mờ ám” mở miệng: “Cục trưởng, trong các bạn học tới tham gia hoạt động trường cũ của anh, phu nhân có thể ngưỡng mộ người khác hay không?”

Làm thư ký, anh ấy biết cũng nhiều hơn người khác.

“Dù sao phu nhân và anh có quan hệ thân thiết như thế, thời gian ở chung không ít, nhưng người khác không giống thế.”

Chu Yến Kinh buông tài liệu trong tay ra, nâng mắt nhìn anh.

Tưởng Đông nhanh chóng hiểu được hàm ý phát ra từ trong mắt anh: Cậu đang nói cái chuyện không có khả năng xảy ra gì đấy? Ăn quá nhiều muối rồi sao?

“…”

Tưởng Đông: “Tôi lui đây, anh đừng để ý.”

Chu Yến Kinh thẳng thắn nói: “Thật sự lui đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc