CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sapoche

Đột nhiên anh dịu dàng như thế, Mạnh Đan Chi có chút không thích ứng kịp.

Cô ngồi xuống, “Quên đi, cũng chẳng có gì hay để hỏi.”

Người đối diện cuối cùng cũng nói gì đấy, có thể lại hỏi Chu Yến Kinh, đơn giản là chuyện của cô, giống như lúc trước cũng từng hỏi qua Trần Thư Âm.

Chu Yến Kinh không nhúc nhích.

Nhưng một lát sau, Mạnh Đan Chi lại sáp đến gần, “Anh vừa mới nói cái gì tháng sau?”

Chu Yến Kinh nói: “Đính hôn.”

Mạnh Đan Chi à một tiếng.

Bây giờ đã là giữa tuần cuối tháng rồi, hết tuần sau chính là tháng sau, quả thật nhanh nhất cũng là tháng sau.

“Nhẫn cũng sắp xong rồi.” Cô cười rộ lên, “Không biết nhìn ra sao nữa.”

Trước kia bản thiết kế đều do cô tự tay làm, mỗi đường kim mũi chỉ đều do cô làm, so với mọi người sẽ hiểu rõ nhất.

Lần này trực tiếp thấy thành phẩm, cô có chút khẩn trương, mới lạ.

“Chính em thiết kế đấy, không thích cũng vô ích thôi.” Chu Yến Kinh tắt đèn, không tiếp tục nói nữa.

“Ý này của anh là muốn ép buộc em đeo sao?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Anh không nói thế.”

“Ý của anh chính là thế.”

“Đúng thật.”

“…”

Hai người cãi vã một hồi, Mạnh Đan Chi cũng không buồn ngủ, đêm nay Chu Yến Kinh dường như chỉ muốn ôm cô ngủ, không có hành động nào khác.

Khó có được một đêm yên tĩnh.

Trong bóng đêm, giọng người đàn ông bên cạnh vang lên: “Vừa nãy anh có nói qua với mẹ em, hôm đính hôn ấy, mẹ em muốn đến tham gia.”

Mạnh Đan Chi sửng sốt một chút, “Bà ấy là mẹ em, cũng không thể không đến tham gia.”

Quan hệ có tệ hại thế nào cũng là mẹ con ruột thịt, cho dù cô không nói thì giáo sư Mạnh cũng sẽ để cho bà ấy đến thôi.

Có thể nghe chuyện đính hôn này, tin tức cũng đủ nhanh chóng rồi.

Nhưng mà bà ấy nói với Chu Yến Kinh cô có tính tình kém là có chuyện gì thế, lấy thân phận bà ấy là một người mẹ sao?

Mạnh Đan Chi giễu cợt.

“Là thế nào.” Chu Yến Kinh nói, “Không vui sao?”

Mạnh Đan Chi nói: “Nào có, nhìn dáng vẻ của em giống đang không vui sao?”

Chu Yến Kinh nghĩ nghĩ, “Có một chút.”

Mạnh Đan Chi nói sang chuyện khác: “Đêm nay anh đi đâu thế? Trước kia không phải sau khi tan làm đều không có đi xã giao nào khác nữa sao?”

Dáng vẻ này của cô cực kỳ giống với người vợ hiền đang hỏi thăm công việc của chồng mình.

Chu Yến Kinh cười ra tiếng: “Tụ họp với bọn Tô Khản.”

Thì ra là nhóm người Tô Khản, Mạnh Đan Chi vẫn nhớ rõ bọn họ.

Tô Khản là mấy phú nhị đại [1], trước kia khi bọn họ học cùng trường đại học, cô có đến ký túc xá của bọn họ mấy lần, Tô Khản hay mua đồ cho cô ăn.

[1] Phú nhị đại: Là thế hệ giàu có đời thứ hai.

Thật sự xem cô như em gái mình luôn.

“Cậu ta nói anh là cầm thú.” Chu Yến Kinh thấp giọng nói.

Mạnh Đan Chi từ từ quay người sang, chắc là Tô Khản biết cô, cô không nhịn được cười gật đầu: “Anh đúng là thế thật.”

Mỗi lần đến tối đều rất cầm thú.

“Nhưng mà anh nói với mọi người sớm thế sao?” Cô xoay người, đưa tay chống giường ngồi dậy, “Còn sớm…”

Chủ yếu là sau đó sẽ trở nên như thế nào, cô cũng không biết nữa,

Chu Yến Kinh ừm nói: “Nói bọn họ biết để chuẩn bị quà trước.”

Mạnh Đan Chi: “…”

Lý do thật chính đáng.

Có chuyện này, lực chú ý của Mạnh Đan Chi bị dời đi, tuy trước khi ngủ vẫn còn nghĩ đến chuyện của Tô Văn Tâm, nhưng rất khó để hoàn toàn nghĩ mãi đến nó.

Khi cô mơ mơ màng màng ngủ, thì cảm thấy có người chạm vào mình, đưa tay đánh một chút không thấy rút về nên lười động vào luôn.

-

Có lẽ là do ngủ sớm, có lẽ là nguyên nhân khác.

Mạnh Đan Chi rơi vào cõi mơ.

Trong mơ ngoài trời đang mưa, cô ở trong cửa hàng sườn xám của mình, cửa kính bị đẩy ra có một người đàn ông đặt dù ở cạnh cửa, ngược chiều ánh sáng đi vào, xuyên qua một loạt giá treo sườn xám.

Anh đứng trước quầy tính tiền, tây trang sẫm màu dính chút nước mưa, nhìn rất mờ ảo nhưng cũng rất nhanh đã chẳng thấy nữa.

Mạnh Đan Chi ngồi sau quầy, nhìn anh không chớp mắt.

Cô không biết vì sao anh lại đột nhiên đến đây, bây giờ còn đang đứng trước mặt cô.

Người đàn ông cúi đầu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên gọi tên cô: “Đan Chi.”

Giọng nói trầm thấp như đạn bọc đường.

Mạnh Đan Chi hỏi: “Sao anh lại đến chỗ này?”

Cô nghe thấy giọng người đàn ông dịu dàng nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Ngoài cửa hình như đã ngừng mưa, những lời này hệt như tiếng chuông từ xa vang vọng đến đánh thẳng vào lòng cô, Mạnh Đan Chi hỏi: “Nhanh thế sao?”

Cô không có được đáp án, bởi vì mọi thứ đều trở nên mơ hồ,

Cửa hàng sườn xám đã biến thành một màu đen, hòa cùng một chỗ, còn người đàn ông không rõ mặt trước đấy cũng dần dần biến mất không thấy đâu.

“Chu Yến Kinh…”

Khi tỉnh lại bên cạnh đã chẳng còn ai.

Mạnh Đan Chi sờ sờ lồng nguc đang phập phồng lên xuống của mình, giấc mơ này cũng kỳ lạ quá đi, có vẻ giống như muốn giục cô kết hôn vậy đó!

Chu Yến Kinh sẽ không bao giờ gọi cô là Đan Chi, cho nên chỉ là mơ thôi.

Cô xuống giường ra phòng khách, trên bàn có bánh bao nhỏ, hôm nay không phải sủi cảo tôm thủy tinh [1] nữa, có thể là cảm thấy mỗi ngày ăn như thế rất phiền.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sapoche

Đột nhiên anh dịu dàng như thế, Mạnh Đan Chi có chút không thích ứng kịp.

Cô ngồi xuống, “Quên đi, cũng chẳng có gì hay để hỏi.”

Người đối diện cuối cùng cũng nói gì đấy, có thể lại hỏi Chu Yến Kinh, đơn giản là chuyện của cô, giống như lúc trước cũng từng hỏi qua Trần Thư Âm.

Chu Yến Kinh không nhúc nhích.

Nhưng một lát sau, Mạnh Đan Chi lại sáp đến gần, “Anh vừa mới nói cái gì tháng sau?”

Chu Yến Kinh nói: “Đính hôn.”

Mạnh Đan Chi à một tiếng.

Bây giờ đã là giữa tuần cuối tháng rồi, hết tuần sau chính là tháng sau, quả thật nhanh nhất cũng là tháng sau.

“Nhẫn cũng sắp xong rồi.” Cô cười rộ lên, “Không biết nhìn ra sao nữa.”

Trước kia bản thiết kế đều do cô tự tay làm, mỗi đường kim mũi chỉ đều do cô làm, so với mọi người sẽ hiểu rõ nhất.

Lần này trực tiếp thấy thành phẩm, cô có chút khẩn trương, mới lạ.

“Chính em thiết kế đấy, không thích cũng vô ích thôi.” Chu Yến Kinh tắt đèn, không tiếp tục nói nữa.

“Ý này của anh là muốn ép buộc em đeo sao?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Anh không nói thế.”

“Ý của anh chính là thế.”

“Đúng thật.”

“…”

Hai người cãi vã một hồi, Mạnh Đan Chi cũng không buồn ngủ, đêm nay Chu Yến Kinh dường như chỉ muốn ôm cô ngủ, không có hành động nào khác.

Khó có được một đêm yên tĩnh.

Trong bóng đêm, giọng người đàn ông bên cạnh vang lên: “Vừa nãy anh có nói qua với mẹ em, hôm đính hôn ấy, mẹ em muốn đến tham gia.”

Mạnh Đan Chi sửng sốt một chút, “Bà ấy là mẹ em, cũng không thể không đến tham gia.”

Quan hệ có tệ hại thế nào cũng là mẹ con ruột thịt, cho dù cô không nói thì giáo sư Mạnh cũng sẽ để cho bà ấy đến thôi.

Có thể nghe chuyện đính hôn này, tin tức cũng đủ nhanh chóng rồi.

Nhưng mà bà ấy nói với Chu Yến Kinh cô có tính tình kém là có chuyện gì thế, lấy thân phận bà ấy là một người mẹ sao?

Mạnh Đan Chi giễu cợt.

“Là thế nào.” Chu Yến Kinh nói, “Không vui sao?”

Mạnh Đan Chi nói: “Nào có, nhìn dáng vẻ của em giống đang không vui sao?”

Chu Yến Kinh nghĩ nghĩ, “Có một chút.”

Mạnh Đan Chi nói sang chuyện khác: “Đêm nay anh đi đâu thế? Trước kia không phải sau khi tan làm đều không có đi xã giao nào khác nữa sao?”

Dáng vẻ này của cô cực kỳ giống với người vợ hiền đang hỏi thăm công việc của chồng mình.

Chu Yến Kinh cười ra tiếng: “Tụ họp với bọn Tô Khản.”

Thì ra là nhóm người Tô Khản, Mạnh Đan Chi vẫn nhớ rõ bọn họ.

Tô Khản là mấy phú nhị đại [1], trước kia khi bọn họ học cùng trường đại học, cô có đến ký túc xá của bọn họ mấy lần, Tô Khản hay mua đồ cho cô ăn.

[1] Phú nhị đại: Là thế hệ giàu có đời thứ hai.

Thật sự xem cô như em gái mình luôn.

“Cậu ta nói anh là cầm thú.” Chu Yến Kinh thấp giọng nói.

Mạnh Đan Chi từ từ quay người sang, chắc là Tô Khản biết cô, cô không nhịn được cười gật đầu: “Anh đúng là thế thật.”

Mỗi lần đến tối đều rất cầm thú.

“Nhưng mà anh nói với mọi người sớm thế sao?” Cô xoay người, đưa tay chống giường ngồi dậy, “Còn sớm…”

Chủ yếu là sau đó sẽ trở nên như thế nào, cô cũng không biết nữa,

Chu Yến Kinh ừm nói: “Nói bọn họ biết để chuẩn bị quà trước.”

Mạnh Đan Chi: “…”

Lý do thật chính đáng.

Có chuyện này, lực chú ý của Mạnh Đan Chi bị dời đi, tuy trước khi ngủ vẫn còn nghĩ đến chuyện của Tô Văn Tâm, nhưng rất khó để hoàn toàn nghĩ mãi đến nó.

Khi cô mơ mơ màng màng ngủ, thì cảm thấy có người chạm vào mình, đưa tay đánh một chút không thấy rút về nên lười động vào luôn.

-

Có lẽ là do ngủ sớm, có lẽ là nguyên nhân khác.

Mạnh Đan Chi rơi vào cõi mơ.

Trong mơ ngoài trời đang mưa, cô ở trong cửa hàng sườn xám của mình, cửa kính bị đẩy ra có một người đàn ông đặt dù ở cạnh cửa, ngược chiều ánh sáng đi vào, xuyên qua một loạt giá treo sườn xám.

Anh đứng trước quầy tính tiền, tây trang sẫm màu dính chút nước mưa, nhìn rất mờ ảo nhưng cũng rất nhanh đã chẳng thấy nữa.

Mạnh Đan Chi ngồi sau quầy, nhìn anh không chớp mắt.

Cô không biết vì sao anh lại đột nhiên đến đây, bây giờ còn đang đứng trước mặt cô.

Người đàn ông cúi đầu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên gọi tên cô: “Đan Chi.”

Giọng nói trầm thấp như đạn bọc đường.

Mạnh Đan Chi hỏi: “Sao anh lại đến chỗ này?”

Cô nghe thấy giọng người đàn ông dịu dàng nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Ngoài cửa hình như đã ngừng mưa, những lời này hệt như tiếng chuông từ xa vang vọng đến đánh thẳng vào lòng cô, Mạnh Đan Chi hỏi: “Nhanh thế sao?”

Cô không có được đáp án, bởi vì mọi thứ đều trở nên mơ hồ,

Cửa hàng sườn xám đã biến thành một màu đen, hòa cùng một chỗ, còn người đàn ông không rõ mặt trước đấy cũng dần dần biến mất không thấy đâu.

“Chu Yến Kinh…”

Khi tỉnh lại bên cạnh đã chẳng còn ai.

Mạnh Đan Chi sờ sờ lồng nguc đang phập phồng lên xuống của mình, giấc mơ này cũng kỳ lạ quá đi, có vẻ giống như muốn giục cô kết hôn vậy đó!

Chu Yến Kinh sẽ không bao giờ gọi cô là Đan Chi, cho nên chỉ là mơ thôi.

Cô xuống giường ra phòng khách, trên bàn có bánh bao nhỏ, hôm nay không phải sủi cảo tôm thủy tinh [1] nữa, có thể là cảm thấy mỗi ngày ăn như thế rất phiền.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sapoche

Đột nhiên anh dịu dàng như thế, Mạnh Đan Chi có chút không thích ứng kịp.

Cô ngồi xuống, “Quên đi, cũng chẳng có gì hay để hỏi.”

Người đối diện cuối cùng cũng nói gì đấy, có thể lại hỏi Chu Yến Kinh, đơn giản là chuyện của cô, giống như lúc trước cũng từng hỏi qua Trần Thư Âm.

Chu Yến Kinh không nhúc nhích.

Nhưng một lát sau, Mạnh Đan Chi lại sáp đến gần, “Anh vừa mới nói cái gì tháng sau?”

Chu Yến Kinh nói: “Đính hôn.”

Mạnh Đan Chi à một tiếng.

Bây giờ đã là giữa tuần cuối tháng rồi, hết tuần sau chính là tháng sau, quả thật nhanh nhất cũng là tháng sau.

“Nhẫn cũng sắp xong rồi.” Cô cười rộ lên, “Không biết nhìn ra sao nữa.”

Trước kia bản thiết kế đều do cô tự tay làm, mỗi đường kim mũi chỉ đều do cô làm, so với mọi người sẽ hiểu rõ nhất.

Lần này trực tiếp thấy thành phẩm, cô có chút khẩn trương, mới lạ.

“Chính em thiết kế đấy, không thích cũng vô ích thôi.” Chu Yến Kinh tắt đèn, không tiếp tục nói nữa.

“Ý này của anh là muốn ép buộc em đeo sao?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Anh không nói thế.”

“Ý của anh chính là thế.”

“Đúng thật.”

“…”

Hai người cãi vã một hồi, Mạnh Đan Chi cũng không buồn ngủ, đêm nay Chu Yến Kinh dường như chỉ muốn ôm cô ngủ, không có hành động nào khác.

Khó có được một đêm yên tĩnh.

Trong bóng đêm, giọng người đàn ông bên cạnh vang lên: “Vừa nãy anh có nói qua với mẹ em, hôm đính hôn ấy, mẹ em muốn đến tham gia.”

Mạnh Đan Chi sửng sốt một chút, “Bà ấy là mẹ em, cũng không thể không đến tham gia.”

Quan hệ có tệ hại thế nào cũng là mẹ con ruột thịt, cho dù cô không nói thì giáo sư Mạnh cũng sẽ để cho bà ấy đến thôi.

Có thể nghe chuyện đính hôn này, tin tức cũng đủ nhanh chóng rồi.

Nhưng mà bà ấy nói với Chu Yến Kinh cô có tính tình kém là có chuyện gì thế, lấy thân phận bà ấy là một người mẹ sao?

Mạnh Đan Chi giễu cợt.

“Là thế nào.” Chu Yến Kinh nói, “Không vui sao?”

Mạnh Đan Chi nói: “Nào có, nhìn dáng vẻ của em giống đang không vui sao?”

Chu Yến Kinh nghĩ nghĩ, “Có một chút.”

Mạnh Đan Chi nói sang chuyện khác: “Đêm nay anh đi đâu thế? Trước kia không phải sau khi tan làm đều không có đi xã giao nào khác nữa sao?”

Dáng vẻ này của cô cực kỳ giống với người vợ hiền đang hỏi thăm công việc của chồng mình.

Chu Yến Kinh cười ra tiếng: “Tụ họp với bọn Tô Khản.”

Thì ra là nhóm người Tô Khản, Mạnh Đan Chi vẫn nhớ rõ bọn họ.

Tô Khản là mấy phú nhị đại [1], trước kia khi bọn họ học cùng trường đại học, cô có đến ký túc xá của bọn họ mấy lần, Tô Khản hay mua đồ cho cô ăn.

[1] Phú nhị đại: Là thế hệ giàu có đời thứ hai.

Thật sự xem cô như em gái mình luôn.

“Cậu ta nói anh là cầm thú.” Chu Yến Kinh thấp giọng nói.

Mạnh Đan Chi từ từ quay người sang, chắc là Tô Khản biết cô, cô không nhịn được cười gật đầu: “Anh đúng là thế thật.”

Mỗi lần đến tối đều rất cầm thú.

“Nhưng mà anh nói với mọi người sớm thế sao?” Cô xoay người, đưa tay chống giường ngồi dậy, “Còn sớm…”

Chủ yếu là sau đó sẽ trở nên như thế nào, cô cũng không biết nữa,

Chu Yến Kinh ừm nói: “Nói bọn họ biết để chuẩn bị quà trước.”

Mạnh Đan Chi: “…”

Lý do thật chính đáng.

Có chuyện này, lực chú ý của Mạnh Đan Chi bị dời đi, tuy trước khi ngủ vẫn còn nghĩ đến chuyện của Tô Văn Tâm, nhưng rất khó để hoàn toàn nghĩ mãi đến nó.

Khi cô mơ mơ màng màng ngủ, thì cảm thấy có người chạm vào mình, đưa tay đánh một chút không thấy rút về nên lười động vào luôn.

-

Có lẽ là do ngủ sớm, có lẽ là nguyên nhân khác.

Mạnh Đan Chi rơi vào cõi mơ.

Trong mơ ngoài trời đang mưa, cô ở trong cửa hàng sườn xám của mình, cửa kính bị đẩy ra có một người đàn ông đặt dù ở cạnh cửa, ngược chiều ánh sáng đi vào, xuyên qua một loạt giá treo sườn xám.

Anh đứng trước quầy tính tiền, tây trang sẫm màu dính chút nước mưa, nhìn rất mờ ảo nhưng cũng rất nhanh đã chẳng thấy nữa.

Mạnh Đan Chi ngồi sau quầy, nhìn anh không chớp mắt.

Cô không biết vì sao anh lại đột nhiên đến đây, bây giờ còn đang đứng trước mặt cô.

Người đàn ông cúi đầu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên gọi tên cô: “Đan Chi.”

Giọng nói trầm thấp như đạn bọc đường.

Mạnh Đan Chi hỏi: “Sao anh lại đến chỗ này?”

Cô nghe thấy giọng người đàn ông dịu dàng nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Ngoài cửa hình như đã ngừng mưa, những lời này hệt như tiếng chuông từ xa vang vọng đến đánh thẳng vào lòng cô, Mạnh Đan Chi hỏi: “Nhanh thế sao?”

Cô không có được đáp án, bởi vì mọi thứ đều trở nên mơ hồ,

Cửa hàng sườn xám đã biến thành một màu đen, hòa cùng một chỗ, còn người đàn ông không rõ mặt trước đấy cũng dần dần biến mất không thấy đâu.

“Chu Yến Kinh…”

Khi tỉnh lại bên cạnh đã chẳng còn ai.

Mạnh Đan Chi sờ sờ lồng nguc đang phập phồng lên xuống của mình, giấc mơ này cũng kỳ lạ quá đi, có vẻ giống như muốn giục cô kết hôn vậy đó!

Chu Yến Kinh sẽ không bao giờ gọi cô là Đan Chi, cho nên chỉ là mơ thôi.

Cô xuống giường ra phòng khách, trên bàn có bánh bao nhỏ, hôm nay không phải sủi cảo tôm thủy tinh [1] nữa, có thể là cảm thấy mỗi ngày ăn như thế rất phiền.



Sủi cảo thủy tinh

Chắc chắn là Tưởng Đông đi mua.

Có thư ký thật tốt, tuy rằng là thư ký nam.

Mạnh Đan Chi đã sớm quen với chuyện làm việc và nghỉ ngơi của Chu Yến Kinh, thời gian anh đi làm là từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cô đi học cũng giờ đấy.

Thời gian gặp mặt nhiều nhất của hai người chỉ có buổi tối.

Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nhớ đến một việc, Chu Yến Kinh đã về nước được nửa tháng, cả hai có những cử chỉ thân mật cũng xuất hiện trong khoảng thời gian này.

Tuy rằng rất thích… Nhưng không tốt lắm.

Ừm, giống tối hôm qua như thế cũng rất hòa bình.

Hôm nay trong trường không nhiều tiết lắm, buổi chiều mới có hai tiết, sau khi kết thúc cũng bốn giờ, cô trở về cửa hàng xem kịch bản.

Thiết kế sườn xám cho nữ diễn viên, đương nhiên cũng phải có quan hệ với những cảnh trong phim.

Trương Sính Vũ gửi kịch bản đến, trong cảnh đầu tiên của nữ diên viên là trong vũ hội, cảnh tượng này Mạnh Đan Chi rất quen thuộc.

Cô vẽ thử bản thiết kế mẫu ra: [Anh cảm thấy thế nào?]

Nếu có vấn đề gì thì cô sửa luôn vãn kịp.

Trương Sính Vũ sợ ngây người: [Nhanh như thế à?]

Sườn xám không quá cao cấp, nhưng đường nét bề ngoài có thể nhìn ra nó có bao nhiêu xinh đẹp và thanh lịch, lại có sức hút quyến rũ người khác.

Trương Sính Vũ: [Có thể nha, vô cùng đẹp.]

Trương Sính Vũ: [Tôi sẽ chụp các cảnh khác trước, cho nên quần áo trễ chút cũng không sao, nhưng nhất định phải có màu thích hợp.]

Mạnh Đan Chi: [OK.]

Trương Sính Vũ rất có ấn tượng với cô, trừ avatar trong vòng bạn bè, bên trong không có cái gì, hình như không mở vòng bạn bè với anh ta.

Anh ta thất vọng thở dài.

-

Hai ngày sau, Mạnh Đan Chi chụp hình hai bản thiết kế sườn xám rồi gửi qua cho anh ta.

Bên Trương Sính Vũ ngoại trừ bỏ ra một chút vấn đề về chi tiết thì cũng không còn gì nữa, vô cùng hài lòng với hiệu quả này.

Cô dự định sẽ hoàn tất tác phẩm trong tuần này.

Gần đây công việc khá bận rộn nên cô quên mất cuộc hẹn với Trần Thư Âm, cô ấy tức giận nói: “Nữ chính còn chưa xuất hiện sao?”

“… Hôm nay làm party sao?”

“Cậu còn muốn diẽn ra trước đêm đính hôn sao? Tớ sợ người họ Chu kia muốn giết tớ.”

Mạnh Đan Chi nghĩ thầm sẽ không đến mức đấy chứ.

Đúng lúc này, cửa hàng mới đóng cửa, cô đã nhận được điện thoại của Chu Yến Kinh: “Đêm nay cùng nhau đi ăn cơm, có thể chứ?”

Câu hỏi này của anh có chút kỳ lạ.

Mạnh Đan Chi từ chối: “Em hẹn với bọn Âm Âm rồi.”

Chu Yến Kinh dừng một chút: “Dì Tô hẹn anh tối nay gặp nhau.”

Cách mấy ngày, lần thứ hai cô nghe thấy xưng hô thế này, tim Mạnh Đan Chi lại đập nhanh hơn một chút: “Bà ấy muốn gặp em.”

Lại không gọi cho cô.

Mạnh Đan Chi nhắm mắt lại, hít sâu, rõ ràng nói: “Tối nay em về nhà ở.”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Chu Yến Kinh bóp bóp mi tâm: “Bà ấy nhớ em đấy.”

“Không đi.” Mạnh Đan Chi nói xong liền cúp điện thoại.

Bởi vì khúc nhạc đệm bất ngờ xảy ra này, cho nên khi đến buổi tiệc tâm trạng của cô không tốt, thường xuyên ngẩn người.

Chu Yến Kinh sẽ nói gì với bà ấy chứ?

Là muốn nói về chuyện của cô sao?

Bà ấy vì sao lại không tự mình hỏi, phải thông qua người khác.

Trần Thư Âm là thiên kim đại tiểu thư, đối với những chuyện tiệc tùng thế này rất thích, cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, trang trí đều vô cùng hường phấn.

Mạnh Đan Chi tiến vào biệt thự cũng nổi hết da gà lên.

Đừng nói đây là đặc biệt dành cho cô chia tay độc thân, nếu muốn đính hôn, cô phải đem trận địa này gi3t ch3t.

“Chu Thiểu cũng đến đấy.”

“Hôm nay người đến rất nhiều, là ngày quan trọng gì sao?”

“Cô Trần chưa nói, chỉ nói là tiệc độc thân…”

Mạnh Đan Chi đi vài thì nghe qua mấy nữ sinh đằng kia nói chuyện phiếm.

Cô bước vào một bước, ánh mắt người xung quanh đều bị cô hấp dẫn, từ đầu đến chân, ngay cả tóc tai cũng đều bị đánh giá một lần.

“Trần Thư Âm đang ở đâu?” Mạnh Đan Chi giữ lấy một người quen.

Người kia cười hì hì: “À, ở chỗ đấy.”

Mạnh Đan Chi chưa kịp đi qua, Trần Thư Âm đã chạy chậm lại, “Chi Chi, mau đến mau đến, đứng chỗ đấy, thưởng thức một chút.”

“… Có chút không thưởng thức được.”

“Đừng nha, cậu nhìn trai xinh gái đẹp này xem, cậu coi trọng người nào, đêm nay là người của cậu.”

Trần Thư Âm chỉ một vòng, những người nghe thấy cô ấy nói đều không tự giác nhìn về phía Mạnh Đan Chi, có thể nhìn ra quan hệ của hai người rất thân thiết.

Tuy không biết, nhưng đối với địa vị của cô cũng xem như hiểu rõ.

Bọn họ được mời đến xem náo nhiệt, về cái khác, không cần phải nghĩ, bởi vì thoạt nhìn sẽ nhận ra họ không cùng đẳng cấp.

Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn cô ấy đầy sự xem thường.

Trần Thư Âm điên rồi, ôm lấy mặt cô, “Thật là đẹp mắt.”

“…”

-

Mạnh Đan Chi trốn lên tầng hai, lúc này, hai lỗ tai của cô mới thấy im lặng một lát.

Chỗ này là sân thượng, có thể nhìn thấy bể bơi siêu lớn dưới lầu, một đám trai gái lẫn lộn đáng nói chuyện chơi đùa với nhau.

Cô nhìn cảnh vật xung quanh rồi uống một ngụm rượu, dáng vẻ như quan lớn.

Trẻ nhỏ cũng giả vờ thâm trầm.

Mạnh Đan Chi không nhịn được cười, em trai và Chu Yến Kinh tuy là hai anh em ruột, nhưng lại giống người của hai nhà khác nhau, tính cách hoàn toàn khác biệt.

“Sao cậu lại ở đây?” Trần Thư Âm từ phía sau tiến vào, “Sao nào, tâm tình không tốt sao.”

“Không tốt sao?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Cũng tốt, chỉ là không yên lòng.” Trần Thư Âm nói, “Cậu nhìn dưới lầu cười đến vui vẻ như thế, cậu thế này là bình thường sao.”

“Cái này gọi là im lặng.”

Mạnh Đan Chi đối với mấy bữa tiệc thế này cũng không phải rất thích, chỉ là sẽ không từ chối tấm lòng của bạn tốt mình.

“Nhẫn đính hôn của tớ sắp có rồi, ngày đó cậu cùng tớ đi lấy đi.” Cô dựa qua, “Có đi không?”

“Đi.” Trần Thư Âm thích mấy chuyện thế này nhất.

Nói về đính hôn, cô nhớ đến một chuyện khác, “Đêm nay uống rượu không?”

Mạnh Đan Chi nắm tay, giọng nhẹ nhàng: “Uống chút đi.”

Cô sờ sờ mặt mình, chắc là chưa say nhỉ, sao cô cứ có cảm giác không giống bình thường.

Trần Thư Âm thở dài một hơi, phản ứng này làm Mạnh Đan Chi thấy không thoải mái, “Tớ uống rượu cũng chẳng quậy phá gì.”

Trần Thư Âm nói: “Tớ sợ trước khi đính hôn, cậu lại tìm ra một Chu Yến Kinh thứ hai.”

“…”

Mạnh Đan Chi không nói gì: “Cậu xem nơi này có ai nhìn giống như anh ấy thứ hai không?”

Trần Thư Âm cẩn thận nhìn kỹ một lát, cảm khái nói: “Quả thật, xinh đẹp như Chu Yến Kinh thật khó kiếm được.”

Chị em thật sự là tìm được một mặt hàng chất lượng tốt nhất.

“Đêm nay cảm xúc của cậu không cao lắm, có phải Chu Yến Kinh biết cậu đến đây mà không đưa anh ấy theo, cho nên anh ấy không vui?” Cô ấy đoán.

“Cái gì thế.” Mạnh Đan Chi buồn cười, qua một lát mới nói: “Lúc này chắc anh ấy đang đi ăn cơm với mẹ tớ.”

Trần Thư Âm “à” một tiếng: “Cậu không đi sao?”

Mạnh Đan Chi hỏi lại: “Tớ theo làm gì?”

Dưới lầu truyền đến tiếng hoan hô vui vẻ, Trần Thư Âm nói: “Lần trước tớ có gặp dì, bà ấy còn hỏi tớ gần đây cậu thế nào.”

“Thế cậu trả lời thế nào?”

“Còn có thể trả lời thế nào nữa, cũng rất tốt.”

Trần Thư Âm nói xong, thấy Mạnh Đan Chi im lặng, còn nghiêm túc nói: “Bà ấy giống như rất thích hỏi tớ chuyện của cậu đấy… Chi Chi.”

“Nói không chừng đêm nay còn có thể hỏi anh Chu đấy.”

Người đàn ông của bạn tốt không thể đánh giá trước mặt được, bất kể có thay đổi thế nào, vì họ có biệt dnh riêng rồi.

Mạnh Đan Chi nói: “Chu Yến Kinh dám nhiều lời, anh ấy chết chắc.”

Nghĩ thế, cô xoay người người đi qua chỗ bể bơi.

-

Người được “quan tâm” lúc này còn đang ngồi trên khu ghế lô.

Anh và Tô Văn Tâm hẹn địa điểm từ bên ngoài, là phong cách trăm năm trước ở Châu Âu, nhưng bên trong trang hoàng không hề giống.

Trong góc tủ sáng sủa có bàn micro, lúc này đang phát một giai điệu nhẹ nhàng, du dương.

Di động vang lên, Chu Yến Kinh mở WeChat ra.

Mạnh Đan Chi gửi đến một bức ảnh, một đống hình đàn ông đang oanh oanh yến yến, anh nhìn từ đầu đến đuôi, không hề có đàn ông đến gần cô.

Anh cong khóe môi, còn đang muốn trả lời lại thì bên ngoài truyền vào tiếng động rất nhỏ.

Cửa đối diện ghế lô cũng không phải chỗ Chu Yến Kinh ngồi, anh là hậu bối, hơn nữa đối phương lại là mẹ của Mạnh Đan Chi theo phép lịch sự anh phải đứng dậy ra đón.

Người đến không chỉ có Tô Văn Tâm, bà đứng bên cạnh một cô gái trẻ tuổi.

Sắc mặt Chu Yến Kinh không thay đổi: “Dì Tô.”

Ánh mắt anh dừng lại, chắc cũng đoán được thân phận của đối phương.

“Yến Kinh, con đến sớm như thế.” Tô Văn Tâm cười nói, bà giới thiệu với anh: “Đây là con gái của chồng dì, gọi Nhã Yên là được.”

Trần Nhã Yên ngoan ngoãn đứng cạnh Tô Văn Tâm, cùng bà đi vào, ánh mắt dừng lại trên người của người đàn ông đối diện.

Không chỉ vẻ ngoài đẹp trai mà ngay cả khí chất cũng rất xuất sắc, lại còn biết lễ nghĩa, cô ta cũng từng nhìn thấy qua một ít đàn ông, nhưng người này không hề giống những người đàn ông bình thường.

Thì ra anh chính là Chu Yến Kinh.

Chắc là khi ở chung sẽ rất tốt.

Chu Yến Kinh chỉ gật nhẹ đầu, cũng không nói gì với cô ta.

Từ vẻ mặt anh cũng nhìn ra được, tối nay Tô Vân Tâm hiểu rõ mình mang theo con gái kế đến đây cũng không tốt lắm.

Anh luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng chuyện này không liên quan đến anh.

Vẻ mặt Chu Yến Kinh lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh: “Dì Tô, con nghĩ chuyện con và dì muốn nói không cần để những người không liên quan đến nghe cùng.”

Bình luận

Truyện đang đọc