CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

“Dùng tiền lương của cậu cam đoan đi?” Chu Yến Kinh thuận miệng nói.

“Không được.” Tưởng Đông theo bản năng từ chối.

Vừa nghe giống như bản thân mình làm nên lỗi lầm gì đấy, cuối cùng tiền lương là điểm mấu chốt, nhưng đề phòng sai sót vẫn hơn---

Haizz, nhìn thế nào cũng cảm thấy ý của cục trưởng là thế này hết.

Tưởng Đông trả lời, “Là phu nhân sửa sao ạ?”

“Tuy nghe giống như không thể nào, nhưng quả thật cũng có chút chút nhỉ.” Anh ấy suy tư một lát hỏi: “Cục trưởng, anh cảm thấy sao?”

Chu Yến Kinh: “Không biết.”

Tưởng Đông lén bĩu môi, câu nói kia rõ ràng chính là ý tứ này.

Anh ấy lại cúi đầu nhìn vào Baidu, thấy cái chữ “Đã đính hôn” này rồi vẫn cảm thấy phu nhân sẽ là người sửa cái này sao?

Ấn tượng của Tưởng Đông về Mạnh Đan Chi đã thay đổi.

Tuy mỗi ngày anh ấy và cục trưởng đều ở chung một chỗ, nhưng anh ấy cũng rất khó có thể gặp Mạnh Đan Chi, số lần gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên ấn tượng sâu sắc nhất chắc cũng chỉ là sườn xám và dịu dàng.

Phu nhân dịu dàng sẽ sửa cái này sao?

Hơn nữa thật ra anh ấy còn lén nghĩ đến, cục trưởng nhà mình và phu nhân có phải rất cẩn thận không, bởi vì không có giai đoạn nói lời yêu này.

À, bây giờ mục đích của phu nhân hình như rất rõ ràng, đã đạt được rồi, mọi người đều biết cục trưởng là hoa đã có chủ rồi.

Về phần chủ là ai, thì tất cả mọi người đều không thể nghĩ đến.

Nhưng mà, Tưởng Đông bất giác nghĩ rằng, bản thân anh ấy vừa mới ngoài ý muốn mà bán đứng phu nhân rồi… rõ ràng cục trưởng cũng không biết.

Xem ra mấy ngày nay anh ấy phải tránh mặt Mạnh Đan Chi rồi.

Sau khi lên xe, Chu Yến Kinh mở đoạn đối thoại trên WeChat ra.

Lúc nãy khi nói chuyện anh đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, lúc này mới biết, đại khái anh đã đoán được có chuyện gì rồi.

Chỉ là thật sự anh không ngờ được, thật sự sẽ do Mạnh Đan Chi sửa sao?

Từ nhỏ Mạnh Đan Chi đã được giáo sư Mạnh và Mạnh Chiếu Thanh nuông chiều, anh biết cô có lòng chiếm hữu rất mạnh, không có sự cho phép của cô, người khác không thể chạm vào.

Anh nhớ rõ, có một cậu nhóc đi vào nhà cô, chạm vào quà của cô, sau đó khiến Mạnh Đan Chi lén lút không vui thật lâu.

Chắc là, sau khi đính hôn, ở trong mắt cô…

Anh cũng có may mắn nằm trong phạm vi đồ của cô.

Thuộc một trong mấy loại dục v0ng chiếm hữu của cô.

-

Hứa Hạnh trở về cửa hàng là có chuyện chính.

“Bà chủ, lần trước không phải cậu nói muốn chụp hình người mẫu sao?”

“Hôm nay tớ hẹn tiệm chụp ảnh rồi, bọn họ còn thường xuyên thuê mẫu chụp sườn xám, hay là, chúng ta tìm người này chụp đi?”

Mạnh Đan Chi nhìn có quy tắc trong điện thoại, tuy cùng một phong cách cô thích nhưng vẫn có chút khác nhau, nhưng đã là tốt nhất rồi.

“Hẹn thời gian đi.”

Hứa Hạnh: “Bây giờ cậu có rảnh không?”

Mạnh Đan Chi: “?”

Cô chưa bao giờ thấy Hứa Hạnh tích cực như thế.

“Cửa hàng nhỏ này của chúng ta sẽ lập tức nổi tiếng.” Hứa Hạnh quơ quơ cánh tay, “Nhanh chóng chụp hình, trước khi hạ nhiệt.”

“Lên hotsearch nào có tốt như thế.” Mạnh Đan Chi bị trêu chọc cho cười.

“Hay là, cọ nhiệt đàn anh Chu đi.” Hứa Hạnh đột nhiên có suy nghĩ này: “Cậu cảm thấy chúng ta mời anh ấy đến chụp, anh ấy có thể lại có thêm hotsearch ngày hôm nay không?”

“…”

Mạnh Đan Chi nhịn một lúc lâu, cuối cùng mới cười ra tiếng.

Hứa Hạnh bị cô cười cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cô ấy cũng nhanh chóng tỉnh lại: “Cậu không biết, phản động và thiên kim tiểu thư, phu nhân mặc sườn xám xẻ tà vô cùng nóng sốt.”

Cô ấy thường xuyên lướt thấy mấy video chụp áo cưới như thế.

Mạnh Đan Chi thoáng nghĩ ra: “Có phải cũng có vợ bé?”

Hứa Hạnh: “Bà chủ cậu cũng biết à.”

Cô ấy vây quanh Mạnh Đan Chi hỏi, “Nếu bà chủ cậu chụp, thế chắc chắn sẽ rất đẹp, trên video nhìn cũng rất bình thường.”

Mạnh Đan Chi: “Được rồi, hẹn thầy chụp ảnh đi.”

Hứa Hạnh thu hồi cảm xúc: “Ừm được, thầy chụp ảnh ở đây vẫn luôn bề bộn nhiều chuyện, cho nên tớ mới nói hẹn trước hôm nay đi, nói không chừng cuối tuần tháng sau mới có thể chụp.

Thế vẫn còn sớm đi.

-

Khi đến nơi đã là gần ba giờ chiều.

Hai người một trước một sau bước vào trong cửa hàng, còn có người đến lễ phép hỏi, biết cô đã hẹn trước thầy chụp ảnh, nên để hai người chờ ở phòng khách.

Bởi vì thầy chụp ảnh cho người người bây giờ vẫn còn đang tiếp vị khách khác.

Hứa Hạnh: “Này.”

Mạnh Đan Chi đã thêm Wechat người mẫu trước đấy, cô gửi tin nhắn: [Từ đây đến cuối tháng cô có ngày nào rảnh không?]

Văn Linh: [Có.]

Giọng Văn Linh không được tốt lắm: [Thật ra tôi đã một thời gian chưa có việc làm rồi.]

Nếu không nhờ Chu Cảnh giới thiệu việc làm, chỉ sợ tháng sau cô ấy phải cạp đất mà ăn.

Mạnh Đan Chi: [OK, chờ tôi hẹn được thời gian sẽ nói cho cô.]

Cửa phòng khách mở ra, người tới tới lui lui trên hành lang.

Có khách, có nhân viên công tác, đi ngang qua phòng khách, đều sẽ liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, đi qua rồi cũng sẽ giả vờ mà vòng ngược lại lần nữa.

“Đây là lần thứ ba quay về rồi đấy.” Hứa Hạnh giơ ngón tay lên.

Bên ngoài kia những người nào là con trai đều qua qua lại lại tận ba lần, đều chỉ đến nhìn bà chủ nhà cô.

Đáng tiếc, bà chủ đã có chồng chưa cưới rồi.

Hứa Hạnh nhìn thời gian: “Lâu thế rồi, còn chưa xong sao.”

Cô ấy thuận tiện đi vệ sinh một chút, chỉ còn lại mình Mạnh Đan Chi ở lại phòng khách xem tin tức.

Tuy Chu Yến Kinh đã rời khỏi hiện trường buổi triển lãm, nhưng bây giờ trên bảng tin của Weibo vẫn còn tin đồn về anh.

Ngay cả trong diễn đàn trường học vẫn còn đang nói chuyện phiếm.

“Ai tiết lộ CP của đàn chị Mạnh và đàn anh Chu thế?!”

“Đàn anh Chu đã không thể chiếm được, tốt xấu gì đàn chị Mạnh vẫn còn đang trong trường học, chúng ta không thể để người khác thành công trước được.”

“Yên tâm đi, đàn chị Mạnh không chút do dự từ chối bọn họ, cũng hệt như lạnh lùng vô tình từ chối chúng ta đó.”

Mạnh Đan Chi ngứa tay, trả lời: “Lạnh lùng vô tình?”

Trước kia trên diễn đàn đều dùng khoa và chuyên ngành làm tiền tố đứng trước, cô cũng tạo một tài khoản nhưng cơ bản chưa từng xuất hiện qua.

Dần dần, trong trường học mọi người đều cảm thấy cô không có tài khoản nào trên mạng.

“??? Người thật?”

“Nói mọi người đừng có nói xấu sau lưng người khác, bị thấy được đấy!”

“Đàn chị Mạnh, trước kia chị đối với chúng em không lạnh không nhạt sao cũng được, nhưng sau này đối với người ngoài trường chị nhất định phải vô tình.”

-

Tin tức của Mạnh Đan Chi vừa mới đăng chưa đến một phút đồng hồ, trong phòng khách đột nhiên có người tiến vào.

Đối phương vội vội vàng vàng, xém chút nữa đã trượt chân.

“Xin chào, tôi tên là Ngô Thành.” Ngô Thành đưa tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, sớm biết khách đến xinh đẹp như thế, anh ta đã đến sớm rồi.

Mạnh Đan Chi gật đầu: “Xin chào.”

Ngô Thành tiếc nuối rút tay lại: “Hai người muốn chụp gì thế, là sườn xám sao? Gần đây tôi chụp cái này rất nhiều sẽ thuận tay hơn một chút.”

Ánh mắt anh ta đặt bộ sườn xám trên người Mạnh Đan Chi.

Chụp qua nhiều khách như thế, có khách có dáng người rất được nhưng đều không thể so được với người trước mắt này, cảm giác người đẹp này từ trong các con ngõ nhỏ của Giang Nam đi ra.

Sườn xám quả thật rất xứng với cô.

“Cô mặc đẹp lắm, nhưng loại màu nhạt thế này khi chụp sẽ thấy rất mờ nhạt.” Ngô Thành đưa mắt nhìn cô: “Muốn chân thật phải nổi bật một chút mới tốt.”

Mạnh Đan Chi nghe thấy đến mày cũng không thèm nhích.

Hứa Hạnh từ bên ngoài tiến vào, “Ai da, đến rồi à.”

“Chúng tôi là cửa hàng sườn xám, cho nên muốn chụp ảnh quảng cáo, không cần phải chân thật chỉ cần tinh xảo, đặc biệt là khoa trương một chút.” Cô ấy nói.

“Thế người này là người mẫu sao?” Ngô Thành hỏi.

“Đây là bà chủ.” Trong lòng Hứa Hạnh trợn mắt nhìn.

Bà chủ?

Nhưng cũng rất thích hợp.

Ngô Thành cân nhắc, cửa hàng chắc không phải cửa hàng lớn, cửa hàng nhỏ tư nhân đi: “Để bà chủ đích thân đến thế này chắc chắn hiệu quả tuyên truyền trăm phần trăm, kỹ thuật của tôi cũng rất tốt.”

Thấy Mạnh Đan Chi không nói gì, anh ta lần nữa mở miệng.

“Chỉ có người mẫu như thế, tôi mới có tâm tình chụp ảnh. Cái khác thì không nói, cô chỉ cần nói muốn chụp thế nào đều có thể nhắn Wechat cho tôi biết.”

Trước thêm phương thức liên hệ đã.

Cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng nói chuyện: “Không cần.”

“?”

“Thầy chụp ảnh giống như anh đây.” Cô không nóng không lạnh nói: “Bây giờ tôi cũng không có tâm tình tìm anh.”

Cô cũng đâu phải mù đâu mà không nhìn ra anh ta có ý đồ gì chứ?

“Đi thôi, Hứa Hạnh.”

Ngô Thành còn chưa hồi thần thì người đã rời khỏi phòng khách rồi.

Nhân viên làm việc đứng bên ngoài còn chưa biết đã xảy ra cái gì, nhìn thấy hai người vẻ mặt đầy tươi cười: “Nói chuyện xong rồi sao?”

Mạnh Đan Chi vô cùng bình tĩnh nói: “Xong rồi.”

Chờ hai người đi rồi, nhân viên công tác lại nhìn sang Ngô Thành: “Anh Ngô, hai người khi nãy muốn tính vào giới sao?”

“Hai người không chụp sao ---“ Ngô Thành gào to.

Mãi đến khi bóng dáng sườn xám dần dần khuất xa, làm nổi bật màu trắng phía hành lang, giống như bức họa vẽ người, dần dần đi xa.

Rất nhanh sau đó, phía cuối hành lang có giọng nữ truyền đến.

“Không chụp.”

- -

Trên đường trở về, Hứa Hạnh có chút thất thần.

“Tớ không ngờ thầy chụp ảnh còn có thể như thế nữa, tôi nhìn thấy ảnh chụp cũng tốt lắm, khó trách người ta nói ảnh chụp rất loạn.”

Hứa Hạnh chủ động kéo bả vai cô: “Cái nồi này là của tớ.”

Mạnh Đan Chi cũng không để chuyện này vào lòng: “Rất bình thường.”

Được người khác tâng bốc lâu, tâm tư gì cũng rất dễ dàng nhìn ra bên ngoài.

Chỉ cần nghe vài lời của Ngô Thành, cô cũng biết đối mặt với mấy người khách khác ít nhiều anh ta cũng sẽ nói nhũng lời tương tự, chỉ là đa số người có thể nghe không hiểu.

Ai nói chụp ảnh chân dung thì càn phải gợi cảm?

Điều đó có thể thấy, kỹ huật chụp ảnh của anh ta không ổn, chỉ có thể chụp một người.

“Đổi nhà khác là được.” Mạnh Đan Chi cân nhắc: “Cậu không cần lên mạng tìm đâu, tớ nhờ bạn giới thiệu là được.”

Bởi vì Hứa Hạnh chưa ra ngoài xã hội, đối với nhiều chuyện cũng không biết nhiều, cũng không có nhiều đường có thể biết.

Mạnh Đan Chi gọi điện cho Trần Thư Âm: “Âm Âm, có quen người chụp ảnh nào không?”

Xung quanh Trần Thư Âm vô cùng im lặng, thỉnh thoảng chỉ có một hai tiếng, cô kích động không thôi: “Có chứ, sinh nhật của tớ lần trước có đấy?”

Lần trước?

Trí nhớ Mạnh Đan Chi hoạt động một chút: “Là người mà hội chị em đều cảm thấy chụp rất được sao? Không được.”

“…Ừm, được rồi.”

Lần trước đấy, cuối tiệc sinh nhật các cô có chụp ảnh chung.

Bảy tám cô gái xinh đẹp chụp xong nhìn hình giống như những tượng sáp.

“Năm trước đi Châu Âu du lịch, cô ấy chụp không tệ.” Trần Thư Âm cười rộ lên, “Cậu chờ tớ giới thiệu cho cậu.”

Mạnh Đan Chi hỏi: “Cậu chạy bộ sao?”

Trần Thư Âm: “… Không khác lắm.”

Cô ấy đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí phó lái nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy vừa chi một số tiền không hề rẻ.

Mạnh Đan Chi: “Vậy cậu chạy tiếp đi, cúp đây.”

Qua qua lại lại đến năm giờ, cuối cùng cô cũng liên lạc được với thợ chụp ảnh mới.

Đối phương là người chụp ảnh tự do, đã ba mươi tuổi, chụp gần mươi năm, trong vòng bạn bè không có ít các khách có sẵn.

Còn có không ít gương mặt ngôi sao quen thuộc.

Quả nhiên, chỉ vài câu ngắn ngủi cũng có thể định ra được thời gian chụp.

Mạnh Đan Chi rất vừa lòng: “Cứ thế đi.”

Về phần giá cả, chỉ cần chụp tốt là được, mọi thứ cũng không là vấn đề gì.

-

Sau khi hoàn thành xong một chuyện lớn, Mạnh Đan Chi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Vì chuyện bất chợt xen ngang này, cô đã vứt chuyện sửa thông tin trên Baidu ra sau đầu, tính trở về căn hộ nhưng không lúc này Chu Yến Kinh lại đẩy cửa bước vào.

Trong chớp mắt, cô giống như trở về giấc mơ rất lâu trước kia.

Chu Yến Kinh ở trong cơn mưa chiều, hình như đã đẩy cửa kính ra nhìn cô nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Mặt Mạnh Đan Chi hơi hơi nóng lên.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, chẳng còn ai khác nữa.

“Anh Yến Kinh, sao anh lại trực tiếp đến đây thế ạ?”

Chu Yến Kinh đã đứng đây từ mười giây trước chỉ là cô không phát hiện ra: “Trước kia chưa từng đến cửa hàng em nhìn thử, vừa khéo đến xem thử.”

“Tên cửa hàng được lắm.”

Mấy đàn em ở đại học B quả thực có trí tưởng tượng không tệ.

“Em tự mình nghĩ ra.”

Mạnh Đan Chi lo lúc này có sinh viên đến đây, chắc sẽ nổ tung trường học mất nên mới quyết định đóng cửa: “Chúng ta đi ăn cơm chiều đi.”

“Em muốn ăn thịt anh đào.” Cô nũng nịu nói.

Chu Yến Kinh: “Đương nhiên là được.”

Hôm nay anh vô cùng dễ nói chuyện.

Mạnh Đan Chi nghĩ thầm chắc không phải triển lãm rất thuận lợi cho nên tâm tình anh mới tốt, nói cái gì cũng đều đồng ý cả.

Có lẽ, cô nên đưa ra một yêu cầu không thể tưởng tượng nổi với anh.

Lỡ đâu được anh đồng ý!

Sau khi lên xe, Mạnh Đan Chi mới yên tâm, lại tò mò: “Hôm nay không phải anh bận rộn nhiều việc sao, sao lại đến nơi này.”

Chu Yến Kinh nói: “Anh làm phiên dịch, có thể bận đến đâu chứ.”

Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, bỗng nhiên phát hiện kính mắt của anh đã sớm lấy xuống rồi, có thể bởi vì ít khi nhìn thấy nên cô cảm thấy được anh mang kính nhìn rất được.

Rất muốn nhìn.

“Hôm nay, em và Hứa Hạnh tính tìm một thợ chụp ảnh, nhưng mà người kia không được, muốn em tự mình làm người mẫu mới chụp.”

Chu Yến Kinh không nghĩ ngợi gì nói: “Quả thật không được.”

Cho dù không ở nơi đấy nhưng anh cũng có thể đoán được lời nói đầy sâu xa này.

Mạnh Đan Chi: “Em chính là bà chủ đấy.”

“Đảm nhiệm việc trả tiền thôi.” Chu Yến Kinh ừm nói, “Chi Chi, em có tiền lời sao?”

Mạnh Đan Chi trừng mắt nhìn anh: “Anh đây là có chuyện gì thế?”

Chu Yến Kinh cong môi: “Xem ra có lãi đấy.”

“Sao anh lại chọc em thế.” Mạnh Đan Chi lẩm bẩm, nhìn thấy anh hôm nay làm việc mệt nhọc còn phải đi ăn cơm cùng cô nên chẳng thèm so đo với anh.

“Theo lý mà đoán.”

Mạnh Đan Chi cảm thấy nói chuyện với anh không được rồi, nhất là khi tùy tiện nói thế đã bị anh lấy ra trêu chọc, anh quá thông minh mà.

Nói không chừng thêm câu nữa có thể nói ra cô lỗ, lãi bao nhiêu tiền luôn mất.

Trong xe im lặng chừng một phút đồng hồ.

Mạnh Đan Chi nghe thấy anh thấp giọng kêu cô: “Chi Chi.”

Cô quay đầu, Chu Yến Kinh nhìn chăm chú vào cô, trong đôi mắt chăm chú ấy còn có thể nhìn thấy hình ảnh ngược của cô.

Mạnh Đan Chi lại nghĩ đến hình quân phản động của Hứa Hạnh nói.

Anh chụp nhất định sẽ rất đẹp.

Lời nói của Chu Yến Kinh so với trước kia càng ngày càng trầm hơn: “Tưởng Đông nói, thông tin của anh bị người khác sửa chữa, đương nhiên rất cảm ơn người đã động tay vào.”

“Em cảm thấy ai sẽ làm chuyện này?” Anh hỏi.

Nghe thế, lông mi Mạnh Đan Chi run lên một chút, ngồi bên kia còn thật sự khiến trách anh: “Sao có thể sửa vớ vẩn thế được.”

Sau đó, cô hỏi: “Vậy anh có biết là ai sửa không?”

Chu Yến Kinh: “Có chút mặt mũi đấy.”

Biết được nhanh thế sao? Mạnh Đan Chi xém chút nữa đã thốt ra lời, làm người làm chuyện này nên cô rất chột dạ nha.

Tự hỏi bản thân, chắc anh không biết là cô đâu nhỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc