CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn vào cột sinh viên tự chọn người kia.

Trước tên của Mạnh Đan Chi là Lận Tự Thu.

Hơn nữa, anh đối với người này cũng rất quen thuộc, bởi vì năm đó là học cùng khóa tuy không cùng khoa nhưng đều thuộc vào nhóm những nhân vật tạo sóng gió trong trường.

Từ lúc Lận Tự Thu học đại học năm hai đến lúc tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp cũng ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hai năm. Bây giờ là ngôi sao sáng thứ hai trong giới người máy nhân tạo.

Tháng sau trong triển lãm giao lưu văn hóa Trung - Ngoại, anh ta cũng có mặt trong đấy.

Chu Yến Kinh bình tĩnh trả lời: “Cậu muốn giật dây cũng không giật dây được.”

“Nhưng mà, chủ nhiệm đã sớm nói, bạn học tự nguyện đăng ký.” Tưởng Đông sáng tỏ: “Ha ha ha ha.”

Chu Yến Kinh từ chối cho ý kiến.

Loại chuyện này thật sự rất bình thường.

Phía đại học B nói là hai bên lựa chọn, đương nhiên là ưu tiên nhóm sinh viên tốt nghiệp chọn rồi, cho nên danh sách gửi đến đây chỉ là tham khảo thôi.

Hơn nữa anh còn chung một chuyên ngành.

“Trước không vội trả kết quả lại.” Khóe môi Chu Yến Kinh cong lên, nhưng nhìn không giống như đang cười, “Sáng ngày mai đi.”

Phần tiết mục này vào buổi chiều.

Tưởng Đông nghĩ, có phải anh đang muốn về chất vấn phu nhân không đây---

Hai là hai người giằng co một hồi, cuối cùng là mỗi người mỗi ngã.

Đính hôn thì đính hôn rồi, nhưng cũng chưa chính thức mà, nói không chừng sẽ lật xe đấy.

Còn người Lận Tự Thu kia, tuần trước anh ấy vừa mới sửa tư liệu của triển lãm trao đổi văn hóa xong, đương nhiên hiểu rõ, cục trưởng nhà mình tức giận cái gì.

Người kia tao nhã, lịch sự, nữ sinh đều thích dáng vẻ này.

Nguy lắm nha!

-

Cũng không biết là ai tiết lộ chuyện Mạnh Đan Chi chọn Lận Tự Thu, bây giờ trong trường học có rất nhiều người đều đang thảo luận chuyện này.

Chu Yến Kinh là niềm kiêu ngạo của khoa Ngoại ngữ đại học B, mà cô là sinh viên khoa khác, chọn đàn anh cũng là khoa khác, có thể thấy rõ được chân tình!

“Vốn dĩ đàn chị Mạnh thích người dịu dàng.”

“Đừng nói nữa, còn rất hợp.” Có người nói thầm: “Đàn chị Mạnh cũng rất dịu dàng.”

“Không được, hai người dịu dàng sống cùng không hợp.”

Hứa Hạnh trở về thuật lại cho cô nghe, Mạnh Đan Chi ngồi trong cửa hàng nghe vậy thì buồn cười.

Cô cảm thấy đàn anh Lận này rất lợi hại, làm ra được người máy trí tuệ nhân tạo thì rất thần kỳ luôn, cô thấy vô cùn tò mò.

Chu Yến Kinh không hề thua kém nhưng cô đã quen thuộc với anh quá rồi.

“Phía bên trường học không biết có cho cậu như ý nguyện hay không đây.” Hứa Hạnh ôm mặt, “Có cảm giác chủ nhiệm không có tốt tính quá như thế đâu.”

Mạnh Đan Chi nói: “Không phải.”

Hứa Hạnh nói: “Đàn anh Chu tốt như thế! Cũng rất dịu dàng nha.”

Nói đến dịu dàng, động tác thêu trên tay Mạnh Đan Chi dừng lại, bên trường học có phải đã liên kết với nhau rồi không ---

Chu Yến Kinh có phải đã biết chuyện này hay không?

Trước mặt anh lại chọn người đàn ông khác có chút không tốt lắm nhỉ?

Mạnh Đan Chi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng hạ quyết định: Tối nay về nhà ở.

Vừa khéo rời xa mấy chữ “Cô dâu mới” và “Tân hôn” xấu hổ.

Cô nghĩ xong lập tức gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh: [Tối nay anh trai bảo em về ăn cơm, không về căn hộ đâu.]

Có anh trai để lấy cớ thật tốt.

Khi Chu Yến Kinh nhận được tin nhắn, cười lạnh một tiếng.

Khi Mạnh Đan Chi từ cửa hàng sườn xám đi ra, lại nhận được cuộc gọi của nhân viên cửa hàng: “Cô Mạnh, nhẫn của cô đã xong, cô muốn tự đến lấy hay chúng tôi mang qua cho cô ạ?”

“Tự lấy.”

Đúng lúc cô cũng đi ngang qua đó.

Mạnh Đan Chi muốn nhanh chóng được nhìn thấy chiếc nhẫn đầu tiên tự mình thiết kế, lập tức để Hứa Hạnh xem cửa hàng rồi tự mình phủi tay rời đi.

Đến cửa hàng nhẫn đã là nửa giờ sau.

“Đây là của nữ, đây là của nam.” Nhân viên cửa hàng giúp cô mở hộp ra: “Tôi mang thử giúp cô, cô xem có vừa ý hay không.”

Ngón tay cô tinh tế, đeo nhẫn vào càng làm nó đặc biệt thon dài.

Ánh sáng trong cửa hàng trang sức sáng lấp lánh, Mạnh Đan Chi để tay trước mặt, nâng lên nhìn xem thử, từng nét cắt trên kim cương phát ra thứ ánh sáng vô cùng lóa mắt.

“Của nam là như thế này.”

Chu Yến Kinh so với của cô thì lớn hơn chút, Mạnh Đan Chi lại nhìn về nhẫn của mình, nhịn không được cười hình như của anh quá đơn giản rồi.

Vẫn là tự mình thiết kế tự mình đeo vẫn tốt nhất.

“Đẹp lắm, tôi mang về đây.” Cô nói.

Nhân viên cửa hàng không từ chối, trước kia Chu Yến Kinh đã từng nói qua với bọn họ, giao toàn quyền cho Mạnh Đan Chi, nhan sắc của cặp đôi này cao như thế, nên cô ấy vẫn nói hẹn gặp lại.

Cô ấy mỉm cười: “Kết hôn cũng có thể chọn nhẫn của cửa hàng chúng tôi ạ.”

-

Nhìn thấy Mạnh Đan Chi về nhà, Mạnh Chiếu Thanh thấy vô cùng nghi ngờ.

“Cậu ấy không về với em à?” Anh ấy hỏi.

“Anh ấy tới làm gì.” Mạnh Đan Chi níu lấy cánh tay anh ấy, “Anh, em gái anh một mình về không tốt sao?”

Mặt Mạnh Chiếu Thanh không chút thay đổi: “Anh sợ hai người cãi nhau.”

Mạnh Đan Chi phủ nhận: “Không có đâu.”

Lần này thật sự không nói dối, không có cãi nhau chỉ có chút chột dạ mà thôi.

Chuyện nhẫn đính hôn cô đã nói qua với người trong nhà, hôm nay tiện đường mang đến đây nên để ông nội nhìn một chút.

“Nếu nó đã đồng ý thì chắc là không có vấn đề gì.” Giáo sư Mạnh nói: “Nhưng mà bình thường các con vẫn nên ít đeo một chút.”

Dù sao với nghề nghiệp của Chu Yến Kinh, vẫn không nên khoe ra.

Mạnh Đan Chi gật đầu: “Con đã biết ạ.”

Cũng không nhiều người biết cô và Chu Yến Kinh đính hôn, hơn nữa cô thiết kế nhẫn cho anh rất đơn giản, vừa nhìn vào đã cảm thấy chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Kim cương không lớn không sao cả, chủ yếu là đẹp.

Thật ra Mạnh Đan Chi cũng không phải người quá thích kim cương, cô thích trân châu hơn, trước kia ở với bà ngoại nên thẩm mỹ của cô cũng giống bà.

Trang sức bằng trân châu hợp với sườn xám hơn, là sự kết hợp thường ngày của cô.

Nhưng nhẫn đính hôn thì khác, do mình tự tay thiết kế, cho dù là cảm thấy mới lạ nhưng cũng khiến cô yêu thích không nỡ buông tay.

Mạnh Chiếu Thanh gửi tin nhắn hỏi: [Cậu có biết em ấy trở về không?]

Chu Yến Kinh: [Biết, cô ấy có nói.]

Chu Yến Kinh làm bạn thân của Mạnh Chiếu Thanh nhiều năm, đương nhiên biết anh ấy đang lo lắng gì, trả lời thêm: [Không ầm ĩ cãi nhau.]

Lúc thấy câu trả lời không có vấn đề gì này, Mạnh Chiếu Thanh mới yên tâm.

Bởi vì hai nhà đều quyết định lễ đính hôn nhỏ thôi, cho nên cũng đã tính chuyện cuối tuần này sẽ làm, vì vậy trong thời gian này cả Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh rất bận.

Ăn xong cơm chiều, Mạnh Đan Chi cùng giáo sư Mạnh xem sách một chút sau đó trở về phòng.

Trần Thư Âm gọi video call qua: “Bạn tốt, tớ có quấy rầy cuộc sống về đêm của cậu không?”

“Không.”

“Cậu đang làm gì thế? Tắm rửa dâng hương à?”

Mạnh Đan Chi tỉ mỉ chuẩn bị bầu không khí lại bị cô ấy phá hư, “Hôm nay tớ đi lấy nhẫn, này, cậu xem, thế nào?”

Trần Thư Âm dán sát mặt vào màn hình: “Đẹp.”

Năng lực thiết kế của bạn thân mình, cô ấy chưa từng nghi ngờ gì.

“Nhưng mà, sao hai người không ở cùng nhau à, Lôi Phong đâu?”

Bây giờ Chu Lôi Phong đã có danh hiệu mới nhưng anh không hề hay biết gì cả.

“Anh ấy không biết.” Mạnh Đan Chi nói, “Tớ muốn chụp hình lại.”

Mạnh Đan Chi chỉnh lại góc chụp, bởi vì trước kia có nhiều kinh nghiệm chụp hình sườn xám, nên chuẩn bị cũng tốt hơn nhiều.

“Ăn xong bỏ trốn.” Trần Thư Âm ra kết luận.

“…”

Mạnh Đan Chi: “Ngày mai là lễ văn hóa, tớ chọn đàn anh khác, tớ sợ anh ấy ghi hận trong lòng cho nên trốn về nhà ở.”

Trần Thư Âm: “…”

Đối với hình thức ở chung của cặp thanh mai trúc mã này, cô ấy thật sự không hiểu nổi.

Năm đó, nếu cô ấy giờ giờ phút phút đi theo sau Mạnh Đan Chi, thì có lẽ lúc này các cô vẫn là hội độc thân giàu có.

Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Mấy tiếng bận rộn, Mạnh Đan Chi chụp được mấy trăm ảnh.

Tay đẹp, nhẫn đẹp, kết thúc công việc.

Mệt mỏi lại đến rất mau, ngay cả nhẫn cũng chưa tháo xuống đã đi ngủ luôn.

-

Buổi sáng ngày tiếp theo, chờ Mạnh Đan Chi ra khỏi nhà, mẹ Lý mới vẫy tay: “Chiếu Thanh, tối qua Chi Chi lăn qua lộn lại rất lâu chưa ngủ, mẹ thấy đèn trong phòng vẫn mở đến tận nửa đêm đấy.”

Bà ấy lo lắng nói: “Không có tâm sự gì chứ?”

Mạnh Chiếu Thanh: “Thật sao ạ?”

Mẹ Lý: “Mẹ thấy hình như là thật đấy!”

Đối với chuyện này Mạnh Đan Chi hoàn toàn không hay biết gì cả.

Bởi vì hôm nay là lễ hội văn hóa, không có tiết, bầu không khí trong trường học vô cùng náo nhiệt, còn có không ít phụ huynh đến xem.

Bởi vì Mạnh Đan Chi có tiết mục của mình, nên cô đặc biệt thay một bộ sườn xám.

Vải màu trắng dệt hoa văn nổi, loáng thoáng thấy những bông hoa nhỏ in chìm dưới vải, tay áo được làm hơi rộng một chút nhưng không quá rõ, còn phần viền váy thì có chút bèo nhún.

Nhìn vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, còn lộ ra chút dịu dàng.

Dọc trên đường đi cũng gặp được mấy phụ huynh khen cô xinh đẹp.

Khi đến căn tin, từ xa đã chạm phải Trịnh Tâm Nhiễm, cô ta đang ở chung với mấy người bạn, mặc một áo đầm không tay, vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.

Cái khác không nói, nhìn dáng vẻ này của cô ta thật không tệ, rất tốt.

Mạnh Đan Chi đối với những người đẹp sẽ dễ dàng tha thứ hơn, huống hồ Trịnh Tâm Nhiễm chỉ là ngoài miệng cậy mạnh thôi.

Miễn cưỡng cũng có thể xem là người đẹp ngu ngốc đi.

Làm cuộc sống vườn trường tăng thêm chút niềm vui.

Hứa Hạnh cũng thấy cô: “Ngày hôm qua không phải cậu điền tên đàn anh Lận sao, lúc này cũng chẳng ai tranh với cậu ta.”

“Không phải còn có nam sinh trường Sư phạm Tiếng Anh sao?” Mạnh Đan Chi không biết tên.

“Người ta bị cậu ta thuyết phục sửa lại rồi.” Hứa Hạnh nói: “Là ép buộc nhỉ.”

Mạnh Đan Chi gật đầu: “Còn được, còn có chút minh bạch.”

Tự mình chọn người khác, Chu Yến Kinh và người khác cùng nhau chụp ảnh chung rất công bằng.

Nghĩ là nghĩ như thế, sau khi cơm nước xong, cô vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm Chu Yến Kinh: [Trường học sắp xếp cho anh sinh viên anh chọn ai thế?]

Đối phương im lặng.

Sau vài giây, Chu Yến Kinh: [Xem trường học sắp xếp.]

Mạnh Đan Chi ngạc nhiên: [Anh cũng không chọn ai sao? Hiền như thế à?]

Không hề giống với tính cách của anh.

Hình như cô hiểu lầm rồi, nên Chu Yến Kinh trả lời: [Không tính là hiền.]

Cho đến bây giờ anh chưa từng đi tranh người với ai cả.

“Danh sách đã gửi về cho đại học B bên kia, bọn họ đã xác nhận là phu nhân.” Tưởng Đông đứng bên cạnh nói: “Có thể xuất phát rồi.”

Anh ấy oán thầm, cục trưởng âm thầm cắt đứt râu người ta, phu nhân sẽ không tức giận à?

Chỉ mãi đến tận hôm nay mới gửi danh sách trả lại, cho phu nhân trở tay cũng không kịp cũng thật là thâm hiểm quá đi.

Tưởng Đông âm thầm suy nghĩ.

Chu Yến Kinh đứng lên: “Đi thôi.”

-

Đến buổi chiều, cửa trường không ngừng xuất hiện xe hơi tiến vào.

Có rất nhiều cựu sinh viên đều từng học học ở đại học B, ví dụ như Lận Tự Thu này, nhưng làm phiên dịch viên như Chu Yến Kinh rất hiếm thấy.

Khi xe của anh ta xuất hiện, so với vẻ ảm đạm bình thường thì khác rất nhiều.

Trên diễn đàn có người phát sóng trực tiếp tình hình.

- -- [Đàn anh Lận đến rồi, tôi thấy anh ấy chụp hình với người khác.]

- -- [Đàn anh Chu sắp đến, tôi nghe nói thế!]

- -- [Nhanh nhanh nhanh, sắp bắt đầu rồi.]

Ai cũng không nghĩ bọn họ đến nhanh như thế, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh vẫn còn trong ký túc xá, dù sao bên ngoài cũng quá đông người.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng rực rỡ, cũng không hề nóng bức.

Có rất nhiều phân đoạn trong lễ hội văn hóa, ban đầu là các loại tiết mục, mà phần chụp ảnh chung lại bị dời đến cuối của lễ hội.

“Mạnh Đan Chi!”

Mạnh Đan Chi quay đầu, là Trịnh Tâm Nhiễm đang lườm cô.

“Tôi đắc tội với cậu à?” Cô hỏi.

Trịnh Tâm Nhiễm đang muốn nói, nhưng mắt đã nhìn thoáng qua đoàn người phía trước, trong đó lại đặc biệt thấy được bóng dáng của Chu Yến Kinh.

“Ai da, Tiểu Mạnh!”

Vừa mới nghe thấy tiếng chủ nhiệm Trương gọi, mọi người xung quanh đều im lặng.

Tiểu Mạnh là ai thế? Một trong số những người đang đứng ở đây cũng có người họ Mạnh, nhưng tất cả mọi người đều không biết bản thân mình sẽ được chủ nhiệm nhớ kỹ tên thế.

Những người khác bỗng nhiên nhìn về phía Mạnh Đan Chi.

Mạnh Đan Chi cũng có chút chần chờ: “Chủ nhiệm, thầy gọi em?”

Chủ nhiệm Trương nói: “Chứ không thì gọi ai, mau đến đây.”

Cô nhìn chủ nhiệm một cái, ông ấy chắc chắn không có khả năng sẽ bồi bên cạnh Chu Yến Kinh chứ, nên sẽ cần một sinh viên dẫn anh đi tham quan và giới thiệu.

Đúng lúc này, Mạnh Đan Chi được chọn chụp hình cùng với Chu Yến Kinh, vô cùng thích hợp.

Mấy sinh viên khác kích động đến đỏ mặt, anh cũng chẳng biết xấu hổ mà kéo cô đến đây.

Thấy Mạnh Đan Chi xinh đẹp đứng chỗ này, mắt chủ nhiệm Trương sáng lên, nhìn trang phục cũng có rất nhiều tinh thần, rất xinh đẹp!

Quả nhiên là bộ mặt của khoa Ngoại ngữ, vô cùng đẹp.

Mạnh Đan Chi nhìn Chu Yến Kinh, anh đeo mắt kính, vô cùng nhã nhặn, cô lại cảm thấy mình bị Trịnh Tâm Nhiễm nhìn đến mức trên người có thêm vài lỗ hỗng rồi.

Mấy chuyện đón khách này không phải luôn do hội sinh viên làm sao?

“Chủ nhiệm, em không phải sinh viên trong hội sinh viên.” Cô nói.

“Còn chia cái gì có phải hay không làm gì?” Ánh mắt chủ nhiệm Trương đầy oán hận, “Tư tưởng giác ngộ phải cao, Yến Kinh là cựu sinh viên xuất sắc của trường chúng ta đấy.”

“…”

Ngày hôm qua còn nói tư tưởng giác ngộ của Trịnh Tâm Nhiễm không cao, hôm nay đã đến phiên mình bị nói.

Tư tưởng giác ngộ thấp Mạnh Đan Chi ngoan ngoãn gật đầu.

Nói thật, nhiều người như thế vì sao chọn cô, vô cùng kỳ lạ.

Mạnh Đan Chi đi qua, thấy Chu Yến Kinh và chủ nhiệm Trương đang nói gì đó, giọng người đàn ông như truyền trong gió, nghe không rõ.

Cô bước từng bước qua, nâng mắt nhìn, Chu Yến Kinh cũng nhàn nhạt nhìn cô, mặc cho mọi người nhìn cũng không rõ hai người họ có quan hệ gì.

Nhưng nó còn hơn cả hành động.

Chủ nhiệm Trương quay đầu cười tủm tỉm giới thiệu: “Đây là bạn học Mạnh Đan Chi, tuy rằng không so được với em, nhưng cũng rất xuất sắc, còn có thể thêu thùa.”

Ánh mắt Chu Yến Kinh dừng lại trên hàng lông mi vểnh lên của cô.

“Em biết.” Anh mỉm cười.

Chủ nhiệm Trương thiếu chút đã nghẹn, biết cái gì?

Nhưng mà ông rất nhanh đã nói sang chuyện khác: “Tiểu Mạnh, người này không cần thầy phải giới thiệu với em chứ?”

Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Biết ạ, đàn anh rất nổi tiếng ạ.”

Trịnh Tâm Nhiễm bên cạnh lúc này đã muốn giết cô đến nơi rồi.

Có thể thấy được đàn ông là kẻ gây tai họa.

Chủ nhiệm Trương nghe thế thì cười rộ lên.

“Chào đàn anh.”

Mạnh Đan Chi chủ động vươn tay, giọng nói trong lành như nước suối giọng nói uyển chuyển động lòng người.

Lúc này cô mới phát hiện mình còn chưa tháo nhẫn đính hôn xuống, đã duỗi tay ta nên nhìn thấy rất rõ, môi mím một chút bây giờ rút tay lại đã chẳng kịp rồi.

Cũng may những người xung quanh không hề chú ý đến tay của cô.

Chu Yến Kinh lướt qua tay cô, tối hôm qua cô đi lấy nhẫn anh biết, chỉ là không biết nhanh như thế đã mang ra ngoài.

Rất đẹp, làm tôn thêm vẻ đẹp của cô.

Trước khi anh nhìn bản thiết kế của cô, giờ trở thành thực tế càng thấy đẹp hơn nữa.

Lúc trước cô cũng không biết chọn chuyên ngành Tiếng Anh, nên anh từng nghĩ, cô sẽ chọn thiết kế chuyên nghiệp.

“Trăm nghe không bằng một thấy, ngưỡng mộ đã lâu.” Mạnh Đan Chi thổi phồng: “Sinh viên của khoa Ngoại ngữ chúng em đều rất ngưỡng mộ đàn anh.”

“…”

Chu Yến Kinh chợt nghe thấy cô trợn mắt nói dối.

Cũng đúng, không đúng là cô đi.

Nhìn dáng vẻ của cô, còn hình như không biết tính toán thất bại rồi đấy.

Người đàn ông nhìn ánh sáng nhẫn kim cương phát ra trên tay cô, ánh mặt trời chiếu vào chiếu ra hào quang chói mắt, anh đưa tay nắm lấy.

“Xin chào.”

Giọng Chu Yến Kinh rất êm tai, giọng anh nghiêm túc, đứng đắn như thế, tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh.

Sau khi nắm tay xong, Mạnh Đan Chi tính rút tay về.

Không ngờ đến, cô không thể rút về!

Người đàn ông đối diện cầm lấy không buông.

Về phần chủ nhiệm Trương, mặt mày ông ấy hớn hở, không phát hiện ra có chỗ nào bất thường.

Chu Yến Kinh chẳng đổi sắc nhìn lướt qua chiếc nhẫn kia, sau đó hình như mang theo chút khích lệ mơ hồ: “Đàn em nhẫn không tệ.”

“…”

Mạnh Đan Chi kinh ngạc.

Cô chưa từng nghĩ đến, người đàn ông như Chu Yến Kinh lại trở thành thế này, lại có thể làm trò này trước mặt chủ nhiệm, làm trò trước mặt các sinh viên khác để chiếm tiện nghi.

Rất nhiều người nhìn thấy đấy!

Chẳng lẽ bởi vì bản thân cô không mang theo một cái nhẫn khác cho anh sao? Lòng dạ anh hẹp hòi thế à?

Bình luận

Truyện đang đọc