Tô Ngải Nhã và Hải ca bỏ đi, Mạch Sanh Tiêu bị bịt mắt lại và nhốt cùng với Thư Điềm.
Những kẻ đó mặc dù không động vào thân thể hai người, nhưng lại nghe theo sự chỉ bảo của Tô Ngải Nhã, khiến cho các cô nếm không ít đau khổ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Sanh Tiêu và Thư Điềm như rơi vào bóng tối vô tận, cô cúi đầu thấp, lọn tóc rủ xuống trước ngực, mềm mại như một dải lụa.
Mạch Sanh Tiêu không chắc Duật Tôn có thể tới hay không, Tô Ngải Nhã đã mai phục khắp nơi, nếu y cứ đến mà không chuẩn bị gì, chắc chắn sẽ gặp không ít nguy hiểm.
Nỗi lo lắng trong nội tâm cô rất nhanh đã bị tiếng đánh nhau bên ngoài bao phủ, Sanh Tiêu co rúm hai vai, ghé sát vào Thư Điềm, “ Nghe thấy không?”
“Hình như có tiếng đánh nhau”
“Thư Điềm, cậu sợ không?”
“Mình không sợ, theo Tang Viêm, không phải là chưa gặp qua bao giờ, Sanh Tiêu, cậu đừng sợ, còn có mình ở đây…”
“Mình cũng không sợ”, Mạch Sanh Tiêu khẽ rên, “ Nhưng mà mình đau quá”.
“Sanh Tiêu”, Thư Điềm biết rõ Sanh Tiêu đã bị thương, cô cố gắng nghĩ ra chủ đề nói chuyện làm Sanh Tiêu quên đi đau đớn. “ Người kia… là ai? Anh ta sao lại đối xử với cậu như vậy?”
“ Mình không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta hết, Thư Điềm, xin lỗi, mình thật sự không thể nói”
“ Sanh Tiêu, không có việc gì, cậu còn đau không?”
Chờ bên trong đã yên lặng, Duật Tôn mới mở cửa chính đi vào, y phủi hai tay, kho hàng rộng lớn giờ chỉ còn lại ba người bọn họ. Y mặc áo gió đen nhánh, tháo ra chiếc găng tay da bên tay phải, bước nhẹ đi về phía trước.
Mạch Sanh Tiêu tựa trên vách tường lạnh như băng, bức tường màu xám loang lổ, một nửa khuôn mặt cô đã sưng đỏ, khóe miệng chảy ra vết máu đã khô, đôi giày trắng trên chân cô in rất nhiều dấu chân vì bị giẫm lên. Duật Tôn đi đến trước mặt cô, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô biết có người đến, nhưng không biết đó là ai, Sanh Tiêu ngừng thở, toàn thân đau nhức bắt đầu trở lên run rẩy.
Cho đến tận khi một bàn tay đàn ông khẽ xoa gương mặt bị thương của cô, cô mới giống như chú chim sợ cành cong lùi lại, “ Ai đó?”
Duật Tôn tháo chiếc khăn bịt mắt cô xuống, Sanh Tiêu chớp chớp mắt, dáng vẻ yếu đuối, hiển nhiên là cô đã bị dọa sợ, y không khỏi nhếch môi, nếu lúc trước cô biết sợ như thế này, y đã không cần phải vứt bỏ cô trên đường.
Mạch Sanh Tiêu khi nhìn thấy rõ người vừa tới, cô chỉ cảm thấy mũi nghẹn ngào, rất muốn khóc to ngay bấy giờ.
“ Anh không chết à?”
Y ngồi xổm trước mặt cô, bởi vì dán sát vào nhau nên chiếc cổ lông chồn trên áo gió của y vừa vặn chạm vào cằm của cô. Cách ăn mặc của y càng làm tăng thêm khí chất anh tuấn ương ngạnh vốn có, Sanh Tiêu chưa từng có cảm giác y gần gũi như vậy, “ Bạn của tôi…”
Duật Tôn xoay người nâng eo của cô, ôm cô vào lòng.
“Đau…”
Sanh Tiêu cảm thấy đau nhức, lại cắn răng nhịn đau, “ Thư Điềm…”.
“Đừng kêu” Duật Tôn ôm cô đi ra ngoài, “ Yên tâm, sẽ có người đưa cô ấy về.”
Hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, ngay cả một bóng người cũng không thấy, lúc Mạch Sanh Tiêu được đưa về tới Hoàng Duệ Ấn Tượng thì trời đã rạng sáng.
Đồ cô mặc trên người kín từ trên xuống dưới, Duật Tôn đem cô về cũng chẳng dịu dàng, như là vứt cô lên giường, cả người Sanh Tiêu đau nhức, co hai chân lại, thân thể cuộn tròn một chỗ, Duật Tôn thấy thế, xoay người lại cởi cổ áo cô.
" Anh làm cái gì? Tôi đã như vậy, anh còn muốn sao?"
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt cổ tay của y, đáy mắt hiện ra e ngại cùng tức giận, Duật Tôn dừng lại động tác, vỗ về mu bàn tay cô, gỡ hai tay cô ra," Cô đánh giá cao bản thân quá đấy, bộ dáng cô thế này, có khác gì thịt heo, chẳng lẽ tôi đói bụng đến mức ăn quàng sao?"
Cởi cổ áo của cô ra, quả nhiên nơi nơi đều là vết thương, “ Mau cởi hết quần áo ra”.
“ Tôi không sao”
“ Cô còn ngại cái gì? Tôi không phải chưa nhìn thấy bao giờ!” Duật Tôn thấy cô bất động, liền đưa tay giúp đỡ, nhưng động tác của y cực kỳ thô lỗ, bàn tay lôi kéo làm Mạch Sanh Tiêu đau đến mức sắp bất tỉnh, “ Để tôi tự cởi”
Tay của cô cực kỳ chậm chạp, Duật Tôn không kiên nhẫn nổi, bàn tay thô lỗ lại giơ ra lột quần áo cô như bóc vỏ trứng gà.
Tấm lưng trần vốn trắng nõn nà như tuyết giờ đây phủ kín là vết máu ứ đọng, mà ngay cả trước ngực, trên đùi cũng đầy vết đánh, thật là không ngờ nổi cô có thể nhịn đau đến bây giờ, “ Là ai làm?”
“Tô Ngải Nhã”. Sanh tiêu cảm thấy xấu hổ, một tay muốn kéo chăn đắp lên người, Duật Tôn thấy thế, nhanh hơn cô một bước, giật chăn ra, “ Cô vẫn có thể nhịn được sao?”
Hai tay Mạch Sanh Tiêu vừa ngăn tại trước ngực, đã bị y đẩy nằm xuống, cả người ghé lên mặt tấm chăn lụa lạnh như băng, cô đau nhức rên một tiếng, nằm ở trên chăn không dám động đậy. Duật Tôn lấy ra một lọ thuốc mỡ trong tủ đầu giường, sau đó xoa đều thuốc trong lòng bàn tay, khi bôi thuốc lên trên vết thương của Sanh Tiêu thì cô “a....” lên một tiếng.
“ Kêu cái gì? Chỗ này còn đau không?" Duật Tôn xoa bóp nhiều lần vết bầm, nơi bị máu đọng, Mạch Sanh Tiêu cắm chặt hai tay vào mặt chăn, đau đến mức mồ hôi đầm đìa, chờ y bôi thuốc xong, cả người cô đã ướt đẫm, khuôn mặt mệt mỏi thả lỏng, trong con ngươi óng ánh đen bóng, mờ mịt một tầng hơi nước.
“Nhất định phải xóa hết những vết này đi.”
Sanh Tiêu cúi đầu, tế bào toàn thân đều cảm nhận sâu sắc được sự thoải mái thỏa mãn.
" Không có ai chạm tới cô chứ?"
" Cái gì?"
Duật Tôn xoay mình hỏi một câu, Sanh Tiêu chưa kịp phản ứng, buột miệng hỏi.
Y chăm chú nhìn, vỗ nhẹ lên miệng vết thương trên lưng cô một cái," Tôi hỏi, thương thế này của cô là bị bọn họ đánh, hay là bị bọn chúng chà đạp?”
Mạch Sanh Tiêu tức giận nuốt xuống một hơi, muốn nói, chỉ có mình anh là làm hại tôi như thế thôi, còn ai có bản lĩnh đó nữa chứ? Lời đến bên môi, rồi thì sửa lại, đơn giản đáp," Là bị đánh."
Duật Tôn cất thuốc mỡ đi, không nói gì thêm, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Y mở cửa, không hề sợ bị người khác nhìn lén, tiếng nước chảy, nghe vào tai Mạch Sanh Tiêu như tiếng nước rơi vào giữa chảo dầu sôi, cô tự dằn vặt vô số lần, vừa lo lắng vừa sợ hãi, hai bàn tay nắm lấy góc chăn, hận không thể ẩn chìm vào trong chăn luôn.
Lúc Duật Tôn đi ra, chỉ tùy ý xoa xoa tóc, khoác chiếc áo ngủ rộng màu xanh ngọc rồi leo lên giường.
Y thò tay ra, kéo lấy chăn, nhưng không ngờ bị Sanh Tiêu giữ rất chặt, y gỡ tay cô ra chui vào, mới phát hiện toàn thân cô nóng hổi, như là bị thiêu đốt. Duật Tôn không khỏi khẽ cười," Cô lo cái gì? Nhìn cái bộ dạng xấu xí thế này của cô, ai thèm đụng vào chứ?”
Cô lúc này mới thả lỏng, cơ thể không còn cứng ngắc nữa.
Y nằm ở phía sau, cánh tay thon dài đặt lên bụng cô, đem cô ôm chặt vào ngực, Sanh Tiêu cảm thấy bị ghìm thật chặt, vừa muốn mở miệng, Y liền cử động, tay cũng buông lỏng ra chút ít," Ngủ đi."
Mạch Sanh Tiêu lúc đầu vì đau mà ngủ không được, xương cốt nhức nhối như bị vỡ nát ra, về sau thuốc phát tác, thì ngủ rất say, cô chỉ kịp nghĩ, thủ đoạn của y thật thành thạo, thật không bình thường.
Cả đêm ngủ rất an ổn, lúc Sanh Tiêu tỉnh lại, đã thấy vô vàn tia sáng mặt trời chiếu rọi, rơi đầy trên khuôn mặt nõn nà xinh đẹp, tuy hơi lười biếng một chút, nhưng tinh thần đã hoàn toàn phấn chấn như trước.
Sanh Tiêu nheo con mắt lại, chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt, Duật Tôn hẳn là đã đi rồi.
Cô muốn ngồi dậy, tầm mắt bắt gặp một dáng người đứng trầm ngâm trên ban công.