Cố Tiêu Tây bị Tô Nhu kéo đi, trên đường lòng cô ta lo lắng cho Nghiêm Trạm Thanh liền gọi điện cho bạn thân Quyên Quyên của mình.
Đi được nửa đường Tô Nhu giao Cố Tiêu Tây cho Quyên Quyên, còn minh thì vội vàng đến bệnh viện Nhất Phụ.
Bởi vì Tô Nhu đã dặn Quyên Quyên nên cô ta không dám đưa Cố Tiêu Tây đến bệnh viện lớn, hai người đến một phòng khám tư nhân nhỏ. Cố Tiêu Tây lúc này đã đau đến gập lưng xuống, nhìn ngó quanh phòng khám, chỉ thấy nó rất nhỏ và sơ sài, chỉ có một bàn giải phẫu đặt giữa phòng.
“ Phá thai phải không ?”
Quyên Quyên kéo Cố Tiêu Tây vào. “ Đúng, tôi đoán là sảy thai, nhưng mà đứa nhỏ hình như vẫn còn “.
“ Uống thuốc à ?”
“ Chắc còn phải đợi, việc này không nhanh được đâu, nếu không muốn phá tử cung “. Trước bàn giải phẫu là một bác sĩ tuổi đời còn rất trẻ, mặc chiếc áo blouse trắng đã ố vàng một mảnh, có lẽ do quá quen với tình cảnh này nên vẻ mặt cô ta rất bình thản.
Cố Tiêu Tây đau đến mức không thể cựa quậy được, mấy tiếng sau, đau đớn có vẻ giarm xuống, bác sĩ thấy vậy có chút không kiên nhẫn “ Uống thuốc gì vậy ?”
“ Tôi, tôi cũng không biết “.
“ Trước siêu âm xem thế nào đã “. Bác sĩ dẫn đường, dìu cô ta đến gian phòng nhỏ cạnh bên. Cố Tiêu Tây sắc mặt trắng bệch nằm trên giường. “ Nhấc váy lên “.
Cô ta đành phải làm theo.
“ Trời ạ “. Bác sĩ buông dụng cụ xuống, đưa cho cô ta tấm phim chụp, ý bảo cô ta có thể dậy rồi. “ Vậy mà cô cũng dám uống, thật không thể hiểu nổi, cô bị bắt làm thí nghiệm thử thuốc hay sao vậy ? Không được rồi “.
Cố Tiêu Tây thấy cô ta đi ra ngoài, chật vật đi theo phía sau “ Có thể giúp tôi làm được chưa ?”
“ Hôm nay không được, thể chất cô vốn yếu, trải qua trận đau dữ dội vừa rồi cơ thể không chịu được nữa, ít nhất phải một tuần, tuần sau ngày này đến phẫu thuật “. Bác sĩ đến bồn rửa khử trùng tay.
Cố Tiêu Tây không nghĩ tới đứa trẻ trong bụng lại quật cường đến vậy, cô ta không thể sinh ra nó, chỉ có thể hạ quyết tâm “ Không thể làm luôn sao ?”
“ Nếu không cô đến bệnh viện lớn thử xem, ở chỗ tôi không đủ phương tiện để làm “.
Cô ta đứng im chờ Quyên Quyên ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại một mực kéo cô ta về nhà họ Nghiêm.
Tô Nhu nghe nói vậy thiếu chút nữa kêu lên, bà Nghiêm cầm túi xách đi trước, bà ta hiện tại chỉ coi trọng cháu nội bảo bối nhà họ Nghiêm. Tô Nhu cứng ngắc đi sau, phen này đúng thật cô ta tự lấy đá đập chân mình rồi.
Vạn nhất đứa bé kia thật sự là con của Nghiêm Trạm Thanh
Tô Nhu đau đầu như muốn nứt ra, Quyên Quyên lo sợ kéo áo cô ta “ Sao cậu không nói sớm ?” Tô Nhu đè thấp tiếng nói.
“ Mình còn chưa kịp nói thì cậu đã dập máy rồi “. Quyên Quyên kéo Cố Tiêu Tây đang đứng như trời trồng đi ra ngoài, ghé sát vào tai Tô Nhu nói nhỏ “ Đi một bước, tính một bước, cậu nghĩ mà xem, hai ông bà già này chẳng thành tinh hết rồi đi, chúng ta bảo cô ta mang thai rồi, bây giờ vỡ lở ra còn lâu mới lừa được họ “.
Chuyến đến nước này, cô ta cũng phải được đến đâu hay đến đó vậy.
Đến bệnh viện, bà Nghiêm tìm được bác sĩ sản khoa mà mình quen, các hạng mục kiểm tra sản phụ cũng như thai nhi, bà ta cũng đều cho khám hết, mặt mũi rất căng thẳng, ngay cả lúc trả phí cũng vô cùng hào phóng.
Ba người ngồi trên ghế, Cố Tiêu Tây liếc qua bà Nghiêm đang xếp hàng “ Ý các cô là gì ?”
“ Đứa nhỏ trong bụng cô là của ai ?” Tô Nhu hỏi thẳng vào vấn đề.
Cố Tiêu Tây đã trải qua sự trừng phạt của Duật Tôn, hơn nữa cũng học được ít phong thái của y nên tỏ vẻ khá bình tĩnh “ Chuyện này liên quan gì đến cô ?”
Tô Nhu nghe khẩu khí của cô ta như vậy, mơ hồ có thể xác định đứa bé là của Nghiêm Trạm Thanh. Hai mắt cô ta đầy phẫn hận, tay nắm chặt thành quyền, bên cạnh Quyên Quyên thấy vậy đẩy nhẹ cô ta.
Tô Nhu cố gắng làm dịu đi nỗi uất ức của mình, lúc trước cô ta phải vất vả biết bao nhiêu mới tách được Nghiêm Trạm Thanh khỏi Mạch Sanh Tiêu, không ngờ hôm nay lại thảm bại dưới tay của Cố Tiêu Tây, bảo sao cô ta không tức giận cho được.
Đâm lao thì phải theo lao, Tô Nhu hỏi “ Cô chắc cũng biết, bố chồng tôi nếu muốn cứu cô thì rất dễ.” Trong thâm tâm cô ta vẫn còn rất sợ hãi, sợ không thể kìm nén được “ Hiện tại cô đang mang thai con của Trạm Thanh, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ mặc cô, ngược lại sẽ cố gắng hết sức để cứu cô. Cố Tiêu Tây, phải làm thế nào, tự cô nghĩ đi ?”
Thì ra, tất cả bọn họ đề cho rằng đứa trẻ mà cô đang mang là của Nghiêm Trạm Thanh.
“ Trạm Thanh, anh ấy thế nào rồi ?”
“ Cô có tư cách gì mà gọi anh ấy như vậy ?” Đến giờ thì cô ta không thể nuốt trôi cơn tức này được nữa, nếu không tất cả mọi người đều cho rằng cô là loại đàn bà ngu ngốc “ Đến hôm nay anh ấy vẫn chưa tỉnh, không biết có cơ hội để tỉnh lại hay không. Cố Tiêu Tây, tôi thực sự muốn cô đền mạng cho anh ấy”.
Thì ra.
Cố Tiêu Tây giờ phút này mới hiểu thấu được hết, tự nhiên cũng nghĩ ra âm mưu trước kia của Tô Nhu “ Tôi không thể đền mạng, tôi đang mang đứa con của anh ấy “.
Tô Nhu vừa nghe, thiếu chút nữa bùng nổ.
Chỉ cần đứa bé này một ngày chưa sinh ra, bọn họ cũng sẽ không biết, đứa nhỏ không phải là con của Nghiêm Trạm Thanh.
Nhưng...Duật Tôn lại biết.
Trong tay y còn cầm đĩa của cô, hơn nữa, nếu y biết cô không đi tự thú, chắc chắn sẽ không buông tha, nếu chuyện này liên lụy đến Mạch Sanh tiêu, cô đừng nghĩ đến chuyện thoát thân.
Chỉ là
Cố Tiêu Tây nghĩ đến việc đi tự thú, trong lòng không khỏi sợ hãi. Cô không muốn ngồi tù, không khó để nghĩ tù nhân bị quản thúc có cuộc sống khốn khổ như thế nào. Bố Nghiêm Trạm Thanh quyền cao chức trọng, vì bảo vệ đứa cháu nội duy nhất này, chắc chắn sẽ tìm mọi cách cứu cô.
Bàn tay Cố Tiêu Tây nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
Tô Nhu trong mắt tràn đầy hận ý, từ sau khi kết hôn, Nghiêm Trạm Thanh không chịu chạm vào người cô ta, mà bà Nghiêm thì mỗi ngày lải nhải bên tai bắt sinh cháu nội mập mạp cho bà ta khiến cô ta quên mất Nghiêm Trạm Thanh đã có người đàn bà khác ở bên ngoài, không những thế lại còn có cả con.
Quyên Quyên ngồi cạnh cầm tay cô ta, ý bảo phải nhẫn nhịn.
Tô Nhu đi đến bước này cũng chỉ có thể đối phó với Mạch Sanh tiêu trước, về phần đứa nhỏ trong bụng Cố Tiêu Tây có thể sinh ra hay không chưa thể nói được gì.
Cố Tiêu Tây và Tô Nhu là một loại người, đều mưu mô tính toán, suy nghĩ thiệt hơn, mặc dù cô ta đối với đứa bé trong bụng chỉ có hận chứ không có yêu, nhưng ít ra nhờ nó cô ta sẽ không phải ngồi tù. Hiện nay Nghiêm Trạm Thanh đang hôn mê sâu, cô ta cũng không cần quản nhiều như vậy.
Bà Nghiêm cầm sổ khám bệnh đi ra, đem đến phòng lấy thuốc.
Khi bà ta quay lại thì trên nét mặt không gaus được vẻ vui sướng “ Thật là có, trời phù hộ, tròi phù hộ Nghiêm gia rồi “.
“ Mẹ, mẹ cầm túi lớn túi nhỏ gì thế ?” Tô Nhu lơ đãng hỏi.
“ Đây đều là thuốc an thai, nếu uống thì có thể sinh ra một đứa cháu nội mập mạp cho tôi “.
Tô Nhu nghe ý tứ của bà Nghiêm thì không khỏi cười nhạt, dựa vào mấy viên thuốc an thai vớ vẩn mà có thể sinh đứa cháu mập mạp sao, đây là thứ logic gì. Bà Nghiêm không chú ý đến cô ta, chỉ một mực nhìn chằm chằm Cố Tiêu Tây, nhưng chỉ cần nghix đến Nghiêm Trạm Thanh bị hại đến giờ chưa tỉnh là do cô ta, bà ta lại hận đến nghiên răng nghiến lợi.
“ Còn ngồi đấy làm gì, đi thôi “.
Cố Tiêu Tây chậm chạp đi sau bà Nghiêm. Bà Nghiêm lại nghe chủ nhiệm khoa sản nói cô ta có triệu chứng sinh non, bà ta vô cùng khẩn trương, một bước không rời khỏi Cố Tiêu Tây.
Sắc mặt Tô Nhu đanh lại, Quyên Quyên ở bên nắm vai nói nhỏ vào tai cô ta “ Càng như vậy thì cậu càng phải tỏ ra mình là người rộng lượng, có thấy không, mẹ chồng cậu quan tâm là đứa nhỏ trong bụng cô ta, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung. Danh chính ngôn thuận cậu mới là vợ Nghiêm Trạm Thanh, cô ta muốn yên ổn sinh đứa bé, hay để cô ta có cuộc sống khá giả còn không phải dựa vào cậu sao ?”
Tô Nhu tức giận dậm chân “ Tớ không nghĩ sẽ cho cô ta giữ lại đứa bé “.
“ Cậu đó “ Quyên Quyên dí vào trán Tô Nhu “ Thật sự là hết thuốc chữa mà “.
Trở lại nhà họ Nghiêm, phòng khách tràn ngập không khí ảm đạm. Khi ông Nghiêm thấy mấy người trở về, bàn tay vô thức nắm chặt tay.
Bà Ngiêm không giấu được vẻ vui mừng, khoa trương mở hết các cửa sổ, bà ta dìu Cố Tiêu Tây ngồi xuống ghế salon “ Ông nó ơi, thật sự có “.
Sắc mặt ông Nghiêm không giấu được vẻ kích động, cuối cùng nhà họ Nghiêm cũng có người nối dõi rồi.
Cố Tiêu Tây nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ngó xung quanh, đây là nhà của Nghiêm Trạm Thanh, thì ra cô cũng có thể ở gần hắn như vậy.
“ Từ nay về sau cô sẽ ở đây, chúng tôi sẽ mời chuyên gia đến chăm sóc cô “.
“ Cha...” Tô Nhu giật mình, cái gì, sao có thể để cô ta ở đây ?
“ Làm sao vậy ? Không được à ? Cô ta do chúng tôi định đoạt “. Bà Nghiêm nói, Tô Nhu chán nản, hận muốn cho mình vài cái tát.
“ Nhưng mà “. Cố Tiêu Tây có chút lo lắng “ Chuyện này còn liên quan đến Mạch Sanh Tiêu, cháu sợ Duật Tôn sẽ không buông tay...”
“ Con khốn Mạch Sanh Tiêu ấy nên chết sớm đi “. Bà Nghiêm đem phần lớn trách nhiệm đổ hết lên người Sanh Tiêu “ Nếu không vì cô ta, Trạm Thanh cũng sẽ có nhà mà không thể về, cô ta có gì tốt chứ...”
“ Thôi đủ rồi, bớt la lối đi “. Ông Nghiêm quát bảo ngưng lại. “ Còn ngại trong nhà không đủ loạn sao ?”
“ Chuyện này cô không cần lo, hiện tại cô đang mang cốt nhục của Trạm Thanh, tôi coi như phải liều cái mạng này cũng sẽ giúp cô thoát tội “. Dù sao ông Nghiêm cũng gần một đời người lăn lộn trong giới chính trị, mạng lưới xã hội trong tay cũng rất vững chắc, nếu muốn giúp Cố Tiêu Tây thoát tội cũng rất dễ dàng “ Chỉ có điều cô phải hứa với tôi, khi cô sinh đứa bé ra, phải giao nó cho chúng tôi, ngược lại, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, đủ để cô sống đầy đủ đến hết đời “.
Dù gì Nghiêm Trạm Thanh phải nằm viện ngày hôm nay cũng là do Cố Tiêu Tây làm hại.
Cô ta nhẹ nhàng gật đầu, thôi bỏ đi, cô ta cũng không nghĩ sâu xa đến thế.
Mạch Tương Tư ngồi trước sofa xem tivi, cô ngước đầu nhìn đồng hồ, đã lâu như vậy mà Sanh Tiêu vẫn chưa về.
Hải Bối vặn mình cách đó không xa, Tương Tư thấy thế bèn vẫy tay “ Hải Bối, lại đây, Hải Bối “.
Hải Bối cũng không ngẩng đầu lên, tỏ vẻ lười biếng, chỉ với Sanh Tiêu nó mới bày ra bộ dáng vui vẻ hoạt bát, giống chó này từ trước đến nay chỉ nhận một chủ, Tương Tư sắc mặt không vui, trầm xuống “ Thật là ghét, đồ súc sinh “.
Cô ta đẩy xe lăn vào phòng Mạch Sanh Tiêu, bên trong bố trí rất đơn giản, trên tủ đầu giường lúc nào cũng phải đặt một cốc nước, với một vài quyển sách mà Sanh Tiêu hay đọc.
Mạch Tương Tư cầm lấy điện thoại, mở ra xem cũng không thấy bất cứ tin tức nào, cô ta lại thả điện thoại xuống, đợi vài tiếng, ngước nhìn bên ngoài, trời đã tối rồi, hay là Sanh Tiêu không về ?
Bụng cô ta kêu vang, không khỏi có chút phiền não, nói là đi ra ngoài một lát, thế mà đến giờ cơm tối vẫn chưa thấy về.
Cô ta trở lại phòng Sanh Tiêu, đánh số gọi cho Nghiêm Trạm Thanh.
Bên trong chỉ là giọng nói quen thuộc của tổng đài viên “ Số điện thoại quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau “.
Mạch Tương Tư hết sức kinh ngạc, không phải là sau khi Sanh Tiêu rời khỏi Duật Tôn, nó và Nghiêm Trạm Thanh đã quay lại với nhau sao ?
Tương Tư không yên lòng xoay đi xoay lại trong phòng khách, Hải Bối vẫn nằm rạp trên đất bất động, cô ta đẩy xe lăn hướng vào người nó “ Đi ra ngoài, nhìn thấy mày là ghét “.
Hải Bối sủa lên một tiếng, vội vàng từ trên đất đứng dậy, bộ lông trắng dựng thẳng lên, hướng Mạch Tương Tư sủa vang. Tương Tư sợ đến mặt trắng bệch, ôm ngực không dám động đậy.
Hải Bối thấy vậy không sủa nữa, cum cúp nằm ngoài cửa đợi Sanh Tiêu về.
“ Thật bực mình, không biết nuôi mày để làm gì nữa “. Cô ta cầm điện thoại của Sanh Tiêu, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh nắng chiều nhạt dần, nhưng phản chiếu lên mây một vệt dài tựa như vệt máu. Cô ta đẩy xe ra ngoài, miên man nghĩ về quá khứ.
Hêt chương 62.1.
Dì Hà đang lúi húi chuẩn bị cơm tối, Duật Tôn đứng trước cửa sổ, ánh mắt y nhìn về phía bồn cây văn trúc cách đó không xa, cành lá đã được cắt tỉa rất mỹ thuật, tuy nhiên đã lâu không có người chăm sóc, hiển nhiên chỉ còn trơ lại cành cây khô xơ xác. Duật Tôn vươn tay, nhưng là chưa chạm đến thì điện thoại bên cạnh đã đổ chuông.
Y thờ ơ đưa mắt liếc qua, dãy số của Mạch Sanh Tiêu đang nhấp nháy trên màn hình.
Hiển nhiên y không có ý định nhận điện thoại.
Không phải cô ta rất kiên cường sao ? Đã không nên cứu Nghiêm Trạm Thanh thì nên ở bên cạnh y mới đúng.
Dì Hà nghe tiếng chuông mỗi lúc một vang lên dồn dập, Duật Tôn vẫn hờ hững đứng bên mà không có ý định nghe máy, bà cảm thấy rất tò mò, không hiểu là điện thoại của ai ?
Chẳng lẽ, là của Mạch tiểu thư ?
Duật Tôn đang nhàn nhã tưới nước cho chậu văn trúc, nơi này vẫn có thể nhận được ánh nắng mặt trời mà không cần phải ra tận ngoài sân.
Y cầm lấy điện thoại, xoay người đi về phía phòng khách, ngồi xuống ghế salon mới nhấc điện thoại lên “ Có chuyện gì ?”
“ Duật thiếu “. Mạch Tương Tư không khỏi khẩn trương, hai gò má hồi hộp mà ửng đỏ.
“ Tại sao lại là cô ?” Duật Tôn khó chịu hỏi.
“ Duật thiếu, tôi chỉ muốn hỏi anh xem Sanh Tiêu có ở đó không ? Nó cùng Nghiêm Trạm Thanh ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, điện thoại lại không mang theo. Tôi rất lo cho nó “.
“ Lo lắng thì đến bệnh viện tìm “.
“ Bệnh viện ?” Mạch Tương Tư lắp bắp kinh hãi. “ Sanh Tiêu làm sao vậy ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không ?”
Duật Tôn không thèm để ý đến cô ta, trực tiếp ngắt điện thoại.
Mạch Tương Tư không thấy y trả lời, lại nghe bên kia vọng đến tiếng tút tút, cơ hồ như y đã dập máy, trong lòng không khỏi tức giận quăng điện thoại ra xa.
Nửa người y nhàn nhã dựa vào ghế sofa, một tay chống cằm, dựa vào tính tình Mạch Sanh Tiêu thì Tương Tư luôn là người quan trọng nhất, cho dù cô ấy có lo lắng cho Nghiêm Trạm Thanh, cũng sẽ có thời gian gọi điện cho chị mình, trừ phi...
Duật Tôn thả tay xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái trên thành ghế, một mực rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó tại Cục cảnh sát.
Phòng thẩm vấn.
Mạch Sanh Tiêu đối với nơi này không khỏi sợ hãi, trên đỉnh đầu là chiếc đèn cao áp chiếu thẳng xuống, ánh sáng chiếu vào mắt khiến cô không thể kìm nén được nước mắt đang chảy ra. “ Tôi không giết người, lúc đó tôi chỉ ở đấy thôi, tôi thật sự không có...”
Cảnh sát cầm túi hồ sơ đưng bằng chứng giơ lên trước mặt cô “ Có biết vật này không ?”
“ Tôi đã từng thấy “. Đây chính là con dao gọt hoa quả mà Cố Tiêu Tây đâm Nghiêm Trạm Thanh.
“ Thế cái này ?”
“ Đây là điện thoại của Nghiêm Trạm Thanh “.
“ Cô đã thừa nhận, vậy thì tốt “. Cảnh sát đem chứng cớ đặt xuống. “ Hôm nay chúng tôi kiểm tra thấy hai thứ này đều có dấu vân tay của cô, căn cứ vào lời khai của Tô Nhu, cô ta nói rằng lúc đó cô và nạn nhân đang nói chuyện, phải không ?”
Mạch Sanh Tiêu cắn môi suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
“ Cô ta nói, nghe thấy hai người lúc đó đang cãi nhau, sau đó cô còn nói muốn giết Nghiêm Trạm Thanh, sau đó điện thoại của cô ta bị ngắt, phải không ?”
“ Không có, lúc ấy trong quán trà còn một người nữa, cô ấy tên là Cố Tiêu Tây, chính cô ta mới là hung thủ !” Mạch Sanh Tiêu nhịn không được hét lên, ánh mắt bị chiếu vào rất khó chịu, chỉ có thể nheo lại.
“ Dựa theo những lời khai của Tô Nhu, chúng tôi kiểm tra thấy trên điện thoại của nạn nhân có dấu vân tay của cô, sự thật chứng minh, lúc đó điện thoại của cô ta rõ ràng đã bị cô cắt đứt “.
“ Tôi không có...” Mạch Sanh Tiêu lòng nóng như lửa đốt, từng hình ảnh trong lúc đó hiện lên trong đầu như cuốn phim quay chậm. “ Đúng rồi, tôi ngắt điện thoại là để gọi 120.”
“ Nhân viên phục vụ cho biết, 120 là số điện thoại được gọi từ máy bàn của họ, chúng tôi cũng đã kiểm tra qua, sự thật đúng là vậy, cô còn gì để chối cãi ?”. Tất cả chứng cứ bất lợi đều bày trước mặt cô. Mạch Sanh tiêu hiển nhiên trở thành nhân vật tình nghi số một.
Cô có miệng mà không thể nói rõ “ Lúc đó điện thoại của anh ta bị cầm đi, tôi chỉ có thể ra ngoài nhờ sự giúp đỡ của người khác.”
“ Ở hiện trường chúng tôi không phát hiện dấu tích điện thoại bị lấy đi. Cô nói là bị người lấy mất, vậy trên hiện trường hẳn còn người thứ ba, người đó là ai ? “ .Cảnh sát nắm ngay lấy điểm này bèn chất vấn.
Mạch Sanh Tiêu không trả lời được, cảnh sát thấy thế nhếch môi cười lạnh “ Cô đừng nói là Cố Tiêu Tây, trên điện thoại di động ngoại trừ dấu vân tay của Nghiêm Trạm Thanh ra cũng chỉ có của cô”.
Sanh Tiêu nhớ tới lúc Duật Tôn lấy điện thoại từ tay cô có đeo một đôi găng tay trắng.
Ai cũng không nói tới một sự kiện, đó là Duật Tôn cũng ở hiện trường.
Cảnh sát thấy cô không trả lời được, càng khẳng định lập luận của mình “ Cô còn gì để nói ?”
“ Tôi không giết người “.
“ Phàm là những người bị bắt vào cục cảnh sát đều nói như vậy “. Vị cảnh sát ngồi đối diện Mạch Sanh Tiêu không còn kiên nhẫn nữa, đứng lên nhìn về phía hai nhân viên cảnh sát bên cạnh “ Các anh tiếp tục thẩm vấn, nạn nhân là con trai của quan chức lớn, phía trên áp lực xuống chúng ta rất nhiều “. Hắn ta xoay người đi, lại nhìn về phía Sanh Tiêu “ Cô gái tên Cố Tiêu Tây đó chúng tôi đang ra lệnh truy nã, tất cả những chứng cứ hiện nay đều gây bất lợi đối với cô, vì vậy cô là nghi phạm số một. Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho kỹ, nếu chịu khai sự thật, chúng tôi sẽ cố hết sức giúp cô trên Tòa “.
Mạch Sanh Tiêu nhếch khóe miệng, dường như cô càng giải thích, ngược lại người ta càng không tin cô.
Một vị cảnh sát khác thấy cô có thái độ như vậy, liền kéo đèn chiếu thẳng vào mắt cô” Tôi nói cho cô biết, loại người như cô chúng tôi thấy nhiều rồi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ “.
Mạch Sanh Tiêu muốn duỗi tay che đi đôi mắt, thật khó chịu, nhưng là lúc giơ tay lên mới phát hiện cổ tay lạnh băng, hóa ra cô đang bị còng tay.
Tại nơi này cũng chẳng được ăn ngủ tử tế, cô bị thẩm vấn mấy giờ liền đã sức cùng lực kiệt, cô thật muốn...nhắm mắt ngủ một chút, nhưng ánh đèn trước mặt lại quá gắt gao, cô đau đớn khép dôi mắt lại, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
“ Tôi khuyên cô nên thành khẩn khai nhận đi “.
“ Khi nào tôi có thể trở về ?”
“ Cô còn muốn về ? Cô ngây thơ hay ngu xuẩn vậy ? “.
Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu mỏi nhừ, thật muốn chợp mắt một chút, dù chỉ là nhắm mắt mười phút cũng tốt. Cảnh sát ban đêm đổi người thẩm vấn, trên đỉnh đầu ngọn đèn vẫn gắt gao chiếu sáng như cũ khiến cô có cảm giác mình bị nung nóng trong dầu sôi lửa bỏng. Cô sắp điên rồi.
Suốt mười tiếng đồng hồ, từ lúc vị cảnh sát kia ra ngoài, cho đến khi một cảnh sát mới vào, hai mắt cô đã đỏ bừng cả lên, ánh mắt vô hồn “ Các anh như thế này là bức cung “.
“ Chúng tôi không dùng hình tra tấn cô, chỉ làm cô thành thật hợp tác với chúng tôi.”
Đầu cô đau như muốn nứt ra, toàn thân bải hoải vô lực, ánh mắt sưng đỏ, sắc mặt vô cùng tiều tụy, hai dòng máu nóng chảy ra từ cánh mũi “ Tôi không giết người, tôi không có gì để nói cả “.
“ Vậy thì tiếp tục thẩm vấn “.
Ông Nghiêm đã trực tiếp nhúng tay vào vụ án này, làm cảnh sát như hắn cũng chỉ là nhận được chỉ thị của cấp trên mà làm theo, dù thế nào cũng phải để Mạch Sanh Tiêu nhanh chóng nhận tội.
Duật Tôn nghĩ đến khả năng cô không nói cho Tương Tư mình đang ở đâu, mặc dù có chút khác thường, nhưng y cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nghiêm Trạm Thanh sống chết không rõ, hẳn là cô rất lo lắng nên quên cả chị mình.